Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 225:B

Chương 225:BChương 225:B
Chương 225: B
Tô Hiểu Bội rất đồng tình: "Chị Hàm là người tốt, chị ấy đối xử tốt với ông nội, đến thăm ông nội, tặng thuốc cho ông nội, hôm đó chị ấy đến, em thấy mắt chị ấy đỏ hoe." Nói đến ông nội, Tô Hiểu Bội lại muốn khóc.
“Đừng khóc, anh đi tìm chị Hàm, xe ba bánh nhà mình quá nhỏ, mang theo đồ đạc thì không đủ chỗ cho mọi người, anh đổi lương thực với chị Hàm, em và Tiểu Tam Tiểu Tứ đến ngồi trên xe nhà chị Hàm."
"Nhà chị Hàm cũng chỉ có một chiếc xe.' Tô Hiểu Bội lo lắng: "Cho dù em và các em trai có chen chúc được thì lương thực trong nhà chị Hàm cũng không mang đi được, nhiều như vậy."
Tô Hồng Vũ mười bảy tuổi, vẻ mặt đầy kiên định: "Vậy thì anh bán mình cho chị ấy, chỉ cần có thể đưa các em đến Khu an toàn Thiên Dương, mạng của anh là của chị ấy."
Chim thây ma để lại một đống hỗn độn, dân làng bắt đầu cẩn thận thò đầu ra.
Tô Hàm dọn tấm ván đè trên cửa hâm, đẩy cửa hầm ra, một đống cát đá rơi xuống, phủ đầy mặt cô.
"Khụ khụ!" Cô ho hai tiếng, tiếp tục trèo lên, đứng trên mặt đất, cô nhìn xung quanh, khắp nơi đều là phân chim và lông vũ, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối của máu tanh và phân chim.
Mới chỉ một lúc mà trời đã tối hơn nhiêu, hướng sau núi bầu trời còn đen kịt, nhìn một cái đã thấy rùng mình.
Tô Vệ Quốc cũng trèo ra, nhìn thấy liên thở dài: "Con chim chết tiệt! Phân bừa bãi! Đô phơi ngoài trời đều hỏng hết rồi!"
Vương Nguyệt Nga vừa nhìn thấy đã chửi bới om sòm, thê rằng nếu gặp con chim thây ma đã ïa lên quần áo của bà, bà nhất định sẽ dùng gạch đập bẹp nó.
Một nhà nhanh chóng dọn đồ đạc, phía trước nhà Tô Nguyên cũng có người ra, Tô Vệ Quốc gọi một tiếng: Lão nhị! Chúng tôi đi đây, cậu đi không?!"
Tô Vệ Quân nghe mà ngơ ngác: 'Đi? Đi đâu?"
"Khu an toàn Thiên Dương chứ! Mau đi thôi, ở đây nguy hiểm quái"
Tô Vệ Quân không muốn đi nhưng ông ta cũng biết tình hình không ổn, có chút do dự: "Tôi cân nhắc thêm chút nữal"
"Nhà tôi một lát nữa là đi rồi, không đợi đến sáng đâu, anh muốn đi thì đi cùng luôn!" Tô Vệ Quốc hét lên một tiếng rồi tiếp tục chất hành lý lên xe.
Tô Vệ Dân vừa chạy đến nghe thấy lời này thì mắt sáng lên, ông ta là người rất biết cách xu lợi tránh hại, ông ta cũng nhìn thấy động tĩnh trên núi, chỉ hận không thể nhổ chân chạy ngay. Chỉ là ra ngoài một mình không an toàn, lúc trước cả nhà ông ta có thể thuận lợi trở về, chính là nhờ đồng đội hợp tác giết thây ma, lúc đó còn có không ít công nhân đi cùng, tường người chính là chiếc ô bảo vệ an toàn nhất. Vì vậy ông ta vừa bảo người nhà dọn đồ đạc, vừa tranh thủ trời chưa tối hẳn chạy đến tìm hai người anh trai bàn bạc, tính toán động viên động viên.
Bây giờ nghe thấy, tốt quá! Anh cả của ông ta cũng khá có khí phách, nghĩ giống ông ta rồi!
"Anh cả! Nhà em cũng đi, chúng ta cùng ởđi luôn!"
Tô Vệ Quốc đương nhiên không phản đối: "Vậy lát nữa tập trung ở đầu làng."
Tô Vệ Dân miệng thì trả lời nhưng mắt lại đảo qua đảo lại, quét đồ đạc nhà anh cả, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình: "Anh cả à, đô đạc nhà anh có mang đi hết được không, xe nhà em rộng rãi, hay là em giúp anh mang một 2
Ông ta vẫn luôn tính toán, nhà anh cả ít nhất còn sáu nghìn cân lương thực, ăn mấy năm cũng không hết. Đố ky không? Ghen tị không? Tô Vệ Dân đương nhiên trong lòng mất cân bằng, phải biết rằng ông ta vẫn luôn là người có cuộc sống tốt nhất trong ba anh em, mỗi dịp lễ tết về, lưng thẳng tắp, nhìn ánh mắt đố ky ghen tị của anh hai, có thể khiến ông ta lâng lâng.
Kết quả mạt thế đến, tiền đều thành giấy vụn, ông ta cũng coi như dứt khoát, đầu mạt thế đã bất chấp mọi lời bàn tán, dẫn theo người nhà, kêu gọi mấy người bạn và công nhân ở công trường cùng vê làng Tô gia lánh nạn. Quả nhiên lựa chọn của ông ta là đúng, ngoài việc phải quay vê làm ruộng khiến ông ta có chút ấm ức thì cuộc sống ở làng Tô gia thực sự an toàn và bình yên, mỗi lân gặp nguy hiểm đều có thể hóa giải, đây chính là lợi ích của việc lòng người đoàn kết cùng nhau chung sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận