Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 155: A

Chương 155: AChương 155: A
Chương 155: A
Cà chua chưa chín thì chua chát, ăn nhiều cô liên thấy ghét, cho dù sau này ăn được cà chua ngọt mềm cô cũng không thể thích nổi. Nhưng bây giờ tình hình khác rồi, có cà chua ăn là tốt lắm, thứ này rất bổ dưỡng.
"Chị ơi, chị biết tại sao cha mẹ vui thế không?” Tô Thiên Bảo thấu lại gần.
Tô Hàm hiểu rất rõ Tô Thiên Bảo, nhìn vẻ mặt này của cậu là biết có chuyện gì hay ho muốn kể cho cô nghe."Có giống lúa thì đương nhiên vui rồi còn có chuyện gì khác mà chị không biết nữa?"
"Đúng vậy! Chính là Tô Quý Sinh, nhà ông ta không phải có giống lúa sao? Cha đến hỏi ông ta, mẹ ông ta hét giá một cân giống lúa đổi một trăm cân lương thực, cha mẹ tức lắm, sau đó Tô Quý Sinh nói cũng có thể cho không nhưng phải đổi bằng việc chị gả cho ông ta làm vợ-
Tô Thiên Bảo sợ hãi lùi xa hai bước: "Chị ơi, không phải em nói đâu nhé, là Tô Quý Sinh nói đấy, chị đừng giận nhé, em sợ lắm, ông ta đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cha mẹ mắng cho ông ta một trận, không đồng ý đâu chị đừng giận nhé!”
"Là lúc chị đi trấn về sao?" Tô Hàm cắm mạnh xẻng công binh xuống đất, bình tĩnh hỏi.
"Đúng, đúng vậy, hôm qua sáng chị vừa đi, Tô Quý Sinh đã đến."
Tô Hàm hiểu rồi, chẳng trách sáng nay cô ra ngoài tập thể dục lại gặp Tô Quý Sinh, ông ta từ đầu đến chân đánh giá cô mấy lân, còn nói "Tôi không thích phụ nữ ra ngoài xuất đầu lộ diện, sau này cô phải sửa lại."
Lúc đó cô chỉ thấy khó hiểu, không nghĩ đến chuyện này, bây giờ nghĩ lại thực sự quá kinh tởm. "Em cứ trồng tiếp đi, chị ra ngoài một chuyến."
"Chị ơi chị đi đâu vậy!"
Tô Thiên Bảo không nhận được hồi đáp nhưng rất nhanh cậu đã biết chị mình đi đâu. Tô Hàm đến nhà Tô Quý Sinh đánh ông ta một trận, đấm đá vào người, chuyên chọn những chỗ mà chú Đông dạy là đánh vào sẽ đau nhất, đảm bảo Tô Quý Sinh khóc lóc thảm thiết.
"Lúc đó ông đến nhà tôi nói tìm tôi chịu trách nhiệm, nói tôi là kẻ giết người, tôi đã nhịn ông một lần rồi." Tô Hàm giẫm lên mặt ông ta: 'Ông lại đến trêu chọc tôi lân thứ hai, lần này tôi đánh ông một trận, sau này nếu ông còn dám lải nhải, tôi sẽ trực tiếp giết ôngÏ"
Nói xong liền bỏ đi, mẹ Tô Quý Sinh và những đứa trẻ cũng không dám ngăn cản.
Tô Quý Sinh khóc lóc đi tìm trưởng làng chủ trì công lý, trưởng làng liếc ông ta một cái:
"Một người đàn ông to như anh mà đánh không lại một đứa con gái như Tô Hàm, tìm tôi có ích gì, để cái thân thể già cả này của tôi giúp anh đánh trả à? Có biết xấu hổ không!"
Tô Hàm đã đến báo trước rồi, ông ấy nghe xong cũng tức giận. Tô Quý Sinh đây là cái gì? Đây gọi là thừa nước đục thả câu, một người đàn ông ba mươi tám tuổi lại mơ tưởng đến một đứa con gái nhỏ hơn mình một giáp, hai người còn cách nhau một đời, Tô Hàm phải gọi Tô Quý Sinh là chú, nếu thực sự có năng lực thì không nói, Tô Quý Sinh ông ta có phải là người có năng lực không? Có phải là người có thể gánh vác được việc không?
Tô Hàm trẻ tuổi có năng lực, không đời nào có thể theo ông ta, mấy cân giống lúa mà muốn đổi lấy một người vợ, đúng là chuyện nực cười, tự mình chuốc họa thì đừng trách người khác.
Vương Nguyệt Nga về nhà biết Tô Hàm đến đánh Tô Quý Sinh, khen một tiếng hay: "Hôm qua ông ta chạy nhanh lắm, mẹ ném dép cũng không trúng! Tốt, đánh hay!"
Nhưng sau đó, Tô Hàm nghe nói trong làng vẫn có người đổi một ít giống lúa cho làng Dương Sơn, Vương Nguyệt Nga ở nhà mắng Tô Quý Sinh không phải thứ tốt đẹp gì. Đúng vậy, trong số những người đổi giống lúa ra ngoài có Tô Quý Sinh, ông ta dùng mười cân giống lúa đổi lấy một người vợ, mới mười chín tuổi.
Nhà Tô Quý Sinh không tổ chức đám cưới, cứ thế mơ mơ hồ hồ rước cô dâu mới về nhà. Tô Hàm đã gặp cô gái đó, rất chăm chỉ và có năng lực, cô ấy rất lịch sự và nhiệt tình chào hỏi Tô Hàm: "Chị là hàng xóm bên cạnh phải không? Rảnh thì đến nhà em chơi nhé!" Tô Hàm cười cười, cũng khách sáo vài câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận