Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 139: A

Chương 139: AChương 139: A
Chương 139: A
Năm đó khi chị gái kết giao với Vĩ Thông, mẹ cô ấy còn nói mẹ Hạ Vĩ Thông không dễ chung sống, ánh mắt lại cao, cô ấy còn cảm thấy không phục, chị gái cô ấy thì có chỗ nào xứng với Ví Thông?
Cho đến hôm nay, chút tình cảm còn sót lại cũng đã bị bà Hạ hoàn toàn dập tắt, bị bà Hạ ghét bỏ như vậy không chỉ khiến cô ấy mất mặt mà ngay cả mẹ và chị gái cô ấy cũng đêu mất mặt theo, cô ấy cũng muốn giống như mẹ mình, âm ï đến tận cửa, thế nhưng cô ấy lại không thể ngẩng cao đầu mà làm như vậy được.
Tô Nguyên khóc rất thương tâm, Hạ Vĩ Thông nhà họ Hạ cũng mặt mày tái mét, đã hơn một tiếng đồng hồ không nói lời nào.
"Ví Thông, con có trách mẹ không, tại mẹ cả, tại sao mẹ lại không nhịn được mà nói những lời đó trên ruộng chứ, mẹ không nên nói!" Bà Hạ tự trách vô cùng, liên tục lau nước mắt.
Một lúc lâu sau, Hạ Ví Thông mới lên tiếng, giọng khàn khàn: "Mẹ, con và Tiểu Nguyên không thể nào nữa rồi, cha mẹ cô ấy là người sĩ diện nhất, sau này mẹ cứ yên tâm đi.
Dù sao thời thế này cũng không thích hợp để kết hôn, kết hôn sinh con, chẳng phải là khiến vợ con chịu khổ sao. Mẹ, không sao đâu, thôi, mẹ vê phòng nghỉ ngơi đi, con cũng vê ngủ đây, ngày mai còn phải gặt lúa." Nói rôi như một cái xác không hồn trở về phòng.
Trong phòng, Giả Hi Viên thò đầu ra, thấy Hạ Vĩ Thông đi ngang thì vội rụt đầu vào.
"Có gì mà xem, em nhiều chuyện quá." Khâu Vân Quang nằm dài trên giường, lười biếng nói.
"Dì Hạ trông có vẻ hiền lành dễ gần, không ngờ sau lưng lại cay nghiệt như vậy." Giả Hi Viên ngồi xuống, cảm thán: "Nhưng bà ấy thật sự rất thương Hạ Vĩ Thông, mẹ em cũng rất thương em, không biết bây giờ họ thế nào rồi."
Khâu Vân Quang ngồi dậy: "Nhất định không sao đâu, cha mẹ anh cũng sẽ không sao đâu." Anh ta ôm lấy Giả Hi Viên: "Em đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ cần chúng ta sống tốt thì sau này nhất định sẽ gặp lại được họ."
"Ừ" Giả Hi Viên dựa vào vai anh ta, trong lòng thâm nghĩ Khâu Vân Quang có không ít khuyết điểm, gia trưởng, tự cao, mắc bệnh công tử bột nhưng anh ta đối xử tốt với mình, có trách nhiệm, như vậy đã tốt hơn Hạ Vĩ Thông gấp trăm lần rồi.
Mâu thuẫn giữa nhà họ Hạ và nhà họ Tô, không đến hai ngày đã bị dân làng quên sạch. Mọi người bận rộn thu hoạch lúa, đâu còn nhiều sức mà ngồi lê đôi mách, ngày nào vê nhà cũng mệt đến nỗi không ăn nổi cơm, còn đâu sức mà đi dò hỏi chuyện nhà người khác. Điều này khiến Tô Nguyên thở phào nhẹ nhõm, dần dần cũng dám ra ngoài. Gặp Tô Hàm, cô ấy liên đỏ hoe mắt, chào hỏi: "Chị."
"Đi xuống ruộng à?"
"Vâng, chúng ta cùng đi nhé?”
"ừ"
Trên đường đi hai người không nói gì nhưng kỳ lạ là tâm trạng Tô Nguyên lại tốt lên.
“Chị, tạm biệt, em đi đây!" Tô Nguyên chạy vụt sang hướng khác, ruộng nhà cô ấy không cùng hướng với ruộng nhà Tô Hàm. Thật trùng hợp, Hạ Vĩ Thông và Khâu Vân Quang vừa đi tới từ phía sau, Tô Hàm liếc nhìn họ rồi đi thẳng.
"Ha, hai chị em nhà họ Tô này đúng là sinh đôi, người nào cũng lạnh lùng.' Khâu Vân Quang cười nói, Hạ Ví Thông không để ý đến anh ta, tiếp tục đi. Phía sau, Khâu Vân Quang trợn mắt, nhanh chân đuổi theo.
Thu hoạch lúa khiến mọi người mệt mỏi rã rời nhưng lúa đã thu hoạch xong thì những ngày tháng vất vả vẫn phải tiếp tục, họ cần đập lúa, phơi lúa, đây lại là một công việc nặng nhọc, phải liên tục đảo lúa, mặt trời như lò lửa lớn, người dân làng Tô Gia đều bị phơi đen thui nhưng nhìn những hạt lúa đầy ắp trên sân phơi, lòng mọi người đều vô cùng vui mừng, đây chính là lương thực cứu mạng mài
Những người nông dân già một ngày ngó trời cả chục lần, chỉ sợ trời mưa, Tô Vệ Quốc và những người khác ngồi xổm trên sân phơi, đầu kề đầu cùng nhau ngó trời thì thâm bàn tán về thời tiết gân đây.
"Mấy ngày nay đều là trời nắng to." Tô Vệ Quốc vui vẻ nói, Tô Hàm cũng cười: "Vậy chúng ta tranh thủ phơi lúa thôi
Bạn cần đăng nhập để bình luận