Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi

Chương 404: €

Chương 404: €Chương 404: €
Chương 404: C
Tôi biết bà muốn Tô Hàm, cấp trên đã cố gắng hết sức rôi, đàm phán không được, xem ra bọn họ có thể sẽ dùng thủ đoạn khác, chúng ta chỉ có thể chờ đợi, phòng thí nghiệm mới là chiến trường của chúng ta."
"Không, chiến trường của chúng ta không chỉ có vậy. Giáo sư, tôi biết lý do tại sao bọn họ lại ra sức nâng đỡ Tô Nguyên lên như vậy, khi nghiên cứu khoa học và chính trị gắn liên với nhau, chúng ta cũng không thể đứng ngoài cuộc." Gương mặt xanh xao của Giáo sư Thôi hiện lên vẻ lạnh lùng: “Giáo sư, chẳng lẽ thầy không cảm thấy chán ghét sao? Bọn họ tranh giành nhau, lại còn đưa chúng ta lên bàn cờ, cuộc đời của tôi không phải là để làm quân cờ tranh giành quyền lực cho người khác."
"Trân Viên, bà muốn làm gì?" Giáo sư Tổ vẻ mặt nghiêm nghị. Vẻ lạnh lùng trên mặt Thôi Trân Viên lại biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng: "Bây giờ tôi gân như là một phế nhân rồi, còn có thể làm gì nữa? Có Tô Nguyên làm vật chủ, thân thể này của tôi đã không thể rút ra được bao nhiêu tủy xương nữa, trong mắt bọn họ còn có ý nghĩa gì, thầy, tôi không muốn ở lại đây nữa, tôi muốn đến Lâm Thành, thây có thể giúp tôi được không?”
Lâm Thành là thành phố vệ tinh mới mà khu an toàn Bắc Kinh dự định xây dựng.
Nhận được lời hứa của giáo sư, Giáo sư Thôi thở phào nhẹ nhõm, sau khi rời đi liên đi tìm Tô Nguyên.
Tô Nguyên vừa hoàn thành nhiệm vụ trở vê, đang mệt mỏi ngâm mình trong bể nước, Giáo sư Thôi đến cô ấy cũng không lên.
"Xuống ngâm thử chút không?" Cô ấy hỏi. Giáo sư Thôi lắc đầu: "Gen người cá trong cơ thể tôi đã mất kiểm soát rồi. Mặc dù tôi luôn cảm thấy thiếu nước, nhưng ngâm nước lại khiến tôi đau đớn. Tô Nguyên, đến ngày hôm nay, cô là đang biết ơn hay là hận tôi đây?”
Đối diện với câu hỏi thẳng thừng của giáo sư Thôi, Tô Nguyên trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nhìn bà: "Bà có chuyện muốn nói với tôi đúng không, vậy thì cứ nói thẳng đi."
"Tôi sẽ đến Lâm Thành, cô có muốn đi cùng không?”
"Lâm Thành? Chẳng phải nơi đó còn đang trong quá trình xây dựng, dân cư còn chưa di dời xong sao, bà đến đó làm gì?"
Đôi mắt luôn dày đặc tia máu của giáo sư Thôi nhìn chằm chằm Tô Nguyên, đó là bằng chứng cho thấy bà từng bị nhiễm virus thây ma, cơ thể cũng đã tàn tạ, nhưng trái tim bà luôn tự do hướng vê phía trước, Tô Nguyên nhìn thấy được khát vọng mãnh liệt trong đó.
"Tôi nghe nói cấp trên có ý định chuyển một số cư dân có yếu tố bất ổn trong khu an toàn ra ngoài, Lâm Thành chính là nơi tiếp nhận."
Tô Nguyên lập tức phản ứng lại: "Là những cư dân từng bị thây ma cào? Nhưng mà cư dân trong khu an toàn bị cào nhiều vô số kể! Nếu thật sự tính toán thì Lâm Thành cũng không chứa hết! Hơn nữa chẳng phải đã có vắc xin từ Thiên Dương rồi sao, bị thây ma cào cũng không còn là vấn đề sống chết nữa.
"Cô quá ngây thơ rồi, những vấn đề này, trong mắt bọn họ đều không phải là vấn đề." giáo sư Thôi cười khẩy: "Gửi ai, không nên gửi ai, đều là thủ đoạn đấu đá lẫn nhau của bọn họ mà thôi, dù sao ai thất thế, người của ai sẽ bị đưa đi, đều không ảnh hưởng tới họ."
"Làm sao có thể!" Tô Nguyên ghét nhất là nghe những điều này, sau khi cô ấy thức tỉnh thành công, có quá nhiều phe phái đến tìm cô ấy, rõ ràng là cô ấy chỉ muốn đi con đường của chính mình, nhưng hiện tại... con đường tương lai nằm trong tay người khác, cô ấy không thể nhìn thấy quỹ đạo rõ ràng nữa.
"Cô chán ghét nơi này, tôi cũng chán ghét, cho nên tôi muốn đi Lâm Thành, cô có muốn đi không?"
"Họ có thể để tôi đi sao?" Có thể tránh xa khỏi vòng xoáy này, để cho bên tai được yên tĩnh một chút, Tô Nguyên đương nhiên bằng lòng, dù cho cô ấy biết giáo sư Thôi kỳ thực cũng không có ý tốt. Nhưng không sao cả, Tô Nguyên của hiện tại không phải là người mà giáo sư Thôi có thể dễ dàng lợi dụng toan tính nữa rồi.
"Cô bằng lòng là được, còn lại để tôi lo liệu. Yên tâm đi, mọi chuyện không phức tạp như vậy đâu, bọn họ ai cũng muốn có cô, mới có thể duy trì được thế cân bằng hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận