Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 332: €

Chương 332: €Chương 332: €
Chương 332: C
"Bạch Đông? Bạch Đông?!" Trong đầu Tô Hàm thoáng hiện về hình ảnh con chó vàng Đại Hoàng treo trên hành lang khi cô về nhà năm ngoái.
Mắt cô không khỏi cay cay, trong lòng dâng lên nỗi buồn và phẫn nộ, cô ôm Bạch Đông vào lòng, dùng sức ấn chặt Bạch Đông đang không ngừng giãy giụa nôn mửa, giọng điệu phức tạp: "Sao mày lại ngốc thế, mày không phải vẫn luôn rất thông minh sao, sao lại dám ăn bừa, sao có thể ăn bừa được..."
Con cáo ngốc.
Không biết qua bao lâu, Bạch Đông ngừng nôn, Tô Hàm sờ cổ nó, sờ tim nó, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn còn thở, chưa chất.
Nhưng trong lòng cô vẫn phủ một tầng bóng tối. Bạch Đông trong lòng cô là khác biệt, thời mạt thế tiền đồ chưa biết, gánh nặng trên vai cô đã đủ nặng, lúc đầu cô không muốn nuôi nó. Cho đến khi Bạch Đông nhắc nhở cô có nguy hiểm, giúp cô, cô mới biết đây là một con cáo khác biệt, sở hữu bản lĩnh không tâm thường.
Nó có thể làm được, có bản lĩnh, nó không giống Đại Hoàng, nó sẽ không dễ dàng bị giết chết, nó có thể ở bên cô, ở bên cô mãi mãi.
Sau này cũng chứng minh điều đó, Bạch Đông là một người bạn đồng hành rất tốt. Nó không giống như gia đình, không giống như anh Từ và những người khác, những gì nó "Nói." chỉ có cô mới hiểu được, phân không phải con người của cô, vì Bạch Đông mà không quá cô đơn.
Nó không phải con người, sẽ không phản bội cô.
Cho dù sau này Bạch Đồng vì sự thay đổi hơi thở trên người cô mà xa lánh cô, cuối cùng vẫn quay trở lại bên cô.
Đối với cô, đó là "thất nhi phục đắc ", khi trốn dưới gâm xe tránh đá, cô dang tay, Bạch Đông từ trong mưa đá lao tới, nhảy vào lòng cô.
Tô Hàm không muốn Bạch Đông chết, nếu nó chết, cô sẽ rất đau lòng.
Giữ trạng thái nửa sống nửa chết, Bạch Đông lại ngủ thiếp đi mười ngày, sau đó đột nhiên nôn ra viên đá.
Cô không quan tâm đến viên đá, nhẹ nhàng vỗ về nó: "Bạch Đông? Mày tỉnh rồi à?"
Bạch Đông miễn cưỡng mở mắt, vô lực nhìn cô một cái, ánh mắt này khiến Tô Hàm an tâm.
"Được rồi, mệt thì ngủ đi, ngủ dậy là khỏe."
Hiểu lời cô nói, Bạch Đông nhắm mắt lại ngủ tiếp. Thấy Bạch Đông thở đều, Tô Hàm mới có tâm trạng nhặt viên đá lên, lấy nước rửa sạch.
Viên đá vẫn là viên đá đó, đen xì nhưng Tô Hàm vừa dò xét đã phát hiện, đủ loại cảm xúc tiêu cực bạo ngược quấn quanh nó đều biến mất, sự liên hệ lập tức được thiết lập, hơi thở quen thuộc không chút trở ngại ập đến.
Trong lúc hơi kinh ngạc, năng lượng được phong ấn trong viên đá tràn về phía cô, khoảnh khắc này, cô cảm thấy năng lực huyết mạch thiếu hụt một góc của mình cuối cùng cũng hoàn chỉnh, cô nghe thấy một tiếng rồng ngâm hư ảo vang lên từ sâu trong linh hồn, giây tiếp theo viên đá trong tay vỡ vụn thành tro, trở thành tro đá bình thường theo đúng nghĩa đen.
Đợi ổn định được cỗ sức mạnh mới này, Tô Hàm mới có thời gian suy nghĩ xem chuyện này là thế nào. Ban đầu cô đoán rằng đoàn năng lực huyết mạch cuối cùng nằm trên người con trăn khổng lồ, kết quả tìm kiếm khắp nơi không thấy, nào ngờ lại nằm trong viên đá này. Mà viên đá này, hẳn là do giáo sư Thôi tìm thấy trên núi...
Có thể tập hợp được năng lực huyết mạch, Tô Hàm đương nhiên vui mừng.
Bạch Đông giải quyết được vấn đề làm cô đau đầu mấy ngày nay, phải trả giá bằng việc nôn mửa suy yếu, sau này không biết còn di chứng gì khác không, cô vừa vui mừng vừa tức giận.
Cô thà tự mình từ từ thu dọn viên đá này, dù có mất nhiều thời gian hơn, cũng không cần Bạch Đông phải đánh Cược an nguy.
Nhưng nói lý với một con cáo thì chắc chắn là không thông, cô chỉ có thể tự mình ấm ức.
Tính cách vốn vậy, ấm ức này cũng chỉ kéo dài một lúc rồi thôi, Tô Hàm lấy một thùng nước từ trong không gian ra, tắm rửa sạch sẽ cho Bạch Đông, tắm xong cô ngẩn người.
Bạch Đông vốn đã rụng lông, sau khi tắm rửa sạch sẽ, lông trên người nó lại rụng hết, trong thùng nước ngâm một cục lông lớn, cảnh tượng này không giống như cáo tắm xong, ngược lại giống như cảnh nhổ lông gà trong thùng sắt đun nước nóng trước Tết ở làng quê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận