Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 211: 【 đột phát sự kiện ]

Chương 211: 【 sự kiện bất ngờ 】 Chuyến đi Nam Cực lần trước...
Chỉ là kiếp trước Trần Nặc chưa từng tiếp xúc với mẫu thể người ngoài hành tinh, nên lúc đó đối với trang web Bạch Tuộc Quái này cũng không sinh ra nghi ngờ về mặt đó.
Trần Nặc hiện tại nhớ lại, dường như cảm thấy nhiệm vụ lần đó, có một vài điểm đáng ngờ!
Tắm rửa tự nhiên không thể nào tẩy trang được.
Khó khăn lắm mới làm dịch dung thuật, nếu một chút nước đã làm trôi hết thì thật chẳng khác nào ngâm nước nóng.
Trần Nặc cứ thế ngồi trên ghế salon trong phòng, cầm máy tính rảnh rỗi nhàm chán xem trang web bạch tuộc quái...
Nửa tiếng sau, đúng giờ, điện thoại trong phòng lại reo lên lần nữa.
Bắt lấy micro điện thoại, bên trong truyền đến giọng của Varnell.
"Ta tới rồi, ngay ở cửa khách sạn."
"OK."
Trần Nặc đội mũ lưỡi trai, đeo ba lô xuống lầu, vừa tới đại sảnh khách sạn đã thấy Varnell ở cổng.
Varnell ngậm một điếu xì gà to, đứng bên đường, tựa vào chiếc xe con màu đen trông rất đắt tiền.
Gã này y như trong trí nhớ của mình, tóc ngắn, thân hình cao lớn vạm vỡ, cao gần hai mét, tựa như một con gấu ngựa hình người! Trên mặt đeo kính râm, mặc một chiếc áo sơ mi xám, tay áo xắn cao để lộ bắp tay rắn chắc.
Phía dưới mặc một chiếc quần chiến thuật, đi ủng chiến.
Gã vừa thấy Trần Nặc đi ra, liền nhanh chóng ném điếu xì gà, tháo kính râm, khi đi về phía Trần Nặc đã giang hai tay ra.
"Harvey! Rất vui cuối cùng cũng gặp được ngài 'Chân to' đại danh đỉnh đỉnh!"
Trần Nặc mặt không đổi sắc, sau đó ôm Varnell theo kiểu đàn ông ôm nhau.
"Ngươi cao hơn ta tưởng tượng một chút." Varnell cười nói: "Thực ra trước đây chúng ta từng gặp một lần rồi, nhưng có lẽ ngươi không nhớ."
"...Hả?" Trần Nặc cẩn trọng trả lời, trong lòng có chút bất ngờ.
"Ba năm trước, ở Nam Phi, Johannesburg. Ngươi hoàn thành nhiệm vụ của người ủy thác, người ủy thác để tỏ lòng cảm ơn đã mở một bữa tiệc lớn cuồng hoan. Lần đó ta cũng ở đó."
"Ta không nhớ ngươi." Trần Nặc lắc đầu.
"Ngươi đương nhiên không nhớ, đêm đó ngươi là tâm điểm của bữa tiệc mà." Varnell cười ha ha: "Ta đến để làm việc khác, tiện thể tham gia bữa tiệc đó. Chủ tiệc lại là khách quen của tổ chức chúng ta."
Trần Nặc hoàn toàn không biết gì về chuyện này, đương nhiên không muốn nói nhiều, tránh để lộ sơ hở, liền lãnh đạm nói: "Được rồi, vậy lần này chúng ta có thể làm quen kỹ hơn. Nói đến chuyện thù lao, thật sự có hai trăm triệu sao?"
"Đương nhiên." Varnell nhắc đến nội dung nhiệm vụ, bắt đầu trở nên nghiêm túc: "Tổ chức chúng ta xưa nay có uy tín, lần này cũng không nuốt lời.
Tuy nhiên, hai trăm triệu này, ngươi cần phải chia sẻ với bảy người được ủy thác khác, và tỉ lệ phân chia sẽ được tính theo cống hiến."
"Ai sẽ quyết định mức độ cống hiến?"
"Ta."
"..." Trần Nặc nhìn Varnell, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nhiệt tình chân thành, sau đó lại ôm Varnell một cái, cho gã một cái ôm nồng nhiệt: "Huynh đệ của ta! Chúng ta đúng là có mối giao tình cũ, từ lần ở Nam Phi đến nay, ba năm rồi! Lần này chúng ta nhất định sẽ hợp tác vui vẻ!"
Varnell im lặng tiếp nhận cái ôm của Trần Nặc, nhưng trong lòng đã đánh giá về người trước mặt.
Hám tiền!
Quả nhiên đúng như lời đồn về "Chân to".
Nhưng mà, người tham tiền thì dễ đối phó.
"Tốt, chúng ta đi thôi."
"Đi đâu? Trực tiếp đến địa điểm nhận nhiệm vụ sao?"
"Không, không, không, bạn của ta." Varnell lắc đầu cười nói: "Chúng ta phải tập trung với những người được ủy thác khác trước đã, sau đó phải giới thiệu sơ qua về nhiệm vụ và chuẩn bị."
Trần Nặc chớp mắt: "Được thôi, vậy chúng ta còn chờ gì nữa, đi thôi."
Nói xong, hắn liếc nhìn chiếc xe con màu đen sau lưng Varnell: "Chiếc này sao?"
"Không, không, không, xe như này làm sao xứng với bạn ta!" Varnell cười ha hả: "Ta đã chuẩn bị thứ tốt hơn."
Vừa nói, gã vừa cười toe toét, để lộ hàm răng trắng.
"Cái mẹ nó đây là xe 'tốt hơn' mà ngươi nói?"
Mấy phút sau, Trần Nặc ngồi trong xe im lặng nhìn Varnell, khó khăn lắm mới thốt ra một câu.
Ừm, chiếc xe này, nói thế nào nhỉ, cũng không thể gọi là quá tệ.
Ít nhất bốn bánh xe còn nguyên.
Chỉ là khi chạy, cả chiếc xe ngoài phần kính ra không hề rung lắc, còn lại mọi nơi đều ầm ầm rung động. Chỗ ngồi dưới mông cứng ngắc như ván gỗ chết, lớp da bọc ngoài đã hỏng hóc nặng nề.
Còn điều hòa trên xe tải thì... bật mười phút rồi, khí phả ra vẫn ấm áp!
"Bạn của tôi, chiếc xe này tuyệt đối là một bảo bối." Varnell đeo kính râm, lái chiếc xe việt dã rách nát này, gần như lái với tốc độ của Ferrari, trên đường phố Rio de Janeiro mà vẫn hăng hái va quệt, còn không ngừng bấm còi xua đuổi người đi đường, đồng thời cười toe toét: "Số tiền ta đầu tư vào chiếc xe này đủ để mua vài chiếc Maybach mới nhất đấy."
Mấy chiếc Maybach?
Vậy thì ít nhất cũng lắp cho cái điều hòa mới chứ!
Trần Nặc thở dài, dứt khoát kéo cửa xe xuống, để gió ngoài thổi vào, mới xua tan được cái oi bức.
Thành phố Rio de Janeiro này, nói thế nào đây, có một biệt danh nổi tiếng là "Thành phố của Chúa". Nếu bạn xem video ngắm cảnh thành phố, bạn sẽ phải ngạc nhiên và trầm trồ.
Nhưng khi đến đây, cảm giác đầu tiên của người ta là: nát, cũ, chen chúc!
Thành phố rất lớn, nhưng các khu ổ chuột mới là nơi thực sự nổi tiếng thế giới...
Một thành phố có 1/5 dân số sống trong các khu ổ chuột!
Từ trên cao xuống đồng bằng, những căn nhà của dân nghèo được xây dựng sát bên sườn núi, lớp lớp chồng lên nhau, nhìn vào giống như những căn nhà tôn ở các tỉnh miền quê vào những năm tám mươi, chín mươi xếp chồng lên nhau.
Nhìn dày đặc tầng tầng lớp lớp, chắc chắn là Địa Ngục dành cho những người mắc chứng sợ hãi lỗ chỗ!
Đường xá chật hẹp và lộn xộn, trên đường có đủ loại trẻ em mặc đồ rách chạy qua chạy lại, la hét, nô đùa ầm ĩ. Trên đường phố, một đám trẻ con vừa đá bóng vừa đi chơi đùa, hễ thấy có xe ô tô đến liền tản ra ngay, khi xe đi rồi lại tiếp tục chạy ra đường.
Trong những con ngõ sâu hun hút, vẫn có những khuôn mặt đáng ngờ đang tiến hành các giao dịch phi pháp...
Chính phủ quốc gia này cũng đủ loại mục nát hoành hành, hiệu suất làm việc thấp đến mức khiến người ta cạn lời.
Trong thành phố này đầy rẫy bạo lực tội phạm, giao dịch hối lộ, buôn bán ma túy, các loại băng đảng...
Trong ngõ lớn ngõ nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra các vụ cướp bóc...
Trần Nặc biết, sau này kiếp trước thành phố này tổ chức thế vận hội Olympic, suýt trở thành trò cười cho cả thế giới, các công trình cơ sở hạ tầng quả thực nát đến nỗi khiến người ta phẫn nộ.
Chính phủ nơi đó đau đầu nhất chính là trong thời gian thế vận hội Olympic, các vận động viên và khách du lịch nước ngoài bị các phần tử tội phạm cướp bóc hoặc bắt cóc trong thành phố, họ từng nghĩ sẽ chỉnh đốn một chút trước khi đại hội diễn ra, nhưng mấy lần động thủ đều không có kết quả...
Trên chiếc xe, nói là ô tô thì không bằng nói là máy kéo này, Trần Nặc ngồi chừng gần một tiếng.
Trong lúc đó Varnell đang lái xe thế mà còn lấy từ ngăn đựng đồ phụ ra một chai Vodka, trực tiếp một tay lái, một tay cầm chai rượu, dùng răng cắn mở nắp chai, ừng ực ừng ực tu hai ngụm, còn ra hiệu với Trần Nặc: "Muốn uống một ngụm không?"
"Không." Trần Nặc lắc đầu.
Quên chưa nói, tên Varnell này là người nước Gấu Lớn.
Cuối cùng, khi mặt trời sắp lặn, ô tô rời khỏi thành khu, đến một ngọn đồi khá hẻo lánh, men theo con đường lên núi.
Cuối cùng đến trước một trang viên trông rất cổ kính.
Cổng rào bằng kim loại từ từ mở ra, chưa đợi cổng mở hoàn toàn, Varnell đã nhấn mạnh chân ga, ô tô điên cuồng lao vào, dừng ở trong quảng trường.
Trần Nặc cảm nhận rõ ràng, khi dừng xe, ô tô vung đuôi một cái, thân xe rõ ràng rung lên một tiếng, cực kỳ hiển nhiên là đuôi xe đã đụng vào đài phun nước trong quảng trường.
"Đến rồi, đây là trụ sở trước khi chúng ta xuất phát."
Varnell cười, đạp cửa xe nhảy xuống.
Trần Nặc lúc này mới lầm bầm chửi thề xuống xe, ngẩng đầu nhìn trang viên.
Nhìn qua hẳn là kiến trúc của trăm năm trước, mang theo vài nét tôn giáo.
Hình dáng rất đẹp, cũng có chút khí thế.
Trần Nặc huýt sáo: "Chỗ tốt đấy, ở Rio de Janeiro mà các người lấy được nơi ở tốt như này."
"Ngươi nói không sai, đây đúng là một nơi tốt." Varnell cười ha hả, giới thiệu: "Nơi này có hơn hai trăm năm lịch sử.
Sau khi chiến tranh Nam Bắc ở Mỹ kết thúc, nhiều chủ trang trại miền Nam sau khi thất bại đã chuyển đến Nam Mỹ, tiếp tục làm trang trại và sử dụng nô lệ, bám rễ ở nơi đây.
Đây là trang viên do một chủ nô lớn xây dựng cách đây hơn hai trăm năm.
Nhưng sau này, nơi đây đã đổi chủ mấy lần, cuối cùng rơi vào tay một trùm buôn ma túy lớn."
"Vậy làm sao rơi vào tay các ngươi?"
"Ta chơi chết tên trùm ma túy đó, tự tay bóp gãy cổ hắn." Varnell cười ha ha một tiếng.
Trần Nặc cẩn thận quan sát một chút nơi này, khác với cảm giác lịch sử bên ngoài, từ trên đường đi đến, từ cổng đến đây, phát hiện rất nhiều nơi đều lắp đặt các loại thiết bị giám sát, thứ mà thời đại này vốn rất ít khi thấy.
Và ngay khi Trần Nặc xuống xe, hắn đã cảm nhận được ít nhất có bốn phía đang có người nhìn trộm.
Trạm gác ngầm?
Trần Nặc cười khẽ, thu hồi tinh thần lực.
Khi vào đại sảnh của kiến trúc chính trong trang viên, có người ra nghênh đón.
Mấy người mặc trang phục hầu gái mang phong cách cổ xưa, cùng với hai người hầu da đen.
Trần Nặc khoát tay: "Ta không có hành lý."
"Vậy để ta dẫn ngươi đi xem phòng trước, phòng của ngươi ở lầu ba, chỗ ăn cơm ở phòng ăn lầu một. Đầu bếp ở đây làm tốt lắm, món thịt nướng tuyệt vời, lại có cả rượu ngon nữa."
Varnell cười nói với Trần Nặc.
Đang nói chuyện, một người từ trên cầu thang đi xuống, từ xa đã cất tiếng cười sảng khoái.
"Varnell, để ta xem ngươi lại mang đến người nào đây?"
Trên bậc thang, một gã tráng hán cao lớn tương đương Varnell bước xuống.
Mái tóc vàng óng, bộ râu cạo không kỹ, vẫn còn vài sợi gốc trên da.
Hắn mặc đồ chiến thuật cùng quần chiến thuật, trên đùi đeo bao da đựng dao găm quân dụng, bên hông trái có một bao súng lục.
Người này đi đến, nhìn thoáng Trần Nặc, rồi cười nói: "Varnell, giới thiệu đi chứ."
"Luke, biệt danh sư tử." Varnell cười nói với Trần Nặc: "Chắc hẳn ngươi đã nghe nói qua."
Rồi quay sang gật đầu với gã tóc vàng, chỉ vào Trần Nặc: "Harvey, biệt danh chân to."
Trần Nặc và Luke liếc mắt nhìn nhau, không có chút biểu hiện nồng nhiệt nào, chỉ khẽ gật đầu.
Trong mắt Luke thoáng vẻ cảnh giác, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi: "Nghe nói về ngươi rồi, bạn hữu. Ngươi rất lợi hại."
"Ngươi cũng vậy." Mặt Trần Nặc không lộ quá nhiều cảm xúc.
Luke, biệt danh sư tử. Trần Nặc đã từng nghe danh gã này.
Một nhân vật nổi tiếng trong thế giới ngầm, cao thủ thể thuật, nghe nói hồi trẻ từng là lính đánh thuê, lăn lộn ở châu Phi vài năm, không rõ lý do, sau khi dị năng thức tỉnh đã trở thành cường giả trong giới.
Thực lực cụ thể không rõ, nhưng chắc chắn không phải dạng vừa.
Bất quá… Đối với loại cao thủ thể thuật như Luke, khắc tinh tự nhiên của bọn hắn lại chính là cao thủ hệ niệm lực.
Cho nên, khi đứng trước mặt Trần Nặc, đối diện với cao thủ hệ niệm lực có tiếng "Chân To" Harvey này, rõ ràng vẻ nhiệt tình trên mặt Luke đã giảm bớt mấy phần.
"Ta mới ăn tối xong ở phòng ăn, đang định về phòng." Luke gật đầu với Varnell: "Vậy tối nay có sắp xếp gì không?"
"Tối nay không có." Varnell cười: "Tự do hoạt động, các ngươi có thể tùy ý, nhưng tốt nhất đừng rời trang viên."
"Cái chỗ quái quỷ này chán chết đi được." Luke lắc đầu: "Chúng ta không thể đến thành phố Rio tìm chút thú vui sao?"
"Đương nhiên có thể, chỉ cần đừng gây ra chuyện quá lớn là được." Varnell nghĩ ngợi: "Nhưng ta khuyên ngươi, tốt nhất tối nay đừng ra ngoài, vì sáng mai có thể chúng ta sẽ phải tập hợp để bàn về nội dung chi tiết của nhiệm vụ lần này."
"Luke, ta không muốn thấy ngươi say khướt ở phòng họp đâu."
"Được thôi." Luke thở dài đầy tiếc nuối: "Vì sao nhất định phải đợi đến ngày mai chứ?"
"Vì người của chúng ta còn chưa đến đủ." Varnell cười: "Vẫn còn một nhân vật quan trọng, phải ngày mai mới đến Rio de Janeiro."
Luke nhún vai, tỏ vẻ có chút bất mãn và xem thường, nhưng hắn cũng không quá lỗ mãng, chỉ đơn giản gật đầu với Trần Nặc, rồi cáo từ đi.
"Còn ngươi thì sao, bạn hữu của ta, ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi trước hay là xuống phòng ăn lót dạ?"
"Ta không có hành lý, không cần về phòng thu xếp, cứ đi phòng ăn luôn đi." Trần Nặc cười nói.
"Cũng được."
Phòng ăn ở phía bên trái lầu một, rất rộng, đủ chỗ cho vài chục người dùng bữa.
Nơi này được bày trí theo dạng tiệc đứng, hai dãy bàn đầy các món ăn phong cách Nam Mỹ, còn có một quầy riêng có đầu bếp thái thịt nướng.
Khi vừa vào, đã có người trong phòng ăn.
Cách cửa sổ xa nhất, ở góc phòng có một bàn dài, có năm người mặc trang phục chiến đấu đang ngồi, bốn nam một nữ.
Những người này súng ống đầy đủ, ai nấy cũng đeo súng thật bên mình.
Khi Trần Nặc và Varnell vào, đám người đó đều cảnh giác nhìn về phía bọn họ trước.
Nhưng khi thấy Varnell, họ liền thu lại ánh mắt.
Trong đó, cô gái gật đầu với Varnell ra hiệu.
"Lính đánh thuê của công ty Cương Hỏa, họ cũng tham gia vào nhiệm vụ lần này của chúng ta." Varnell giới thiệu sơ với Trần Nặc: "Những người này rất khá, rất chuyên nghiệp, và giữ chữ tín tuyệt đối."
Trần Nặc không có biểu hiện gì nhiều, gật đầu coi như đã rõ.
Trong năm lính đánh thuê, cô gái gật đầu với Varnell, Trần Nặc đã nhìn cô ta thêm một chút.
Tóc ngắn rất gọn, dáng người cao ráo, mang vẻ hung hãn, các đường nét trên mặt sâu sắc, rất xinh đẹp, nhất là chiếc mũi cao thẳng.
Cô gái này là người da trắng, nhưng lại có làn da màu lúa mạch, có lẽ là do phơi nắng lâu ngày, nhìn rất khỏe khoắn.
Tuy cô ta đang ngồi, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ thân hình cân đối và quyến rũ của cô ta.
Như một con báo cái xinh đẹp.
Varnell đã nhận thấy ánh mắt của Trần Nặc, ghé vào tai hắn thì thầm cười: "Ngươi đang nhìn Selina đấy à? Cô ta là hoa hồng có gai, không dễ trêu vào đâu."
Trần Nặc nhíu mày nhìn Varnell.
Varnell cười ha hả: "Ta biết cô ta gần ba năm rồi. Kẻ dám có ý đồ với cô ta trước đây, là một đội trưởng đội quân đánh thuê khác, đã bị cô ta đánh gãy ba xương sườn, bị di chứng nên phải giải nghệ, bây giờ đang ở Texas mở trang trại bò sữa đấy.
"Người phụ nữ này không phải là loại tầm thường dễ trêu chọc đâu."
Dừng một lát, Varnell lại đổi giọng, như mang theo vài phần khiêu khích: "Nhưng bạn hữu à, nếu là ngươi, ta nghĩ ngươi có thể thử một chút. Dù sao… ngươi đâu phải là người bình thường.
"Loại hoa hồng xinh đẹp này, ngươi hoàn toàn có thể nhổ về, rồi tha hồ mà hưởng thụ."
Trần Nặc thở dài: "Ta trông giống kẻ háo sắc đến vậy sao?"
Varnell cười, vỗ vai Trần Nặc.
Mẹ nó, còn giả bộ cái gì.
Chân to Harvey, danh tiếng háo sắc của ngươi trong giới, cùng với tên tuổi tham tiền của ngươi, đều vang danh lẫy lừng đấy!
Ngoài bàn lính đánh thuê, trong phòng ăn còn một bàn khác có người.
Varnell liếc qua một vòng rồi dẫn Trần Nặc đi về phía bàn đó.
Bàn này chỉ có một người.
Trần Nặc và Varnell sau khi vào cửa, người này chỉ ngẩng đầu nhìn họ một cái rồi tiếp tục cúi xuống, cặm cụi gặm một cái sườn nướng trên tay.
"Cô Ryouko, chào cô."
Khi đến trước bàn, Varnell cười chào hỏi: "Chúng tôi ngồi cùng được không?"
Ngồi ở bàn ăn là một cô gái trẻ.
Người da vàng, tóc dài, mặc áo khoác thể thao, đeo một cặp kính đen, trông thấu kính rất dày.
Tuổi cũng không lớn, còn về tướng mạo…
Thôi, nói thật thì chẳng có tướng mạo gì đặc biệt.
Khuôn mặt tròn xoe, thân hình cũng tròn vo, ngay cả đôi tay đang cầm miếng sườn đầy dầu mỡ kia cũng tròn.
Nhưng cô gái mập mạp này lại ngẩng đầu lên, dường như có chút ngơ ngác nhìn hai người, mắt cô hẳn là rất to, nhưng tiếc là bị thịt trên mặt ép thành hai khe hở.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, Trần Nặc hiểu ý.
Rõ ràng là… Cô ấy không hiểu tiếng Anh.
Varnell cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chậm rãi nói lại một lần bằng tiếng Anh: "Chúng ta có thể ngồi đây được không?"
"À, được." Sato Ryouko lần này đã hiểu, rồi lập tức theo phong cách Nhật đứng lên, nhanh chóng lau tay bóng nhẫy vào áo khoác, cúi người nói: "Xin mời ngồi!"
Varnell cười kéo Trần Nặc ngồi xuống, sau đó giới thiệu: "Đây là Sato Ryouko, người Nhật."
Nhìn ánh mắt mơ hồ của Trần Nặc, Varnell không ngạc nhiên, cười nói: "Cô Ryouko là người mới trong thế giới ngầm, cấp bậc trên trang web của chúng ta cũng chỉ là cấp Hắc Thiết, nên Harvey tiên sinh chưa từng nghe nói qua cũng là chuyện bình thường.
"Nhưng mà..."
Varnell nói tới đây, giọng nghiêm lại: "Nhưng, cô Ryouko cũng là hệ niệm lực. Mặc dù còn là người mới, không có danh tiếng lớn, nhưng thực lực của cô ấy cũng đã được những nhân viên khác công nhận."
Trần Nặc hơi nhướn mày.
Cao thủ hệ niệm lực sao?
Mặc dù có hơi tò mò, nhưng Trần Nặc cũng không dùng tinh thần lực để thăm dò đối phương. Khi hai người có năng lực niệm lực ở cạnh nhau, việc dùng tinh thần lực đi dòm ngó người khác là một hành động không mấy thân thiện.
Varnell quay sang nhìn Sato Ryouko.
Sato Ryouko chớp đôi mắt nhỏ, nhìn hai người.
Varnell nghĩ ngợi, dứt khoát đổi ngôn ngữ, dùng tiếng Nhật cứng nhắc với chất giọng rất đặc trưng để giới thiệu: "Vị này là Harvey tiên sinh, là đồng đội trong nhiệm vụ lần này của chúng ta, cũng là một cao thủ nổi tiếng."
Tiếng Nhật của Varnell không được trôi chảy cho lắm, nhưng nói chậm và thêm từ khóa đúng nên Sato Ryouko nghe đầu tiên hơi bối rối, sau đó mới gật đầu hiểu ý.
Cô đã hiểu.
Người phụ nữ mập mạp này đứng lên lần nữa, theo phong cách người Nhật, cúi đầu với Trần Nặc.
"Ha ji me ma shi te, do u zo yo ro shi ku o ne gai shimasu!" (Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều.) Ừ, giọng của người phụ nữ này hơi the thé, nhưng âm thanh rất dễ nghe.
Trong lòng Trần Nặc có chút hiếu kỳ, theo những gì hắn biết, Nhật Bản thực sự không có mấy người có năng lực ngầm đặc biệt xuất sắc. Vài người hiếm hoi có thì hắn cũng đã nghe qua rồi.
Nhưng cái cô Sato Ryouko này, hoàn toàn là một người lạ.
Xuất hiện từ đâu vậy?
Tuy nhiên, vẻ mặt hắn không hề lộ ra điều đó.
Trần Nặc cười, gật đầu nói: "Ha ji me ma shi te."
Quay đầu nhìn Varnell, Trần Nặc thản nhiên nói: "Ta thực ra biết một chút tiếng Nhật."
Varnell gật gù.
Điều này cũng không có gì lạ.
Cao thủ niệm lực thường có tinh thần lực phát triển, khả năng học tập và ghi nhớ đều rất mạnh. Thông thạo nhiều ngôn ngữ là chuyện rất bình thường.
Trong giới ngầm, người có năng lực niệm lực thường đều như vậy.
Điều kiện tiên quyết là họ phải bỏ sức một chút và chịu khó học.
Còn cô Sato Ryouko này thì sao...
Nhìn cô vừa rồi tuy có chào hỏi hai người, nhưng rõ ràng tâm trí có chút không tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn lên bàn trước mặt đầy ắp món ngon.
Tuy nhiên, sau khi Trần Nặc chào bằng tiếng Nhật, sự chú ý của Sato Ryouko rõ ràng đã chuyển từ đồ ăn sang Trần Nặc.
"A! Tiếng Nhật của anh giỏi quá!"
Cô gái vui vẻ chắp tay trước ngực: "Tuyệt vời! Cuối cùng cũng có người có thể nói chuyện với tôi!"
Cô ta đánh giá Harvey hai mắt, rồi chủ động gắp một cái càng cua trong đĩa đặt trước mặt Trần Nặc: "Mời anh dùng ạ!"
Người phụ nữ này chắc chắn là một người sành ăn!
Nhìn một bàn trước mặt xem.
Mấy đĩa đều đầy ắp, càng cua, sườn, cá hun khói, thịt nướng...
Còn Sato Ryouko, miệng bóng nhẫy, trên mặt vẫn còn dính vụn thịt. Bộ đồ thể thao cô mặc cũng rất bẩn, cổ tay áo và hai bên vạt áo đều dính đầy dầu mỡ.
Có vẻ như thấy ánh mắt nghi hoặc của Trần Nặc, Varnell cười nói: "Không cần ngạc nhiên đâu, thật ra ta cũng hơi nghi ngờ về việc một người như cô ta lại tham gia hành động của chúng ta, nhưng người trong tổ đã nói với ta, thực lực của cô ta chắc chắn đạt tiêu chuẩn."
"Vậy thì tốt rồi." Trần Nặc khẽ gật đầu, cầm lấy cái càng cua trước mặt gặm.
Varnell đứng dậy đi đến quầy, sau đó cầm về một chai rượu.
"Thành viên của chúng ta hiện đã có bảy người, còn một người sẽ đến vào sáng mai, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau thảo luận về nội dung hành động lần này, một số thông tin chi tiết mấu chốt sẽ chỉ được công bố tại cuộc họp.
Điểm này, mong tiên sinh Harvey hiểu cho."
Trần Nặc miệng lớn nhai thịt cua trong miệng, giọng điệu không hề để ý: "Tuy chuyện này rất phiền phức, nhưng... vì đám bạch tuộc quái trả nhiều tiền nên ta hiểu được."
"..." Varnell ngập ngừng một chút, nghiêm mặt nói: "Xin hãy gọi chúng tôi là 'Công ty Thế giới Thần kỳ'! Đừng nhắc đến biệt danh bạch tuộc quái khi ngồi mặt đối mặt với các thành viên công ty chúng tôi!"
"Được thôi." Trần Nặc nhún vai: "Hiện giờ có bảy thành viên, ngoài ta và cô Sato này ra, à, còn có anh Luke lúc nãy gặp.
Những người còn lại, họ là ai, anh có thể nói cho ta biết chứ?"
Varnell gật đầu: "Đương nhiên, đây là những thông tin có thể công bố trước."
Nói rồi, nhìn thoáng qua Sato Ryouko.
Thì phát hiện Sato Ryouko căn bản không chú ý nghe cuộc đối thoại của hai người, người phụ nữ mập mạp này dồn toàn bộ tâm trí vào đối phó với những món ăn trước mặt.
Vừa ăn, trên mặt lại lộ ra vẻ khoa trương, hạnh phúc đặc trưng của nữ sinh Nhật Bản.
"O i shi i o i shi i! ! ! ! ! !" (Ngon quá đi mất) Được rồi, Varnell dứt khoát từ bỏ giao tiếp với Sato Ryouko, trực tiếp nhìn Trần Nặc nói:
"Ngoài anh, Luke và Sato Ryouko ra, có bốn thành viên khác đã đến.
Mèo Xám, Blake, người hệ niệm lực..."
Trần Nặc gật đầu, cái tên này đã nghe qua.
"...Giáo sư, tiên sinh Juncker tôi nghĩ anh nhất định nghe nói đến cái tên này, ông ta là một nhân vật gạo cội trong giới thám hiểm."
Trần Nặc cũng gật đầu, cái tên này có tiếng tăm hơn một chút, nhưng... cái gọi là nhà thám hiểm, thực chất chỉ là một kẻ trộm mộ chuyên nghiệp.
Đúng vậy, nước ngoài cũng có người làm nghề này.
"Người Trật Tự, Bonfrere..."
Trần Nặc khẽ nhướng mày!
Cái tên này khiến Trần Nặc khẽ cau mày.
Bởi vì... người Trật Tự này, Bonfrere... là thành viên của hội tu sĩ Vu thuật, lại còn là thành viên chủ chốt, loại cực kỳ kỳ cựu.
Thực lực tuy không đạt đến cấp bậc Vu sư, nhưng nghe nói trong hội tu sĩ cũng thuộc hàng top.
"Vị cuối cùng... Hoàng Kim Điểu, quý cô Irina xinh đẹp, ta nghĩ cái tên này anh sẽ càng không xa lạ gì..."
Ngay lúc Varnell cuối cùng, với giọng điệu có chút khoe khoang, báo ra cái tên...
Bỗng nhiên!
Ầm! ! ! !
Một tiếng nổ lớn! !
Cả căn phòng như bị rung lắc dữ dội!
Trần Nặc ngay lập tức lao mình xuống đất, và trong nháy mắt một luồng niệm lực đã quấn lấy toàn thân hắn!
Đồng thời, bên cạnh Trần Nặc, Sato Ryouko không biết đã chui xuống dưới gầm bàn từ lúc nào, thu người lại thành một cục, nhưng tay vẫn còn đang nắm chặt một khúc xương bò.
Varnell cũng vậy, ông ta lập tức nằm rạp xuống đất, nhưng đồng thời đã rút con dao quân dụng bên người ra cầm trên tay.
Bàn lính đánh thuê ở đằng xa phản ứng cũng rất nhanh, đã nhanh chóng quăng đồ ăn xuống, đồng loạt rút súng ra, nhanh chóng hợp thành một vòng chiến thuật sơ sài...
Một vài chỗ trên vách kính của nhà ăn bị chấn vỡ toác ra!
Varnell nằm sấp xuống đất chờ vài giây, phát hiện không có động tĩnh mới, liền quay đầu quát với Trần Nặc và những người khác: "Ở yên đây đừng nhúc nhích!"
Sau đó ông quay người ra hiệu cho bàn lính đánh thuê, nhanh chóng đứng dậy lao ra khỏi phòng ăn.
Bàn lính đánh thuê kia cũng rất chuyên nghiệp, lập tức không do dự mà đi theo Varnell chạy ra ngoài.
Trần Nặc chậm rãi bò dậy từ dưới đất, nheo mắt nhìn quanh. Trong phòng ăn, ngoài hắn và Sato Ryouko ra, chỉ còn lại vài nhân viên phục vụ đang nơm nớp lo sợ.
Trần Nặc lưỡng lự một chút, nhìn Sato Ryouko đang ngồi dưới gầm bàn: "Muốn đi sao?"
"...Không, tôi vẫn ở đây thì hơn." Giọng Sato Ryouko rõ ràng rất lo lắng.
Sau đó, cô đưa khúc xương bò còn dính thịt đến miệng, cắn mạnh một miếng.
Bên ngoài phòng ăn vang lên tiếng náo loạn, còn có tiếng bước chân người đi lại.
Trần Nặc cẩn thận phóng ra một ít tinh thần lực, cảm nhận được bên ngoài có không ít lính đánh thuê vũ trang đầy đủ đang nhanh chóng chạy tới chạy lui kiểm tra lục soát khắp nơi...
Một lúc sau, Varnell với vẻ mặt xanh xám, chậm rãi trở vào phòng ăn.
Ông ta về bàn của Trần Nặc ngồi xuống, cầm chai rượu trên bàn lên, đưa lên miệng rót ừng ực một hơi.
Đặt chai rượu xuống, Varnell có chút bất đắc dĩ.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có người tấn công à?" Trần Nặc có chút tò mò.
"Không, không có ai tấn công." Varnell thở dài, giọng điệu có chút bực bội, nhỏ giọng chửi một câu tục tĩu.
"Rốt cuộc chuyện gì!" Trần Nặc bực mình nói: "Ta là người tham dự mà các ngươi mời! Nếu có chuyện gì xảy ra, ta có quyền được biết!"
"Đương nhiên!" Varnell thở dài, nhưng giọng nói lại càng thêm cổ quái: "Có hai tin, một tin tốt, một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?"
"...Tin xấu."
"Tin xấu là, danh sách ta vừa giới thiệu với anh, có sự thay đổi."
"Hả?" Trần Nặc nhướng mày.
"Vừa rồi, cô Hoàng Kim Điểu Irina, và Sư Tử Luke hai người, đã đánh nhau một trận... Mẹ kiếp, ai mà biết hai người kia lại có thù hằn!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì rất xui xẻo, nhân sự của chúng ta bây giờ từ bảy người xuống còn sáu.
Sư Tử Luke đã chết rồi."
Ngọa Tào?
Chết một người rồi á?
Vừa nãy còn nói chuyện với Luke kia mà.
"Hơn nữa, bản thân cô Hoàng Kim Điểu Irina cũng bị thương, tổ y tế đang xử lý, nhưng tình hình không mấy lạc quan, cô ta e là không thể hồi phục trong thời gian ngắn được, cũng không thể tiếp tục hành động lần này.
Nói cách khác, bây giờ ở đây chúng ta chỉ còn năm người, dù cộng thêm vị đại nhân vật sẽ đến vào ngày mai, chúng ta cũng chỉ có tổng cộng sáu người."
Trần Nặc nháy mắt: "Vậy... tin tốt là gì?"
Varnell phấn khởi, nói rất nhanh: "Tin tốt là, vừa nãy ta đã báo cáo thông tin này cho công ty. Tổ công tác sự vụ khẩn cấp của công ty đã nói rằng họ sẽ nhanh chóng mời một số cao thủ thay thế đến tham gia hành động lần này.
Vì đây là sự cố đột xuất, chúng ta không thể xét duyệt kỹ các thành viên trước khi xác nhận, ý của công ty là, chỉ có thể chọn nhân viên từ các cao thủ có bối cảnh đáng tin trong kho dữ liệu của mình để mời thôi.
Harvey, anh đã nghe qua... 'Tổ Cố Vấn An Ninh Cao Cấp' chưa?"
Trần Nặc sững sờ...
Không thể nào...
"Các đồng nghiệp ở tổ công tác sự vụ khẩn cấp vừa báo rằng, họ sẽ ưu tiên gửi lời mời cho những cố vấn an ninh cao cấp, đồng thời sẽ tăng mức thù lao... Anh cứ yên tâm đi, đối với anh mà nói thì đây là tin tốt đấy! Bởi vì thù lao cho cố vấn an ninh cao cấp sẽ không được phân phối từ số tiền thù lao hai ức lần này! Mà là chi riêng trong quỹ cố vấn an ninh.
Nói cách khác, Luke c·hết, đánh bị thương một con Hoàng Kim Điểu, đối với ngươi mà nói là tin tức tốt.
Tương đương với thiếu đi hai người chia tiền."
Trần Nặc sắc mặt tỉnh táo: "Vậy các ngươi dự định mời ai? Cái vị cố vấn an ninh cao cấp kia. . ."
". . . Chúng ta đang sàng lọc danh sách, rốt cuộc những đại lão kia cũng không phải gọi là đến ngay được. Bất quá đồng nghiệp bên tổ sự vụ nói cho ta, bọn họ đã liên hệ một vị đại lão trong số đó rồi.
Ừm... Ta nghĩ cái tên này, giới ngầm không ai không biết.
Đại danh đỉnh đỉnh... Tinh Không Nữ Hoàng!"
...Cỏ!
Trong lòng Trần Nặc, một vạn con cừu non đáng yêu nối đuôi nhau gào thét chạy qua...
[Bang bang bang]
Bạn cần đăng nhập để bình luận