Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 234: 【 ngươi nhìn nó như cái cái gì? ]

Chương 234: [Ngươi nhìn nó như cái cái gì?] Trần Nặc nhìn Varnell quay đầu chạy lên phía trên bậc thang, vừa định nói gì đó… Mẹ nó!
Gã này mắt đỏ ngầu, tay nắm chặt dao găm, trừng trừng nhìn chằm chằm mình – mẹ nó, đang lao đến mình kìa!
Trần cẩu sủa vội vã ba chân bốn cẳng chạy, lao nhanh lên phía trên bậc thang.
“Varnell, chúng ta là người một nhà!” “Lão tử chơi chết ngươi!” “Chúng ta là đồng đội!” “Lão tử giết chính là cái loại đồng đội như ngươi!” “Chúng ta là Davarich!” “Đều phải chết hết!!!” Hai người kẻ trước người sau lao lên đỉnh Kim Tự Tháp, phía sau dưới bậc thang, đại quân xác sống vẫn đang không ngừng đuổi theo.
Trần Nặc dẫn đầu lên tới đỉnh, đột nhiên hét lớn: “Xong chưa?!” “Meo!” Trên đỉnh Kim Tự Tháp, từ trên cột đá nhảy xuống một bóng dáng nhỏ bé lông xù, chính là Mèo Xám Blake!
Lúc nãy khi chiến đấu, chia quân hai ngả, Trần Nặc và Varnell ở lại, những người khác đi đối phó Thái Dương Chi Tử, mọi người dường như đã bỏ qua con mèo xám đã bị coi là “phế vật” này.
Con mèo nhỏ thì có thể làm được cái gì chứ...
Đúng không.
Trong hỗn loạn, Varnell không để ý gã này chạy đi đâu.
Giờ phút này thấy Trần Nặc chạy lên tế đàn trên đỉnh Kim Tự Tháp, con mèo xám đột nhiên xuất hiện, Varnell lập tức dừng bước.
“Varnell! Đây là biện pháp của ta! Đừng nháo!” Trần Nặc bắt lấy mèo xám, quay đầu hét lớn với Varnell, rồi trực tiếp kéo Varnell, chạy đến sau phiến đá bên cạnh tế đàn.
“Ngươi… Làm gì vậy?” “Thuốc nổ! Ta bảo Blake lấy tới.” “Nổ cái gì?” “Nổ nó!” Trần Nặc vừa nói vừa chỉ vật thể nổi bật nhất trên tế đàn kia – cây cột đá chống trời!
· Thái Dương Chi Tử lần thứ ba chạm trán với John Sterling, lần này lão béo liều mạng!
John Sterling thế mà bị hắn bắt được một phát, rồi sau đó hai người giằng co mấy lần, Thái Dương Chi Tử lại lần nữa rơi xuống, lần này kéo theo cả John Sterling rơi xuống đất!
John Sterling cười lạnh, hắc khí đột nhiên bành trướng, hất lão béo ra ngoài!
Khi hắn ngã xuống đất, đột nhiên, một dòng chất lỏng màu vàng óng giấu dưới cát sỏi trên mặt đất bất ngờ trào lên! Trực tiếp cuốn lấy mắt cá chân hắn!
Chưa tới hai ba hơi thở, hai chân John Sterling đã biến thành màu hoàng kim!
Hắn gầm nhẹ một tiếng, thân thể cố gắng lao lên trời, nhưng lần này, hắn chỉ nhấc mình lên được hai ba mét thì lại rơi xuống! Hai chân hóa vàng như thể có sức nặng vạn cân, kéo hắn xuống.
Thái Dương Chi Tử đã bò dậy, gào lên một tiếng, nắm đấm lao tới.
Hải Quái cũng lần nữa cầm Tam Xoa Kích đâm thẳng vào người John Sterling!
Ầm!
Tam Xoa Kích bị John Sterling một tay cản lại, sau đó hắn nhe răng cười một tiếng, túm lấy đầu nhọn Tam Xoa Kích, dùng sức bẻ!
Rắc!
Ánh bạc trên Tam Xoa Kích đột ngột lóe sáng rồi vụt tắt! Đầu nhọn bị gãy, Hải Quái cầm Tam Xoa Kích lại lần nữa thổ huyết.
Nhưng lần này, Hải Quái cắm thẳng người xuống mặt đất.
Thái Dương Chi Tử song quyền mang theo ánh đỏ giáng xuống, một quyền nện vào người John Sterling, khiến hắc khí trên người hắn tan đi đôi chút, John Sterling nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thái Dương Chi Tử, há miệng, phát ra một tiếng rít!
Thái Dương Chi Tử giật nảy mình! Trong sóng âm, mái tóc bẩn thỉu của lão đều dựng đứng lên! Quần áo trên người lập tức tan nát, đồng thời từ vô số lỗ chân lông trên người tuôn ra huyết vụ! Thân thể trực tiếp bay ra ngoài trong một làn sương máu.
Bonfrere vừa muốn dang tay ôm Thái Dương Chi Tử, nhưng cũng bị một lực đánh bay cả hai người, đâm thủng một ngôi nhà đá hình vuông bên cạnh!
John Sterling cười điên cuồng mấy tiếng, giọng đầy trêu tức: “Mấy người các ngươi phí công giãy dụa, chỉ có chút thủ đoạn ấy thôi sao?!” Nói rồi, hắn cúi xuống, bắt lấy hai chân mình, dùng sức giật!
Lớp hoàng kim dính chặt trên hai chân hắn lại bị hắn một phát giật tung!
Một khối vật thể lớn bằng hoàng kim bị hắn nắm trong tay, rất nhanh biến thành một bóng người.
Hoàng Kim Điểu kêu thảm bị John Sterling túm trong tay, cố sức giãy giụa.
“Đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi sao? Hoàng Kim Chi Lực? Chẳng qua là một chút sức mạnh do huyết mạch mang tới... Nhưng mà, vị chắc cũng ngon đấy!” Nói rồi, John Sterling ha ha cười lớn mấy tiếng, hai tay dùng sức!
Xoẹt!!!
Hoàng Kim Điểu mang theo tiếng kêu thảm thiết, thân thể trong tay John Sterling đột nhiên bị xé làm đôi!
Máu thịt và nội tạng phun ra, văng lên người và mặt John Sterling.
Gã này thế mà há mồm ra, miệng lớn ra sức hút máu Hoàng Kim Điểu!
“Ngon! Đồ ngon! Ha ha ha ha ha ha ha!” Hắn ném mạnh xác Hoàng Kim Điểu trong tay xuống đất, trong tiếng cười dài liên tiếp, hắc khí quẩn quanh trên người hắn, một lần nữa đáng sợ kéo lên!
Nếu nói mấy lần đối đầu trực diện vừa rồi, trong tình huống Thái Dương Chi Tử liều mạng, đã đánh tan một phần nhỏ hắc khí trên người John Sterling...
Vậy giờ phút này, sau khi hút máu chim hoàng kim, hắc khí trên người John Sterling đã hoàn toàn hồi phục trong mấy hơi thở!
Không những khôi phục, khí thế còn mạnh mẽ hơn!
Thái Dương Chi Tử cũng không chịu nổi nữa.
Hắn đã mình đầy thương tích, cố gắng bò dậy từ dưới đất, nhìn thấy cảnh tượng này, bỗng nhiên cười khổ một tiếng, chậm rãi ngồi xuống lại, ngồi bệt trên mặt đất.
“Vô vọng rồi... đánh không thắng, hắn quá mạnh.” Bonfrere nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Thái Dương Chi Tử, hắn cũng trầm mặc.
Thái Dương Chi Tử cau mày nhìn John Sterling: “Trước khi chết có thể trả lời ta một câu hỏi không?” “Ồ? Đồ ăn còn có câu hỏi gì à?” “Ngươi... đã vượt qua người nắm giữ chưa? Là cấp lãnh chúa sao?” Giọng Thái Dương Chi Tử rất thành khẩn: “Nửa đời sau ta đều đứng ở địa vị người nắm giữ, dù ta cố gắng thế nào, vẫn không thấy rõ cảnh tượng ở nấc thang cao hơn rốt cuộc là gì... Trước khi chết, ta muốn hỏi, cấp lãnh chúa, rốt cuộc là loại sức mạnh gì?” John Sterling cũng thu lại vẻ trào phúng, hắn cúi đầu suy nghĩ hai giây, ngẩng lên, chậm rãi nói với Thái Dương Chi Tử: “Ta cũng chưa đạt tới cấp lãnh chúa... Nhưng hút các ngươi vào rồi... có lẽ sẽ được thôi!
Về phần ngươi hỏi lãnh chúa rốt cuộc là gì... Ta chỉ biết một câu.” “Câu gì?” “Dưới lãnh chúa, đều là phàm nhân!” “...” Thái Dương Chi Tử im lặng một chút, chậm rãi thở ra: “Hay! Bố trí thật đẹp.
Ta không vấn đề, ngươi cứ giết ta đi.” Vẻ mặt John Sterling nghiêm túc, nhìn Thái Dương Chi Tử, rồi từ tốn nói: “Ta hút các ngươi, ngươi trở thành một phần của ta, chẳng phải cũng tương đương ngươi tiến vào cấp lãnh chúa sao?” “Ha!” Thái Dương Chi Tử đã lười nói, dứt khoát nhắm mắt chờ chết.
Ngay lúc này… Một tiếng nổ lớn từ trên đỉnh Kim Tự Tháp truyền đến!
Ầm ầm như tiếng sấm!
John Sterling đang đứng dưới đất, vốn dĩ khí thế ngút trời, đột nhiên toàn thân hắc khí chấn động, điên cuồng vặn vẹo tán loạn!
John Sterling há miệng, phun ra một ngụm máu, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên… · Trên đỉnh Kim Tự Tháp, trong ngọn lửa, mảnh đá văng tứ tung!
Sóng xung kích vụ nổ san bằng mấy cây cột đá xung quanh tế đàn!
Và trong trận oanh minh ấy, cây cột đá trên đỉnh, cây cột đá chống trời kia, ầm vang đổ sập!
Trong khoảnh khắc cây cột đá khổng lồ sụp đổ, đại quân xác sống như kiến bò lên theo các bậc thang Kim Tự Tháp, đột nhiên ngừng động tác!
Bất kể là lính đánh thuê hay chiến binh Maya cổ đại, hay những con dã thú trong rừng, đều như thể bị rút điện, ngơ ngác đứng tại chỗ thành một đống bùn!
Rồi sau đó, lũ lượt ngã xuống...
· Cột đá chống trời sụp đổ!! Sau khi rơi xuống đập vào đỉnh Kim Tự Tháp, gãy thành mấy khúc, rồi từ đỉnh Kim Tự Tháp lăn xuống, một đường nghiền nát đá và các bậc thang bên ngoài Kim Tự Tháp!
Trần Nặc lôi thôi ôm Mèo Xám Blake bò lên từ trong một đống đá vụn, rồi đưa tay kéo Varnell lên, hai người ngơ ngác nhìn những xác sống rơi từng mảng lớn trên các bậc thang Kim Tự Tháp, cùng với những mảnh cột đá bị vỡ lăn lông lốc...
Nhưng trước sau không có ai phản ứng, không ai chạy trốn, không ai né tránh… Cứ như thể lúa mạch bị cắt ngã... lũ lượt đổ...
Lúc này, Trần Nặc bỗng nhiên hơi động tâm, dùng sức kéo Varnell: “Ngươi thấy không?” “… Cái gì?” “Áp chế! Không thấy nữa!” Trần Nặc nói, hít một hơi thật sâu!
Trong không khí, cảm giác áp chế bao trùm, loại cảm giác kìm hãm sức mạnh tinh thần, khiến lực lượng không thể giải phóng ra bên ngoài, biến mất trong chớp mắt!
Trần Nặc trong lòng khẽ động, dưới tác động của niệm lực, nhẹ nhàng bắn một mảnh đá đang lăn xuống chỗ mình đi!
Còn Varnell thì ngẩn người một chút rồi đột nhiên hai tay rung lên, cơ bắp đột nhiên phình to trở lại.
Chỉ là tên này rốt cuộc bị thương, lực lượng thôi thúc đột ngột nhúc nhích về sau, liền lập tức trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Varnell lại vẫn mặt mày tràn đầy kích động: "Lực lượng của ta trở về! Ta có thể nghe thấy âm thanh rất xa! Năng lực cảm ứng cùng khứu giác cũng đều khôi phục!!"
Nói rồi, Varnell túm lấy quần áo Trần Nặc: "Ngươi rốt cuộc làm thế nào vậy?!"
"Suy luận rất đơn giản thôi." Trần Nặc thản nhiên nói: "Cái tên John Sterling này chắc chắn không đạt tới cấp lãnh chúa! Bởi vì lúc ta ở bên suối nước, ta thấy Sato Ryouko cùng hắn chính diện giao thủ một chiêu.
Mặc dù chỉ là một chiêu, nhưng ta có thể kết luận, thực lực của hắn tuyệt đối không cao như chúng ta tưởng tượng!
Nếu như hắn là cấp lãnh chúa, như vậy Sato Ryouko đã sớm chết rồi!
Thái Dương Chi Tử cũng đã sớm chết rồi!
Nói cách khác, suy luận có thể đưa ra một kết luận, tên này dù rất mạnh nhưng cũng vẫn là cấp chưởng khống giả!
Vậy thì vấn đề lại tới.
Một kẻ chưởng khống giả, sao có thể để lực lượng của mình trông cường đại như thế?
Tạo ra áp chế không gian cường đại như vậy? Cùng, khống chế được nhiều người chết sống lại như vậy?
Lãnh chúa có làm được không, ta không biết!
Nhưng mà chưởng khống giả, tuyệt đối không thể nào mạnh đến mức vậy!
Đã chưởng khống giả không làm được, vậy hắn đã làm như thế nào?
Khi ta nhìn thấy cột đá này, ta liền bỗng nhiên hiểu ra."
"Ngươi hiểu ra điều gì?"
Trần Nặc cười hắc hắc: "Ngươi có cảm giác thấy không, cột đá cao ngất trên đỉnh Kim Tự Tháp kia, giống như là cái gì đó?"
"Giống..." Sắc mặt Varnell co lại.
"Đừng nghĩ theo hướng lái xe đi!" Trần Nặc lập tức lắc đầu, hắn thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói:
"Giống... một cái ăng-ten a!
Cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ kia, sở dĩ có thể về mặt sức mạnh áp chế chúng ta, khuếch đại lực lượng của mình lên đến một không gian lớn như vậy... tất cả đều nhờ một cái ăng-ten a!"
Nói, Trần Nặc cười tủm tỉm đưa ánh mắt về phía nơi xa, nhìn tên người không ra người quỷ không ra quỷ kia.
Tên đầy đủ:
John ăng-ten bảo bối Sterling.
· 【 Cầu nguyệt phiếu!
Xếp hạng nguyệt phiếu quá thấp, không có mặt mũi nào!
Ta tự hỏi mình cũng không ngừng ra chương mới, không lười biếng nha, hai ngày này quyết chiến Kim Tự Tháp tình tiết mọi người xem cũng đủ sung sướng rồi phải không?
Vậy thì nguyệt phiếu ủng hộ đi ~ Bang bang bang!
Bang bang bang!
Bang bang bang! ] ·
Bạn cần đăng nhập để bình luận