Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 407:

Chương 407:Chương 407:
Chương 407: C
"Thì ra cô đang tìm kiếm logic đằng sau hành vi của nó, nói ra cũng thật thân kỳ, rõ ràng là động vật, nhưng sau khi biến thành người thì hoàn toàn không nhìn ra là cáo biến thành, nhất cử nhất động đều là con người, rất lễ phép, còn biết nói cảm ơn với tôi và y tá, muốn uống nước còn nói làm phiền, tôi còn nghi ngờ con cáo thành tinh này trước kia từng học trường của con người.'
Giáo sư Đường nhìn Bạch Đông, ánh mắt mê mẩn: "Mạt thế mang đến rất nhiều tai họa, nhưng cũng mang đến rất nhiều tư liệu nghiên cứu quý báu, nếu không có mạt thế, tôi cũng không ngờ có ngày mình được trực tiếp làm những thí nghiệm huyền diệu này, cho dù là nghiên cứu virus thây ma, nghiên cứu vắc-xin, kế hoạch người cá, hay kế hoạch cáo trắng trước mắt, đều đang cho tôi thấy một thế giới huyên diệu vô tận, thật kỳ diệu...
Tê tướng quân nói tôi có chút điên rồ, nhưng tôi cam tâm điên rồ, Tô Hàm, cô có thể hiểu được tôi không? Sau khi cơ thể cô thay đổi, sau khi cô bước vào một lĩnh vực mới, những năng lượng di chuyển trong máu thịt xương cốt của cô, có bao giờ khiến cô nảy sinh một ý nghĩ—”
Ông quay sang nhìn Tô Hàm, ánh mắt kìm nén sự cuồng nhiệt: "Thế giới này, kỳ thực cũng không tệ đến thế."
Tô Hàm im lặng một lúc, lắc đầu: "Thế giới này đã điên rồi."
Cô quay người rời khỏi viện nghiên cứu.
Nhưng sau ngày hôm đó, cô cũng không trốn tránh, vẫn cách vài ngày lại đến thăm Bạch Đông.
Cô tận mắt chứng kiến mỗi lần nó biến đổi, giáo sư Đường nghiên cứu bí mật biến thành người của nó, đủ loại phương pháp đều được áp dụng lên người nó, khiến nó lúc thì lộ tai, lúc thì lộ đuôi, có lúc còn biến hình không hoàn chỉnh, để lộ chi trước hoặc chỉ sau, nổi trên mặt nước mặc người ta đánh giá, lật đi lật lại quan sát.
Sẽ không ai tôn trọng nó, cho dù nó có thể biến thành hình người.
Thái độ của các nhà nghiên cứu khi đối xử với nó đủ nghiêm túc, không có một chút khinh nhờn hay sỉ nhục nào, nhưng phương pháp đương nhiên như vậy, lại lộ ra sự khinh miệt trắng trợn - trong mắt họ, Bạch Đông không được coi là con người, vì vậy việc để nó duy trì hình dạng nửa người nửa thú cũng không có gì to chuyện.
Tô Hàm không biết liệu có phải cô đã quá cực đoan hay không, việc Bạch Đông tự ý đặt mình vào hiểm nguy, xuất phát điểm có lẽ là vì cô, điều này khiến trái tim vốn kiên định của cô nảy sinh một vết nứt.
Năm đó cô và Hạ Vĩ Thông ở bên nhau, là bởi vì Hạ Vĩ Thông đã cho cô sự đồng hành và dịu dàng, bù đắp cho sự thiếu hụt tình cảm gia đình của cô. Tuổi trẻ cô đơn, sự dịu dàng trong cuộc sống tăm tối, đến khi trưởng thành mới khiến tình cảm thanh mai trúc mã tự nhiên biến thành tình yêu.
Nhưng Bạch Đông thì khác, nó thẳng thắn bày tỏ, sau khi bị cô từ chối vẫn kiên định tiến vê phía cô, như thể muốn dùng thế như chẻ tre xông vào cuộc đời cô.
Nếu bây giờ Bạch Đông tỉnh, nếu họ có thể nói chuyện, có lẽ cô sẽ nói ra những lời vô tình nhất, ngăn cản nó làm tổn thương chính mình vì một mối tình vô vọng, cho dù phải cắt đứt tình bạn mấy năm qua của hai người, cô cũng phải để Bạch Đông biết rằng sự hy sinh này đã gây khó khăn cho cô, để nó đừng tự ý tự cho mình là thông minh nữa.
Thế nhưng Bạch Đông vẫn chưa tỉnh lại những lời tuyệt tình kia Tô Hàm không có cơ hội nói ra, ngày qua ngày bị nỗi lo lắng bao phủ.
"Sao nó vẫn chưa tỉnh vậy?" Tô Hàm hỏi.
"Kỳ lạ thật, lúc cô không có mặt nó thường xuyên tỉnh táo, vừa hay lúc cô đến nó lại ngủ, xem ra hai người có duyên mà không phận rồi." Giáo sư Đường vừa nói vừa cười, không phát hiện ra ánh mắt Tô Hàm hơi nheo lại.
Cô biết, Bạch Đông không muốn gặp cô.
Hoặc là nói, không dám gặp cô.
Phát hiện này khiến Tô Hàm đặc biệt bất lực, cô chỉ đành hỏi giáo sư Đường: "Tôi có thể vào nói chuyện với nó một lát được không? Tôi rất hứng thú với nó, có lẽ sau này chúng tôi sẽ là bạn tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận