Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 148: A

Chương 148: AChương 148: A
Chương 148: A
"Ừ, chết rồi."
Tần Việt nhìn thấy một số vết lõm kỳ lạ trên mặt đất nhưng anh ta không nghĩ nhiều, gọi Tô Hàm đi: "Chúng ta mau đi giúp mọi người đi”
Vài tiếng súng vang lên, làm Tô Hàm run rẩy chân, cô nắm chặt vũ khí, không chút do dự bước ra khỏi rừng.
Trận hỗn chiến lớn này chỉ kéo dài chưa đầy nửa giờ, kết thúc bằng sự tan rã của anh em họ Hàn.
Họ đúng là có súng nhưng số lượng người của làng Tô Gia áp đảo họ, đạn dược có hạn, càng không thể bắn trúng hàng chục người cùng lúc, dưới biển người, dù người của anh em họ Hàn có thân thủ nhanh nhẹn, dũng mãnh thiện chiến đến đâu cũng không thể chống lại từng đợt người ập đến.
Bọn họ vội vàng bỏ chạy, dân làng phát ra tiếng reo hò.
Sau đó, qua quá trình tổng kết của dân làng, họ có ít nhất ba khẩu súng, đêm đó đã bắn tổng cộng mười bảy phát, làm mười ba người bị thương, mặc dù không có ai chết tại chỗ vì vết thương do súng nhưng những người bị trúng đạn cũng không dễ chịu.
Còn có người trong lúc hỗn chiến bị vũ khí đánh trúng chỗ hiểm, hoặc bị cắt cổ hoặc bị đâm vào tim, chết ngay tại chỗ.
Những người đó đều là những kẻ đã từng đổ máu, ra tay không chút nương tay, người làng Tô Gia vê mặt võ thuật căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, nếu không phải vì đông người thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Trong làng bao trùm một bầu không khí bi thương và phẫn nộ, những người bị thương được khiêng đến ủy ban làng để thống nhất điều trị và chăm sóc, mỗi nhà đều lấy ra những loại thuốc mình có, Tô Hàm cũng lấy ra thuốc trị thương, thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt.
Trong tình huống không có thuốc gây mê, bác sĩ thú y của làng - lão Trịnh có kinh nghiệm nuôi lợn, bình thường cũng được coi là một bác sĩ thú y nên lão Trịnh dùng dao nhỏ đã khử trùng để mổ lấy đạn cho những dân làng bị trúng đạn, tiếng kêu thảm thiết ngày càng cao, nghe mà rợn cả người.
Cuối cùng cũng lấy được đạn ra khỏi vết thương của hầu hết dân làng, chỉ có một dân làng bị đạn găm vào xương chân, lão Trịnh không dám ra tay, người đó cũng không chịu nổi nỗi đau này.
"Bác sĩ, chúng ta cần bác sĩ." Trưởng làng lẩm bẩm: "Đi trấn trên tìm bác sĩ, tìm bác sĩt"
Dân làng nhìn nhau, không ai lên tiếng.
"Mọi người đều bị thương rồi, hay là đợi đến sáng mai đi, để mọi người về nghỉ ngơi trước đã." Chú Đông thở hổn hển nói. Trong lòng ông ấy hiểu rõ, những người có thể đến cửa làng cùng nhau chiến đấu tối nay đều là những người có dũng khí và sức lực, những người trốn ở nhà, họ căn bản không đến cửa làng giúp đỡ, làm sao có thể trông cậy vào họ đi trấn trên tìm bác sĩ? Không thể trông cậy được.
Trưởng làng nghẹn ngào: "Vậy thì sáng mai đi, tôi sẽ để con trai tôi dẫn đầu đi, mọi người cố chịu một chút, đợi bác sĩ đến là được."
Trên người Tô Hàm cũng toàn là vết thương, Vương Nguyệt Nga lúc đầu thấy Tô Thiên Bảo một mình bị thương trở vê nhà, còn có chút trách móc con gái không chăm sóc tốt cho em trai, đến khi thấy Tô Hàm toàn thân đầy máu trở về, bà sợ đến mức suýt ngất xỉu, vừa nói vừa mắng đun nước tắm cho cô, giúp cô xử lý vết thương: "Con nói xem con có phải ngốc không, trong làng có nhiêu đàn ông như vậy mà lại đến lượt một đứa con gái như con xông lên phía trước?
Nhà chúng ta đã ra sức đủ rồi, em con bị thương ở tay, cha con cũng đi rôi, nhà chúng ta không cần con ra sức nữa, sao con lại ngốc thết
Con xem nhà chú hai con một người đàn ông cũng không đi, hèn hại Ôi chao, con xem trên người con toàn là vết dao, con nhóc chết tiệt này có biết đau không!...'
"Con còn may mắn là không bị trúng đạn, chú Đông bọn họ bị trúng đạn rồi, bây giờ đang nằm ở ủy ban làng, mẹ, lát nữa mẹ mang chút cháo qua đó nhé, dù sao cũng là chút tấm lòng."
Vương Nguyệt Nga mắng mỏ:
"Chỉ có con là rộng lượng, con và em con đều bị thương, mẹ còn chưa thấy cha con về, cũng không biết tình hình của ông ấy thế nào, lấy đâu ra tâm trạng nấu cháo! Con tự mặc quần áo đi, mẹ vào bếp xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận