Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 158: A

Chương 158: AChương 158: A
Chương 158: A
Điều này gây nên chấn động lớn trong làng Tô Gia.
Trước đó đã nói, trong làng chỉ có ba hộ trông lúa thường để lại giống, họ trông ít, chỉ có thể bán cho người trong làng một số ít, sau đó Tô Hàm lấy bốn mươi cân đưa cho vợ chồng Tô Vệ Quốc để đổi cho người trong làng, cũng chỉ là muối bỏ biển, đất của mỗi nhà ít thì cũng có bốn năm mẫu, nhiều thì có mười mấy mẫu hai mươi mẫu, một mẫu đất cân một cân hạt giống, còn không ít đất đến mùa xuân năm sau vẫn chưa có hạt giống. Hạ Hoành Hiệp đúng là mang đến cơn mưa rào đúng lúc!
Một thời gian, dân làng vô cùng nhiệt tình, tranh nhau hỏi giá.
Giá Hạ Hoành Hiệp đưa ra là tám mươi cân lương thực đổi một cân hạt giống lúa. "Các bà con cũng đừng thấy đắt, chúng tôi chỉ làm ăn một lần, sau này sẽ không có hàng nữa.
Vâng, vâng, không sai, hạt lúa này là lúa lai không để lại giống được, đúng vậy, chỉ có thể trông một vụ, các bà con đều là người có kinh nghiệm rồi tôi không cần nói nhiều nhưng trồng một vụ lúa cũng tốt hơn là không trồng, không có hạt giống thì đất đai ruộng vườn chẳng phải đều bỏ hoang sao?
Tám mươi cân lương thực đổi một cân hạt giống, các bà con mang về tiết kiệm một chút khi gieo, có lẽ có thể miễn cưỡng trồng được hai mẫu đất, đến lúc thu hoạch thì một mẫu đất cũng thu được khoảng một nghìn cân chứ?
Đây là việc làm ăn chắc chắn có lời, nếu không phải ở chỗ chúng tôi không có đất, chúng tôi cũng không có kinh nghiệm trồng trọt, tôi nhìn những hạt giống này mà thèm, đều muốn tự mình trông..."
Nghe Hạ Hoành Hiệp giới thiệu, Tô Vệ Quốc lẩm bẩm: "Đen, đúng là đen, so với anh ta thì người đổi hạt giống trong làng không tính là đen.”
"Đúng vậy, ít nhất thì đó là giống thường, chúng ta có thể tự để lại giống, năng suất thấp cũng tạm được."
Vương Nguyệt Nga đau lòng chết mất: "Hạt giống Tiểu Hàm mang về, chúng ta đổi hai mươi cân lấy một, ôi! Kết quả là người ta trực tiếp đổi tám mươi lấy một, tôi thấy người trong làng còn vui lắm! Lúc đó tôi mang đi đổi, họ còn nói đắt, không để lại giống được thì không đáng, tức chết tôi."
Bất kể vợ chồng Tô Vệ Quốc có chua ngoa thế nào, việc làm ăn của Hạ Hoành Hiệp vẫn rất phát đạt, anh ta đích thân phụ trách đàm phán việc mua bán hạt giống lúa và hạt giống rau với người trong làng, những vật tư khác thì do cấp dưới của anh ta quản lý. Tô Hàm đi xem, chọn một số giấy vệ sinh, kẹo và một số gia vị.
"Sao không có muối?"
Người phụ nữ trẻ cười nói: "Anh Hạ của chúng tôi nói muối quý, có thể để được lâu nên không nỡ mang ra bán.'
Tô Hàm cũng cười, thấy người này rất thú vị, liên hỏi: "Cô tên gì, tôi tên Tô Hàm."
“Trình Minh Tinh.
"Cô Trình, làm phiền cô tính giá cho tôi."
Trình Minh Tinh lấy cân điện tử ra cân: "Cô biết chúng tôi cân trọng lượng để tính giá đúng không? Được, vậy tôi cân cho cô, kẹo này nặng ba nghìn hai trăm gam, đổi ra lương thực thì lấy ba cân hai lạng nhé?
Giấy vệ sinh chúng tôi có giá cố định, một túi đổi năm cân lương thực, đừng thấy giấy này không ăn được nên có vẻ vô dụng, người sống thì phải đi vệ sinh chứ ha ha, sau này không còn nhà máy nào sản xuất giấy nữa, thứ này dùng bao nhiêu cũng không đủ, bán đắt hơn một chút là đúng...
Tính toán một hồi, Tô Hàm phải lấy ra ba mươi mốt cân lương thực.
"Được.
Giao dịch kết thúc, Tô Hàm và Tô Thiên Bảo chuyển đồ về nhà, lại mang theo ba con cá trắm cỏ lớn và hai con cá diếc lớn đến để giao dịch tiếp.
Những thứ này khiến Trình Minh Tinh kinh ngạc reo lên:
"Cá to quá, còn sống nữal" Cô ấy không có quyên quyết định, liên đi kéo Hạ Hoành Hiệp đến.
"Cá này không tệ, Minh Tinh, em cân thử xem nặng bao nhiêu."
Tổng cộng 213 cân, theo bảng giá của Hạ Hoành Hiệp, tỷ lệ giá thịt và lương thực là 2:1. "Cô Tô, cô xem cô muốn đổi gì?" Hạ Hoành Hiệp cười nói: "Hàng của chúng tôi cô cứ tùy ý chọn.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận