Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 128: A

Chương 128: AChương 128: A
Chương 128: A
Tô Hàm cười lạnh: "Thím chắc chắn Vu Nương Nương bảo chú Hai lừa cháu đi, chỉ đơn thuần là tốt bụng muốn xem bói cho cháu thôi sao?"
Ánh mắt Cát Thu Lệ có chút chột dạ, bà ta ho một tiếng: "Đương nhiên rồi, không thì còn có thể làm gì nữa."
"Thế à"
Bầu không khí rất ngượng ngùng, Tô Hàm vẫn bình thản, Cát Thu Lệ lại rất bồn chồn. Bà ta gãi đầu: "Hôm nay đến nhà ăn cơm tối đi, nhà nấu nhiêu món ngon lắm”
"Không cần đâu."
"Ăn một bữa cơm thôi mà, chẳng lẽ cháu sợ cha mẹ cháu không đồng ý sao? Cháu cứ yên tâm, thím sẽ nói với họ."
"Không phải, là cháu không muốn đi, chuyện này cháu có thể tự quyết định." Đối với đứa con gái này, Cát Thu Lệ thực sự không có chút kinh nghiệm chung sống nào, trong trí nhớ của bà ta, đứa con gái này luôn lén lút nhìn bà ta ở một góc, ánh mắt đây mong đợi. Bà ta chưa bao giờ đáp lại những ánh mắt đó nhưng bà ta cho rằng chỉ cân mình quay đầu lại, đứa con gái lớn sẽ lộ ra biểu cảm mong đợi trong trí nhớ, bất kể bà ta nói gì thì đứa con gái lớn cũng nên gật đầu, không nên từ chối mới đúng.
"Bảo cháu đến thì cháu đến, cháu không nghe lời thím nữa rồi sao?"
Tô Hàm buồn cười: "Thím Hai, lời này của thím mới lạ làm sao, thôi thím về nói với con trai con gái thím đi, nói với cháu không có tác dụng đâu.' Nói xong vừa lúc có người đến hỏi giá, cô liền chào đón khách hàng.
"Thu Lệ này, các người thì thâm gì thế?"
"Đúng vậy, còn nói nhỏ như vậy, là sợ người khác nghe thấy hay sao?”
Những người phụ nữ khác trong làng xì xào bàn tán, vẻ mặt tò mò hóng chuyện.
Cát Thu Lệ vừa tức giận vừa xấu hổ, phẩy tay bỏ đi, vê đến nhà sắc mặt vẫn rất khó coi.
"Bà xem, tôi đã nói rồi, tính tình Tiểu Hàm cứng lắm, bà ra mặt cũng vô dụng.' Thấy vợ thất bại, Tô Vệ Quân lấy lại được chút tự tin, xem đi, lân đó ông ta thất bại là quá bình thường, Tô Hàm ngay cả mẹ ruột cũng không nể mặt.
"Đi chết đi, hả hê cái gì! Trước đây ông bảo Tô Hàm giúp chúng ta dọn đám thây ma trước cửa nhà, nó cũng từ chối mà? Từ lúc đó đã biết con nhỏ chết tiệt đó là đồ bạch nhãn lang! Biết thế thì lúc mới sinh ra đã bóp chết nó rồi, bây giờ sẽ không gây cho chúng ta phiền phức lớn như vậy. Ông nói xem, tiếp theo phải làm sao? Người của làng Dương Sơn tối nay sẽ đi." Tô Vệ Quân rít thuốc: "Chỉ còn cách để Tiểu Nguyên ra mặt thôi, hai chị em chúng nó quan hệ vẫn khá tốt."
"Tiểu Nguyên có nghe không? Lần trước nó giận lắm, còn mấy ngày không nói chuyện với ông.'
"Có gì khó đâu, không cho nó biết sự thật là được rồi? Đợi Tiểu Nguyên dụ được người đến, tôi lại sai Tiểu Nguyên đi bán đậu phụ, thế là xong."
Không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy.
Tô Nguyên biết được cha mẹ muốn mời chị gái đến ăn cơm tối, cô ấy vô cùng tán thành. Từ nhỏ cô ấy đã không hiểu tại sao cha mẹ và các anh lại lạnh nhạt với chị gái như vậy, rõ ràng là một nhà, cho dù đã cho đi thì cũng ở gần như vậy, lại cho đi nhà bác cả, sao lại xa cách như vậy? Nghe mẹ nói chị gái không chịu đến, thấy mẹ thất vọng buồn bã, Tô Nguyên tự nguyện: "Con sẽ nói với chị, nhất định sẽ đưa chị đến!" Gặp Tô Nguyên, Tô Hàm nghĩ: Quả nhiên là vậy.
"Chị không đi."
"Chị ơi, sao lại không đi chứ, cha mẹ chủ động mời chị đó, em vui lắm! Chúng ta là một nhà mà chưa bao giờ ăn cơm cùng nhau, trong lòng em đây là một điều rất đáng tiếc."
"Tiểu Nguyên, chị không đi là vì an toàn, em biết hôm nay người làng Dương Sơn đến trao đổi vật tư chứ?"
"An toàn gì chứ, ăn một bữa cơm mà không an toàn được sao? Chị ơi, em nghe chị nói sao mà không hiểu gì hết, sao tự nhiên lại nói đến làng Dương Sơn nữa-" Vẻ bối rối trên mặt Tô Nguyên cứng đờ.
"Chị!" Cô ấy không thể tin nổi nói: "Chị ơi, chị có phải nghĩ nhiều rôi không, chị cũng nghĩ cha mẹ quá xấu xa rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận