Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 426: 【 ta tới tìm ngươi 】(4 )

Chương 426: 【 ta tới tìm ngươi 】(4) Đúng là một lũ cặn bã học hành!
Còn về Chu Đại Chí… Người ta học hành bài bản, kỹ năng tốt nghiệp chính quy, học đúng ngành bảo trì sửa chữa đấy!
Huống chi, ngày hôm nay, ngươi dám để Chu Đại Chí lên tiếng sao?!!
"Khụ!" Bên cạnh có tiếng ho khẽ, một người bước ra.
Đại ca lớp trưởng.
Ừm, lớp trưởng không chờ đến tối đâu, sáng sớm đã đến rồi, nói là đến giúp đỡ cho hay.
Lớp trưởng không có ngốc… mấy đứa bạn học trung học phổ thông có năng lực nhất đều ở đây cả, củng cố quan hệ, sau này đều là mối quan hệ của mình!
"Ngươi cứ nói theo ta..." Lớp trưởng ghé lại trước mặt Lỗi ca.
Lỗi ca lập tức tỉnh cả người, theo lời lớp trưởng dặn nhỏ, liền lớn tiếng nói: "Trong mộng tìm hắn trăm ngàn độ… Đèn đuốc rã rời chỗ..."
Bên trong im lặng một chút: "Không được! Baidu cái gì chứ! Đừng Baidu!"
Sau đó lại nghe thấy Hạ Hạ nói: "Lỗi ca, chị Quyên bảo anh đảm bảo sau này chỉ đối với chị ấy tốt!"
Lớp trưởng đảo mắt một vòng, lại ghé tai Lỗi ca nói một câu.
Lỗi ca lập tức gào lớn lên: "Sau này, khát nước ba ngày, ta chỉ lấy một bầu uống!"
Có lẽ là ồn ào quá, người bên trong không nghe rõ: "Cái gì, nói gì vậy? Không nghe rõ!"
Chu Đại Chí bên ngoài không chịu được nữa!
Đại Chí đợi nãy giờ, đầu đã đổ mồ hôi, nghe vậy liền giành nói: "Tỷ! Tỷ, anh rể ta nói, sau này chỉ chơi một mình tỷ thôi!"
… Cánh cửa cuối cùng vẫn phải mở...
Chu Hiểu Quyên tự mình mở!
Vừa mở cửa ra, cô dâu giận dữ cầm cái mắc treo đồ, đập cho đứa em trai Chu Đại Chí một trận nhừ tử!!
Lỗi ca đứng bên cạnh nhìn, mặc cho Chu Hiểu Quyên đánh hơn hai chục cái, mới chạy đến can ngăn, sau đó dứt khoát cắn răng một cái dậm chân, đi luôn!
Không thèm để ý gì hết, ôm ngang Chu Hiểu Quyên lên, rồi xông ra khỏi nhà Chu gia.
Nhà Chu không có trưởng bối, không cần bái trà gì cả, ra đến ngoài thì lên xe, đám người sau lưng một đường đuổi theo, vô cùng náo nhiệt cả đám lên xe, hoàn thành xong việc đón dâu.
Buổi chiều, đám người trong nhà thì đánh bài, uống trà, khoác lác.
Mấy đứa tốt nghiệp trường Bát Trung tụ tập lại đánh mạt chược giết thời gian buổi trưa.
Lớp trưởng thua mất hai trăm đồng, nhưng mặt mày vẫn tươi cười hớn hở.
Buổi tối tiệc cưới, không tìm đến khách sạn năm sao làm gì.
La Thanh giới thiệu một tửu lâu, ông chủ là một huynh đệ cũ của ông chủ La Đại Sản trước đây, La Thanh vẫn hay gọi người ta là chú.
Trực tiếp bao nguyên một tầng để làm tiệc cưới.
Bóng bay, ruy băng, quảng cáo màu sắc rực rỡ chăng cả một đoạn đường lớn. Tửu lâu cũng có bãi đỗ xe riêng, rất là tiện.
Lỗi ca kéo Chu Hiểu Quyên đứng ở cửa đón khách, cúi đầu chào hỏi các quan khách, đầu óc thì cứ ong ong cả lên, mấy tay quay phim cứ lia máy liên hồi.
Đến khi tiệc cưới bắt đầu, lên sân khấu, Trần Nặc phát giác Lỗi ca hơi run chân: "Sao vậy Lỗi ca?"
Lỗi ca thở dài, nhìn Trần Nặc, nghiêm túc trả lời một chữ:
"Đói!"
Buổi tối, Lỗi ca uống say khướt.
Không giống như mấy đám cưới người ta pha rượu với nước lã khi mời rượu.
Lỗi ca toàn uống rượu thật!
Kim Lăng là tỉnh lị tỉnh Tô, không có lưu hành dùng các loại Mao Đài Ngũ Lương Dịch gì cả, mà là loại rượu bản địa Dương Hà.
Chọn loại xa hoa nhất, mua mười thùng.
Lỗi ca mới mời rượu được nửa chừng thì ngã oạch, nửa đoạn sau toàn là Trần Nặc với Trương Lâm Sinh kẻ trước người sau dìu đi mời rượu.
Cuối cùng về đến phòng tân hôn, toàn là Chí Đại Chí cõng trên lưng vào.
Vào cửa, một đám anh em bạn bè thân thiết đứng ở ngoài phòng khách ồn ào náo nhiệt, làm Lỗi ca nằm vật ra giường.
Trần Nặc vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lỗi ca: "Huynh đệ à, coi như ngươi đã hoàn thành xong đại sự nhân sinh."
Lúc này Lỗi ca mới từ từ tỉnh táo lại một chút, bắt đầu thở dốc, chợt liếc mắt ra ngoài cửa, hạ giọng nói: "Có một số chuyện, hôm nay ta uống nhiều quá, quên chưa nói cho ngươi biết."
"Chuyện gì?"
"Hôm nay, Tôn hiệu trưởng đến."
Trần Nặc ngây ra: "Lúc nào?"
"Thì lúc tối, khi mấy người đang uống rượu ấy, Tôn hiệu trưởng đến một chuyến."
Lỗi ca thở dài: "Lão Tôn đưa ta phong bao mừng, còn đưa cho ta một tờ chi phiếu, nói là... lúc trước mượn hai mươi vạn, số còn lại đều ở trong đó."
Trần Nặc gật đầu, không nói gì.
Chuyện lão Tôn vay nặng lãi, trước đây chính mình đã để Lỗi ca ra mặt cho lão Tôn vay, cũng đã hơn một năm trước rồi.
Hai mươi vạn không phải là số nhỏ.
Lão Tôn tuy làm hiệu trưởng, nhưng ông ấy là người chính trực, sẽ không ăn chặn, chỉ dựa vào tiền lương ở công ty giáo dục đó, tuy không thấp nhưng mà hơn một năm mà làm ra được hai mươi vạn cũng không dễ gì.
Chắc là cũng đã cắn răng nghĩ ra cách rồi.
Trần Nặc hỏi: "Ông ấy... Sao không ở lại ăn cơm? Cũng không nói gì sao?"
Lỗi ca thở dài, nhỏ giọng nói: "Chuyện tiền, thật ra lão Tôn đã hiểu được rồi, ông ấy nói với ta: nhà họ Tôn ông ấy không muốn thiếu ai. Hơn nữa, ông ấy biết ngươi ở đây, liền không vào nữa."
Trần Nặc trầm mặc.
Ý của lão Tôn rất rõ ràng.
Tuy không nói ra cái kiểu "Sau này không cho phép quấy rầy con gái ta" gì cả.
Nhưng mà ý đã rõ.
… Náo động phòng náo nhiệt, Trần Nặc không tham gia, Lỗi ca cũng uống kha khá, mọi người cũng hiểu ý mà tản đi, nhường thời gian cho đôi vợ chồng mới cưới.
Còn về đêm đó có tạo ra em bé hay không, hoặc chỉ là nằm lì đếm phong bao tiền lì xì trên giường, vậy thì người ngoài không ai biết được.
Lúc Trần Nặc về đến nhà đã rất khuya.
Trong nhà im ắng, Lộc Tế Tế đã ngủ trong phòng của Trần Nặc, Trần Nặc ngủ trên giường.
Bất quá, Trần Nặc lại ở tạm trong phòng của Tiểu Diệp Tử từ xa đến ở nhờ.
Những người còn lại trong nhà đều ngủ ở căn phòng đối diện rồi.
Không phải Trần Nặc không muốn cùng Lộc Tế Tế chung phòng, mà là thần trí của Lộc Tế Tế vẫn chưa dám hoàn toàn tỉnh táo dù mèo Xám bảo là không có việc gì, nhưng Lộc Tế Tế vẫn không tin.
Nên mới chia phòng.
Bởi vì, Lộc Tế Tế sợ khi thần trí không hoàn toàn, nửa đêm thức dậy lại lỡ bóp chết Trần Nặc nằm ở bên cạnh.
Thực ra không phải là không thể tỉnh táo hoàn toàn được, nhưng Lộc Tế Tế nói với Trần Nặc, cô luôn cảm thấy mình vẫn còn một cửa ải chưa qua.
Bây giờ mà thả hồn khôi phục hoàn toàn, thì trong tiềm thức liền mách bảo bản thân rằng sẽ bỏ lỡ mất một thời cơ rất quan trọng.
… Buổi tối, Trần Nặc nằm trên giường, trong bóng tối vốn đang mở mắt nhìn trừng trừng, nhưng không biết từ khi nào, lại dần dần nhắm mắt lại.
Rồi sau đó… Trần Nặc phát hiện mình đang nằm mơ!
Hắn biết rõ mình đang nằm mơ!
Loại ý thức thanh tỉnh trong mơ này, làm Trần Nặc trong nháy mắt liền cảnh giác lên, nhưng lại hết lần này đến lần khác không thể tỉnh lại được.
Trong "giấc mơ", Trần Nặc phảng phất đi qua một hành lang...
Nói chính xác thì là thổi qua một hành lang, hắn không nhìn thấy thân thể của mình, mà phảng phất như một ống kính hình ảnh vậy, lướt qua một hành lang.
Hành lang đầy máu tanh, tàn tạ thi thể!
Mùi máu tanh xộc lên mũi!
Hành lang nhìn cực kỳ âm u, nhưng lại mang theo vài phần cảm giác khoa học kỹ thuật lạnh lẽo, phảng phất như là một căn cứ xây dựng nào đó.
Cuối hành lang, một miệng cống dường như bị cưỡng ép phá ra, một nửa cửa tàn tạ đổ xuống một bên.
Bên trong là một gian phòng lớn, đại sảnh.
Trần nhà hình vòm, cực kỳ cao, cực kỳ cao.
Trong đại sảnh, thi thể chồng chất như núi!
Tiếng gầm thét, gào rú vang vọng tới...
Dưới đài cao, mấy bóng người chen chúc tại đó, đỡ đần lẫn nhau.
Ở giữa một tiếng gào lớn, một thân hình vạm vỡ xông về phía trước, đồng thời tiếng rống trầm thấp vang lên trong tai: "Đi mau! Ta cản hắn lại!!!"
Hai thân ảnh bị hắn tiện tay ném ra ngoài, vun vút một cái xuyên qua tầm mắt trong mơ, rơi ra ngoài cửa.
Còn trong mơ, Trần Nặc, tầm mắt lại trông thấy trên đài cao lờ mờ là một bóng người, nhưng ánh sáng lại vặn vẹo đi, làm sao cũng không thể thấy rõ diện mạo và hình thể.
Còn bóng lưng hùng tráng kia dưới đài, mặc trên người một bộ tác chiến phục kiểu lưng, tay cầm một lưỡi dao tàn tạ, ủng da thì dính đầy máu tươi và thịt nát.
Điên cuồng gầm lên, nhanh chân phóng lên đài cao...
Oanh!!
Một tiếng nổ lớn, đại sảnh dường như hung hăng rung chuyển một cái!
Rồi sau đó, bóng người trên đài cao kia, chợt bộc phát ra vô số tia sáng sắc nhọn, dày đặc bắn về bóng lưng hùng tráng ở dưới đài!
Bóng lưng hùng tráng lập tức bị vô số tia sáng bắn thủng, cả người đứng đó, như một chữ "Đại" lớn, há miệng gào thét, nhưng vẫn điên cuồng vung vẩy lưỡi dao tàn tạ trong tay, gắng gượng đỡ đòn!
Cuối cùng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận