Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 465: D

Chương 465: DChương 465: D
Chương 465: D
Ăn cơm xong, Tô Thiên Bảo và anh Từ đến thăm Tô Hàm. Tô Thiên Bảo đến báo tin vui, Liêu Thi Văn đã mang thai.
"Đã ba tháng rồi đấy!" Tô Thiên Bảo vui vẻ nói: "Chị, chị sắp được làm cô rồi!"
Tô Hàm nghe xong cũng thấy vui, liền thu xếp một ít đồ bổ dưỡng tặng cho Liêu Thi Văn.
"Thi Văn nói là vẫn muốn tiếp tục đi làm, em bảo cô ấy đừng đi làm nữa, nhưng cô ấy không nghe em. Chị, chị giúp em khuyên cô ấy với." Tô Thiên Bảo có chút phiên não: "Cô ấy một ngày nôn mấy lần, mang thai mà người lại gây đi."
"Thi Văn tự có tính toán của mình, em cũng đừng ép cô ấy, hai người hãy bàn bạc cho thỏa đáng." Tô Thiên Bảo vẫn luôn nghe lời Tô Hàm: "Vâng, lát nữa tan làm em sẽ đến đón cô ấy."
Buổi tối, Tô Vệ Quốc và vợ tan làm về, nhìn thấy Tô Hàm đều rất vui mừng. Hai người tự tay nấu một bàn đồ ăn ngon để chào mừng Tô Hàm trở về. Buổi trưa ăn cơm cùng Loan Chiêu Nghi, Tô Hàm nghe toàn là “chuyện lớn trong khu an toàn, buổi tối thì được nghe người nhà kể những chuyện vụn vặt trong cuộc sống của bạn bè, người thân, cô đều nghe đến say sưa, giống như từ cuộc chiến tranh giết chóc lạnh lùng, đẫm máu bỗng chốc trở về với cuộc sống đời thường, khiến người ta cảm thấy mình vẫn là một con người.
".. À đúng rồi, Tiểu Nguyên thường xuyên mang đồ đến, cha bảo con bé đừng mang đến nữa nhưng nó không nghe. Cha nghe nói, thím hai con dạo này sức khỏe không tốt, bên Bắc Kinh toàn là người xấu, hành hạ thím hai con đến mức tiều tụy. Tiểu Hàm à, nếu con muốn thì hãy đến thăm bà ấy một chút, dù sao cũng là mẹ ruột sinh ra con, haiz.'
Vương Nguyệt Nga cũng tán thành với lời của Tô Vệ Quốc, mặc dù trước đây bà rất ghét người em dâu này, nhưng giờ đây cuộc sống của bà đã tốt đẹp như vậy, nhìn thấy Cát Thu Lệ sống thê thảm, bà còn so đo tính toán gì nữa?
Tô Hàm lắc đầu: "Con không muốn gặp, không cần thiết."
Vương Nguyệt Nga thở dài: "Mẹ chỉ sợ sau này con sẽ hối hận, cũng sợ người khác nói con máu lạnh vô tình, bây giờ con cũng là người có chức có quyền rồi, phải chú ý đến danh tiếng."
Tô Hàm cười nói: 'Mẹ, con không sợ những thứ đó, con cũng không dựa vào hư danh mà sống, chỉ cân con không làm chuyện vi phạm pháp luật, thì sẽ không có ai dám đến trước mặt con mà lải nhải."
Cô sẽ không gặp Cát Thu Lệ, không cần thiết.
Nhưng cô vừa trở về sau nhiệm vụ, thì không thể tránh khỏi việc Tô Nguyên đến thăm, sau khi từ chối vài lần, cô mới đồng ý gặp mặt. Tô Nguyên quả nhiên lại nhắc đến chuyện muốn cô đi gặp Cát Thu Lệ: "Em đến phòng thí nghiệm thăm mẹ, giáo sư Đường nói cơ thể của mẹ không trụ được bao lâu nữa, có lẽ không thể chờ đến lúc viện nghiên cứu điêu chế ra loại thuốc mới...
Bị Tô Hàm từ chối.
Tô Nguyên có vẻ rất buồn, Hạ Vĩ Thông ôm cô ấy rồi đưa cô ấy ra ngoài, một lúc sau mới tự mình quay lại.
Nhìn thấy vẻ mặt vừa kích động vừa mong chờ của anh ta, Tô Hàm nhẹ giọng nói: "Sắp có manh mối rồi."
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, lại khuyên thêm hai câu cho có lệ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi.
Nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, Tô Hàm đến viện nghiên cứu gặp giáo sư Đường, trước tiên cô đến xem nhóm người thức tỉnh mới nhất. Thí nghiệm người thức tỉnh hiện tại không cần phải thực hiện trong nước nữa, do đó mỗi đối tượng thí nghiệm đều có một căn phòng riêng. Nhìn qua cửa sổ quan sát, cảm nhận hơi thở ổn định trong không khí, trong lòng Tô Hàm tràn đầy vui mừng.
Giáo sư Đường nhìn thấy Tô Hàm cũng rất vui, nói với cô rằng tình trạng của nhóm đối tượng thí nghiệm này rất tốt, tỷ lệ thức tỉnh trên 91%, là nhóm có tỷ lệ thức tỉnh cao nhất từ trước đến nay.
"Tôi thấy khí chất của nhóm đối tượng thí nghiệm này là của quân nhân.
"Đúng vậy, nhóm này đều là quân nhân, người dân đăng ký quá ít, tôi đang gom lại dự định sẽ cho vào một nhóm để thực hiện. Tê tướng quân đã hạ lệnh, yêu cầu tập trung chỉ tiêu vào quân nhân, ông ấy muốn xây dựng một đội quân hùng mạnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận