Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 322:€

Chương 322:€Chương 322:€
Chương 322: C€
“Quay lại?"
"Viên đá này là thành quả lớn nhất của tôi trong chuyến đi này! Nếu nó mất thì chuyến đi này của tôi coi như uổng phí!"
"Nhưng nhiệm vụ của chúng tôi là đưa bà về an toàn-"
"Anh liên lạc với sư trưởng, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy."
Bảy mươi giờ sau, Tô Hàm mang một thân đây thương tích một lần nữa trốn vào không gian.
Cơ thể càng mệt mỏi, ngọn lửa trong mắt cô càng cháy hừng hực.
Ngồi trong không gian, cô cẩn thận băng bó vết thương cho mình, còn rót một bát lớn trà sữa để uống, sau đó bắt đầu ăn cơm. Trong không gian cái gì cũng có đầy đủ, sau khi ăn hết hai bát cơm rang trứng, hai quả trứng luộc, nửa con gà, Tô Hàm ợ một cái, bò lên giường nằm vật ra ngủ.
Con trăn thây ma khổng lồ không biết đếm nhưng nó biết con mồi lại biến mất, đôi mắt như đèn lồng đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào khoảng không, chờ đợi con môi đáng ghét xuất hiện trở lại.
Xa xa trên cây có một bóng trắng, nó nhẹ nhàng nhảy xuống cây, tiến lại gân con trăn thây ma khổng lồ một chút, khẽ động mũi, xác định con người thơm tho lại biến mất, đuôi cụp xuống. Nó quay trở lại cây, lục lọi chiếc ba lô treo trên cành cây. Trong ba lô toàn là cơm nắm, trước đây có một miếng thịt ba chỉ, miếng thịt đó đã bị nó ăn hết rôi.
Ăn hết cơm nắm, nó cuộn tròn lại ngủ thiếp đi, lần sau tỉnh dậy, bên tai toàn là tiếng rít của con trăn thây ma khổng lô. Bản năng khiến nó sợ hãi, muốn trốn thoát nhưng nó nhìn thấy bóng người đang nhảy nhót giữa thân trăn khổng lồ, đôi mắt xanh biếc tràn đầy sự tập trung và lo lắng. Nó kìm nén bản năng, căng thẳng nhìn, nó hy vọng con người thơm tho có thể đánh bại con trăn thối tha này, sau đó nó có thể đưa cô rời khỏi đây. Ở đây luôn mưa, nó không thích.
Đoàn xe quay trở lại gần núi Kỳ Lương, trên đường đi đón được Tô Nguyên và Hạ Vĩ Thông, trong quá trình lái xe lên núi, họ nhìn thấy bóng dáng của con trăn thây ma khổng lồ từ xa.
"Kia là cái gì? Con trăn to quái”
"Giáo sư Thôi, con trăn đó cứ năm chắn ở đường núi, chúng ta không lên được."
"Đường bên kia đều bị nó phá hủy rồi, còn đường nào khác không?”
"Các anh xeml Nó đang lăn! Trời ơi cái đầu trăn to quái"
"Rút lui rút lui, con trăn thây ma khổng lồ kia hình như đang phát điên!" Dưới thung lũng, con trăn thây ma khổng lồ lăn không biết mệt, nó đã biết không thể lăn con mồi xuống được nhưng bản năng chiến đấu khiến nó không để Tô Hàm muốn làm gì thì làm với nó.
Dốc hết sức lực, con trăn thây ma khổng lồ đâm rất mạnh, đầu đuôi thường xuyên tìm cơ hội đâm vào con mồi trên người nó - con mồi đó đã mở một cái lỗ trên đầu nó, không ngừng đào vào đầu nó.
Đáng tiếc là đầu đuôi chưa bao giờ đâm trúng con mồi, lần nào cũng đâm trúng chính xác nhưng con mồi lại biến mất khiến nó đâm hụt. Sau khi vô tình đâm thủng đầu mình một lỗ, con trăn thây ma khổng lồ đã từ bỏ ý định này. Nó lăn, đâm, vùi đầu vào hố sâu đầy nước sau cơn mưa, cố gắng loại bỏ con rận trên đầu.
Vô dụng, tất cả đều vô dụng.
Những chiêu này, con trăn thây ma nhỏ hơn nó đều đã dùng rồi, lúc đó Tô Hàm không trốn vào không gian, chỉ dựa vào bản thân né tránh chịu đựng mà vượt qua, sao cô còn sợ chứ?
Chỉ là một con trăn thây ma khổng lồ to lớn hơn, mạnh mẽ hơn, cô sẽ không sợ, không chịu được thì trốn vào không gian, nghỉ ngơi xong lại ra ngoài.
Cô đánh du kích với con trăn thây ma khổng lồ không biết mệt, khoảng cách thể lực giữa hai bên đã được không gian thân kỳ này kéo gân lại rất nhiều, khoảng cách sức mạnh thì được tốc độ nhanh nhẹn hơn của Tô Hàm bù đắp, chỉ cần con trăn thây ma khổng lồ không chạm được vào cô thì dù tấn công dữ dội đến đâu cũng vô ích. Chỉ cần cho cô thời gian, cô nhất định có thể tiêu diệt con trăn thây ma khổng lồ này trong phạm vi cơ thể có thể kiểm soát.
Bên này một trăn một người lặp lại cuộc chiến dai dẳng, không xa, Tô Nguyên lo lắng nhìn: "Nơi đó ở gần chỗ chị tôi rơi xuống, lúc tôi và anh Vĩ Thông đi thì đã nhìn thấy con trăn khổng lô đó rồi, không ngờ qua nhiều ngày như vậy, nó vẫn còn ở đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận