Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 248: B

Chương 248: BChương 248: B
Chương 248: B
Cơn đau vết thương cũ của chú Đông tái phát, cánh tay đau đến nỗi không nhấc lên được, sắc mặt ông tái nhợt: "Anh Bình Thuận trước đây vẫn thường nói, để dân làng dũng cảm một chút, học cách giết thây ma, ngày nào cũng nói ngày nào cũng nói, có mấy người chịu nghe chứ?" Nếu ra ngoài đánh thây ma, dù có chết cũng không trách trời, thế này bị nhốt trong xe để thây ma moi ra ăn mất, ngay cả chạy trốn cũng không được, thật đau lòng biết bao!
"Đi thôi, ở đây mùi máu tanh quá, tôi sợ còn có thây ma ngửi thấy mùi mà đến." Tô Hàm lấy bản đồ ra xem: "Đi về phía trước một km có một công viên, chúng ta đến công viên nghỉ đêm đi."
Mọi người đều đã quen với cuộc sống dầm mưa dãi nắng nhưng quen là một chuyện, không thoải mái lại là chuyện khác. Đến công viên, mọi người dọn sạch những con thây ma lẻ tẻ rồi bắt đầu dựng trại. Tô Hàm kiểm tra trước các lối ra vào của công viên, đảm bảo khi có nguy hiểm có thể kịp thời rút lui, đánh dấu lối ra trên bản đồ, sau khi trở về thì thông báo cho đồng đội.
"Chị ơi, chị không mệt sao? Em đau nhức khắp người, không cử động được nữa rồi."
"Có hơi mệt, em băng bó vết thương xong chưa?”
"Xong rồi, đau quá chị ơi."
"Đau thì ngồi nghỉ đi, một lát nữa sẽ hết đau thôi." Tô Hàm ngồi xuống, cũng bắt đầu xử lý vết thương cho mình.
Cô dùng nước khoáng sạch rửa vết thương, rửa sạch máu bẩn, thậm chí còn nhổ một nửa móng tay ở đùi ra, cô nhíu mày ném móng tay đi, đợi rửa sạch vết thương, lại dùng oxy già rửa lân thứ hai, vết thương bị thây ma cào xé kêu xèo xèo, nổi lên từng bọt khí nhỏ. Tô Hàm nghiến răng không nói một lời rửa sạch, cuối cùng mới rắc thuốc bột lên, dùng băng gạc quấn lại.
"Lưng con cũng có một vết, lên xe mẹ xử lý cho con." Vương Nguyệt Nga nói.
"Vâng.
Đợi băng bó xong, Tô Hàm mặc quân áo vào, quay đầu lại thấy Vương Nguyệt Nga đang khóc.
"Các con người đầy thương tích, mẹ nhìn mà đau lòng. Vương Nguyệt Nga lau nước mắt: "Không sao rồi, xuống xe đi, trong xe không khí không tốt."
Bữa tối do một tay Vương Nguyệt Nga lo liệu, không cho Tô Hàm động tay, bà nấu cháo, lấy táo đỏ và đường đỏ của Tô Hàm cho vào, nấu cháo sánh lại thơm nồng.
"Nhân nóng mà uống đi, ăn no rồi thì uống thuốc tiêu viêm." Vương Nguyệt Nga nhìn họ ăn, lúc này mới yên tâm.
Mỗi nhà đều đang xử lý vết thương, ông chủ Trân đến hỏi xem bọn họ có thiếu thuốc gì không, anh ta có thể mang tới.
"Nhà tôi có hết rồi, lúc trước đổi từ cửa hàng của anh vẫn chưa dùng hất. Ngồi đi, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Ông chủ Trần cười ngồi xuống: 'Ừ, thực ra tôi muốn đổi một ít thức ăn với cô, cô cũng biết đấy, chúng tôi từ trấn trên đến làng Tô Gia, chống đỡ đến bây giờ đã là quá sức rồi, vốn dĩ làng đã chia đất cho chúng tôi, nhưng mà... bây giờ không còn gì nữa rồi."
"Được, anh muốn đổi bằng thuốc phải không?”
"Đúng, đây là danh sách thuốc mà tôi có thể đổi hiện tại, cô xem thử, muốn đổi loại nào thì nói với tôi."
Năm thứ hai của ngày mạt thế, số thuốc còn lại của ông chủ Trân không ít, Tô Hàm đổi với anh ta một ít, dùng một trăm cân gạo.
"Chị Hàm, em đổi thuốc với chị được không? Anh trai em bị thương rồi." Tô Hiểu Bội đợi ông chủ Trần đi rồi mới đến.
"Em bảo cậu ấy đến đây, không phải cậu ấy nói sau này nhận chị làm chị, bán mạng cho chị sao?”
Tô Hồng Vũ có chút ngượng ngùng đi đến, Tô Hàm thấy buồn cười: "Tôi nói được thì làm được, cậu nói được không?”
"Tất nhiên là được!" Tô Hồng Vũ vội nói.
"Vậy được rồi, lần sau đừng ngại nói, như cậu nói, bây giờ cậu là em trai tôi rồi, vậy tôi phải chịu trách nhiệm với cậu. Thiên Bảo, em giúp Hồng Vũ bôi thuốc, được không?”
Tô Thiên Bảo nhăn nhó đứng dậy, động đến vết thương trên người đau đến nỗi ngũ quan đều vặn vẹo nhưng miệng vẫn nói: "Tất nhiên là được rồi, đảm bảo băng bó cho cậu ấy cẩn thận."
Đêm ngủ ở công viên, Vương Nguyệt Nga nói để bà canh gác, để Tô Hàm nghỉ ngơi nhiêu hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận