Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 83: 【 đủ tiêu sao? 】

Chương 83: 【 Đủ tiêu sao? 】 Hôm sau.
Sáng sớm, lão Tưởng mặc bộ đồ luyện công ngắn tay, chân đi giày vải, đầu tiên là biểu diễn một bài quyền cho Trương Lâm Sinh xem.
Trương Lâm Sinh mở to mắt chăm chú theo dõi.
Lão Tưởng đánh xong bài quyền thì thở ra một hơi, nhìn tên đồ đệ ngốc nghếch: "Được rồi, đừng ngẩn người ra đó nữa, giờ bắt đầu sửa lại tư thế cho ngươi, đem bài hôm qua đã tập đánh lại một lần cho ta xem, động tác còn nhớ chứ?"
Trương Lâm Sinh thật ra muốn nói: Không nhớ kỹ lắm.
Thôi, cuối cùng cũng không dám nói vậy.
Tưởng lão sư này ở trường dạy văn còn khá nho nhã hiền hòa.
Nhưng lúc dạy võ, thật sự cầm gậy đánh người!
Đánh thật đó!
Lão Tưởng dạy sách nửa đời người, làm sao không nhận ra vẻ mặt học trò? Trong lòng chỉ thở dài, ngoài mặt không lộ ra, tiếp tục nói: "Đến, bắt đầu từ thức thứ nhất."
Dừng lại một chút, quay đầu liếc nhìn khu rừng nhỏ bên ngoài.
"Cái thằng Trần Nặc ch* chết tiệt kia... khụ khụ, thằng nhóc kia hôm nay sao không tới?"
"Con không biết ạ Tưởng lão sư, con không có điện thoại."
ZzzzzZZZzzzzZZZZZ Trần Diêm La đang nằm ngủ say trên giường, nước miếng chảy đầy gối.
Trần Nặc hôm nay rạng sáng mới về nhà, cảm thấy cạn kiệt tinh thần lực, sau khi về tới nơi liền không buồn thay quần áo, ném mình lên giường rồi ngủ luôn.
Trong mơ...
Hình như quên mất chuyện gì đó?
Ừm, mặc kệ, buồn ngủ quá, ngủ tiếp...
Sau một lát...
Lão Tưởng trố mắt nhìn Trương Lâm Sinh!
Hạo Nam nương theo ký ức, từng động tác từng động tác thi triển dáng quyền.
Đây là một bài quyền nhập môn, động tác tương đối đơn giản, không có gì phức tạp, nhưng chú trọng vào mấy động tác cơ bản như hạ eo, trầm vai, đá chân...
Trương Lâm Sinh đánh xong một bài quyền, thực ra động tác sai rất nhiều chỗ...
Nhưng lão Tưởng thì trợn tròn mắt!
Hoàn toàn không còn cái cảm giác cứng nhắc như cỗ máy han rỉ của ngày hôm qua!
Tuy rằng vẫn còn lâu mới đạt đến mức độ nhuần nhuyễn, nhưng ít ra nhìn đã trôi chảy hơn rất nhiều. Các khớp nối như han rỉ và các động tác cứng đơ như đĩa ngày hôm qua đã trở nên mềm mại!
Nhìn kỹ, dù động tác có vài chỗ sai lệch không hợp lý, do Trương Lâm Sinh tạm thời nhớ được rồi lắp ghép lung tung vào.
Nhưng xét tổng thể, cũng đã có được ba phần bộ dáng.
Lão Tưởng cảm động.
Đứa nhỏ này... chẳng lẽ tối qua về nhà đã luyện thâu đêm suốt sáng?
Ngốc nghếch chút cũng không sao, gỗ mục cũng chẳng sao!
Có được nghị lực và sự kiên trì này, nhất định sẽ luyện ra chút thành quả!
Rốt cuộc làm giáo viên nửa đời, lão Tưởng chợt sinh ra một chút cảm động.
Làm thầy giáo thì thích nhất học sinh gì? Chính là những đứa có ý nghĩ đơn giản và chịu khó cần cù như này!
Nụ cười trên mặt lão Tưởng càng thêm thân thiện, chờ Trương Lâm Sinh đánh xong bài quyền, liền tươi cười nói: "Được, có mấy động tác chưa đúng, ta sửa cho ngươi."
Gần đến trưa, Trần Nặc tỉnh dậy.
Trở mình ngồi dậy trên giường, đầu óc vẫn còn mơ màng.
Ừ, mình đã lâu rồi chưa ngủ say đến mức mê man thế này. Cảm giác cạn kiệt tinh thần lực, cũng đã rất nhiều năm không trải nghiệm.
Haizz, cũng là do thực lực hiện tại của mình chưa khôi phục đến đỉnh phong, nếu không thì cũng đâu có đến mức đi vài vòng khí tức cho Hạo Nam mà đã mệt đến như vậy.
Nhưng... cảm giác ngủ say vẫn thật sảng khoái.
Đứng dậy, đánh răng rửa mặt.
Nhìn thời gian, dù sao buổi sáng cũng đã cúp tiết.
Vậy cũng không cần vội, dứt khoát không đi luôn.
Ừm... Hay là... Buổi chiều cũng không đi?
Rửa mặt xong, Trần Nặc nhìn chính mình trong gương.
Tên thiếu niên mười tám tuổi, trên môi và cằm đã mọc một ít sợi râu tơ mềm mại, cực kỳ nhạt, cũng không dày.
Thân thể này sau khi trọng sinh, đang từng chút từng chút lớn lên.
Đang suy nghĩ miên man.
Cửa bị gõ vang.
Cộp cộp cộp. Cộp cộp cộp...
Trần Nặc nhíu mày.
Người tới gõ cửa rất gấp gáp, thậm chí có chút vô lễ.
Đi tới mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người trung niên.
Tóc rất ngắn, gầy gò, mắt có chút sưng.
Trên người nồng nặc mùi rượu và khói thuốc.
Đầu không cao, mặc một bộ âu phục trông có vẻ rất rẻ tiền, ánh mắt rất láo liên đảo quanh xem xét rồi vượt qua Trần Nặc nhìn vào bên trong phòng.
"Trần Nặc?"
Trần Nặc nhướng mày: "Ừ? Ông là ai?"
"Cố Khang." Vẻ mặt người đàn ông trung niên rất kỳ quái: "Mấy năm trước chúng ta từng gặp một lần."
Cố Khang?
Trần Nặc hơi suy nghĩ một chút, liền nhớ ra cái tên này.
Người của Cố gia!
Trần Nặc cười nhạt: "Nhớ rồi, Cố Khang đúng không? Sao, ông ra rồi?"
Cố Khang nhìn thiếu niên trước mặt, hiển nhiên đối phương không hề có chút kính ý nào... Hoàn toàn không giống một đứa trẻ mới lớn đối mặt với người lớn khi có sự dè dặt nhất định.
"Con gái tôi Cố Tiểu Diệp đâu?"
Cố Khang, người Cố gia, cũng là người đàn ông mà mẹ của Trần Nặc, Âu Tú Hoa, tái giá sau này.
Cũng chính là kẻ đã lôi kéo Âu Tú Hoa, để bà biển thủ công quỹ cho mình lấp đầy nợ nần cờ bạc, cuối cùng cả hai cùng vào tù.
Trớ trêu thay, Âu Tú Hoa vì là người trực tiếp thực hiện hành vi tham ô công quỹ nên ngược lại phải chịu mức án còn nặng hơn so với Cố Khang này.
"Sao nào, không cho tôi vào nhà à? Vào nhà rồi nói." Cố Khang có vẻ du côn du đãng.
Không biết là vốn dĩ đã như vậy, hay là ngồi tù hai năm bị nhiễm thói.
Trần Nặc cười, nghiêng người nhường đường.
Cố Khang nghênh ngang đi vào phòng, nhìn qua cách bày trí trong nhà, đồ dùng sinh hoạt, TV, ghế sô pha, máy điều hòa...
Dường như đang suy ngẫm gì đó, sau đó tùy tiện ngồi xuống ghế sa lon, nhìn Trần Nặc: "Xem ra cuộc sống của cậu cũng khá đấy nhỉ, cái TV này là loại mới đó, còn có cả máy DVD nữa. Chà, máy điều hòa tủ lạnh này cũng không hề rẻ đâu."
Cố Khang lấy ra một bao thuốc Kim Lăng đỏ, tự mình châm thuốc, hút hai hơi.
"Thật không ngờ... Mấy năm trước còn phải để mẹ cậu lén lút từ trong nhà tôi đưa tiền, trợ cấp cho cậu và bà cậu. Nói thật, tôi thấy mình cũng quá dễ tính rồi. Mẹ cậu năm nào cũng lén lút đưa tiền cho cậu, tôi biết rõ nhưng cũng không ngăn cản, coi như đã rất có tình nghĩa rồi đấy."
Cố Khang nói đến đây, nhíu mày: "Sao nào, một tiếng 'Cố thúc thúc' cũng không thèm gọi? Một cốc nước cũng không rót cho tôi?"
Trần Nặc không phản ứng, đi tới, ngồi đối diện hắn.
"Khi nào ông ra?"
"...Ba ngày trước."
Trần Nặc cố ý hít hít mũi: "Nghe thấy ba ngày nay ông sống cũng khá đấy, toàn thân mùi khói rượu thế này. Ừm, tóc cũng không nhờn, mặt cũng sạch sẽ, xem ra là tắm rồi... Có phải mới ra đã đi tìm bạn bè ăn chơi đàng điếm, rồi mát-xa khỏe re luôn không? Sống mờ mịt ba ngày hả?"
Những lời nói ngông cuồng của thiếu niên, khiến Cố Khang có chút khó xử, bởi vì Trần Nặc hoàn toàn nói đúng sự thật!
Cố Khang sắc mặt hơi khó coi, trợn mắt: "Trần Nặc! Cậu sao lại nói chuyện với người lớn như vậy hả!"
"Ông có biết, con gái ông là Tiểu Diệp Tử, ở nhà em trai ông sống như thế nào không?
Ông từ trong đó ra, nếu như việc đầu tiên là chạy đến trước cửa trường mẫu giáo, đi gặp con gái ông thì tôi cũng coi như ông có chút lương tâm.
Ông thì ngược lại, sau khi ra ngoài liền đi hoa thiên tửu địa ba ngày.
Sao nào, chơi mệt rồi, chạy tới chỗ tôi tìm Tiểu Diệp Tử?"
Trần Nặc nói đến đây, cố tình vỗ đầu một cái: "À, tôi hiểu rồi, chắc ông đã đến nhà em trai ông rồi đúng không? Biết chuyện gì xảy ra.
Cái tên cặn bã em trai ông, với cả bà già kia, có phải đã nói cho ông biết, Tiểu Diệp Tử là do tôi đưa về không?"
Cố Khang ngẩn người.
Hắn nhìn thiếu niên rõ là quen thuộc, lại vô cùng xa lạ trước mặt.
Thật ra trước kia hắn đã từng gặp rồi. Nhưng khi đó thiếu niên này chỉ biết cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói, có vẻ hơi nhút nhát, có chút hướng nội, cũng không dám nói chuyện.
Nhưng giờ phút này, tên này dám không chút kiêng kỵ nhìn hắn nói những lời châm biếm này?
Không phải là cái loại người nóng giận bốc đồng tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm.
Mà là loại già dặn thành thạo, kiểu thờ ơ chế giễu từ trên cao nhìn xuống.
Cố Khang che giấu sự chột dạ trong lòng, hít vài hơi thuốc, cười khẩy: "Xem ra lớn rồi nhỉ nhóc con, gan cũng to hơn rồi đấy, dám nói chuyện với tôi như vậy à? Năm đó lúc lấy tiền từ mẹ cậu, còn nơm nớp lo sợ như con chó con, giờ thì hết rồi hả?"
Trần Nặc nhướng mày.
"Tôi cũng không vòng vo với ông, con gái tôi đâu?"
Trần Nặc tỉ mỉ nhìn Cố Khang: "Ông muốn làm gì?"
"Làm gì? Con gái tôi, đương nhiên là tôi muốn dẫn nó đi rồi."
"Dẫn đi đâu? Về Cố gia à? Em trai ông và chị dâu ngược đãi con gái ông, ông biết không?"
"Ngược đãi cái gì, đừng có nói bậy. Con nít không nghe lời thì dạy dỗ mấy cái thì có làm sao? Cậu còn nhỏ thì lo chuyện bao đồng làm gì."
Không nghe lời, dạy dỗ mấy cái?
Trần Nặc cười.
"Ông từ trong tù ra, ông có khả năng chăm sóc Tiểu Diệp Tử không? Hay là ông định ra ngoài ăn chơi đàng điếm, uống rượu rồi đem con gái ném ở nhà? Hoặc là lại tiếp tục giao cho thằng em trai cặn bã của ông? Hay giao cho bà già kia?"
"Này! Nhóc con, cậu ăn nói cho cẩn thận vào nhé!" Cố Khang nổi giận.
Trần Nặc ngữ khí rất bình thản: "Thôi, đừng nói nhảm nữa, nói thẳng ông muốn làm gì đi."
Cố Khang trừng mắt, con ngươi đảo quanh: "Nhóc con, mấy chuyện cậu làm ở nhà em trai tôi, tôi đã nghe người nhà nói cả rồi! Đừng hòng dở trò với tôi! Em trai tôi cũng đi làm, lão tử đây cũng vậy! Cậu đừng tưởng giở cái trò mánh khóe ra, không có tác dụng đâu."
Trần Nặc không nhịn được khoát tay: "Ngươi cứ nói đi, muốn làm gì, nói nhảm nhiều như vậy."
"Ta là cha của Tiểu Diệp." Cố Khang cười, hắn cho rằng thiếu niên trước mắt này hẳn là mềm yếu: "Pháp luật thừa nhận, hiện tại mẹ của nàng còn ở trong đó, nhưng ta ra rồi! Ta chính là người giám hộ hợp pháp duy nhất của con bé! Đây là pháp luật, ngươi có biết pháp luật không?"
"Ừm, hiểu, ngươi nói đi." Trần Nặc cười cười.
"Hiểu là tốt rồi! Ta chỉ cần bây giờ gọi điện thoại, đồn công an đều phải quản chuyện này! Ta muốn mang con gái ta đi khỏi chỗ ngươi, ai cũng không thể ngăn cản! Đây chính là pháp luật!"
"Đi, đừng nói nhảm, ngươi nói đi, muốn làm gì."
Cố Khang cười.
Hắn cảm thấy mình đang ở thế thượng phong.
Người trong nhà còn nói thằng nhóc này vừa ngang ngược vừa hung ác. . . Một thằng nhãi ranh mà thôi, còn có thể lật trời sao?
Thật là ác nhân, Cố Khang ở trong trại tạm giam có thể thấy qua rồi!
Một đứa trẻ có gì đặc biệt hơn người.
"Ba ngàn."
Cố Khang cười nói: "Ba ngàn, ta liền đi ngay. Tiểu Diệp cứ tiếp tục ở lại chỗ ngươi. Ta cũng không tới đón nó, cũng không làm phiền ngươi. . . Chúng ta tất cả, cứ như cũ!"
Ai. . .
Trần Nặc trong lòng thở dài.
Quả nhiên vẫn là vì cái này.
Nói cái nhà họ Cố này, thật sự cả nhà đều không phải thứ tốt.
Cái bà mẹ tiện nhân Âu Tú Hoa của mình, ban đầu là mù mắt mới đi thích loại đàn ông này sao?
Trần Nặc nhẹ gật đầu: "Ba ngàn đúng không."
"Ba ngàn." Cố Khang cười nói: "Ta thấy ngươi chắc là không thiếu tiền đúng không? Trong nhà qua cũng tốt quá! Cái máy lạnh này cũng không rẻ a? Sao vậy? Lúc trước bà ngươi còn sống, sống rất khó khăn, còn phải để mẹ ngươi lén lút dựa vào tiền của ta chu cấp cho ngươi đây mà? Sao mà bỗng nhiên lại trở nên tốt đẹp vậy? A, bà ngươi mất, cho nên tiền hưu với tiền tiết kiệm của bà, ngươi cũng được hết rồi đúng không? Nhìn ngươi bây giờ như thế này, chắc không thiếu tiền. Ba ngàn, chắc là lấy ra được chứ."
Thực ra Cố Khang trên đường tới, trong lòng dự định muốn là một ngàn.
Nhưng vừa vào cửa, phát hiện trong nhà thằng nhóc bày biện cũng khá tốt.
Tạm thời tăng giá.
Trần Nặc nhẹ gật đầu, chợt nở nụ cười.
"Chú Cố, ba ngàn. . . đủ không?"
". . . Hả?"
【các ngươi quá trâu bò đi! Đạt được trăm minh chủ! Đêm qua lên kệ ngày thứ ba, một trăm minh chủ đã thành công đạt được. Cảm ơn không hết! Hôm nay ta viết nhiều một chút!】
Bạn cần đăng nhập để bình luận