Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 412:Œ

Chương 412:ŒChương 412:Œ
Chương 412: C
"Nhưng kỹ thuật bên Bắc Kinh cũng không phải là hoàn hảo nhất, bà nghĩ tôi thực sự là người thức tỉnh hoàn hảo sao?”
„.. Giáo sư Thôi khẽ nói: "Nhưng tôi là người hiểu rõ kế hoạch thức tỉnh người cá nhất, mọi nguồn gốc đều nằm ở tôi."
"Bà sắp chết rồi." Tô Nguyên nhìn vào mắt bà ta, không hề bất ngờ khi nhìn thấy đồng tử của giáo sư Thôi co rút, sự điên cuồng bị kìm nén lộ ra dấu vết.
Giáo sư Thôi cũng nhìn chằm chằm vào mắt Tô Nguyên: "Nhưng tôi vẫn chưa chết, chỉ cần tinh thần bất tử, cơ thể chết đi thì có gì to tát."
Thấy bà ta cứng miệng không chịu đối mặt với hiện thực, Tô Nguyên cũng không muốn tiếp tục chọc vào nỗi đau của bà ta, ngoan ngoãn gật đâu: "Tôi hiểu rồi, chỉ là tôi đã nói với bà rồi, quan hệ giữa tôi và chị gái tôi không tốt, tôi căn bản không có khả năng giúp bà dụ dỗ chị ấy đến đây, bà muốn làm gì thì tự mình đi làm đi.”
"Cô lại nói như vậy, chứng tỏ lòng cô không ở Bắc Kinh. Tô Nguyên, lần này tôi không phải bàn bạc với cô, mà là mệnh lệnh của cấp trên yêu cầu cô phối hợp. Kế hoạch thức tỉnh người cá đã rơi vào bế tắc, cô lại không muốn cung cấp tủy xương nữa, cấp trên đành phải tìm kiếm tiến triển ở bên ngoài, Tô Nguyên, cô phải hiểu rõ."
Nhìn bóng lưng xe lăn của giáo sư Thôi rời đi, Tô Nguyên nắm chặt tay, cúi đầu xuống, trong lòng đã có chủ ý.
Nửa tháng sau, một đoàn thương nhân từ Lâm Thành tiến vào Thiên Dương. Lý do Lâm Thành được chọn làm thành phố vệ tinh là vì nơi đó có mỏ dầu từ trước mạt thế.
Sau khi Lâm Thành được xây dựng, các thế lực lớn lần lượt vào đóng quân, chưa đầy nửa năm đã biến nó thành hình ảnh thu nhỏ của khu an toàn Bắc Kinh, phe phái hỗn tạp.
Trong khe hở tranh giành quyên lực, có đoàn thương nhân thừa cơ trỗi dậy, lân này đoàn thương nhân đến khu an toàn Thiên Dương là do có đoàn thương nhân kiếm được một lô dầu mỏ, định bụng đến Thiên Dương bán lấy vật tư sinh tôn.
Cùng với việc đoàn thương nhân tiến vào thành, Tô Vệ Quốc đã phát hiện một bức thư trên quầy thu ngân của cửa hàng tạp hóa, và cuối cùng bức thư đó đã được trao cho Tô Hàm.
Nhìn lá thư do chính tay Tô Nguyên viết sau nhiều năm xa cách, trái tim Tô Hàm khẽ rung động, sau khi đọc xong, cô càng thêm trâm ngâm.
Việc Tô Nguyên gửi thư báo cho cô là điều nằm ngoài dự liệu, hai chị em đã ngâm giữ khoảng cách với nhau, đáng tiếc mọi chuyện đều khó lường, họ bị cuốn vào vòng xoáy, cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Tuy nhiên, Tô Hàm không quá lo lắng, cô biết rõ ràng Tê tướng quân đã bố trí bao nhiêu người xung quanh mình, trong trường hợp bình thường, chỉ cân cô không tìm đến cái chết, thì phía Bắc Kinh sẽ không thể nào chạm tới cô.
Cô không biết Tô Nguyên trong đời này có thể xây dựng khu an toàn như trong phần giới thiệu của "Nữ hoàng mạt thế giáng lâm." hay không, cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi, tìm kiếm thời cơ để phá vỡ thế cục.
Cô không nói với ai vê chuyện bức thư, cô không muốn để Tề tướng quân cho rằng việc để cô ra mặt lôi kéo Tô Nguyên là một kế hoạch khả thi.
Khu an toàn Thiên Dương vừa hoàn thành vụ gieo trông mùa xuân, năm nay lại tiếp tục khai hoang thêm hàng vạn mẫu ruộng tốt, nhiệm vụ xây dựng tường thành mỗi ngày đều được ban bố hàng vạn lượt, mang đến rất nhiều công việc cho người dân ở cơ sở không có nhiều khả năng săn giết thây ma.
Khu an toàn Thiên Dương đang trên đà phát triển thịnh vượng, thỉnh thoảng ra ngoài nhìn khung cảnh xây dựng hừng hực khí thế, trong lòng Tô Hàm lại dâng lên một tia hy vọng "cứ tiếp tục cuộc sống thế này thật tốt".
Đúng vậy, cuộc sống thế này thật tốt, khiến lòng người yên ổn, tràn đầy hy vọng.
Cho đến một đêm hè oi bức, Tô Hàm đang ngủ say thì bị bảo mẫu gọi dậy, bảo mẫu hảng hốt nói: "Cô Tô, mau dậy đi, có người đến đón cô kìa."
Bên ngoài tiếng sấm rền vang, những ngày hè oi bức ngột ngạt cuối cùng cũng được mưa hè ghé thăm, nhưng Tô Hàm lại cảm nhận được một luồng khí không lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận