Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 426: 【 ta tới tìm ngươi 】(đầu năm, chúc mọi người Ngũ Phúc lâm môn! )

Chương 426: 【Ta đến tìm ngươi】(Đầu năm, chúc mọi người Ngũ Phúc lâm môn!) (Một vạn hai ngàn chữ đại chương đưa lên ~ Chúc tất cả mọi người tài thần tốt, Ngũ Phúc lâm môn!)
Bát Trung sáng sớm, cũng giống như mọi ngày.
Sau tiếng chuông vào học buổi sáng, sân tập đã hoàn toàn vắng vẻ.
Trong các dãy phòng học, có nơi vang lên tiếng đọc sách, có nơi thì lại nhìn thấy những học sinh nghịch ngợm bị phạt đứng ở cửa phòng học.
Trần Nặc lững thững đi trên sân tập ở khu giáo cũ, nhìn thấy một nam sinh đang bị phạt đứng ở cửa phòng học, không nhịn được cười thầm.
Nhớ lại... Hai năm trước khi mình mới đến thế giới này, cũng từng bị phạt đứng ở cửa vì không giải được bài toán.
Ném cho cậu bé ánh mắt "Hảo hán bảo trọng", Trần Nặc thản nhiên rời đi.
"Cái gì? Cậu muốn học lại?"
Lưu người làm công, à không, chính xác mà nói hiện giờ đã là chủ nhiệm phòng giáo vụ Lưu, ngồi sau bàn làm việc, nghe Trần Nặc nói rõ ý định, ngây người.
Đầu óc xoay chuyển một hồi lâu, mới cau mày nói: "Chuyện này..."
"Không được sao?" Trần Nặc hỏi.
"Không, không phải là không thể được." Lưu người làm công sao dám đắc tội Trần Nặc? Anh ta đã mơ hồ hiểu ra, cái vị trí chủ nhiệm này của mình, đều là nhờ Trần Nặc phía sau giúp đỡ.
Nói cách khác, chàng trai trước mặt chính là quý nhân trong sự nghiệp của mình.
Huống chi, dù trước đây Trần Nặc có nhờ người giúp đỡ, chứ không phải do bản lĩnh của cậu ấy... thì cũng không thể quên ơn được, phải không?
Món nợ ân tình này lớn quá.
"Ý tôi là, cái đó... hiệu trưởng Tôn chẳng phải... Sao cậu không tìm hiệu trưởng Tôn?" Lưu Ngang nhìn Trần Nặc.
Chuyện nhỏ này giữa cha vợ và con rể, chẳng phải là chuyện một câu nói của hiệu trưởng Tôn sao.
Trần Nặc đâu dám đi tìm lão Tôn?
Huống hồ lão Tôn đến bây giờ, chắc là đã nghe tin mình trở về rồi chứ?
Có điều chắc chắn là không có sắc mặt tốt cho mình mà nhìn, hơn nữa trạng thái của Tôn Khả Khả gần đây chắc chắn không tốt, lão Tôn cũng chắc chắn biết chuyện xảy ra giữa mình và Tôn Khả Khả.
Nhìn thấy con gái ngày một tiều tụy, lão Tôn mà gặp mặt, còn không ăn tươi nuốt sống mình sao?
"Chuyện nhỏ thôi mà, không cần tìm lão Tôn. Tôi chỉ muốn một suất học lại để có thể tham gia thi đại học thôi. Bình thường tôi cũng không hay đến trường. Cậu biết đấy, nếu tôi tìm lão Tôn, không chừng ông ấy lại ngày ngày giám sát tôi đến trường lên lớp."
Trần Nặc tùy tiện bịa một lý do, Lưu Ngang ngược lại lại tin ngay, suy tư một chút, Lưu Ngang thăm dò nói: "Cho nên, chuyện này, cậu định giấu hiệu trưởng Tôn sao?"
"Đừng để ông ấy biết việc danh sách có thêm một người, nếu không tôi sẽ gặp rắc rối." Trần Nặc thở dài.
"E là không được." Lưu Ngang lắc đầu.
Sau đó sợ Trần Nặc không vui, anh ta tranh thủ giải thích: "Nếu cậu đã tốt nghiệp rồi thì việc này lại dễ, cậu có bằng tốt nghiệp cấp ba, muốn thi đại học thì chỉ cần treo cái danh học lại ở trường ta là được rồi. Nhưng mà... Tình huống của cậu khác a. Cậu... Thật ra chưa tốt nghiệp cấp ba mà."
Trần Nặc ngẩn người, lúc này mới nhớ ra... Đúng ha, mình, mình còn chưa tốt nghiệp cấp ba đâu!
Ở Nam Cực bị mắc kẹt một năm, bỏ lỡ một năm lớp 12 rồi, cũng bỏ lỡ luôn việc tốt nghiệp lớp 12.
"Cho nên là, cái này không phải học lại, vì cậu còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà, chính xác thì, là cậu học tiếp lớp 12... Cho nên, không thể giấu được lão Tôn. Trường học có từng ấy học sinh, chuyện lớp 12 lão Tôn cực kỳ để ý, bỗng nhiên danh sách lại thêm một người, lão Tôn không phải người mù mà không biết."
Trần Nặc đảo mắt một vòng: "Vậy... Tôi muốn tham gia thi đại học, cậu có cách gì không?"
"Nếu nhất định phải ở trường ta, thì chỉ có thể chuyển cậu từ hệ quốc tế về khu giáo cũ, xếp lớp vào cấp ba thôi, việc này lão Tôn chắc chắn biết." Lưu Ngang nói.
"Vậy..." Trần Nặc nghĩ, việc này không lẽ khó như vậy sao, đừng nói là để Nivel hỗ trợ, dù là Lưu người làm công cũng có thể giúp mình thu xếp ổn thỏa.
Khó ở chỗ giấu diếm lão Tôn, chuyện này cơ bản là không thực tế.
"Vì sao cậu nhất định phải thi đại học?" Lưu người làm công nghi hoặc nhìn Trần Nặc.
Thời đại này, năm 2002, cải cách giáo dục mới bắt đầu, chưa có cảnh tượng sinh viên đầy đường như sau này.
Thời điểm này, trình độ cấp ba, trong đám đông cũng không quá nổi bật.
Huống chi, Lưu người làm công biết Trần Nặc là người có năng lực, trong nhà lại có cửa hàng, sản nghiệp... Chẳng thực sự cần đến cái bằng đại học kia.
Hơn nữa... Với bản lĩnh của cậu ấy, cũng chẳng cần phải thi vào trường top gì cho cam.
"Tôi muốn vào một trường đại học để học."
"Có yêu cầu về chuyên ngành không?"
"Không, ngành nào cũng được, sửa máy xúc cũng được, nhưng nhất định phải là vào cái trường mà tôi muốn."
"... Thanh Bắc Phục Giao?" Lưu người làm công thử hỏi một câu.
"..." Trần Nặc nhìn anh ta một cái, lắc đầu: "Không có gì bất ngờ, trong tỉnh thôi."
"Cậu coi trọng bằng tốt nghiệp à?"
"Không quan trọng, vào đó ở lại hai năm là được."
Lưu Ngang gật đầu, bỗng nhiên cười nói: "Cậu đã không quan tâm đến chuyên ngành, cũng không coi trọng bằng cấp, cậu cảm thấy nhất thiết phải ở trường mình sao? Cậu cứ đi đăng ký thi đại học hệ vừa học vừa làm là được. Có điều, cho dù có đậu, cũng là vào trường hệ vừa học vừa làm thôi... Về giá trị bằng cấp thì, cậu hiểu mà, nhiều công ty lớn sẽ không nhìn đến."
Trần Nặc cười: "Ý kiến này hay đấy! Cậu có người quen không?"
Vài ba câu, chuyện này đã để Lưu người làm công sắp xếp. Dù sao thì anh ta cũng đã lăn lộn trong giới giáo dục mấy năm, bây giờ thì ít nhiều cũng là chủ nhiệm giáo vụ ở Bát Trung - trường điểm cải cách điển hình, đương nhiên là có vài người bạn trong ngành, tìm chỗ giúp Trần Nặc đăng ký thi đại học hệ vừa học vừa làm, thực sự quá dễ, chẳng qua là tốn công đi đưa giấy tờ thôi.
"Hồ sơ của cậu... cái này cậu không cần chuẩn bị, cậu vốn là học sinh của trường, hồ sơ có sẵn ở trường, tôi sẽ sao chép lại một bộ, việc này tôi lo cho cậu là được." Lưu người làm công khoát tay.
Xong xuôi mọi chuyện, Trần Nặc liền ngả người ra ghế sô pha trong phòng làm việc của Lưu Ngang, rút một điếu thuốc, cười nói: "Lão Lưu, dạo này có còn đi bar không?"
"Không có!" Sắc mặt Lưu Ngang co rúm lại, mắt liếc nhẹ ra cửa, hạ giọng: "Chuyện này cậu đừng nói ở trường nhé!"
Dừng một chút, Lưu người làm công mới cười nói: "Cái đó, em gái tôi giới thiệu cho một người, gần đây cũng mới gặp mặt hai lần, người cũng được, là nhân viên nhà nước làm trong cơ quan hành chính, nhà cửa cũng là hộ khẩu bản địa. Người lại rất dịu dàng, tôi cứ thử tìm hiểu đã."
Trần Nặc vui vẻ: "Lão Lưu, cuối cùng thì cậu cũng tìm được bến đỗ rồi."
"Ấy, trước mắt thôi, trước mắt thôi." Lão Lưu miệng nói vậy, nhưng khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, hiển nhiên rất hài lòng với đối tượng hiện tại.
"Có dịp thì đi ăn bữa cơm cùng nhau đi, dẫn đến cho tôi xem mặt chút, tôi xem Lưu đại tẩu tương lai trông như thế nào."
Chưa kể chuyện trước kia anh ta được lên chức chủ nhiệm cũng là nhờ Trần Nặc giúp đỡ.
Chỉ tính việc mua xe điện cho cán bộ công nhân viên nhà trường làm phúc lợi thôi, đã để lão Lưu ghi được không ít tiếng thơm, lãnh đạo nhà trường cũng khen ngợi chuyện này của anh ta làm rất tốt, không tốn một đồng mà mọi người lại có phúc lợi rất chu đáo.
Còn mơ hồ mang theo chút "khái niệm cao siêu" tài trợ giáo dục của tư bản xã hội.
Lão Lưu tuy không kiếm được tiền, lại làm việc hết sức cẩn thận, rượu chè thuốc lá cũng chỉ thu chút của mấy người hay đi ngoại giao giao thiệp, cũng chỉ có thế.
Lão Lưu không tham lam, gan cũng không lớn, trước sau tiêu thụ hai nghìn chiếc xe điện, một dự án lớn như vậy, cuối cùng anh ta cũng chỉ nhận được vài gói thuốc lá, vài chai rượu của đại lý xe, còn có được đại lý xe mời hai bữa cơm.
Xem như là thanh liêm.
Chủ yếu là, việc này không tốn của nhà trường, cũng không tốn của công ty giáo dục một đồng nào, lại mang lại phúc lợi cho mọi người, trước mặt lãnh đạo, thế là được thêm điểm rồi.
Bây giờ lão Lưu đã hiểu, Trần Nặc là người có năng lực.
Trong cái địa bàn Bát Trung này, dù chỉ là một tiểu chủ quản, hễ mà có lợi ích gì, đặt vào lão Tôn tại Bát Trung, thì Trần Nặc thể nào cũng sẽ chăm lo đến Bát Trung, như thế thì anh ta cũng làm ăn khấm khá.
Trần Nặc cùng lão Lưu tán gẫu một lát, rồi đến ngồi bên cạnh lão Lưu, nhìn màn hình máy tính đang hiện giao diện trò chơi "Truyền kỳ", cười nói: "Lão Lưu, gan nhỏ quá đấy, chơi trò này không nạp tiền chỉ toàn làm bia cho người ta thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận