Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 176: A

Chương 176: AChương 176: A
Chương 176: A
"Vâng.
Tô Thiên Bảo đi gõ cửa: "Chị dậy đi, chị? Chị!"
Không ai trả lời, cậu quay đầu gọi: "Mẹt Chị không trả lời conl"
Vương Nguyệt Nga trong hâm không nghe thấy tiếng cậu, không đưa ra được chỉ dẫn. Tô Thiên Bảo gãi đầu, vòng ra sân đẩy cửa sổ, đẩy--đẩy không được. Cậu càng thêm bối rối, chị cậu ngủ trưa khóa cả cửa sổ sao?
Gọi thêm mấy tiếng nữa, vẫn không ai trả lời, cậu chạy đến cửa hâm thò đầu vào: "Mẹt Chị không trả lời con, chị ấy có phải ngủ mê man rồi không?!"
Vương Nguyệt Nga vừa mắng vừa chửi bò ra khỏi hâm, đi lên gõ cửa thình thình. Gõ hơn chục cái, bên trong vẫn im ắng như không có ai.
Vương Nguyệt Nga hơi lo, không phải xảy ra chuyện gì chứ? Từ sau ngày mạt thế, đứa con gái này đối xử với người nhà lạnh nhạt hơn nhiều nhưng phép tắc vẫn còn, tự mình đến gõ cửa không thể không trả lời.
Hay là xảy ra chuyện gì rồi?
Bà là người nóng nảy, sốt ruột liên cạy cửa, cạy được nửa thì cửa mở.
"Con nhóc chết tiệt này! Tỉnh rôi sao không lên tiếng, cả nhà đều bị con dọa chết khiếp!" Vương Nguyệt Nga đánh Tô Hàm hai cái, thấy mặt cô tái nhợt, cau mày: "Không phải bị bệnh thật chứ? Dùng mu bàn tay sờ trán Tô Hàm.
"Sao toàn là mồ hôi thế này! Còn chưa đến mùa hè mài"
Tô Hàm nghiêng đầu: "Mẹ, con không sao, chỉ là vừa nãy ngủ mơ màng, mãi không tỉnh được, con không sao rồi, mẹ đi làm việc đi, con sẽ sửa cửa.
"Mẹ còn bận lắm! Phải mang lúa ra phơi nắng, hai đứa đều đến giúp đi, ngày nào cũng chỉ biết gây chuyện cho mẹt! Cửa kệ đi, đợi cha con về bảo ông ấy sửa!"
Ba người cùng nhau mang lúa ra phơi, trong lúc làm việc, Tô Hàm không ngừng nhìn mu bàn tay mình, sau khi ăn lá xanh, cô ngất đi, lúc ngất cô mơ thấy mình đang bơi trong nước, dòng nước không phải là lực cản, ngược lại giống như không khí khiến cô thoải mái, cô như cá gặp nước bơi lội trong nước, cảm thấy sảng khoái và vui vẻ chưa từng có.
Tỉnh lại, cô phát hiện mu bàn tay mình mọc vảy màu vàng, kinh ngạc.
Khi nghe thấy tiếng cạy cửa của Tô Thiên Bảo và Vương Nguyệt Nga ở bên ngoài, cô không kịp nghiên cứu vảy mà mặc áo dài tay che mu bàn tay, vội mở cửa cho họ yên tâm.
Lúc này nhìn mu bàn tay, vảy trên đó đã biến mất, thật kỳ diệu, cô không cảm thấy mình mọc vảy là quái vật, ngược lại còn thấy rất bình thường. Bây giờ vảy không còn, cô cũng theo bản năng biết chúng vẫn còn. Trong lòng cô có suy đoán, chiếc lá ăn là chiếc đầu tiên, đó là chiếc lá mọc ra sau khi cô lấy được giọt nước trong ao ở sau núi, chẳng lẽ vì vậy mà cô có được đặc tính của cá?
Đến tối, cô nghĩ đến việc lên núi tìm một cái ao để thử xem.
Nói là làm, sau khi ăn tối, Tô Vệ Quốc đang sửa cửa, Tô Thiên Bảo ra ngoài chơi với bạn, Tô Hàm thấy Vương Nguyệt Nga đang vá quần áo, liền nói với gia đình một tiếng rồi ra ngoài.
Cô đến hang động ở sau núi, trong ao không còn một con cá nào hơi lớn, chỉ có những con cá nhỏ hơn cả bàn tay, nhìn dấu vết xung quanh, có lẽ đã lâu không có ai đến đây.
Cô nhảy xuống ao, vảy trên mu bàn tay lập tức hiện ra, cô quan sát, số vảy trên mu bàn tay không nhiều, mỗi bên tay chỉ có khoảng bảy tám cái, nhìn đúng là vảy cá, màu vàng trông khá đẹp.
Để thử nghiệm, Tô Hàm nín thở chìm mình xuống ao.
Mùi tanh của nước rất nồng, mùi vị không tốt, Tô Hàm nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, hơi thở này không nhịn được cũng không thở ra——
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy sau tai hơi ngứa, ngay sau đó lồng ngực sắp nổ tung lập tức được giải tỏa. Cô đã "Hít thở." được.
Ngạc nhiên, Tô Hàm mở mắt, từ dưới nước đứng lên. Cô sờ tai mình, sờ thấy những chỗ lồi khác, lấy một chiếc gương từ trong không gian ra, cô nghiêng đầu ấn tai, kinh ngạc mở to mắt.
Cô nhìn thấy sau tai mình có một cái mang nhỏ, màu sắc giống như vảy, đó là cái mang màu vàng, sau khi rời khỏi mặt nước đang nhẹ nhàng mở ra đóng lại. Cô cẩn thận nhấc nắp mang, nhìn vào khe hở sau tai, bên trong quả nhiên có mang cá màu đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận