Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 102: 【 ngươi cho rằng đâu! 】

Chương 102: 【Ngươi cho là đâu!】 Hết thảy phụ nữ trên đời này, khi gặp vài chuyện nào đó đều sẽ cảm thấy rất vui.
Một trong số đó, chính là vừa mới làm đẹp xong.
Sau khi làm đẹp, cảm thấy da mặt mình mướt mát mịn màng, người phụ nữ nào mà chẳng thích?
Tâm trạng của Lộc Tế Tế lúc này cũng đang vô cùng vui vẻ.
Mặc dù hết món này đến món khác, làm xong đã thấy gần trưa.
Nhưng nhìn bản thân rạng rỡ trong gương, Lộc Tế Tế vẫn thấy cao hứng.
Thêm vào đó, hai chuyên gia làm đẹp ở thẩm mỹ viện lại đặc biệt khéo ăn khéo nói. Vốn dĩ Lộc Tế Tế đã thuộc đẳng cấp yêu nghiệt hại nước hại dân.
Vậy mà hai chuyên gia kia vừa mở miệng khen, thì càng không kiêng dè gì, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra không ngớt.
Lúc Trần Nặc quay trở về thì Lộc Tế Tế vẫn đang soi gương, còn cô nhân viên quầy hàng thì đang cố chào mời Lộc Tế Tế mua thêm các gói dịch vụ trả trước.
Lộc Tế Tế nghe mà động lòng.
Nhưng vừa thấy Trần Nặc quay về, Lộc Tế Tế liền đi đến kéo tay Trần Nặc, dẫn hắn ra ngoài.
"Hả? Ta còn tưởng ngươi bị nhân viên kia thuyết phục rồi chứ."
Lộc Tế Tế gật đầu trước, rồi lại lắc đầu: "Động lòng thì chắc chắn là động lòng rồi, ông xã. Nhưng mà không được."
Nàng liếc nhìn Trần Nặc, khẽ nói: "Em nhớ anh từng nói mà, ông xã, nhà mình không có tiền. Sau này mấy chỗ này thì thôi đi."
Ách... Lộc Nữ Hoàng, nếu nàng biết, chưa kể mấy triệu đô la trong tài khoản web bạch tuộc quái, chỉ riêng trong tủ đồ nhà này thôi ta cũng đã giấu mấy cây vàng, nàng có muốn đánh người không?
Trần Nặc kéo Lộc Tế Tế một mạch về nhà.
Vừa vào cửa, hắn để túi đồ ăn xuống bàn bếp trước, rồi thấy Lộc Tế Tế đã lẻn vào phòng, trước gương soi đi soi lại...
"Ông xã ~ em thấy hình như chỗ nào không ổn."
Trần Nặc hắng giọng: "Ừm, chỗ nào không ổn?"
"Quần áo." Lộc Tế Tế nhăn mày nói: "Mấy hôm nay anh toàn bắt em mặc áo thun, rộng thùng thình, người ở thẩm mỹ viện bảo không hợp với em chút nào."
Trần Nặc cười tủm tỉm, thoải mái bước đến tủ quần áo, mở toang cánh tủ ra: "Trước kia em bị bệnh, anh tiện chăm sóc em nên để em tùy ý mặc đồ. Này, tự chọn đồ mà mặc đi chứ."
Trong tủ quần áo, nửa tủ đã bày biện ngay ngắn đồ nữ.
Lộc Tế Tế đi tới xem kỹ. Áo khoác dài quần dài mùa xuân, váy mùa hè, quần soóc váy ngắn, đủ cả.
Phụ nữ vốn là nhạy cảm nhất với quần áo, Lộc Tế Tế lập tức dồn hết sự chú ý lên đống quần áo kia.
Xem kỹ mấy lượt, lại lôi ra vài bộ đứng trước gương ướm thử, lại càng thấy nghi ngờ.
"Ông xã ~ đây đều là đồ của em sao?"
"Đúng mà."
Lộc Tế Tế không kìm được nhíu mày.
Tuy rằng đã mất trí nhớ, nhưng vẫn cảm thấy mấy bộ đồ này có vẻ hơi diêm dúa, kiểu dáng thì quá hở hang, màu sắc thì lại quá lòe loẹt.
Nghĩ đi nghĩ lại, tuy rằng có chút không thích, nhưng ai lại tự chê gu ăn mặc của mình chứ.
Lộc Tế Tế có chút buồn bực, bỗng lại nhớ tới mấy chai lọ ở thẩm mỹ viện.
"Vậy, ở nhà dù sao cũng phải có mỹ phẩm dưỡng da đồ trang điểm của em chứ?"
"Có cả." Trần Nặc thầm thở phào, đi đến góc tường lấy ra một cái túi, cố ý thở dài nói: "Trước em bị bệnh quăng đồ lung tung, anh sợ mấy chai lọ này không trụ được, nên cho vào túi cất lại cho em."
Lộc Tế Tế nhận lấy, đầu tiên là hơi vui, nhưng xem kỹ một hồi thì lại ẩn ẩn thấy phiền muộn.
Son môi màu quá chói, nước hoa mùi quá nồng...
Rốt cuộc trước đây mình là một người như vậy sao?
Nhìn cả tủ quần áo hay đồ trang điểm này, tuy trông đều là những thứ trong nhà mình từng dùng...
Nhưng nó không giống thứ mình thích, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút phiền muộn không tả nổi.
Nghĩ nghĩ, Lộc Tế Tế khẽ nói: "Vậy...anh ra ngoài một lát đi, em muốn thay đồ. Hai hôm nay cứ mặc áo thun của anh mãi cũng không ổn."
Trần Nặc nhẹ nhõm thở ra, quay người đi ra ngoài, vào bếp bắt đầu thái thịt nấu cơm.
Trong phòng, Lộc Tế Tế lục tục thay đồ trang điểm.
Không biết qua bao lâu, món sườn xào chua ngọt của Trần Nặc đã ra lò, Lộc Tế Tế mới nhăn nhó từ trong phòng thò nửa người ra.
"Chuẩn bị ăn cơm." Trần Nặc ra vẻ làm việc tùy tiện, nhưng thực chất vẫn luôn lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Lộc Tế Tế im lặng một lát, không đáp lại.
Một lúc lâu sau: "Ông xã à... Đồ của em, kỳ quặc quá."
"Kỳ quặc chỗ nào, đều là đồ bình thường em mặc mà." Trần Nặc rất bình tĩnh trả lời.
"... " Lộc Tế Tế không lên tiếng, nhưng cuối cùng cũng từ trong phòng bước ra.
Khi Tinh Không Nữ Hoàng đứng trước mặt Trần Nặc một lần nữa, Trần Diêm La suýt nữa lỡ tay, con dao thái rau cũng suýt cắt vào tay mình.
Trần Nặc ngắm Lộc Tế Tế từ trên xuống dưới: "Ấy..." Trần Nặc hít một hơi thật sâu, mặt không cảm xúc: "Đẹp lắm."
"Anh chắc chứ?"
"Ừ, thật sự rất đẹp." Trần Nặc dời mắt.
Lộc Tế Tế nhíu mày, nhìn lại bản thân.
Được thôi, Tinh Không Nữ Hoàng lúc này, từ đầu đến chân đều thế này:
Son môi màu đỏ tươi chói lọi, đôi khuyên tai tròn to hình thù kỳ quái.
Nửa trên mặc chiếc áo thun ngắn tay bó sát người... lại còn hở lưng, chính diện trước ngực in hình đầu lâu máu me. Từ vai xuống eo, áo thun còn gắn thêm một dây xích kim loại chói mắt!
Phía dưới là một chiếc váy da, rất ngắn, chỉ vừa che mông.
Tiếp theo là đôi tất lưới đánh cá màu đen.
Chân đi đôi guốc đế cao đang thịnh hành hai năm nay... Đế giày dày phải bằng hai cuốn Từ điển Tân Hoa.
Nói chung.
Với bộ dạng thế này, nếu trang điểm đậm hơn một chút, thêm bộ tóc giả...
Vậy thì Lộc Tế Tế có thể đổi tên ngay.
Táng Ái Gia Tộc · Tinh Không · Tế.
Cũng may dáng người của Lộc Tế Tế thật sự quá đẹp, nhan sắc cũng quá đỉnh.
Một thân trang phục như vậy mặc lên người nàng, trái lại cho nàng tỏa ra một loại vẻ diêm dúa tột bậc, rồi lại thăng hoa thành một loại khí chất đầy ẩn ý.
"Ông xã à ~" Lộc Tế Tế mặt đầy nghi ngờ nhìn Trần Nặc: "Anh chắc chứ, trước kia, em bình thường toàn mặc như thế này?"
"Đúng vậy, em là vậy đó."
Lộc Tế Tế choáng váng!
Cảm giác xấu hổ thật đấy! Phải làm sao bây giờ!
Bữa trưa, Lộc Tế Tế ăn uống không vui, rõ ràng cảm xúc rất xuống dốc. Chỉ thấy món sườn xào chua ngọt cũng không thơm, tâm trạng rất tệ.
Mấy lần nhìn bộ dạng Trần Nặc thì cứ như đang muốn nói rồi lại thôi, nhưng vẫn cố gắng nén xuống.
Ngược lại, Trần Nặc thì xem mà rất hứng thú!
Tinh Không Nữ Hoàng lừng lẫy kiếp trước, nay hóa thân thành bà xã ngoan ngoãn ngồi cạnh mình.
Táng Ái Gia Tộc · Tinh Không · Tế!
Nếu chụp lại hai tấm hình rồi đem bán lên web bạch tuộc quái, chắc được bao nhiêu tiền nhỉ?
A, nhắc đến web bạch tuộc quái, Trần Nặc chợt nhớ ra mình vẫn còn việc chưa làm xong.
Tranh thủ ăn nhanh bữa cơm, nhân lúc Lộc Tế Tế đang chủ động rửa bát và dọn dẹp bếp, Trần Nặc lách vào phòng, lấy laptop ra, cắm USB, đăng nhập web bạch tuộc quái.
Đầu tiên là chuyển khoản nặc danh số tiền còn lại cho lão đồng chí Tưởng Kiếp Phù Du...
Tuy nói thẳng ra thì, nhiệm vụ của Tưởng Kiếp Phù Du coi như thất bại không hoàn thành... Hắn bị Táng Ái Gia Tộc · Tinh Không · Tế đánh cho sống dở chết dở, căn bản không có tác dụng bảo tiêu.
Nhưng mà chẳng phải Trần Nặc đã nói là sẽ không gài bẫy lão Tưởng nữa sao, nên tiền thì vẫn phải cho.
Vừa chuyển tiền xong, bỗng sau lưng truyền đến giọng của Lộc Tế Tế.
"Ông xã, anh đang xem gì vậy?"
Ngọa Tào!
Tim Trần Nặc lập tức ngừng nửa nhịp! Ngón tay cũng cứng đờ trên bàn phím!
Hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại, Lộc Tế Tế đã đứng sau lưng từ lúc nào không hay!
Mẹ nó đại lão chưởng khống giả đúng là không tầm thường! Đi lại mà không phát ra tiếng động nào!
Dù là Trần Diêm La tu vi đến, cũng không thể phát giác ra Lộc Tế Tế đã đến phía sau mình.
Lúc này Lộc Tế Tế đang một mặt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mồ hôi của Trần Nặc đã túa ra rồi!
Ở góc trên bên trái màn hình, tên đăng nhập sờ sờ hiện lên:
ID: Phương Tâm Tung Hỏa Phạm!
"Anh đang xem gì vậy?"
"Ừm... Xem linh tinh trên diễn đàn."
"À. À... Đây là nick của anh à? Phương tâm... Tên phóng hỏa?"
"Ờ..." Trần Nặc không dám trả lời, hơi thở cũng theo bản năng dừng lại, cẩn thận quan sát Lộc Tế Tế.
Trong mắt Lộc Tế Tế thoáng hiện lên một tia mờ mịt, nhíu mày nhìn Trần Nặc: "Anh..."
"..."
"Sao anh không nói gì vậy? Đây là ID của anh?"
Không phải chứ, cô nói trước đi cái tên đó có ấn tượng gì không! Để ta còn biết câu hỏi của cô rốt cuộc có phải là một câu hỏi trí mạng không!
"Ừm... Cô đoán thử xem?"
Lộc Tế Tế ngẩn người một chút, lập tức bật cười: "Ông xã ~ đoán gì mà đoán, đây là máy tính của anh, đương nhiên cũng là tài khoản của anh rồi."
"Ừm... Cô thấy cái tên này thế nào?"
"Phương Tâm Tung Hỏa Phạm..." Lộc Tế Tế nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, nhíu mày lắc đầu: "Không hay, em cứ cảm thấy cái tên này có gì đó đáng ghét."
"... "
Lộc Tế Tế nhìn chằm chằm màn hình rồi nhìn sang: "Ông xã à, anh tránh ra đi, để em chơi một lát nha, em rửa bát xong thấy chán quá, anh đang xem diễn đàn gì thế? Cho em xem với."
"Đừng!"
Trần Nặc "bốp" một tiếng trực tiếp đóng sập bản ghi chép lại, tiện tay rút luôn USB nhét vào túi, rồi kéo Lộc Tế Tế ra khỏi phòng, đi vào phòng khách, kéo Lộc Tế Tế ngồi xuống ghế sofa.
"Lên mạng chán lắm, trên diễn đàn toàn là bọn nói nhảm, chửi bới nhau thôi. Thôi thì xem TV đi."
Vừa nói, hắn vừa cầm điều khiển từ xa bật TV.
Hình ảnh vừa hiện lên, Trần Nặc suýt chút nữa phun cả máu ra!
Trên màn hình TV, vẫn là khuôn mặt trắng trẻo của Cổ Thiên Lạc, đang nhìn Lý Nhược Đồng mặc đồ trắng một cách đắm đuối!
Ngọa Tào!
Thấy Cổ Thiên Lạc sắp mở miệng gọi...
Trần Nặc nhanh như chớp đổi kênh!
Hình ảnh lại nhấp nháy, trong màn hình xuất hiện một gã đàn ông tóc bím, mũi to đang mở to năm ngón tay, nhìn đắm đuối xen lẫn mong chờ như thể đang buồn đi tiểu mà phải cố nhịn: "Tử Vi ~~~"
Nguy hiểm thật! Suýt chút nữa Quá Nhi đã gọi cô cô rồi.
"Xem cái này này! Cái này hay."
"Nhưng mà người đàn ông vừa nãy đẹp trai mà..."
"Đẹp trai thì được gì, đàn ông phải mũi to mới có sức hút!"
Lộc Tế Tế nhìn Trần Nặc: ? ? ?
Lộc Tế Tế bực bội nhìn người đàn ông mũi to một lúc, bỗng nhớ ra điều gì: "Chồng à, bình thường em hay lên mạng không? Nickname của em là gì?"
Nickname của nàng là Nữ Hoàng Tinh Không – ta dám nói chắc?
"Ừm... Cũng có."
"Vậy nickname em là gì? Anh kể cho em nghe nhiều một chút chuyện của em trước kia, biết đâu em nhớ lại được chút gì đó?"
Ờ... Giờ ta mà nói cho nàng nickname của nàng là 'tinh không theo gia tộc táng yêu'… có phải là hơi quá đáng không?
Không được không được, làm người không thể... Ít nhất là không nên...
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Nặc nhìn Nữ Hoàng Tinh Không: "Nickname của em là... Tiền bối Pháp Lực Vô Biên Bờ Sông Nin."
"Cái gì? ? ?" Lộc Tế Tế tròn mắt.
"Tiền bối Pháp Lực Vô Biên Bờ Sông Nin!"
Được lợi rồi nhé, không nói nàng là Vương Kiến Quốc mập mạp chết bầm, tính Trần Diêm La còn có lương tâm đấy.
"Không được, em muốn lên mạng, TV chán quá... Mà lại em không thích nickname này, em phải đổi lại!"
Lộc Tế Tế đứng phắt dậy khỏi ghế sofa.
"Thôi nào!" Trần Nặc nào dám để cô nàng này lên mạng đụng vào máy tính của mình?
Dù không có USB, cũng không thể tìm ra hay đăng nhập được trang web bạch tuộc quái kia.
Nhưng lỡ đâu nàng ta lên mạng táy máy linh tinh, tìm ra cái Thần Điêu Hiệp Lữ gì đó, thì lật thuyền mất.
"Thế này... Đừng lên mạng vội, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
"Ra ngoài á? Ra ngoài làm gì?"
Trần Nặc tỉnh bơ đáp: "Giường ở nhà hôm trước không phải hai ta đánh nhau làm hỏng rồi sao. Chúng ta phải đi mua giường với nệm, còn có cái đèn với tủ quần áo bị hỏng nữa, phải mua sắm một bộ mới chứ."
Mặt Lộc Tế Tế đỏ lên, nhớ lại cảnh hai người ôm nhau ngủ trên sofa một đêm qua.
Không mua giường… chẳng lẽ tối nay lại ôm nhau ngủ sofa như vậy nữa sao?
Nhưng mua giường... vậy tối nay nàng phải ngủ cùng cái tên đàn ông này, cùng chung giường gối rồi...
Cúi đầu suy nghĩ một chút, Lộc Tế Tế nhỏ giọng nói: "Ừm, giường... giường là nên mua thật."
Ngẩng mặt lên, trong mắt Nữ Hoàng Lộc ánh lên vẻ e thẹn: "Vậy... đi thôi."
Trước khi ra cửa, nhân lúc Lộc Tế Tế vào nhà vệ sinh, Trần Nặc lao tới chỗ TV, cầm kéo lên, giơ tay một phát cắt đứt dây truyền hình cáp!
Hừ, tạm biệt! Cổ Thiên Lạc trắng trẻo và Lý Nhược Đồng phiên bản TVB nhé!
Đợi Lộc Tế Tế đi ra, hai người cùng nhau xuống lầu ra đường.
Bắt một chiếc taxi, cả hai lên xe, tài xế hỏi: "Đi đâu ạ?"
Trần Nặc còn chưa kịp lên tiếng, Lộc Tế Tế đã hỏi trước tài xế: "Bác có biết chỗ nào bán đồ gia dụng cũ không?"
"Đồ gia dụng cũ à?"
"Vâng, giường với tủ quần áo các thứ ấy ạ."
Tài xế gật đầu: "Biết chứ."
Trần Nặc nhíu mày: "Mua đồ cũ làm gì?"
Lộc Tế Tế khẽ đẩy Trần Nặc một cái, nhỏ giọng nói: "Chồng à, em nghĩ rồi, nhà mình không có nhiều tiền, giường mua đồ cũ dùng được là được rồi. Nệm thì mua mới vẫn tốt hơn, chắc... sẽ tiết kiệm được kha khá đấy."
Trần Diêm La gia sản bạc tỷ gật đầu: "Em nói đúng."
Tài xế lập tức nói: "Chợ đồ cũ đúng không? Vậy thì đi đường Đường Tử Nhai nhé!"
"Hả?"
Trương Lâm Sinh hôm nay tâm trạng cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc ấy.
Thay đổi chóng mặt!
Sáng đến trường học, cứ ngỡ hôm nay cũng sẽ là một ngày bình thường như mọi khi.
Ai dè vừa tới đã bị Trần Nặc lật mặt luôn, công khai chuyện thân phận của cậu ta.
Rồi bị cái tên sư đệ này lôi đi, trước mặt đại lão đỉnh Kim Lăng là Lý Thanh Sơn, vung tay múa chân một trận.
Thiếu niên thật ra trong lòng vừa sợ hãi, lại có chút vui mừng.
Giả bộ thần bí xong, Trần Nặc lại để lại một khoản tiền lớn như vậy, khiến Trương Lâm Sinh lập tức rơi vào một cuộc giằng co nội tâm.
Tiền ấy à, ai mà chả thích.
Huống chi Trương Lâm Sinh cũng đang túng tiền. Gia cảnh cậu ta không giàu có gì, cuộc sống thường ngày của Trương Lâm Sinh cũng khá tằn tiện.
Ngay cả cái điện thoại mua để sĩ diện trước Khúc Hiểu Linh, cũng phải cắn răng làm lụng cả tháng trời mới miễn cưỡng mua được một cái hàng second hand.
Từ khi quen Khúc Hiểu Linh đến giờ, hai người thỉnh thoảng cũng gặp nhau, đi ăn cơm chung hay đi dạo phố gì đó.
Thật ra đến giờ Trương Lâm Sinh vẫn chưa rõ mối quan hệ giữa hai người.
Cả hai giống như bạn bè... nhưng lại mập mờ hơn bạn bè rất nhiều.
Đã từng hôn nhau, ôm nhau rồi, chỉ có việc kia là chưa làm mà thôi.
Nhưng nói là bạn trai bạn gái thì cũng chưa xác định.
Trương Lâm Sinh thì vài lần có hơi bồng bột, nhưng lại có chút không dám, cứ ậm ừ mãi.
Còn Khúc Hiểu Linh, hình như cũng cố ý tạo cơ hội vài lần, nhưng cứ như là trời không cho, cuối cùng lại lỡ mất.
Mặc dù mối quan hệ không tiến xa thêm, dù gì thì cũng đã quen nhau lâu như vậy rồi. Một nam một nữ mà hay gặp gỡ nhau, chắc chắn cũng sẽ tốn tiền.
Trên đời này, cái gọi là hoa tiền nguyệt hạ, thật ra là = dùng tiền hẹn hò.
Bạn mà đi dạo phố với một cô gái, đừng nói gì nhiều.
Cả hai mà đi xem phim thôi, cũng tốn hết cả trăm rưỡi đến hai trăm bạc.
Nói đến chuyện quái lạ, thì thời năm 2001 này, vé xem phim lại còn đắt hơn hai mươi năm sau ấy.
Vì thời này vẫn chưa có internet để mua vé online... điện thoại thông minh thì cũng còn chưa phổ biến.
Không có mấy cái phần mềm mua vé lớn nhỏ, cũng không có mấy đại gia đốt tiền trợ giá vé.
Thời này, vé xem phim ở Kim Lăng toàn từ bốn mươi đến sáu mươi đồng, chưa kể còn không có giảm giá gì cả!
Xem xong phim, thế nào cũng phải ăn một bữa ở ngoài đúng không.
Cho dù không đến nhà hàng lớn gì, mà cùng nhau ăn KFC hoặc là Mc Donald thôi, thì cũng đã hết vài chục.
Hai người hẹn hò một lần, đi ra ngoài một chuyến cũng phải tiêu tốn tầm một đến hai trăm tệ.
Trương Lâm Sinh lấy tiền đâu ra?
Cậu ta còn đang trong giai đoạn phụ thuộc tiền tiêu vặt của bố mẹ mà.
Trước đây đã giang hồ hoàn lương rồi, kiểu trấn lột tiền tiêu vặt của bạn bè hay chạy vào phòng game cướp tiền của con nít, hoặc là ra trước cổng trường xin vài đồng gọi là phí bảo kê, mấy chuyện này đã cách cậu ta quá xa rồi.
Thật ra, những ngày này, Trương Lâm Sinh luôn không tiến thêm một bước cuối cùng với Khúc Hiểu Linh...
Một phần lý do lớn là, cậu ta có chút tự ti.
Hai người gặp nhau, đa phần là Khúc Hiểu Linh trả tiền cơm, trả tiền phim.
Chuyện này làm Trương Lâm Sinh cảm thấy rất không ổn.
Mình là đàn ông con trai mà.
Yêu thích một cô gái, mà khi gặp mặt lại toàn tiêu tiền của con gái.
Rồi còn không biết xấu hổ mà muốn ngủ người ta...
Thế thì chẳng phải là loại ăn bám sao?
Hạo Nam ca nhất quyết không làm chuyện mất cốt khí kiểu đó!
Vậy nên, số tiền mà Trần Nặc cho, Hạo Nam ca tuy thấy bỏng tay...
Nhưng trong lòng cũng thực sự động tâm!
Sau khi Trần Nặc rời khỏi quán trà, Hạo Nam ca kỳ thật đã chờ ở trong phòng rất lâu.
Nhìn số tiền trước mặt, cậu ta cứ gãi đầu bứt tai.
Sau đó hạ quyết tâm, biên tập tin nhắn gửi cho Trần Nặc, muốn trả tiền lại.
Ai dè Trần Nặc thẳng tay hồi âm: "Cho ngươi rồi thì cứ cầm đi, sau này ta còn việc khác cần ngươi giúp."
Hạo Nam ca nhắn lại tin nữa, thì Trần Nặc liền lờ luôn.
Gọi điện thoại, thì lại tắt máy.
Vậy tức là...
Thật sự cho mình luôn?
Trương Lâm Sinh lại xoắn xuýt thêm một tiếng, rốt cuộc cũng cắn răng hạ quyết tâm.
Quyết định, nhận!
Cùng lắm thì... sau này làm chân tay sai bảo cho Trần Nặc.
Cậu ta chẳng phải đã nói sau này sẽ có việc dùng đến mình sao.
Coi như mình nhận đại một lão đại cũng được chứ sao.
Đi theo lão đại, sau này cố gắng vì Trần Nặc ra sức làm việc là được.
Suy nghĩ theo logic này thì, cũng chẳng có gì là không được cả.
Sau khi giải tỏa xong gút mắc trong lòng, tương đương với việc hoàn thành xong việc xây dựng tâm lý, Trương Lâm Sinh thở phào một tiếng.
Sau đó thì lại không nhịn được mà vui vẻ.
Rốt cuộc thì, một thiếu niên mười tám tuổi, vào năm 2001, đột nhiên có được khoản tiền phát tài tới tận tám, chín vạn đồng, có ai mà không hưng phấn, không kích động được cơ chứ?
Cậu ta chạy ngay ra ngân hàng, cất tám vạn cả, đổi ra sổ tiết kiệm, cẩn thận bỏ vào túi xách cất giữ.
Còn 8800 tiền mặt, một xấp dày cộp, thì mang theo người.
Hạo Nam ca vốn là một đứa trẻ hiếu thảo.
Cậu đã nghĩ kỹ rồi, với số tiền lớn như thế này thì không cách nào nói rõ xuất xứ với bố mẹ được – giải thích cũng không xong.
Vậy thì đành phải mình lén lút thu trước, sau này bịa ra lý do nói mình đi làm, rồi từ từ, mỗi tháng đưa cho ba mẹ một ít tiền.
Hắn cũng không nghĩ đến việc tiêu xài hoang phí.
Mấy thứ như dây chuyền vàng to, đồng hồ vàng nhỏ,... mua xài bừa bãi một trận gì đó... hoàn toàn không nghĩ tới.
Thật ra hắn muốn tiêu tiền vào ba việc.
Thứ nhất là, muốn mua cho mẹ mình đôi giày da mới.
Thứ hai là, muốn đổi điện thoại di động, cái điện thoại bấm phím hai tay kia quá khó bấm, dùng rất bực mình.
Thứ ba là, muốn đường đường chính chính, hiên ngang lẫm liệt mời Khúc Hiểu Linh ăn một bữa cơm.
Phố mới Thành Kim Lăng, là khu thương mại lớn nhất từ trước đến nay.
Buổi chiều Trương Lâm Sinh đi dạo ở đây gần nửa ngày. Mua cho mẹ mình đôi giày da hơn trăm đồng, lại mua thêm hộp kem dưỡng da tay. Sau đó lại không nhịn được mà mua cho cha mình lão t·ử một cái thắt lưng.
Tổng cộng hết ba trăm đồng.
Không phải tiếc không dám xài nhiều, mà là không dám mua quá đắt quá nhiều... Về nhà không giải thích được.
Thế là, lúc về nhà Trương Lâm Sinh cũng không định báo giá thật, giày da hắn định lừa cha mẹ nói là mua đồ giảm giá có mấy chục đồng.
Sau đó tìm một cửa hàng điện thoại di động, mua một cái điện thoại Nokia 3210 —— cái điện thoại này về sau được ca tụng là một đời thần thánh, nhưng thật ra lại là loại điện thoại rẻ tiền, mới ra mắt của Nokia. Đặc điểm là: Cứng cáp, bền bỉ!
Điện thoại này từ năm 2000 bắt đầu nổi đình nổi đám trong nước, mới ra đã có giá 1300 tệ.
Đến năm 2001, giá cả đã rớt xuống tiêu chuẩn máy mới là 750 tệ.
Mua một cái, còn được tặng 50 đồng tiền điện thoại.
Hạo Nam ca mua thẳng một cái.
Trên tay xách theo một cái túi giấy đựng điện thoại di động, bên trong để hộp điện thoại Nokia, còn có một cái túi ni lông của cửa hàng, bên trong là đôi giày da cho mẹ, thắt lưng cho cha, còn có kem dưỡng da tay...
Trương Lâm Sinh lần đầu tiên trong đời, cảm thấy một loại khoái cảm xa lạ.
Cái khoái cảm này gọi là: Tiêu tiền!
Thời đại này, đối với một học sinh cấp ba bình thường một tháng tiền tiêu vặt còn chưa đến một trăm đồng mà nói, một buổi chiều tiêu hết hơn một ngàn đồng, thật sự là một trải nghiệm vừa mới lạ lại kích thích!
Mua đồ xong, trong túi vẫn còn một xấp tiền mặt dày, Trương Lâm Sinh lại không nhịn được đi vào một cửa hàng Jeanswest.
Để ý một cái áo thun cùng một cái áo khoác.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nỡ mua, nhẫn nhịn cơn xúc động, vẫn là rời đi.
Cạnh cửa hàng Jeanswest không đến 50 mét, là một cửa hàng Pizza Hut.
Năm 2001, Pizza Hut ở thành Kim Lăng vẫn là một thứ tiêu xài xem như tương đối xa xỉ.
Thật ra trước đó Trương Lâm Sinh cùng Khúc Hiểu Linh từng đi ngang qua hai lần, Khúc Hiểu Linh kéo Trương Lâm Sinh vào ăn một bữa. Khúc Hiểu Linh trả tiền.
Một bữa ăn hết hơn hai trăm đồng, thật ra Trương Lâm Sinh rất xót tiền thay Khúc Hiểu Linh, cũng rất xấu hổ.
Nhưng hôm nay, đi ngang qua cổng Pizza Hut, bỗng nhiên nhớ tới hình như Khúc Hiểu Linh rất thích...
Thế là dứt khoát dừng chân.
Nhìn thoáng qua thời gian, cũng hơn bốn giờ chiều, gần đến giờ ăn tối.
Giờ này, Khúc Hiểu Linh chắc là đã dậy rồi.
Trương Lâm Sinh đi vào tiệm Pizza Hut, hỏi trước nhân viên xem có thể gói mang về không, nhận được câu trả lời chắc chắn, liền cầm thực đơn nhìn hồi lâu.
Thiếu niên cũng không biết nên gọi món gì... Lúc trước hắn chỉ mới đi cùng Khúc Hiểu Linh một lần, còn là Khúc Hiểu Linh gọi món.
Một bên nhớ lại đồ ăn lần trước, nhớ lại Khúc Hiểu Linh thích ăn món gì, một bên xem thực đơn.
Một lát sau, Trương Lâm Sinh mua một phần pizza "Siêu cấp chí tôn", nghĩ ngợi một chút, lại thêm hai đôi chân gà — hắn nhớ lần trước lúc ăn cơm, Khúc Hiểu Linh từng nói, thích chân gà ở quán này, nói là ăn ngon hơn KFC.
Mua xong đồ, đợi một lát, nhân viên đưa đồ ăn đóng gói xong cho Trương Lâm Sinh, Trương Lâm Sinh vui vẻ đi ra khỏi quán.
Tâm trạng thiếu niên vừa kích động vừa hưng phấn!
Cầm cái điện thoại mới mua, bấm số của Khúc Hiểu Linh.
Điện thoại reo khoảng chừng bảy tám tiếng, Khúc Hiểu Linh mới bắt máy.
Vừa bắt máy, Trương Lâm Sinh đã thấy hơi lạ.
Giọng Khúc Hiểu Linh nghe không giống như ở trong phòng, mà là ở ngoài đường, xung quanh còn rất ồn.
"Hạo Nam ca!"
"Ừm, Hiểu Linh." Trương Lâm Sinh hơi căng thẳng: "Vậy... Ngươi không ở nhà sao?"
"À, hôm nay tớ dậy sớm, ra ngoài cùng bạn ăn một bữa cơm, ăn xong thì đi làm." Khúc Hiểu Linh hỏi: "Hạo Nam ca, cậu tìm tớ có chuyện gì sao?"
"Ừm..." Trương Lâm Sinh cúi đầu nhìn hộp pizza trong tay, do dự một chút, thở dài: "À, không có gì. Chỉ là nghĩ giờ này cậu chắc dậy rồi, nên gọi điện thoại nói chuyện chơi thôi, không có gì."
Đầu bên kia điện thoại hình như sóng hơi yếu, giọng ồn một chút, giọng Khúc Hiểu Linh truyền đến: "À, vậy Hạo Nam ca, tớ ăn cơm với bạn trước nha... Tối nay, cậu có đi đón mẹ tan ca không? Cậu có đến công ty không? Hay là đợi tan làm xong, tụi mình đi ăn khuya nhé?"
"Ừm..." Trương Lâm Sinh do dự một chút, vẫn là gật đầu: "Được, tối nay tớ sẽ đi đón cậu tan ca."
Khúc Hiểu Linh có vẻ rất vui vẻ: "Tốt! Vậy tớ cố gắng tan ca sớm một chút, vậy tối gặp nha."
Điện thoại tắt máy, Trương Lâm Sinh hơi lặng lẽ nhìn hộp pizza trong tay.
Bỗng nhiên trong lòng có chút bực bội.
Đi làm...
Trương Lâm Sinh không nhịn được mà nắm chặt tay.
Đi làm.
Cái từ này, dù hai người ở bên nhau đã nghe Khúc Hiểu Linh nói vô số lần.
Nhưng mỗi lần, thật ra Trương Lâm Sinh đều cảm thấy rất chói tai!
Lòng nặng trĩu, như bị đè bởi một tảng đá. Dù ngay từ đầu lúc quen biết, đã biết cô làm cái nghề này.
Hơn nữa, từ những bộ phim Cổ Hoặc Tử mình xem trước đây, dường như những người trong giới giang hồ cũng không quan tâm đến những chuyện này... giang hồ nhi nữ không câu nệ tiểu tiết mà...
Nhưng...
Trương Lâm Sinh thật ra là để ý!
Sự mới lạ và hưng phấn khi đi mua đồ buổi chiều, cùng với sự kích động khi mua pizza định đi gặp cô gái...
Giờ phút này, những cảm xúc này, từng chút một, tan biến khỏi con người thiếu niên.
Hắn đi bộ trên quảng trường của khu thương mại phố mới, bất giác đi tới khu gần cung văn hóa.
Nơi này có một quán ăn mới mở chưa lâu, tên là Trương Sinh Ký. Mới vào thành Kim Lăng, mấy tháng gần đây nổi đình nổi đám.
Bãi đỗ xe kín chỗ, làm ăn thịnh vượng.
Trương Lâm Sinh từ từ đi qua, định băng qua đây để ra trạm xe buýt ven đường.
Bỗng nhiên, thiếu niên đứng sững lại!
Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào cửa chính "Trương Sinh Ký"!
Khúc Hiểu Linh trang điểm lộng lẫy, mặc váy ngắn, đi giày cao gót, kéo tay một người đàn ông trung niên, từ chỗ bãi đậu xe đi tới!
Người đàn ông trung niên Khúc Hiểu Linh đang kéo tay, bụng phệ, mặc một bộ vest, dưới nách còn kẹp một cái túi da nhỏ, lại ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
Trương Lâm Sinh đứng sững!
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Khúc Hiểu Linh.
Khúc Hiểu Linh kéo tay người đàn ông, vừa nói vừa cười đi theo người đàn ông, định bước vào "Trương Sinh Ký" thì bỗng ngẩng đầu thấy Hạo Nam ca ở cách đó không xa.
Khúc Hiểu Linh dường như giật mình, sững người lại một chút, mặt trong nháy mắt cứng đờ.
Hai người nhìn nhau một chút, sắc mặt Khúc Hiểu Linh hơi tái mét, rồi lại lập tức cúi đầu xuống, đi theo người đàn ông vào quán cơm.
Trương Lâm Sinh ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đầu óc thiếu niên trống rỗng.
Hắn dường như cảm thấy mình nên tiến lên.
Nhưng tiến lên làm gì?
Nói gì?
Hỏi gì?
Mình có tư cách gì?
Ngơ ngác đứng tại chỗ, Trương Lâm Sinh như một cái máy, chết lặng từng bước một đi về phía bên cạnh, đi đến bồn hoa gần đó, bỗng nhiên kiệt sức, ngồi xuống mép bồn hoa xi măng.
Hơi thở bắt đầu gấp gáp.
Đồ đạc trong tay cũng để trên đất.
Vừa bóp bóp bắp đùi, Trương Lâm Sinh lấy bao thuốc lá ra, một điếu thuốc châm tới ba bốn lần mới cháy.
Hắn không biết mình nên làm gì.
Nên đi?
Hay là ở lại?
Nhưng ở lại thì làm gì?
Chờ gì?
Lại có gì đáng để chờ?
Trong chốc lát, hồn vía thiếu niên như lạc mất.
Rít hai hơi thuốc.
Bỗng nhiên, Trương Lâm Sinh nghe thấy phía trước tiếng bước chân dồn dập, ngẩng đầu lên đã thấy Khúc Hiểu Linh chạy từ trong quán cơm ra, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi hướng về phía mình chạy tới.
Chỉ là Khúc Hiểu Linh dường như cũng ý thức được điều gì, chạy đến trước mặt Trương Lâm Sinh, lại dừng bước, cuối cùng cứ vậy đứng trước mặt Trương Lâm Sinh, sắc mặt hơi tái, nhưng nhất thời không nói gì.
Thời gian như ngừng trệ tại thời khắc này, hai người cứ vậy nhìn đối phương, yên tĩnh không nói gì.
Cũng không biết qua bao lâu, Khúc Hiểu Linh rốt cuộc cũng lớn tuổi hơn Trương Lâm Sinh một chút, cũng xã hội hơn một chút, mở miệng trước.
Nàng hít một hơi thật sâu: "Hạo Nam ca..."
"Ừm."
"Anh đừng hiểu lầm nha, người kia là một khách hàng của em. Tối nay anh ta tìm em đặt phòng. Sau đó anh ta tối cùng bạn xã giao ăn cơm, nên mới kêu em cùng đi bồi tiếp. Ăn xong, bọn họ định đi hộp đêm uống rượu hát hò."
"Ừm."
"Lâm Sinh à... Anh biết đó, em làm ở trong quán bar này, những khách hàng kiểu này đặt phòng, sau đó mời khách ăn một bữa cơm, chuyện này vẫn thường xảy ra mà..."Ta, ta với hắn không có gì cả, ta chưa từng cùng hắn ra trận, ngươi đừng nghĩ lung tung, có được không?"
"Ừm."
Thực ra Trương Lâm Sinh nghe hết, nghe rõ, hơn nữa... cũng không nghi ngờ lời Khúc Hiểu Linh nói.
Nhưng lòng hắn không biết phải phản ứng ra sao, cũng không biết phải đối mặt thế nào với những lời này.
Làm tiếp viên trong hộp đêm sao...
Chuyện này đều là bình thường.
Quen khách đặt phòng... Đối với các cô tiếp viên thì đó là thành tích. Khách tìm cô nào đặt phòng thì đêm đó khách tiêu tiền trong phòng đó, cô được đặt phòng sẽ có phần trăm.
Hơn nữa, mỗi cô tiếp viên đều có chỉ tiêu hàng tháng, chỉ tiêu đặt phòng, không đạt là bị trừ tiền.
Vì cái luật này mà các cô phải Bát Tiên quá hải, mỗi người mỗi vẻ tìm cách lấy lòng khách của mình, đặc biệt là các khách cũ có khả năng chi tiêu.
Đi ăn xã giao với người ta chút thì cũng là thường thôi.
Còn để khách đặt phòng nhiều hơn thì có khi các cô còn phải đi hát, đi thuê phòng qua đêm với khách.
Những luật lệ này Trương Lâm Sinh thật ra cũng nắm được ít nhiều.
Hắn cũng lờ mờ biết, trước đây Khúc Hiểu Linh cũng thỉnh thoảng tiếp khách ăn cơm.
Nhưng biết là một chuyện.
Còn việc tận mắt thấy thì lại khác.
Giang hồ con gái, không câu nệ tiểu tiết?
Đấy là phim thôi!
Trương Lâm Sinh thật ra có suy nghĩ rất ngây thơ, rất trẻ con, rất ấu trĩ.
Hắn muốn chất vấn Khúc Hiểu Linh: Cô đi ăn cơm với người ta, sao lại còn kéo tay đàn ông, thân thiết vậy? Còn vừa nói vừa cười nữa?
Nhưng chính Trương Lâm Sinh cũng biết, lời này quá ngây thơ, không nói ra nổi.
Hít sâu mấy lần, Trương Lâm Sinh cố đè nén cảm xúc, miễn cưỡng nặn ra nụ cười gượng: "Ta hiểu, ngươi, ngươi phải... đi làm mà."
Hắn khoát tay: "Ta không hiểu lầm đâu."
Khúc Hiểu Linh có vẻ lo lắng, quay đầu nhìn lướt qua nhà hàng, nhỏ giọng nói: "Hạo Nam ca, ta mượn cớ đi vệ sinh chạy ra tìm ngươi, ta không thể nấn ná lâu, còn phải quay lại. Ngươi... ngươi đừng nghĩ linh tinh, tuyệt đối đừng buồn, có được không?"
Trương Lâm Sinh há hốc mồm, không trả lời, cúi xuống chỉ vào hộp pizza trên đất: "Cái này... Đây là hồi nãy ta mua, định qua nhà đưa cho ngươi, ngươi... ngươi cầm đi nhé."
Khúc Hiểu Linh cúi xuống nhìn hộp pizza của Pizza Hut, ánh mắt cô trở nên cực kỳ phức tạp, nhìn Trương Lâm Sinh, cắn môi thật mạnh, nhỏ giọng nói: "Hạo Nam ca, ta, ta đang tiếp khách ăn cơm, cái pizza này, ta không tiện mang vào... Cảm ơn ngươi, thật cảm ơn ngươi!
Ta, ta hiểu lòng của ngươi với ta, cái này ta hiểu hết... nhưng hiện tại ta không tiện mang vào... hay là, hay là ngươi giữ lại, tối chờ ta tan làm, ta với ngươi ăn cùng nhé, có được không?"
Trương Lâm Sinh hồn bay phách lạc, chậm rãi nhỏ giọng: "À, đúng... không tiện, ngươi không tiện cầm vào, vậy thì... thôi vậy..."
Chàng trai hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt mà bản thân cho là rất bình tĩnh nhưng kỳ thật vẫn rất mất tự nhiên nhìn Khúc Hiểu Linh: "Không sao đâu, ta hiểu cả. Cô cứ đi làm đi. Ta không sao đâu, cô về đi, ta cũng về."
Khúc Hiểu Linh có lẽ cũng thực sự sốt ruột, lại quay đầu nhìn thoáng qua nhà hàng, cắn răng nói: "Hạo Nam ca, tối mình nói chuyện sau, chờ tan làm. Mình nói chuyện sau, được không."
Nói rồi, cô kéo tay Trương Lâm Sinh, nắm chặt lại, rồi quay đầu, về lại nhà hàng.
Thực ra, trong lòng Trương Lâm Sinh lúc này, chỉ có một câu.
Day dứt nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Câu đó là: Em đừng làm ca đó có được không?
Nhưng câu này, cuối cùng không cất lên thành lời.
Trương Lâm Sinh không biết từ lúc nào, đã loạng choạng đi tới lề đường.
Đứng ở lề đường, cúi đầu nhìn, đồ cho mẹ cho cha đều còn, chỉ thiếu hộp pizza kia, không cầm.
-- cũng không muốn quay lại lấy!
Trương Lâm Sinh đứng ở lề đường, ma xui quỷ khiến, hắn cầm điện thoại lên, lướt lung tung trong danh bạ.
Lòng luôn cảm thấy khó chịu, muốn tìm người nói đôi lời.
Sau đó, hắn ấn vào số điện thoại quen thuộc nhất, ngoài bố mẹ và Khúc Hiểu Linh ra.
Điện thoại vang vài tiếng.
Hả? Thế mà bật máy?
Sau đó cuộc gọi kết nối.
"Alo? Sư huynh hả?" Đầu dây bên kia, giọng Trần Nặc mang theo ý cười.
Trương Lâm Sinh bỗng dưng nghẹn lời, không nói được gì.
Đầu dây bên kia, Trần Nặc vẫn cười: "Sao thế? Còn xoắn xuýt vì chuyện tiền bạc à? Anh đừng xoắn xuýt, cho anh là cho anh, là của anh mà. Anh giúp em làm việc thì đó là thù lao chứ sao. Thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa, sau này em còn việc khác cần anh giúp mà..."
Trương Lâm Sinh há to miệng, vừa mở lời, giọng hắn đã khàn đi khiến cả chính hắn cũng bất ngờ.
"Cái... sư đệ à..."
"?" Đầu dây bên kia, Trần Nặc hình như khựng lại, sau đó giọng nghiêm túc: "Giọng anh không ổn. Anh... anh có chuyện gì à?"
"Tôi... tôi gặp chút chuyện, bản thân nghĩ không ra, đầu óc rối bời."
Đầu dây bên kia, Trần Nặc im lặng vài giây.
"Đường Tử Nhai có nhà La thị sinh sắc, anh đi xe đến đây đi, em đợi anh ở đấy."
Đường Tử Nhai, La thị sinh sắc.
Tối đến quán cũng không có khách lắm... Thời điểm đông khách nhất là buổi điểm tâm và cơm trưa. Trong quán, bàn ghế chỉ vừa đủ ngồi, còn những bàn ngoài vỉa hè thì vẫn trống trơn.
Taxi dừng lại, Trương Lâm Sinh trả tiền xuống xe, vừa bước vào trong quán đã thấy bên trong mặt tiền cửa hàng nhỏ, Trần Nặc đang ngồi ở một bàn, quay mặt ra phía cửa.
Ngay cạnh chỗ Trần Nặc ngồi, một người phụ nữ đang ngồi đối diện với cậu.
Trương Lâm Sinh chỉ nhìn thấy bóng lưng, không thấy rõ mặt người phụ nữ đó... nhưng nhìn bóng lưng thì thấy dáng dấp rất đẹp.
Trần Nặc vẫy tay với Trương Lâm Sinh, sau đó nói nhỏ với người phụ nữ kia vài câu, rồi đứng dậy đi tới.
Đi tới cổng, Trần Nặc kéo Trương Lâm Sinh tới bàn ở gần đường, cùng ngồi xuống.
"Mặt mày anh không được tốt lắm, sư huynh." Trần Nặc cau mày: "Gặp chuyện gì rồi?"
Trương Lâm Sinh môi mấp máy vài lần, nhưng có vẻ không biết phải nói sao.
Trần Nặc cũng không vội, đưa cho anh một điếu thuốc, châm cho anh, vỗ vai Trương Lâm Sinh:
"Nói theo nghĩa lớn thì anh biết một số bí mật của em. Theo nghĩa nhỏ thì xét về vai vế ở chỗ lão Tưởng, anh vẫn là sư huynh của em. Nên hai ta không phải người ngoài.
Có gì cứ nói, gặp chuyện khó xử gì, cứ kể với em."
Trương Lâm Sinh cảm thấy sự chân thành trong mắt Trần Nặc, hút vài hơi thuốc, cuối cùng cũng mở lời.
"Ờ, thì là... tôi thích một người."
"...Ừ." Trần Nặc không có vẻ gì là ngạc nhiên, gật đầu: "Anh cứ nói tiếp."
Đám thiếu niên tuổi này, gặp chuyện khó thì thường là có liên quan đến con gái, Trần Nặc cũng không nghĩ nhiều.
"Anh còn nhớ, hồi trước cậu chở anh tới cái hộp đêm đấy không? Chính là chỗ mẹ anh làm tạp vụ ấy."
"Ừ, nhớ." Trần Nặc gật đầu.
Trương Lâm Sinh kiên nhẫn, nhỏ giọng nói: "Cái cô mà tôi thích ấy... làm việc ở chỗ đó."
"..."
Trần Nặc cau mày, nhìn Trương Lâm Sinh, không hỏi nhiều ngay mà suy nghĩ chút rồi chậm rãi nói: "Ừ, anh nói tiếp."
Vài phút sau.
Trương Lâm Sinh kể hết những chuyện của mình với Khúc Hiểu Linh từ khi mới quen, cho đến chuyện xảy ra hôm nay.
Trong lòng Trần Nặc cũng không nhịn được có chút cảm khái.
Nói về chuyện rắc rối của Trương Lâm Sinh với cô gái kia thì cũng có chút liên quan đến mình.
Nếu không có việc Trương Lâm Sinh mấy lần vô tình thế chỗ chịu trận, dọa lũ tay chân của Tiêu Quốc Hoa và Lý Thanh Sơn... thì cô gái đó đã không nhìn một học sinh cấp ba với ánh mắt khác rồi...
"Vậy, bây giờ anh khó chịu hả?... Mà anh à, cái em muốn hỏi anh là, cái mà anh khó chịu ấy, rốt cuộc là chỗ nào?"
Mặt Trương Lâm Sinh hơi đỏ lên, thần sắc hết sức gượng gạo.
Cuối cùng, chàng trai cắn răng: "Cô ấy, cô ấy làm ở chỗ đó, tôi cũng không ý kiến gì... Cô ấy, cô ấy phải tiếp khách ăn cơm, để khách đặt phòng lấy phần trăm, tôi cũng không ý kiến...
Nhưng mà, nhưng mà...
Nhưng cô ấy có cần phải kéo tay người ta, còn cười nói vui vẻ, thân thiết vậy không?
Tôi, tôi, tôi..."
Trần Nặc hình như cười, gật đầu, bỗng nhiên khẽ khoát tay.
Trần Diêm La sắc mặt rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút lạnh lùng.
Cậu khoát tay gạt đi những cảm xúc ngây thơ, trẻ con của Trương Lâm Sinh.
Rồi, Trần Nặc lạnh lùng ném ra một câu.
"Vậy nên? Anh nghĩ là, mỗi ngày cô ấy làm ở cái chỗ tửu đó, làm trong phòng, thì làm thế nào, là công việc thế nào?"
"..." Trương Lâm Sinh nghẹn lời.
Trần Nặc lạnh lùng tiếp lời: "Kéo tay đàn ông, ừm, kéo, thì làm sao? Cười cười nói nói, rất thân thiết đúng không?
Vậy! Thì! Thế! Thì! Sao!"
Nói rồi, ánh mắt Trần Nặc sắc bén như điện, găm thẳng vào mặt Hạo Nam ca!
Cười khẩy, Trần Nặc mới bằng giọng hết sức thờ ơ:
"Anh nghĩ thế nào hả Hạo Nam ca!
Anh không có ngốc đến thế chứ hả?
Chẳng lẽ anh cảm thấy, mỗi ngày cô ấy làm ở trong phòng tiếp rượu, thì là trong phòng, cùng khách ngồi đàng hoàng trên ghế sô pha, ai nấy đều nhã nhặn lịch sự, giữ khoảng cách nhất định, ngồi cách nhau nửa mét, rồi thành thật, anh một chén tôi một chén uống rượu, rồi nước ép hoa quả, hát dăm ba bài...
Là đi làm kiểu đó hả?"
Ta nghĩ, ngươi dù có ngốc, cũng không thể ngây thơ đến mức này chứ?
Đi trên đường, bị người ta nắm tay, ngược lại ngươi lại bị kích thích?
Ngươi cho rằng, trên người nàng là cái gì mà thi ban à!"
Mấy câu này, như một chiếc đinh, hung hăng đóng vào tim Hạo Nam!
Đột ngột, Hạo Nam cảm thấy mình khó thở!
Còn Trần Nặc, cứ thế im lặng, lạnh lùng nhìn hắn!
【 tiếp tục một vạn một! Không chia chương!
Ngày mai chương mới cũng vào khoảng buổi tối, ngày mai ta có chút việc ở nhà vào ban ngày. Nhưng số chương mới không ít.
Cuối cùng, xin mọi người cho ta chút nguyệt phiếu được không? 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận