Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 470: D

Chương 470: DChương 470: D
Chương 470: D
Thấy Tô Điềm Điêm vẫn không chịu thừa nhận, Tô Hàm mất kiên nhẫn. Cô cho Tô Điềm Điềm cơ hội này, không phải vì tình cảm huyết thống, mà là vì Tô Điềm Điềm là người cá thức tỉnh, cô luôn có chút thân thiết với người cá thức tỉnh, do đó sẵn sàng bao dung với Tô Điềm Điêm một chút.
"Nếu vậy, không cần bàn nữa. Bạch Đông, đi mời anh Tống vào."
Anh Tống là đội trưởng đội bảo vệ biệt thự, cuối cùng, Tô Điêm Điềm không chịu nổi nữa, đứng dậy nói vội: "Em nói! Chị Hàm, em nói thật, đừng bảo họ bắt eml"
Sáng sớm hôm sau, tại một khu chung cư nào đó trong khu an toàn Thiên Dương, Tô Vệ Dân vừa mở cửa thì bị dẫn đi.
Cùng lúc đó, trong một căn hâm ngầm nào đó ở chợ đen, một số gián điệp đến từ Bắc Kinh cũng bị bắt giữ.
Trong phòng thí nghiệm, giáo sư Đường nhận được lọ thuốc màu đen đó, sau khi kiểm tra sơ bộ, ông mặt mày tái nhợt: "Loại thuốc này có lẽ được chiết xuất từ nọc độc của một loại cá thây ma biến dị, đây là một loại độc tố thần kinh! Ăn phải nó sẽ không chết ngay lập tức, nhưng người đó chắc chắn sẽ bị tàn tật. Đám người Bắc Kinh đó quá đáng quá rồi! Đây là ăn không được thì phá cho hôi!"
Tê tướng quân ho khan hai tiếng: "May mà Tô Hàm đủ cảnh giác để phòng bị trước, nếu không hậu quả thật khó lường. Tô Hàm, chú ba và em họ của cô, cô định làm thế nào?"
Hiểu rằng đây là Tê tướng quân đang hỏi ý kiến của cô, Tô Hàm liên bảo Tề tướng quân xử lý Tô Vệ Dân theo pháp luật: "Tô Điêm Điêm là người cá thức tỉnh, hãy để cô ta đi làm nhiệm vụ để chuộc tội. '
Sau đó, Tô Vệ Dân bị kết tội xúi giục tội phạm và làm gián điệp, theo luật hiện hành của Thiên Dương, bị kết án lưu đày khai thác mỏ hai mươi năm, trước khi bị đưa đi, ông ta la hét đòi gặp Tô Hàm, nhưng không ai thèm để ý đến ông ta. Người hộ tống đặc biệt ghét ông ta, Tô Hàm là anh hùng của Thiên Dương, ông ta vậy mà lại dám âm mưu hạ độc cô Tô! Quá đáng quá rồi! Nghe nói người này còn là chú ba của cô Tô, là họ hàng đấy! Vậy càng đáng ghét hơn.
"Đừng ôn ào nữa, cô Tô sẽ không gặp ông đâu, ông đã phạm lỗi thì hãy ngoan ngoãn nhận tội, sau này lên núi khai thác mỏ để chuộc tội đi."
"Còn la nữa à? Lấy cái khăn rách nào đó đến, bịt miệng ông ta lại cho tôi!"
Ven đường, Tô Điềm Điềm đỡ mẹ, vẻ mặt phức tạp tiễn xe chở tù nhân đi xa. Mẹ cô ta khóc lóc thảm thiết: "Làm sao bây giờ, cha con bị bắt rồi, chúng ta phải làm sao đây..."
Tô Điềm Điềm cắn môi: "Mẹ, mẹ vẫn còn có con mà, con sẽ đi làm nhiệm vụ kiếm điểm nuôi mẹ... còn nuôi cả dì Trịnh nữa.”
"Con gái con đứa làm sao mà đi làm nhiệm vụ được, con không làm được đâu——"
"Con có thể!" Tô Điềm Điêm đột nhiên hét to, mặt đỏ bừng, giọng nói yếu đuối nhút nhát thường ngày trở nên sắc bén: "Con gái thì làm sao? Con cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình, mẹtI Mẹ không làm được không có nghĩa là con cũng không làm được! Con nhất định sẽ làm được!"
Mẹ Tô Điềm Điềm ngơ ngác nhìn con gái, phản ứng lại, nước mắt tuôn rơi: "Con vẫn còn oán giận mẹ, mẹ phải làm sao đây... Trên đường phố người qua lại tấp nập, những người đi đường nhìn cặp mẹ con đang khóc bên đường với vẻ tò mò, Tô Điêm Điềm cố gắng đỡ lấy mẹ, bây giờ cô ta đã có thể đỡ mẹ mình lên một cách dễ dàng, trước đây không đỡ nổi, cả hai mẹ con đều ngã xuống, lúc đó cha sẽ đau lòng mà nhượng bộ, đồng ý yêu cầu của mẹ cô ta.
Từ nhỏ, cô ta luôn nghĩ rằng mối quan hệ giữa nam và nữ là như vậy, cho đến khi lớn lên, cô ta mới phát hiện ra rằng không phải, đó là một mối quan hệ bất thường và không lành mạnh, nhưng mẹ cô ta lợi dụng kiểu tương tác bất thường đó để xin cho cô ta học từ mẫu giáo đến trung học phổ thông tại một trường tư thục danh giá, xin cho cô ta hai căn nhà và một cửa hàng... cho đến khi mạt thế đến, mọi thứ tan thành mây khói, cô ta cởi bỏ những bộ váy đẹp đến làng Tô gia ở vùng núi, trở thành cháu gái ngoài của cha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận