Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 107: A

Chương 107: AChương 107: A
Chương 107: A
Tô Vệ Quân không hài lòng nhìn con dao đeo bên hông Tô Hàm: "Có ra thể thống gì không? Mau vứt đi! Con nhìn gì thế, con đang trừng mắt với chú à?”
"Đây là vũ khí tự vệ của tôi, dù sao thời buổi này cũng không tốt, khắp nơi đều là những thứ vô nhân tính."
Tô Hàm mỉm cười với ông ta: "Không phải nói là Tiểu Nguyên không khỏe sao? Đi thôi, đừng để cô ấy sốt ruột."
Tô Vệ Quân nuốt nước bọt: "Được, vậy thì đi thôi.
"Đúng rồi, Tiểu Nguyên ở đâu?"
"Con bé ngất xỉu rồi, chú hai đưa con bé đến nhà người quen nằm, ở nhà đồ đạc nhiều phải dọn dẹp, chú hai bận không xong, con qua đó trồng chừng một chút."
Đi một lúc, bọn họ rời khỏi bãi đất trống đi về phía nhà dân làng, càng đi càng hẻo lánh.
"Đến rồi, vào đi." Tô Vệ Quân dừng bước, ra hiệu cho Tô Hàm tự vào.
"Tiểu Nguyên thật sự ở bên trong sao?"
"Tất nhiên rồi, đừng kéo dài thời gian nữa, mau vào đi! Con bé cứ nói muốn gặp conl"
Tô Hàm lùi lại hai bước:
"May mà tôi chưa từng có một tia hy vọng nào với các người, không hy vọng thì không thất vọng, đạo lý này quả nhiên không sai. Hôm nay chú lừa tôi đến đây, là muốn tôi chết, đã như vậy thì vừa hay, các người sinh ra tôi nhưng không nuôi tôi, ân sinh thành hôm nay vừa hay xóa bỏ."
Sắc mặt Tô Vệ Quân đại biến: "Con nói gì thết"
Tô Hàm quay người bỏ chạy. Cô chạy nhanh đến mức những người mai phục trong nhà đều không đuổi kịp. Đều không phải là kẻ cùng hung cực ác, kinh nghiệm của dân làng Dương Sơn không đủ, đuổi một đoạn đường thì không dám đuổi nữa, dù sao thì người nhà họ Tô đang bày hàng ở phía trước!
Bà đồng nghe tin, tức giận đập vỡ bát thuốc: "Sao các người ngu thế, lừa cô ta đến rồi thì nhanh chóng đánh ngất cô ta đi, còn để cô ta ở đó nói một đoạn dài như vậy với cha đẻ của cô ta, các người đều không phản ứng kịp sao?U'
Trưởng làng Dương Sơn cũng thấy ấm ức, ai mà biết Tô Hàm lại đê phòng cha đẻ của mình đến vậy, cách cổng lớn còn ba mét đã không đi tiếp, lúc bọn họ đuổi ra thì đã muộn. Tô Vệ Quân cũng vô dụng, không giúp được gì.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Đi mời trưởng làng Tô gia đến đây."
Tô Hàm trực tiếp đi tìm trưởng làng Tô gia, kể lại chuyện Tô Vệ Quân cấu kết với người làng Dương Sơn lừa cô, cũng như chuyện "Nữ hoàng cứu thế." mà bà đồng từng nói.
Trưởng làng Tô gia nghe xong, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì: "Đây là chuyện gì thế, đóng phim truyền hình à?"
"Trưởng làng, tôi là người làng Tô gia, người làng Dương Sơn bắt nạt tôi, ông sẽ làm chủ cho tôi chứ?" Tô Hàm chỉ quan tâm đến chuyện này.
"Tất nhiên rồi! Người ngoài làng dám đến bắt nạt cháu thử xeml" Trưởng làng đảm bảo: "Tôi đi tìm chú hai của cháu hỏi rõ đã."
Tô Vệ Quân lo lắng trở vê nhà, Tô Nguyên bị ông ta sai đi lấy đồ cũng vừa mới về, ngạc nhiên nói: "Cha, chú ba nói cha không để quên đồ ở đó mà."
Vừa khéo trưởng làng đi đến, đồ trên tay Tô Vệ Quân lập tức rơi xuống.
Còn chưa hỏi đã thế này, chắc chắn có chuyện. Trưởng làng Tô gia tức giận nói: "Xem ra lời Tô Hàm nói là thật rồi? Rốt cuộc là thứ quỷ quái gì ám vào người chú, khiến chú lại đi cấu kết với người ngoài làng, chú lừa Tô Hàm đi làm gì? Bán con bé sao?!"
"Cha?"
Tô Nguyên kinh ngạc mở to mắt: 'Ý của trưởng làng là gì, cha cháu đã làm gì?"
"Không có gì, hiểu lâm hiểu lầm..."
Tô Vệ Quân liên tục xua tay: “Thật ra là tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Hàm nhưng con bé hiểu lâm rồi! Đều là hiểu lâm cải"
Trưởng làng Tô Gia dạy dỗ Tô Vệ Quân vài câu: "Đừng nghe mấy lời vớ vẩn đó, tôi còn ngại không dám nói ra ngoài mất mặt! Chú về nhà trông thêm lương thực, trồng thêm rau mới là việc chính đáng, đừng có người ta nói gì thì tin nấy!" Đợi trưởng làng đi rồi, Tô Hàm không thể tin nổi hỏi Tô Vệ Quân: "Cha, vừa nãy cha lừa chị đến cho bà đồng sao? Sao cha có thể làm như vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận