Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 364: €

Chương 364: €Chương 364: €
Chương 364: C
Tô Thiên Bảo nghiêm túc gật đầu.
Vì vậy, trong thời gian rảnh rỗi, Bạch Đông lại có thêm một Chương trình giải trí là quan sát Tô Thiên Bảo và Liêu Thi Văn hẹn hò, sau khi xem xong, anh liền quay lại kể với Tô Hàm. Hôm nay Tô Thiên Bảo và Liêu Thi Văn đi xem phim, ngày mai hai người họ lại tay trong tay đi dạo phố. Anh nhìn chằm chằm Tô Hàm: "Chúng ta có thể đi xem phim được không?”
Tô Hàm vẫn luôn dạy anh cách ngụy trang thành người, thấy anh hứng thú với văn hóa loài người, cô cũng vui vẻ dẫn anh đi.
"Được, để tôi dẫn anh đi, xem phim phải mua vé đấy."
Phim là phim thời kỳ trước mạt thế, Tô Hàm cũng xem say sưa, sau này khi rảnh rỗi, cô còn dẫn Bạch Đông đến cổng rạp chiếu phim bán bỏng ngô, kiếm được kha khá điểm tích lũy.
"Cho anh này, đi thôi. Tô Hàm đưa chỗ bỏng ngô còn lại cho Bạch Đông, dọn dẹp quầy hàng chuẩn bị về nhà thì một người phụ nữ vừa xa lạ vừa quen thuộc ngập ngừng gọi cô: "Tiểu... Tiểu Hàm?'
Miệng đang ngậm đầy bỏng ngô do Bạch Đông nhét, Tô Hàm quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ nằm ngoài dự đoán.
Thấy Tô Hàm nhận ra mình, Mao Tiểu Lệ cười nói: "Thật sự là em đấy à, chị còn tưởng mình nhận nhâm nữa chứ, mấy năm rồi không gặp em, em sống tốt chứ? Ôi, xem chị này, toàn hỏi mấy câu thừa thãi, nhìn em thế này là biết em sống tốt rồi, người có bản lĩnh ở đâu cũng sống tốt."
"Chào chị dâu cả." Tô Hàm đặt chiếc xô rỗng xuống, cố gắng nuốt chỗ bỏng ngô trong miệng xuống, mỉm cười với cô ấy: 'Lâu rồi không gặp, chị đến muộn quá, đến sớm hơn một chút là em mời chị ăn bỏng ngô rồi."
Mao Tiểu Lệ cười chân thành hơn: "Lần sau hai người còn bán bỏng ngô nữa không? Để chị cũng đến mua một cốc, mấy năm rồi chị chưa được ăn lại."
Mao Tiểu Lệ cắt tóc ngắn ngang tai, mặc bộ đồ đã bạc màu vá víu, chân đi đôi dép lê nhựa cũ kỹ, dây dép rõ ràng là đã bị đốt cháy rồi nối lại. Trong khu an toàn rất nhiêu người ăn mặc như vậy, nhưng Mao Tiểu Lệ lại rất gọn gàng, toát lên khí chất nhanh nhẹn.
"Ngày mai bọn em vẫn đến, chị dâu rảnh thì ghé qua nhé, em mời."
"Vậy quyết định như thế nhé, hôm nay muộn rồi, chị phải vê nhà trước đây, mai gặp lại.
Bóng dáng Mao Tiểu Lệ biến mất trong bóng tối.
Hôm sau, Mao Tiểu Lệ quả nhiên đến sớm hơn nửa tiếng, đã vào thu rồi mà thời tiết vẫn còn nóng bức, cô ấy vừa lau mồ hôi vừa nói: "Hôm nay ít việc, dạo này chị đang làm bảo mẫu, phải đợi chủ nhà ngủ rồi mới về được, sáng mai còn phải dậy sớm đi chợ mua thức ăn.
Tô Hàm đưa phần bỏng ngô cuối cùng cho cô ấy: "Vẫn còn nóng đấy ạ." Cô không hỏi han gì thêm về chuyện của Mao Tiểu Lệ, Mao Tiểu Lệ vừa ăn bỏng ngô ngọt ngào, nước mắt bỗng dưng trưng tròng. Nhưng cô ấy không khóc, mà chủ động kể về tình hình gần đây:
"Chú thím hai với anh họ cả, anh họ hai của em đều ở đây, nhưng mà họ ở thành phố bên cạnh, chắc em chưa gặp bao giờ. Em không hỏi gì về họ, thật ra chị thấy cũng hả dạ, bọn họ không phải người tốt gì đâu, bây giờ em sống tốt, không quan tâm đến họ là đúng rồi, em chồng thì bỏ đi rồi, em cũng đừng quay về đấy, đừng để bọn họ bám lấy em... Em có biết chúng tôi đến đây bằng cách nào không? Rõ ràng em chồng đã để lại nhiều đồ như vậy, đủ để trả tiền xe rồi, thế mà bọn họ không muốn dẫn theo chị với Tiểu Nị, anh họ cả em đúng là đồ hèn nhát, chỉ biết nói suông, miệng thì nói sẽ khuyên can mẹ, kết quả thì sao, khuyên can mãi đến ngày lên đường...
Chị sinh cho anh ta ba đứa con, ba đứa đấy! Đứa nhỏ nhất bị bệnh chết rồi, đứa bé nhỏ xíu như vậy, chưa được nếm thử mùi vị ngọt ngào nào thì đã ra đi rồi... Hai đứa còn lại chị cứ tưởng sẽ được trân trọng chứ, nào ngờ anh ta lại không cần chị, cũng chẳng cần con..."
Sự căm hận trong giọng nói của cô ấy không ngừng tăng lên, Tô Hàm không nghi ngờ gì nữa, nếu có cách, cô ấy nhất định sẽ lôi những người đó xuống địa ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận