Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 130: A

Chương 130: AChương 130: A
Chương 130: A
"Trưởng làng!" Thấy trưởng làng Dương Sơn ra ngoài, Tiểu Nha đứng dậy khóc nói: "Vu Nương Nương xảy ra chuyện rồi, bà ấy chết rồi!"
Trưởng làng Dương Sơn không thể tin được mà trợn tròn mắt: "Sao có thể như vậy được!" Nhưng khi ông ta đến nhà Vu Nương Nương, nhìn thấy Vu Nương Nương nằm trên giường, thi thể đã cứng đờ, ông ta vô cùng kinh ngạc và đau buồn, cộng thêm đêm qua không ngủ đủ giấc, trong lúc xúc động đã ngất đi. Đến khi tỉnh lại, ông ta thấy gia đình vây quanh, vẻ mặt lo lắng: "Ông tỉnh rồi à, ngàn vạn lần đừng ngất nữal Vu Nương Nương mất rồi, chuyện này ông phải nghĩ cách giải quyết, tôi còn chưa dám cho những người khác trong làng biết."
Trưởng làng Dương Sơn nhắm mắt lại: "Tôi còn có thể có cách gì, mất rồi thì làm đám tang, làm thật to.'
"Vu Nương Nương bị người ta giết chết! Ông phải tìm ra hung thủ chứ không thể cứ thế bỏ qua được!" Vợ ông †a vội vàng nói.
"Bà nói gì cơ?! Vu Nương Nương bị người ta giết chết?" Ông ta tưởng Vu Nương Nương là tuổi già sức yếu mà chất.
Vợ ông ta lắc đầu: "Tôi thay quân áo cho Vu Nương Nương, phát hiện cổ bà ấy bị cắt đứt, máu chảy đầy giường, đều thấm vào chăn hết, tôi mới nói sao vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi hôi thối nông nặc, trong phòng Vu Nương Nương lúc nào cũng có mùi, lúc đầu tôi không nghĩ đó là mùi máu."
Trưởng làng Dương Sơn cố gắng chống đỡ để xem, quả nhiên dưới chăn, cổ Vu Nương Nương có một vết cắt, nhìn là biết bị cắt cổ chảy máu mà chất. "Rốt cuộc là ai làm vậy!" Trưởng làng Dương Sơn vô cùng tức giận: "Tôi nhất định phải tìm ra hung thủ!"
Khi trời sắp sáng, Tô Hàm trở về làng Tô Gia, trước khi vào làng, cô thay một bộ quần áo khác, soi gương lau sạch vết máu trên người, cuối cùng ngồi bên vệ đường ngẩn người.
Nếu như nói lúc ở nhà máy đóng hộp, cô giết hai người canh phòng điện là vì tình thế bắt buộc, để cứu người, để lấy vật tư, cô phải làm như vậy thì tối hôm qua cô ra tay với một người già yếu không có sức chống cự, chính là hoàn toàn vì lợi ích riêng của mình.
Dù có tự nhủ với bản thân rằng đó là để diệt trừ hậu hoạn, là để trong thời mạt thế không bị đe dọa bởi những nguy hiểm ngoài sự sinh tôn, nhưng cô nhìn đôi tay mình, vẫn thấy vô cùng xa lạ.
Tối hôm qua, cô đến làng Dương Sơn trước khi trưởng làng Dương Sơn và những người khác trở về làng, lẻn vào nhà Vu Nương Nương. Khi vào, cô vừa vặn gặp Vu Nương Nương đang bái thân, miệng lẩm bẩm niệm chú, trong phòng thoang thoảng mùi thảo dược đặc biệt và hương thơm. Cô nghe một lúc, Vu Nương Nương đang cầu nguyện với thần tiên, câu xin thân tiên ban cho bà ta sức mạnh thân thông một lần nữa, cầu xin thần tiên chỉ đường cho bà ta: "Có phải giết Tô Hàm thì mới có thể khiến số mệnh nữ hoàng cứu thế của Tô Nguyên tái hiện không?”
Vu Nương Nương rất sùng đạo, bà ta đang cầu xin sự che chở của thần tiên, bà ta đang mong mỏi sức mạnh và tương lai tươi sáng, cũng như cái chết của Tô Hàm.
Khi đến đó, Tô Hàm mang theo sát khí nhưng không có ý định giết người, sau khi xác định được Vu Nương Nương có ác ý với mình, cô mới thực sự nảy sinh ý định giết người, kiên quyết ra tay.
"Mình đã trở thành một kẻ giết người hàng loạt rồi sao." Cô lẩm bẩm, thở dài khoanh tay gác lên gáy, cả người nằm trên bãi cỏ.
Nhưng cô không để cảm xúc tiêu cực và chán nản bao trùm mình trong thời gian dài, nằm một lúc cô liên đứng dậy vào làng, tránh né tất cả những người dân dậy sớm, đến nhà anh Từ.
Thử đẩy cửa, không mở được, nhưng ngay sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân, anh Từ nhanh chóng đến mở cửa, anh ấy có quầng thâm mắt nhưng nụ cười vẫn rất rạng rỡ: "Tô Hàm về rồi à, vào nhanh vào."
Đón cô vào, rôi đóng cửa lại. Tô Hàm nhìn thấy trên sàn có một cái ổ chăn, có thể thấy đêm qua anh Từ đã ngủ ở đây, chỉ để kịp thời mở cửa cho cô. Bây giờ cửa nhà nào cũng không chỉ khóa đơn giản, phía sau còn có chốt hoặc chặn bằng ván gỗ, phải có người ở trong mới mở được, vì vậy cô nói để anh Từ giúp mở cửa, anh ấy phải canh cửa cả đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận