Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 405: 【 bị bắt 】(2)

Chương 405: 【 bị bắt 】(2) Tôn Khả Khả: "Chuyện gì xảy ra?"
Nữ sinh hơi mập: "Không phải Hạ sư huynh vẫn muốn theo đuổi cậu sao? Cũng không biết Lục Dao làm sao mà nhận lời giúp, mới sắp xếp cái vụ ăn nướng đột xuất này."
Ừ, Lục Dao, chính là cái cô nàng trang điểm kia.
Tôn Khả Khả khẽ gật đầu.
Nữ sinh hơi mập tranh thủ thời gian nói thêm một câu: "Lục Dao cũng có ý tốt thôi, Hạ sư huynh điều kiện tốt mà. Hơn nữa cậu vốn bảo là có bạn trai, giờ không phải cũng chia tay rồi sao."
Tôn Khả Khả thở dài, xem ra dáng vẻ thất tình của mình rõ ràng đến vậy sao?
"Lục Dao không có ý xấu đâu, chỉ là muốn giúp người ta toại nguyện thôi."
Tôn Khả Khả nghĩ ngợi, nhắn mấy chữ:
"Tớ không muốn."
* * * Một buổi ăn nướng kéo dài cả tiếng, mấy bạn nam nâng ly cạn chén, uống chút rượu bia, trên bàn luôn có hai ba người hoạt bát có tính khuấy động không khí.
Lục Dao là một trong số đó.
Có lẽ trời sinh tính như vậy, cô nàng rất hòa đồng, có thể thoải mái trò chuyện với cả nam lẫn nữ trên bàn, cười nói không ngớt, khiến không khí không bị loãng đi.
Chỉ là vài lần cố ý chuyển chủ đề về phía Tôn Khả Khả, thì Tôn Khả Khả chỉ trả lời vài ba chữ, không nói thêm gì.
Lại lái chủ đề sang Hạ sư huynh, kể những thành tích đáng tự hào của Hạ sư huynh, Tôn Khả Khả cũng chỉ cúi đầu bấm điện thoại, phớt lờ như thể không có hứng thú nghe.
Tôn Khả Khả cứ vậy, chẳng tỏ vẻ gì đặc biệt, lặng lẽ ăn chút gì đó, uống một cốc nước.
Người khác nói chuyện, nàng nói ít.
Người khác cười, nàng cũng cười theo đôi ba tiếng.
Khi chủ đề nhắc đến mình, nàng chỉ cười, không tiếp lời.
Thật là không dễ xử.
Nếu là hồi trung học phổ thông, chắc có lẽ thấy tình huống này nàng đã quay đầu bỏ đi từ lâu.
Nhưng dù sao cũng không còn là trẻ con nữa.
Như nữ sinh hơi mập đã nói, người ta không có ý xấu, chỉ là muốn giúp người ta toại nguyện.
Dù có chút “lo chuyện bao đồng” quá trớn, nhưng dù sao cũng là bạn học.
Nếu đã đến rồi, nhìn một cái mà đã bỏ về, thế chẳng khác gì giẫm đạp lên mặt người ta.
Sau này còn học chung bốn năm đại học, chung một ký túc xá, sống sao được?
Thôi thì cứ ở lại, qua loa cho xong chuyện.
Hạ sư huynh thật ra cũng mời rượu, thậm chí mời riêng Tôn Khả Khả, Tôn Khả Khả cũng chỉ cười nhạt một tiếng.
Hơn nữa, rõ ràng lúc Hạ sư huynh mời rượu còn muốn nói gì đó, Tôn Khả Khả chẳng cho cơ hội.
Thấy Hạ sư huynh đứng lên nâng ly, Tôn Khả Khả cũng lập tức đứng dậy nâng ly, uống cạn một ngụm nước, rồi ngồi xuống.
Ừ, mời rượu sao, ta uống, không nói lời vô nghĩa, ngươi nâng chén ta liền lập tức uống.
Uống xong ta ngồi xuống, vậy là xong nhé.
Khiến cho Hạ sư huynh hậm hực, bao nhiêu lí do thoái thác đều nghẹn trong bụng, không nói được một lời.
Cuối cùng, ăn uống no say, lúc Hạ sư huynh gọi chủ quán đến tính tiền, Tôn Khả Khả cười nói một câu: "Không cần đâu, tớ trả rồi."
"Hả?"
Tôn Khả Khả mặt không đổi sắc: "Ừm, trả trước rồi."
Đúng là đã trả rồi, hơn chục phút trước, lúc giả bộ đi toilet đã mua hóa đơn rồi.
Lúc ra về, Lục Dao có hơi bất đắc dĩ, buổi ăn này là do cô nhận lời giúp Hạ sư huynh kéo Tôn Khả Khả tới.
Nhưng nhìn thấy thái độ người ta, thật là hữu ý vô tình mà.
Lúc rời đi về trường, Tôn Khả Khả lại cố tình đi về phía sau, đi cùng Hạ sư huynh.
"Hạ sư huynh, em có chuyện muốn nói với anh." Tôn Khả Khả giọng điệu rất thong thả.
Một bạn nam nghe vậy, liền lập tức lộ vẻ hóng chuyện, nháy mắt với Hạ sư huynh một cái, rồi nhanh chân đi lên trước.
Hạ sư huynh thì có vẻ hơi bối rối, trong lòng có chút hồi hộp lẫn ngạc nhiên.
"À, Tôn Khả Khả, cậu..."
"Em biết Hạ sư huynh rất quý mến em." Tôn Khả Khả không cho bất cứ cơ hội tưởng tượng nào, nói luôn: "Em rất cảm ơn tấm lòng đó.
Nhưng mà em không thích anh, Hạ sư huynh à, không có cảm giác, hoàn toàn không có cảm giác. Em biết anh rất giỏi, Lục Dao cũng vậy, hôm nay mấy bạn trên bàn cũng nói vậy, em đều biết cả.
Nhưng Hạ sư huynh dù có xuất sắc thế nào, em cũng chỉ ngưỡng mộ và chúc mừng anh với tư cách bạn học thôi.
Hạ sư huynh, đừng phí thời gian cho em, em không có cảm tình với anh, sau này cũng không thể có.
Trong lòng em có người em thích rồi, kiểu thích vô cùng luôn đó, không thể thay thế được, cũng không thay người khác được.
Chúng ta cứ giữ mối quan hệ bạn học bình thường là tốt rồi."
Thẳng thắn rõ ràng, một đòn kết liễu!
Hạ sư huynh trực tiếp bị knock-out.
Thấy Hạ sư huynh không nói nên lời, Tôn Khả Khả hít sâu một hơi: "Còn có chuyện này muốn nhờ Hạ sư huynh."
"Ừm... Cậu cứ nói..."
"Sau này mấy buổi tiệc kiểu này, đừng tổ chức nữa..." Tôn Khả Khả cố ý tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ, kèm theo vẻ mặt đáng yêu như kiểu “xin anh tha cho em”, để người ta không thể nổi giận được, cười nói: "Em ít tiền tiêu vặt lắm, lần sau mà thêm một vụ nữa là em không có tiền trả đâu, một tháng toàn ăn bánh bao đấy."
Nói rồi, Tôn Khả Khả cười một tiếng, tăng tốc bước chân, đi lên phía trước, sánh vai cùng nữ sinh hơi mập.
* * * Việc từ chối Hạ sư huynh tại quán nướng đối với Tôn Khả Khả chỉ là một chuyện nhỏ xen giữa thôi.
Chỉ là ban đêm trong ký túc xá, nằm trên giường, lòng lại trở nên rối bời.
Quán nướng...
Ừm, tên khốn nạn kia lần đầu tiên hôn mình, cũng là ở quán nướng mà...
Khốn nạn!
Các ngón tay siết chặt tấm chăn.
* * * Sân bay Narita Tokyo.
Satoshi Saijo kéo thấp mũ áo khoác xuống một chút, ngồi trên ghế ở sảnh chờ máy bay, cúi đầu đọc một quyển tạp chí.
Còn khoảng hai mươi phút nữa mới đến giờ làm thủ tục bay đến thành phố Thượng Hải của Trung Quốc.
Ừ, lần này về rồi sẽ được gặp A Tú...
Tên kia mất tích một năm, không biết đã thay đổi chưa.
Dạo gần đây mình điều tra rất nhiều, có vài việc, Satoshi Saijo thực sự cũng có chút không hiểu.
Nhưng mà... không quan trọng!
Người đã về, công sức mình điều tra dạo này dù có uổng phí cũng không đáng kể.
Người trở về mới là quan trọng nhất.
* * * Đột nhiên, các ngón tay của nữ kiếm đạo siết chặt!
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là một đôi chân.
Giày da nam, nhìn là biết thuộc loại đắt tiền và cao cấp.
Nhìn lên trên, là bộ vest cao cấp được may đo, cắt may vừa vặn, chất liệu cũng tốt nhất.
Một người đàn ông xa lạ đang đứng trước mặt mình.
Người da trắng, nở nụ cười.
Vẻ ngoài xem như đoan chính, chỉ có... Người da trắng có cái mũi ưng tương đối phổ biến, rất không hợp với thẩm mỹ của Satoshi Saijo.
Là đến bắt chuyện à?
Chắc không phải... mình nãy giờ toàn cúi đầu.
Hơn nữa... Tiếp cận mình mà không một tiếng động, người này không phải là người bình thường!
Satoshi Saijo tỉnh táo nhìn người đàn ông kia, không chủ động mở lời, cứ thế nhìn nhau trong yên lặng.
"Cô Satoshi Saijo, lần đầu gặp mặt, xin được chiếu cố."
Đối phương nói tiếng Nhật.
Satoshi Saijo mặt không cảm xúc.
Người đàn ông tiếp tục cười nói: "Tôi tên Nolan. Chúng ta chưa từng gặp nhau.
Nhưng hôm nay tôi cố ý đến tìm cô, chúng ta... tìm chỗ nói chuyện nhé."
Satoshi Saijo hít một hơi thật sâu, khóe mắt liếc nhanh xung quanh.
Xác định, đối phương chỉ có một người, không có đồng bọn.
"Tôi không biết ông." Satoshi Saijo lắc đầu.
"Nhưng mà, dạo gần đây cô vẫn đang điều tra chuyện của chúng tôi đấy thôi."
Nolan cười, lấy từ trong túi áo ra một chiếc USB.
LOGO Bạch Tuộc Quái!
Hơn nữa, là màu vàng!
Sắc mặt của Satoshi Saijo trở nên ngưng trọng, cô gái cố hết sức giữ cho mình bình tĩnh, từ từ nói ra một câu:
"Xem ra, tôi không lên được chiếc máy bay này rồi phải không?"
Nolan cười vô cùng không quan trọng: "Hiện giờ tôi chỉ đơn giản là mời thôi... Nhưng, cô cũng có thể tự chọn, Myway... or... highway~"
Ừm, câu tiếng Anh cuối cùng này Satoshi Saijo nghe hiểu được, nếu dịch sang tiếng Trung đại khái có nghĩa là: Muốn ăn mềm hay ăn cứng, tự cô chọn mà liệu.
Satoshi Saijo cười, kiểu cười vui vẻ, vô hại của một cô học sinh giỏi.
Sau đó...
Nàng bỗng dưng bật lên, tung một cước!
Nolan không thèm nháy mắt, giơ tay lên, chắn ngay trước mặt.
Mũi chân Satoshi Saijo đá trúng tay Nolan, Nolan vẫn không hề nhúc nhích.
Nhưng Satoshi Saijo dường như vốn không có ý định giằng co, một cước đá ra, thân người mượn lực lập tức bắn ra, vọt xa mấy mét, rơi xuống đất, chạy đi như bay.
Nolan đứng yên tại chỗ, huýt sáo nhẹ.
"Xem ra vẫn phải ăn cứng rồi... Ai~"
* * * Satoshi Saijo lao nhanh trong sân bay, hành lý gì đều đã bỏ hết.
Cô chạy vào hiệu sách, qua cửa hàng đồ hộp, rồi lại băng qua một cửa hàng giảm giá.
Cuối cùng, tại chỗ miệng thang cuốn, nàng dừng lại.
Phía sau, mấy người đàn ông cao to đang tiến lại gần.
Ở phía miệng thang cuốn, một người phụ nữ đã đứng sẵn.
Hai bên, còn có ba bốn người sắc mặt lạnh lùng cũng đồng thời áp sát lại.
Satoshi Saijo hít một hơi thật sâu.
Sau đó, nàng bỗng nhiên cười.
Bộp, ba lô trên tay rơi xuống đất, cô gái rất dứt khoát giơ hai tay lên.
"Tôi đi với các người."
* * * Trong hiệu sách sân bay, một người bán hàng sau quầy, đang ôm đầu nhìn về phía này.
Đó là một người bình thường, nhưng vẻ mặt lại rất phức tạp, vô cùng cổ quái.
Tiểu cô nương này vừa xông vào cửa hàng của ta, trước tiên cầm bút bi cùng giấy ghi chép trên quầy, nhanh chóng viết một hàng chữ.
Sau đó, nàng che tờ giấy trong tay lại.
Cùng đưa tới, còn có một tờ tiền mặt một trăm đô la.
"Trên đó có số điện thoại, giúp ta gọi tới, đọc chữ trên đó cho đối phương nghe! Ngươi có thể nhận thêm một trăm đô la!"
Chữ trên tờ giấy, đương nhiên là cực kỳ nguệch ngoạc, trong lòng vội vàng, cũng không viết được quá nhiều nội dung.
Chỉ có hai câu nói:
"Ta bị bắt.
Người tới tự xưng là Nolan."
【Tám giờ bắt đầu bốn lần vé tháng, đến mười hai giờ.
Đây là hoạt động vé tháng cuối cùng của tháng một năm 2021, có thể giúp được một chút thì giúp thôi ~ Năm mới hy vọng các ngươi đều khỏe mạnh may mắn phúc thuận lợi.
Cũng hy vọng có thể tiếp tục nhận được sự ủng hộ và yêu thích của các ngươi.
Cảm ơn ~】
Bạn cần đăng nhập để bình luận