Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 459: D

Chương 459: DChương 459: D
Chương 459: D
Nhưng tôi không tin thân! Khoa học mới là chân lý duy nhất! Tô Nguyên là vị thần do tôi tạo ra, thân không phải là không thể lay chuyển, Tô Hàm, cô phải đánh bại nó, thần gì chứ, đó là thứ quỷ quái gì! Lòng người là không thể điều khiển, tôi tuyệt đối sẽ không để nó toại nguyện!
Giết tôi đi! Nó muốn tôi làm sứ giả tạo thần, tôi sẽ không để nó được như ý! Cuộc đời này của tôi đã sống đủ rồi, tôi không chết được đâu, cô cứ thiêu tôi thành tro bụi đi!
Nếu cô không ngại phiên phức, thì rắc tro cốt của tôi xuống chân núi nghĩa trang của khu an toàn Thiên Dương của các người, tôi sẽ ở đó chuộc tội cho những người đã chết vì thí nghiệm chưa hoàn thiện, nhưng tôi sẽ không hối hận, phát hiện của tôi, thành quả nghiên cứu của tôi đã thúc đẩy xã hội loài người tiến lên một bước lớn, khiến loài người có lợi thế hơn trong cuộc chiến đấu với lũ thây ma không ngừng tiến hóa, tôi chưa bao giờ hối hận."
Nói không hối hận nhưng trong đôi mắt đỏ ngầu của giáo sư Thôi lại ánh lên tia nước.
Tô Hàm trâm giọng: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ giết bà."
Giáo sư Thôi lại cười: "Tôi biết, nếu cô muốn giết tôi, thì đã sớm ra tay không chút lưu tình như giết Vu Nương Nương rồi.
Cô muốn chiêu hàng tôi, để tôi đứng về phía cô, nếu là tôi trước đây... Tôi sẽ tức giận phản kháng, nhưng bây giờ tôi mệt mỏi rồi, mệt mỏi đến mức không còn tìm thấy sức lực để sống nữa." Bà ta vỗ vỗ ngực mình, nghiêng đầu,'Bên trong không còn tiếng tim đập nữa, tôi không còn là người sống nữa, bây giờ tôi có thể tỉnh táo phân tích với cô nhiều như vậy, không có nghĩa là sau này tôi còn có thể tiếp tục tỉnh táo.
Tôi muốn chết trong tỉnh táo, cũng không muốn bị điêu khiển mà sống mãi. Cô có thể đồng ý với tôi không?"
“.. Được.
"Cảm ơn”"
Tô Hàm rút dao ra, giáo sư Thôi mấp máy môi, nhắm mắt lại, khẽ nói: "Cô cứ trực tiếp chặt đầu tôi xuống đi."
"Bà không hối hận?”
"Không hối hận."
"Được.
Giáo sư Thôi cứ tưởng một dao này giáng xuống thì mình sẽ lập tức đầu lìa khỏi cổ, nhưng rất nhanh sau đó bà ta liền cảm thấy lưỡi dao kia đâm thẳng vào đỉnh đầu mình, nó đi dọc theo đúng vị trí mà bà ta đã tự đâm trước đó. Bà ta mở mắt ra, khó hiểu nhìn Tô Hàm.
"Giáo sư Thôi, tạm biệt. Tô Hàm nhẹ nhàng nói lời từ biệt với bà ta, tay dùng Sức.
Cảm nhận được điều gì đó, trong mắt giáo sư Thôi hiện lên ý cười, khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, bà ta cứ nhìn Tô Hàm như vậy, nhìn vật thí nghiệm hoàn mỹ mà bà ta hằng mơ ước có được, giống như đang nhìn một giấc mơ đẹp đế mà mình hướng tới, cho đến khi thân thái trong đồng tử hoàn toàn tiêu tan.
Bà ta nhắm mắt xuôi tay với nụ cười trên môi.
Bịch.
Giáo sư Thôi ngã xuống đất, không còn động đậy nữa.
Rút dao ra, Tô Hàm tùy ý lau lau rồi tra vào vỏ dao sau lưng, mở cửa, Bạch Đông đang đợi cô ở cửa.
"Giúp tôi một việc, thiêu xác bà ta đi."
Lần này, Tô Hàm tận mắt nhìn xác của giáo sư Thôi bị thiêu thành tro bụi. "Tiểu Hàm, có phải em không vui không?" Bạch Đông là người nhạy cảm nhất với sự thay đổi cảm xúc của Tô Hàm.
"Phải, tôi căm ghét một thứ, hận thấu tận xương tủy, anh nói xem, tôi phải làm sao mới có thể hủy diệt nó hoàn toàn đây?" Tô Hàm nhìn ngọn lửa, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, ánh lửa nhảy nhót trong mắt cô, Bạch Đông nhìn đến ngây người, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy... vậy anh giúp em, anh mạnh mà."
"Bạch Đông, anh phải luôn là Bạch Đông, anh có thể làm được không?" Tô Hàm quay đầu lại nói với Bạch Đông như vậy. Câu nói này có chút khó hiểu đối với Bạch Đông, nhưng anh chưa bao giờ từ chối Tô Hàm, lập tức gật đầu: "Đương nhiên anh là Bạch Đông rôi, luôn luôn là vậy." Cái tên trước đây của anh là Đông, sau khi gặp Tô Hàm thì đổi thành Bạch Đông, anh thích cái tên sau hơn.
Nụ cười trên môi Tô Hàm mới có lại chút hơi ấm: "Được, vậy quyết định như thế nhé."
Mà Tô Nguyên là đang trên đường chạy trốn mới cảm thấy không ổn, khoảnh khắc đó cô ấy cảm thấy tim mình đập nhanh, sau đó cảm thấy mình đã mất đi thứ gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận