Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 499: 【 ngươi làm sao có thể là? 】 (2)

Chương 499: 【Ngươi làm sao có thể là?】 (2)
Người phụ nữ trung niên nói đến đây, ngữ khí nghiêm túc: "Thanh Vân Môn ta từ trước đến nay môn quy nghiêm minh, trên dưới nề nếp, lớn bé có thứ tự..."
Trần Nặc càng nghe càng khó tin!
Thanh Vân Môn?
Môn quy nghiêm minh? Nề nếp?
Còn nói cái gì?
Lớn bé có thứ tự?
Là kiểu sư phụ đánh không lại đồ đệ sao?
Nói những lời này ngươi không thấy đuối lý sao?
Bất quá...
Bỏ qua những chi tiết không quan trọng này không nói.
Nghe người phụ nữ trung niên nói vậy, ngược lại giống như là một lão quỷ nào đó của Thanh Vân Môn nhập vào a!
Cái gì nhập thể a, đoạt xác a, loại chuyện này...
Trần Tiểu cẩu biểu thị, màn này ta cũng đóng qua a!
Ta quen!
Suy nghĩ một chút, Trần Nặc chậm rãi hỏi: "Trong Thanh Vân Môn các ngươi, có bảo bối nào truyền thừa xuống không, ví dụ như... một đen một trắng, hai viên ngọc nhỏ bằng hạt gạo chẳng hạn?"
Người phụ nữ trung niên lắc đầu: "...Không có."
Trần Nặc lại nghĩ ngợi: "Vậy... mấy tên nhóc trong môn các ngươi, có vô tình nhặt được chiếc nhẫn rách nào ở sau núi không, bên trong có một ông già? Ví dụ như tự xưng Dược lão gì đó?"
"Không có."
"Vậy, có vị đại tổ sư nào của các ngươi, bị hàm oan mà chết, trước khi chết còn mang theo oán khí cùng không cam lòng to lớn không? Ví dụ như mặc áo đỏ hoặc đi giày đỏ loại hình?"
"Không có... Trần Nặc ngươi càng nói càng khó tin!" Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn Trần Nặc một cái.
Trần Nặc tranh thủ thời gian lắc đầu: "Ta không có ý đó, có thể là nhập thể... Tôn Khả Khả đến Thanh Vân Môn mới được có hai ngày thôi.
Nói gì đoạt xác nhập thể.
Mấy đứa nhỏ trong môn các ngươi, đứa nào cũng là yêu nghiệt cấp thiên tài.
Nếu có lão quỷ nhập thể, sao không tìm mấy tên thiên tài kia mà nhập?
Mà lại chọn Tôn Khả Khả?"
Trần Nặc cau mày.
Vừa rồi hắn kiểm tra vết thương của Tôn Khả Khả, đã cẩn thận tìm kiếm không gian ý thức của nàng.
Với tinh thần lực thâm hậu và tinh thuần của hắn, không gian ý thức của Tôn Khả Khả đã bị hắn lục soát kỹ lưỡng, không phát hiện ra bất kỳ dị thường nào. Nếu ẩn giấu lão quỷ Thanh Vân Môn gì đó...
Vậy thì trong không gian ý thức của Tôn Khả Khả, phải ẩn chứa một luồng sức mạnh tinh thần cực kỳ mạnh mẽ khác mới đúng.
Nhưng, không thấy a!
Trần Nặc hít một hơi thật sâu: "Được rồi, sự tình đã như vậy... Vậy chuyện của Tôn Khả Khả coi như ngươi giao cho ta. Cụ thể thế nào, e là phải đợi nàng tỉnh lại, ta hỏi rõ ràng lại được."
Người phụ nữ trung niên gật nhẹ đầu: "Chuyện này có thể liên quan đến tiền bối của Thanh Vân Môn ta... mà lại còn liên quan đến rất nhiều tuyệt kỹ bất truyền của Thanh Vân Môn, cho nên, đến lúc đó ngươi cũng phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng!"
Trần Nặc sảng khoái gật đầu: "Được!"
Đây là một yêu cầu hợp lý, huống hồ Thanh Vân Môn trên dưới cũng đã giúp mình không ít chuyện.
Trần Nặc mang Tôn Khả Khả rời đi.
Tôn Khả Khả "hư hư thực thực" bị lão quỷ Thanh Vân Môn nhập, mặc kệ là quỷ quấn thân hay đoạt xác gì đó, Trần Nặc đều có lý do nghi ngờ Thanh Vân Môn có điều mờ ám.
Hắn đương nhiên không thể để Tôn Khả Khả ở lại Thanh Vân Môn, mà là trực tiếp mang người đi.
Còn về chuyện Tôn Khả Khả đến giúp dạy ở trường tiểu học nông thôn kia...
Thì đúng là phiền phức.
Nếu để lão Tôn biết con gái nhà mình bị lão quỷ Thanh Vân Môn nhập.
Mà Thanh Vân Môn lại còn có quan hệ với Trần Nặc...
Vốn dĩ đã vô cùng bất mãn về tình cảm trắc trở của hai người, lão Tôn không chừng sẽ hận Trần Nặc thế nào ấy chứ.
Cho nên, vẫn phải giấu lão Tôn mới được.
Trần Nặc nghĩ đi nghĩ lại một chút, chỉ có thể dùng đến tuyệt chiêu.
Tìm đến trường học, trực tiếp đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng là một cán bộ nhỏ phụ trách giáo dục ở trấn, thấy Trần Nặc một người trẻ tuổi lạ mặt bước vào, đầu tiên là nhíu mày, đặt bút đang viết báo cáo xuống.
"Chào anh, có việc gì vậy? Anh là phụ huynh học sinh... Hay là..."
Trần Nặc cười tủm tỉm đi tới ngồi xuống, trước rút một điếu thuốc đưa qua.
Hiệu trưởng không tỏ vẻ kiêu ngạo gì, chỉ có vẻ hơi mờ mịt nhận lấy.
"Thưa thầy hiệu trưởng, trường ta mấy hôm trước nhận một cô giáo thực tập trẻ từ tập đoàn giáo dục thành phố Kim Lăng đến giúp dạy, tên Tôn Khả Khả phải không ạ?"
"Ừm, đúng." Hiệu trưởng nghe đến đó thì biến sắc: "Cậu nghe ngóng cái này làm gì! Người trẻ tuổi, muốn làm trò gian xảo thì đi chỗ khác! Đừng hòng quấy rầy cô giáo của chúng tôi! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài mau!"
Nói rồi liền định đứng lên đuổi người.
Trần Nặc ngược lại cười.
Tốt, vị hiệu trưởng này không tệ.
"Đừng, thầy hiểu lầm, tôi là bạn học của Tôn Khả Khả."
"Bạn học? Cậu là bạn học của cô ấy tìm tôi làm gì! Đã là bạn học thì tự liên hệ với cô ấy chẳng hơn sao?"
Trần Nặc thở dài: "Tôi thật sự là bạn học, cũng là bạn của cô ấy, cho nên tôi đến tìm thầy bàn bạc chút chuyện."
"Bàn chuyện gì?"
"Giúp cô ấy xin nghỉ phép."
"Xin nghỉ? Nghỉ gì? Xin phép nghỉ cô ấy sẽ không tự mình đến nói với tôi?"
Hiệu trưởng nghe đến đây liền tỏ vẻ không vui.
Bọn trẻ bây giờ, sợ là thật sự không chịu được khổ. Chắc chắn là mới đến đây một hôm đã chê điều kiện kém, giờ hối hận, muốn xin nghỉ phép?
"Cô ấy... Có chút chuyện khác muốn làm." Trần Nặc nói đến đây, dứt khoát thở dài: "Tôi nói thẳng với thầy vậy."
"Hừ, cậu nói đi."
"Thầy xem này..." Trần Nặc mặt không đổi sắc: "Thật ra thì, chuyện Khả Khả đến giúp dạy, tôi không quá vui lòng, dù sao ở đây điều kiện cũng quá gian khổ, tôi không nỡ để cô ấy chịu khổ. Xót, xót thầy hiểu không?"
"Cô gái đó, là... người yêu của cậu?"
"Ừm." Trần Nặc gật đầu.
"Rồi sao?"
"Tôi thực ra đã sắp xếp cho cô ấy công việc khác ở thành phố, cho nên..."
"Vậy cậu cứ việc cho cô ta xin nghỉ đi! Cũng không cần tìm tôi xin phép nghỉ, cậu bảo cô ta trực tiếp liên hệ với tập đoàn giáo dục kia mà xin hủy bỏ việc giúp dạy đi." Thái độ của hiệu trưởng hoàn toàn lạnh nhạt.
Quả nhiên, bọn trẻ bây giờ không chịu được khổ, đây là muốn đào ngũ đây mà.
"Chính là không muốn từ chức, cũng không muốn rời tập đoàn giáo dục, cho nên chỉ có thể xin nghỉ, không thể xin thôi việc. Mà lại, chuyện xin phép nghỉ này, tôi hy vọng thầy có thể giúp giấu diếm bên tập đoàn giáo dục...
Nói cách khác, trong thời gian nghỉ phép cho đến khi kết thúc thời gian giúp dạy, tôi mong tất cả điểm danh và đánh giá công việc của cô ấy đều... là bình thường. Ý của tôi thầy hiểu chứ?"
Hiểu.
Hiệu trưởng cười lạnh, vẻ mặt càng khinh thường.
Chắc chắn là bên tập đoàn giáo dục có kiểm tra đánh giá và phần thưởng cho người đến giúp dạy, ví dụ như tuyên dương, thậm chí là chính sách biên chế các loại.
Cô nàng này muốn có được những chính sách đó, nhưng lại không muốn chịu khổ.
"Cậu nói xong chưa? Nói xong thì ra ngoài đi! Chỗ này của tôi không làm những trò bàng môn tả đạo!"
Hiệu trưởng chỉ tay ra cổng: "Đi ra đi!"
Trần Nặc không nhúc nhích.
Hắn rút điếu thuốc ra hút: "Trường chúng ta, điều kiện rất gian khổ à?"
"... Ý gì?"
Hiệu trưởng hơi tức giận.
Ông ta trợn mắt: "Cậu định mua chuộc tôi hả?"
Vị hiệu trưởng già cười lớn hai tiếng, nhưng tiếng cười nghe lạnh lẽo: "Cậu không đi hỏi xem truyền thống trường tiểu học của chúng tôi là như thế nào! Lão tử ta cũng chính là từ cái trường này tốt nghiệp! Thế nào hả cậu thanh niên, cậu định dùng mấy đồng tiền mua chuộc tôi! Tôi khuyên cậu cút nhanh ra ngoài!
Sau đó cậu nói cho Tôn Khả Khả, hoặc là ngoan ngoãn quay lại hoàn thành nhiệm vụ giúp dạy, tôi sẽ ngày nào cũng giám sát xem cô ta có làm việc tử tế hay không!
Hoặc là, muốn đi cũng được, tự mình viết báo cáo, tôi sẽ báo cáo chi tiết lên cấp trên!"
Trần Nặc nhìn vẻ kích động của hiệu trưởng, ánh mắt dừng lại một giây trên vệt sờn nhỏ như sợi tóc ở cổ tay áo - cái áo khoác hiệu trưởng này mặc, trông có vẻ ít nhất cũng đã bảy tám năm.
Lại nhìn lên bàn hiệu trưởng, bày một nửa bao thuốc - đó là loại Hoàng Sơn rẻ nhất ở địa phương.
"Tôi cho trường xây một tòa nhà dạy học."
"Cậu thả rắm... Khoan đã! Cậu nói gì?"
Lão hiệu trưởng mắng được nửa câu thì giọng điệu chợt thay đổi!
Được rồi, thay đổi quá nhanh, lão già suýt chút nữa thì không khống chế được cảm xúc.
"Một tòa nhà dạy học ba tầng, mỗi tầng bốn phòng học tiêu chuẩn, cộng thêm mỗi tầng một phòng làm việc của giáo viên, cùng với nhà vệ sinh công cộng ở mỗi tầng. Hơn nữa, không phải loại công trình làm cho có, bảo đảm là công trình có lương tâm, dùng xi măng chất lượng cao, phòng chống động đất đạt tiêu chuẩn kia loại. Đến lúc đó có thể do trường các thầy mời bên thứ ba tiến hành kiểm định nghiệm thu công trình."
Hiệu trưởng không bình tĩnh nổi!
Trong lòng nhanh chóng tính toán...
"Người trẻ tuổi hay nói khoác quá đấy hả? Loại nhà dạy học tiêu chuẩn này, chỗ chúng tôi chỉ có ở huyện mới có! Một trường tiểu học nông thôn như chúng tôi xây nổi cái này sao?" Dừng một chút, hiệu trưởng thấp giọng nói: "Riêng phí tổn, đã hơn mấy chục vạn rồi."
Hơn mấy chục vạn?
Trần Nặc ngược lại ngẩn người, sau đó phản ứng lại, thì ra hiện tại là năm 2002, giá cả còn thấp, cũng không phải thời đại bùng nổ bất động sản sau này, giá vật liệu xây dựng và nhân công cũng tăng vọt theo năm tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận