Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 340: C

Chương 340: CChương 340: C
Chương 340: C
Chúng ta hiện đang thiếu vũ khí nóng, đi vào quá nguy hiểm.
Ngoài ra, giáo sư Thôi và các dự án nghiên cứu của bà ấy cũng đã bị lấy đi. Bây giờ khu an toàn của chúng ta nên giảm đầu tư vào nghiên cứu khoa học một cách hợp lý và dôn nhiêu nguồn lực hơn vào xây dựng an ninh. Còn việc nghiên cứu, hãy để các khu an toàn lớn đảm nhiệm."
Sư trưởng Khâu hít một hơi thật sâu: "Cậu nói đúng." Khu an toàn trấn Phong Hà đã bỏ rất nhiều công sức vào Giáo sư Thôi, nhưng hiện tại bà ta đã bị khu an toàn Bắc Kinh buộc rời đi, sư trưởng Khâu không còn cách nào khác đành phải buông tay, tổ chức đội hộ tống.
"Đợi đội hộ tống trở về, bọn họ sẽ mang vê một nhóm vật tư vũ khí nóng. Nếu chúng ta sống sót qua giai đoạn này, sau này mọi chuyện sẽ tốt hơn." Vết thương của Phương Trấn Nhạc và những người khác đã hồi phục bảy phần, ước tính hai tháng nữa sẽ lên đường rời đi. Đội ngũ rất đông, có lẽ khoảng ba trăm người. Bang Bình An không biết nên đi đường nào, hai xe quân sự chạy ra khỏi cổng khu an toàn, người qua đường bàn tán xôn xao.
Tô Hàm nhìn những bức tường rào đang xây dựng và máy móc làm cỏ, xới đất trên mảnh đất nông nghiệp bị bỏ hoang từ lâu. Cô vẫn hy vọng khu an toàn này có thể tồn tại tốt đẹp.
Lần ra ngoài này, cách khu an toàn mười km, họ đã gặp phải một đàn thây ma, phải tốn khá nhiều công sức mới chen qua được.
Những con đường sau đó cũng không an toàn như khi ra ngoài trước đây, họ thường xuyên gặp phải những con vật thây ma và đàn thây ma, khiến một số người trong đội chùn bước.
"Trước đây không có nhiều động vật thây ma như vậy!"
"Khu an toàn của chúng ta đã bao lâu rồi không đánh bom đàn thây ma? Nếu không ngăn chặn thì chắc chắn chúng sẽ ngày càng đông hơn!"
Đường đi gian nan, may mắn thay, tuyến đường mà Phương Trấn Nhạc chọn khá đáng tin cậy, đường xá thông thoáng.
Giờ ăn, Kỷ Kim Thủy đắc ý nói: "Con đường này trước đây là do quân đội trong khu an toàn đi, chướng ngại vật trên đường đều đã được dọn sạch, sao có thể không tốt được?"
Anh ta cũng sẵn lòng kể cho Tô Hàm nghe một số tin tức nội bộ đáng tin cậy, Tô Hàm nghe được rất nhiều chỉ tiết về cuộc đấu đá nội bộ của những người cấp cao ở khu an toàn trấn Phong Hà, cũng như nội tình về việc hợp tác giữa khu an toàn trấn Phong Hà và khu an toàn Thiên Dương bị gián đoạn. Nhìn chung cả quãng đường đi khá nhàm chán.
Ban ngày lái xe, Bạch Đông được Tô Hiểu Bội bế, còn buổi tối thì ngủ chung với Tô Hàm trong một chiếc lầu. Đáng lẽ đây phải là một đêm bình thường, nhưng đêm nay cô cứ cảm thấy khó chịu ở đâu đó, trằn trọc mãi không ngủ được. Khi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi thì đột nhiên cảm thấy tức ngực, khó thở.
Cô lập tức tỉnh giấc, khoảnh khắc tiếp theo liên nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc.
Trong lêu đơn của cô, không biết từ lúc nào đã có thêm một đứa trẻ, đang nằm úp trên người cô, đè cô đến nỗi khó thở.
Tô Hàm lập tức ngồi dậy, một tay nhấc đứa trẻ trên người lên. Đứa trẻ này trông khoảng bốn năm tuổi, tóc ngắn màu trắng thưa thớt, lòng Tô Hàm khẽ run lên, vô thức nhìn sang bên cạnh, ổ thú cưng tự chế trống rỗng, Bạch Đông không thấy đâu.
"Bạch Đông?” Tô Hàm hít một hơi, lắc lắc đứa trẻ.
Đứa trẻ bị đánh thức ngơ ngác mở to mắt, đôi mắt màu xanh lam nhìn cô một cách ÿỷ lại, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Tô Hàm thở phào nhẹ nhõm, trước tiên lấy chăn quấn Bạch Đông lại, sau đó mở đèn kiểm tra kỹ Bạch Đông một lượt.
Hóa ra những ngày này, Bạch Đông ngủ say là để tích lũy sức mạnh biến thành người sao?
Tâm trạng cô rất phức tạp, nhưng Bạch Đông biến thành người lại có dáng vẻ của một đứa trẻ, khiến cô không nảy sinh tâm lý đề phòng.
Nhìn Bạch Đông rất lâu, Tô Hàm mới tắt đèn, lại lấy một tấm chăn mỏng đắp lên, nhắm mắt ngủ.
Hôm sau Tô Hàm mở mắt, giây tiếp theo liên nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn sang bên trái, kết quả chỉ thấy một cái đầu cáo thò ra khỏi chăn, lông mới mọc còn quá ngắn, dựng đứng cả một cái đầu xù xì. Bạch Đông nhìn cô một cái rồi lại gục đầu xuống, ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận