Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 427: D

Chương 427: DChương 427: D
Chương 427: D
Hối hận, thật sự rất hối hận.
Nhớ đến vị giáo sư Đường ngày đêm vùi đầu trong phòng thí nghiệm, dốc hết tâm sức nghiên cứu mảnh vảy chỉ còn lại một phân mười kia, Tê tướng quân càng thêm hối hận. Nếu bây giờ Tô Hàm vẫn còn ở đây, giáo sư Đường có thể tạo ra kế hoạch thức tỉnh hoàn hảo hơn, đến lúc đó ông sẽ có vô số những người thức tỉnh sở hữu năng lực đặc biệt giống như Tô Hàm. Ý nghĩ đó khiến máu trong người ông sôi sục! Nhưng ngay sau đó, sự thật vê việc Tô Hàm bỏ đi như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu ông.
Nhưng vào lúc đó, quyết định mà bọn họ cùng nhau đưa ra đã là tối ưu nhất rồi, tất cả đều là vì muốn đảm bảo kế hoạch không xảy ra sai sót, nếu như sau khi thương lượng với Tô Hàm mà bị cô từ chối thì sao? Nếu như Tô Hàm nổi giận đả thương người khác bỏ trốn thì phải làm sao? Lúc đó tình hình của ông rất nguy cấp, toàn bộ phe phái đều đang trong trạng thái căng như dây đàn, căn bản không thể chịu đựng thêm bất kỳ rủi ro nào nữa.
Vì đại cục, chỉ có thể tạm thời áp chế Tô Hàm, ông cũng đã nghĩ kỹ rồi, chờ sau khi mọi chuyện qua đi, nhất định sẽ xin lỗi cô.
Không ngờ Tô Hàm căn bản không cần ông phải xin lỗi, cô đã biến mất khỏi tâng hâm thứ năm được canh phòng nghiêm ngặt của viện nghiên cứu, còn trộm con cáo trắng đi, cuối cùng nửa là bố thí nửa là uy hiếp để lại một mảnh vảy thần bí, khiến giáo sư Đường chìm đắm trong sự điên cuông nghiên cứu, khiến ông rơi vào hối hận khôn nguôi.
Giáo sư Đường nói, đó hẳn là một loại năng lực dịch chuyển không gian có được sau khi thức tỉnh.
Đó mới là siêu năng lực theo đúng nghĩa.
Nếu như sớm biết, nếu như sớm biết thì...
Nếu Tô Hàm biết được tâm trạng phức tạp của Tề tướng quân, nhất định sẽ phản bác lại ông, nếu như sớm biết rõ lai lịch của cô, thứ chào đón cô sẽ không phải là sự coi trọng và tin tưởng nhiều hơn, mà chỉ có sự đề phòng và cảnh giác nhiều hơn mà thôi.
Lúc này Tô Hàn đang ngôi trong xe, Bạch Đông chăm chú nhìn xe, cả người toát ra khí tức vui vẻ. Cô nhìn vùng hoang dã ngoài cửa sổ và những thây ma run rẩy từ những bức tường đổ nát, suy nghĩ của cô dần trôi đi. Cô nghĩ đến Tô Nguyên và giáo sư Thôi, rất mong chờ chuyến đi tiếp theo tới Lâm Thành.
"Tiểu Hàm, bọn họ tăng tốc rồi, tôi cũng tăng tốc đây, em ngồi cho chắc." Bạch Đông vui vẻ nhắc nhở.
"Vâng.
Tại Lâm Thành, giáo sư Thôi nào biết được vật thí nghiệm mà bà ta ngày đêm mong mỏi lại tự mình dâng tận cửa, bà ta đang dồn hết tâm huyết vào sự nghiệp của mình. Bà ta là người phụ nữ đầy tham vọng, yêu ghét rõ ràng, sau khi đến Lâm Thành liên dốc hết tâm huyết để làm những việc mình muốn làm.
Tô Nguyên cũng muốn gây dựng thế lực của riêng mình, không muốn tiếp tục bị người khác khống chế như trước kia nữa, tuy rằng vẫn đề phòng giáo sư Thôi, nhưng Tô Nguyên vẫn không thể tránh khỏi việc hình thành mối quan hệ hợp tác ngày càng mật thiết với bà ta.
Bà ta nói với Tô Nguyên: "Bây giờ cô vẫn là người cá thức tỉnh hoàn hảo nhất, bên phía Bắc Kinh sẽ không từ bỏ ý định lấy tủy xương của cô đâu, thầy tôi có thể giúp cô ngăn cản bọn họ thêm một thời gian nữa, nhưng không thể nào ngăn cản mãi được.
Tô Nguyên, thay vì để bọn họ rút tủy xương của cô để tạo ra đội quân người cá hùng mạnh cho riêng mình, chi bằng chúng ta tự mình làm đi, mấy năm nay tôi cũng đang nghiên cứu một dự án mới, đó chính là lợi dụng tác dụng áp chế huyết mạch của năng lực thức tỉnh trong cơ thể người thức tỉnh, khiến cho những người thức tỉnh nhờ vào tủy xương của người thức tỉnh thượng vị sẽ sinh ra cảm xúc ỷ lại và phục tùng người cung cấp tủy xương.
Đừng nhìn tôi như vậy, cô sẽ thích nghiên cứu này đấy, cô thử nghĩ xem, bắt đầu từ cô, cô sẽ có được một nhóm người cá thức tỉnh hoàn toàn trung thành với mình, bọn họ lại tiếp tục cung cấp tủy xương, tôi sẽ tạo ra thế hệ người cá thức tỉnh thứ ba, bọn họ đời này phục tùng đời kia, cuối cùng đều thân phục cô, cô sẽ trở thành nữ vương thực sự, đây mới là thế lực vững chắc nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận