Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 149: A

Chương 149: AChương 149: A
Chương 149: A
Tô Hàm mặc quân áo, giơ tay nhấc chân đều cảm thấy kéo căng vết thương trên người, thật sự rất đau. Cô vào phòng xem Tô Thiên Bảo, cậu ôm gối ngủ say, mày nhíu chặt, hơi thở không đều, xem ra là đang gặp ác mộng. Cô sờ đầu Tô Thiên Bảo, thấy không sốt mới yên tâm.
Lúc này Tô Vệ Quốc trở về, Vương Nguyệt Nga vội vàng ra đón.
"Tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi! Thiên Bảo không sao chứ? Thiên Bảo!" Ông ấy nói rồi đi về phía phòng Tô Thiên Bảo.
"Đừng đi quấy rây thằng bé, nó ngủ rồi, ông thật sự không sao chứ? Tôi nói ông cũng thật là, sao không đuổi Tiểu Hàm về nhà, nhà chúng ta có bốn người thì hết ba người bị thương rồi!" Vương Nguyệt Nga khóc: "Tôi ở nhà lo lắng muốn chết."
"Không sao không sao, khóc cái gì! Chúng ta đã đánh đuổi hết đám khốn nạn đó rồi, xem bọn chúng sau này còn dám đến không!"
Tô Vệ Quốc hung hăng nói:
"Làng Tô Gia là của chúng ta, sao có thể để bọn chúng tùy tiện nặn tùy tiện bóp được! Chúng ta còn bắt được năm tên, đến lúc đó giết chúng để đền mạng cho những người chết trong làng!"
Đêm đó, hầu hết thanh niên trai tráng của làng Tô Gia đều đổ máu, ảo tưởng bình yên do lợi thế địa lý mang lại đã bị xé nát hoàn toàn, dân làng lần đầu tiên nếm trải sự tàn khốc của thời mạt thế.
Trưởng làng đã sớm biết làng an toàn, người bên ngoài chắc chắn sẽ đỏ mắt nhưng khi ngày này thực sự xảy ra, cái giá phải trả lại khiến ông ấy không thể chịu đựng nổi.
Qua một đêm, trong số những người bị trúng đạn lại có một người không qua khỏi, lúc chết người nóng như lò lửa, một lời trăn trối cũng không nói được, cứ thế sốt cao mà chết.
Rất nhiêu người thức trắng đêm, Tô Hàm cũng mất ngủ gần nửa đêm, sau đó mới trong cơn mệt mỏi tột độ chìm vào giấc ngủ sâu, một giấc ngủ này ngủ đến tận chiêu hôm sau, cô ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc, đó là mùi tam thất.
"Mẹ hầm canh gà tam thất, con múc một bát uống đi." Vương Nguyệt Nga dặn dò cô một câu, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Tô Hàm nhìn một vòng: "Mẹ, cha đâu?"
Tô Thiên Bảo đang ôm bát ngồi ở ngưỡng cửa uống canh, mơ hồ nói: "Cha đến ủy ban làng rồi, mẹ đi nhà bà Bả giúp đỡ, con dâu bà Bả sắp sinh rồi, vừa rồi ở cửa gọi mẹ đi giúp." Đến bếp múc canh, Tô Hàm uống hai bát, lại mở nắp nồi thấy bên trong còn hâm cháo trắng, liên múc thêm một bát cháo trắng ăn cùng đậu đũa muối chua, ăn xong mới thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều.
"Chị, mẹ nói tối qua chị đánh nhau, có thể kể cho em nghe không?" Tô Thiên Bảo thò đầu hỏi.
"Lo rửa bát của em đi."
"Vâng." Tô Thiên Bảo im lặng một lúc, lại không nhịn được hỏi: "Chị, sắc mặt chị kém quá, mẹ nói trên người chị bị chém mấy nhát, có đau không?"
"Đau chứ, còn em, có đau không?”
Tô Thiên Bảo bĩu môi: "Đau lắm, bây giờ vẫn đau từng cơn."
"Đau thì nhớ lấy bài học này, sau này lúc nào cũng phải cảnh giác, đừng để bị người khác ám toán nữa."
"Em căn bản không nghĩ đến việc anh ta sẽ đánh em mà, đều là người trong một làng sống với nhau mà-"
"Tô Thiên Bảo, một người đi theo em, Vương Dũng vẫn đi theo bên cạnh chị, em biết chị thoát được bằng cách nào không?" Tô Hàm cắt ngang lời Tô Thiên Bảo, quay đầu nhìn cậu.
"Không, không biết."
Nhìn ánh mắt của chị gái lúc này, tim Tô Thiên Bảo đập loạn xạ, cảm thấy chị gái lúc này thật đáng sợ, còn nguy hiểm hơn cả cảm giác mà chị gái mang lại cho cậu khi mới từ thành phố A trở về mấy ngày trước.
"Đầu tiên chị phát hiện ra người đi theo em có vết máu trên vạt áo, sau đó phát hiện từ khi kẻ địch đến Vương Dũng không nói lời nào, anh ta đứng sau lưng chị, lúc đó chị đã cảnh giác nên cố ý quay lưng lại cho anh ta cơ hội ra tay, đợi đến khi anh ta thực sự tấn công chị thì phản đòn đâm vũ khí của chị vào người anh ta. Chị dùng dao găm trên xẻng công binh đâm vào bụng Vương Dũng, cuối cùng đâm thêm một nhát vào tim anh ta, anh ta chết ngay tại chỗ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận