Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 70:

Chương 70:Chương 70:
Chương 70:
"Tôi sẽ xử lý." Trưởng làng đè nén cơn giận, ân cần hỏi Tô Hàm tình hình chuyến đi này. Nghe Tô Hàm kể xong, trong lòng ông đã hiểu rõ, cũng giống như những người khác xuống núi vào thành phố nói, ai, cuộc sống của người dân trong thị trấn không dễ dàng gì. Toàn thân cô toàn máu, về nhà thay quân áo đi."
Nhìn bóng lưng Tô Hàm, trưởng làng cảm thán: "Vệ Quốc nuôi được một đứa con gái thật lợi hại.'
Thấy trưởng làng đã nhận xử lý chuyện này, Tô Hàm cáo từ về nhà mình trước. Cha mẹ đều ở trên ruộng, cô gọi Tô Thiên Bảo đến giúp đỡ chuyển đồ.
"Oa, nhiều đồ quá vậy, chị đi càn quét hả? Đây là cái gì vậy?"
"Chị lấy ở tiệm trà sữa, chúng ta thử làm trà sữa trân châu uống nhé."
Mắt Tô Thiên Bảo sáng lên: "Thật sao? Chị biết làm sao? Chị có thể làm cho em uống không?”
"Chị từng làm thêm ở tiệm trà sữa, biết một chút, rảnh rỗi chị sẽ làm, em muốn học chị cũng có thể dạy em, rất đơn giản, bây giờ em chuyển đồ vào trước đi. Tô Hàm tự mình bê thùng đựng thuốc ra, đồ dùng để đổi thuốc là lấy từ nhà, những loại thuốc này đương nhiên phải để lộ ra ngoài. Dạo này Tô Vệ Quốc luôn nói đau họng, vừa hay có thuốc.
Có trà sữa làm mồi nhử, Tô Thiên Bảo rất ra sức nhưng rất nhanh đã gục ngã trước máy phát điện, cậu khóc tang mặt: "Chị ơi, máy phát điện này nặng quá, em bê không nổi."
Tô Hàm đến giúp, hai người khiêng được mười mấy bước thì không đi nổi nữa, cô là để máy phát điện vào không gian, sau đó từ không gian lấy ra để lên xe.
"Vậy thì đợi cha mẹ về rồi chuyển sau."
Một lát sau, vợ chông Tô Vệ Quốc từ trên ruộng về, nói: "Trưởng làng đánh anh em Tô Quý Sinh ở cửa làng, tôi thấy ông ấy rất tức giận."
Đương nhiên là rất tức giận rồi? Cuối cùng trưởng làng vẫn không tìm thấy anh em Tô Quý Sinh và Tô Quý Sơn, thế là ông ấy canh ở cửa làng, sau đó hai người họ xách hai thùng cá vê, còn vừa đi vừa cười, trưởng làng nổi trận lôi đình, đây là không đi trực ban mà đi bắt cá à.
Hai cái tát đánh tới, đánh cho hai người họ ngơ ngác.
"Trưởng làng tức lắm, anh em Tô Quý Sinh cũng vậy, trực ban đàng hoàng, bốn tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, mọi người đều trực ban như vậy, sao lại vô trách nhiệm như thế chứ!" Tô Vệ Quốc lấy khăn lau mồ hôi, vừa đi vừa ngó: "Tiểu Hàm nấu cơm chưa? Nấu gì thế?"
"Cơm thịt xông khói. Tô Hàm ởi ra: "Cha mẹ, con mang một máy phát điện từ thị trấn về, nặng quá, con và Thiên Bảo bê không nổi."
"Máy phát điện? Ôi chao, cái máy này nhìn đắt tiên quá! Đến đây, xem cha này!" Tô Vệ Quốc nhổ nước bọt vào tay, xoa xoa rồi "Hự”" một tiếng, bê máy phát điện lên, vững vàng đi về phía trước.
Tô Vệ Quốc đặt máy phát điện vào phòng khách, ngay cả cơm tối cũng không nỡ ăn, trước tiên loay hoay với máy phát điện. Nối dây xong, đổ dầu xong, khởi động máy, máy phát điện phát ra tiếng ù ù.
Bốp!
Đèn sợi đốt trên đầu sáng lên.
"Có điện rồi có điện rồi! Phải sạc pinl Tối nay phải nghe nhạc mới ngủ được!" Tô Thiên Bảo hú hét chạy vào phòng lấy máy MP3 của mình, Vương Nguyệt Nga thổi tắt nến, gật đầu hài lòng, vỗ vỗ vào máy phát điện: "Tốt, đồ tốt. Tôi đi lấy cơm, tối nay có thể ăn cơm dưới ánh đèn rồi!"
Tô Hàm nhân cơ hội nói mình lấy đồ nhà đi đổi một thùng thuốc về, Vương Nguyệt Nga xem thuốc xong, gật đầu hài lòng, cũng không so đo chuyện Tô Hàm tự tiện quyết định.
Bà thậm chí còn cắt một miếng tai heo, một đoạn lòng heo kho để ăn kèm với cơm thịt xông khói vốn đã thịnh soạn, chủ động gắp cho Tô Hàm mấy đũa: "Ăn đi, toàn là đồ con thích ăn!"
Tô Hàm cười cười, cắn một miếng tai heo, giòn tan, mặn thơm dai dai, thực sự rất ngon.
Tối hôm đó, nhà Tô Vệ Quốc sáng đèn, là nhà duy nhất sáng đèn trong làng Tô gia chỉ có đèn dầu, nến. Tất nhiên, không phải nhà khác không có máy phát điện, nhà lão Trịnh có, chỉ là sợ mùa hè mất điện quá nóng, lợn bị nóng chết nên mua một máy phát điện, khi mất điện vẫn có thể bật quạt cho lợn hạ nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận