Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 474: D

Chương 474: DChương 474: D
Chương 474: D
Trong mắt Tô Hàm lóe lên một tia sáng vàng, đuôi rông nhấc lên, sau đó liên tục đập xuống, bang bang bang!
Trong không gian vang lên một thanh âm nghèn nghẹn, không biết đã bị đập bao nhiêu lần, Tô Hàm cuối cùng cũng nghe được một tiếng nứt vỡ rõ ràng.
Khe nứt mở ra, đầu rông theo ý muốn cúi đầu nhìn xuống.
Hai luồng ánh sáng vàng lơ lửng trong đôi mắt trống rỗng của đầu rồng, qua con mắt của đầu rồng, Tô Hàm "nhìn thấy" thứ đằng sau vết nứt - đó chính là làng Tô Gial
Trong lúc kinh ngạc, cảnh tượng trước mắt Tô Hàm đột nhiên đảo điên cuồng, giống như một chiếc máy giặt dạng trống đang quay với tốc độ cao, mạch suy nghĩ của cô vô cùng hỗn loạn. Sau khi cảm giác không trọng lượng biến mất, Tô Hàm cảm thấy trước mắt có một luồng sáng chói, cô khó chịu mở mắt ra, há miệng khóc lớn.
"Ra rồi! Ra rồi!"
“Bên trong còn một đứa nữa, chị hai cố lên, còn một đứa nữal"
Có tiếng ồn ào bên tai, Tô Hàm khóc càng lớn, cô cảm thấy mình được nhẹ nhàng đặt lên chiếc chăn bông mềm mại, chóp mũi là mùi chăn bông phơi nắng.
Thật tốt, thật thoải mái. Tiếng khóc của cô dần im bặt, cô nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Khi Tô Hàm sáu tuổi, cô đã hiểu được ÿ nghĩa trong những lời trêu chọc của dân làng.
"Mẹ cháu sinh em trai, sẽ không thương cháu nữa đâu!"
"Cháu có muốn về nhà mình không?”
"Vẫn là mẹ ruột tốt nhất, con nuôi dù sao cũng cách một lớp...
Về nhà, mẹ cô mắng cô: "Cả ngày chỉ biết chạy lung tung, mau đi giặt quần áo cho em trail"
Cô ra sau nhà múc nước giếng, dùng nước giếng lạnh giặt quân áo cho em trai, suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra cô không phải con ruột, nhà chú hai ở đầu ngõ mới là nhà của cô.
Liệu đó có phải sự thật?
Tô Hàm nhịn không được liếc nhìn chú hai và thím hai, cảm thấy mình thật sự có chút giống bọn họ. Còn có em gái Tô Nguyên, cô kéo em gái mình lại hỏi: "Em có biết chị là chị gái ruột của em không?”
Em gái ngây thơ nhìn cô: “Chị không phải là chị họ của em sao?”
Ngày hôm sau, em gái vui vẻ chạy đến tìm cô: "Em hỏi rồi! Chị là chị ruột của em đấy! Thật tuyệt vời! Em vui quá, em có chị ruột rồi!" Tô Hàm mím môi cười, hai má đỏ bừng.
Không biết qua bao lâu, mẹ cô lại mắng cô vì những việc vặt trong nhà, nói cô lười biếng, làm gì cũng không xong.
"Nguyệt Nga, đừng... tàn nhẫn như vậy...
"... Con bé... khắc... tôi... em trai... lừa đảo... tính sổ cũng không đủi"
"Thôi
Tô Hàm mơ hồ nghe thấy cha mẹ cãi nhau trong nhà, cô rất buồn, cảm thấy từ sau khi em trai ra đời thì mẹ không còn yêu thương cô nữa. Cô bước lên đống củi nhìn vào nhà chú hai, thấy chú hai và thím hai đối xử rất tốt với em gái, nói chuyện trìu mến, còn mua quần áo Tết cho em gái, trong lòng cô vô cùng đau khổ.
Cuối cùng, cô tìm được một cơ hội chạy ra đồng, cô gọi lớn: "Thím hail" Cô muốn thím hai khi nhìn thấy cô sẽ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, có lẽ sẽ như đối xử với em gái, nhẹ nhàng kéo cô sang một bên, rôi ân cần hỏi cô có lạnh không, có đói không.
Lúc đó, cô sẽ lén lút, nhỏ giọng gọi một tiếng "Mẹ."
Nhưng khi thím hai ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô thì sắc mặt lập tức biến đổi, hung dữ mắng: "Gọi hồn à! Cút đi!"
Lúc này, Tô Hàm cảm giác như bị sét đánh.
Chú hai từ bên cạnh đi tới, cau mày: "Cháu đến đây làm gì? Mau về nhà làm việc đi, đừng để mẹ mắng nữa."
Ngày hôm đó, Tô Hàm đã khóc rất lâu.
Thời gian trôi nhanh, Tô Hàm tốt nghiệp trung học cơ sở, gia đình cô đã sắp xếp cho cô cơ hội làm việc trong một nhà máy.
Ngày có kết quả, Tô Hàm ở trong xưởng bồn chồn không yên, sau khi tan sở cô lấy 50 xu gọi điện thoại công cộng. Ở nhà không có điện thoại nên cô gọi điện đến nhà trưởng làng. Một lúc sau, trưởng làng gọi mẹ cô đến, mẹ cô lớn tiếng nói: "Con thi không đậu! Ừ, con thi không đậu. Cha con đến trường xem rồi! Con cứ làm việc ở nhà máy đi!"
Hôm đó, Tô Hàm không thể nào tập trung làm việc được. Khi đồng nghiệp hỏi cô có chuyện gì, cô đỏ hoe mắt nói: "Tôi đã thi trượt cấp ba”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận