Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 71: 【 bằng hữu 】

Chương 71: 【bạn bè】Hạo Nam ca trong lòng nghĩ gì thế!
Mình từ một Hạo Nam ca tiếng tăm lừng lẫy ở Bát Trung, đi đường còn mang gió, nay lại phải chịu cảnh gia trưởng ép đi học thêm! Chẳng phải đều vì tên vương bát đản này sao?
Ai đời ai thấy một Hạo Nam ca "đại ca Đồng La Loan" lại phải cắp sách đến trường luyện thi?
Hạo Nam ca vốn dĩ học hành chỉ có một chữ: Nát!
Ngày thường chỉ lo chơi bời lêu lổng. Đi theo cái đám "Đồng La Loan" phiên bản nhái kia phá phách, có hơi đâu mà nghĩ đến chuyện học.
Nhưng dạo này, hắn đâu có còn đàn đúm nữa.
Nguyên nhân thì ai cũng rõ.
Kết quả, vừa rơi vào cảnh lẻ loi, chẳng còn ai chơi cùng, mà Hạo Nam ca cũng không phải cái loại người chỉ thích đọc tiểu thuyết trong lớp.
Thế là đâm ra rảnh rỗi, trong giờ học, ngược lại đôi lần để ý nghe giảng.
Hạo Nam ca nhàn đến sinh nông nổi, vậy mà nghe lọt tai được!
Rồi thì sao.
Đợt thi giữa kỳ này, hắn từ vị trí thứ 48 trong lớp, bỗng dưng leo lên thứ 37!
Lúc đầu, cha mẹ lão tử nhà hắn đã buông xuôi, định bụng học xong cấp ba thì kiếm cho hắn chỗ nào đó làm công.
Ai ngờ xem điểm, ồ hay?
Hình như vẫn còn chút hy vọng?
Thế là mới có chuyện học thêm.
Nếu thi được đại học, dù là trường tàng tàng, so với mỗi cái bằng cấp ba vẫn hơn chán, tìm việc làm cũng dễ hơn chút.
Đời người cả đấy!
Đúng là lòng cha mẹ thương con vô bờ bến.
Trương Lâm Sinh từ khi ngồi xuống liền cúi gằm mặt không nói gì.
Ngược lại Trần Nặc có vẻ niềm nở với Hạo Nam ca lạ thường.
"Hạo Nam ca, anh cũng đi học thêm à?"
"Hạo Nam ca, anh ăn tối chưa?"
"Hạo Nam ca, câu này cần phải giải thích danh từ đó."
"Hạo Nam ca, em dạy anh cách biến Lỗ Tấn thành Đỗ Phủ nhé?"
Khóe mắt Trương Hạo Nam giật giật: "... ... ..."
Tương lão sư chịu không nổi nữa, khẽ hắng giọng, trầm giọng nói: "Trần Nặc, tập trung vào! Đừng có mà suốt ngày lôi bạn học khác ra nói chuyện."
Trần Nặc cười hề hề gật đầu.
Tôn Khả Khả cùng tiểu đội trưởng và Đỗ Hiểu Yến bên cạnh thì chỉ biết nhịn cười.
Buổi tối, khoảng 9 giờ, buổi học thêm kết thúc. Năm học sinh thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt Tương lão sư.
Tương lão sư bưng cốc trà ở cửa tiễn mọi người, còn dặn dò từng người một.
"Hiểu Yến à, phải nhớ học thuộc mấy cái giải thích danh từ đó nhé."
"Cả phần đọc hiểu nữa, về nhà nhớ làm cẩn thận đấy."
"Còn Lâm Sinh, nền tảng của em còn yếu, cố mà học thuộc thơ cổ và văn ngôn đi, có thể kéo lại được khá điểm đó."
Rồi khi nhìn đến Trần Nặc...
Tương lão sư thật ra trong lòng chỉ muốn nói: Mẹ nó, ngày mai tốt nhất mày đừng có đến...
Nhưng rốt cuộc, trong túi còn đang cất phong bì mà.
Lão Tưởng vỗ vai Trần Nặc: "Trần Nặc à..."
"Dạ! Thầy Tương cứ nói, em cần chú ý những gì ạ?"
"... Trên đường nhớ cẩn thận."
"..."
Cậu bạn tiểu đội trưởng bị ngó lơ một bên, âm thầm nhỏ lệ: Mẹ nó, công cụ người vô danh, sao mà không có tí cảm giác tồn tại thế này...
Đám nhỏ cùng nhau ra ngoài, vì các bạn học khác đều ở đấy, Tôn Khả Khả ngại ngùng lên thẳng lầu về nhà, cũng không có ý nói chuyện gì với Trần Nặc.
Trần Nặc cùng ba bạn còn lại xuống lầu, mỗi người tự lấy xe đạp.
Tiểu đội trưởng và Đỗ Hiểu Yến đi chung một hướng.
Trần Nặc nhìn Trương Lâm Sinh: "Hạo Nam ca, anh đi đâu vậy? Mình có cùng đường không?"
"... Không cùng đường!"
"Ấy, chưa nói đi đâu đã bảo không cùng đường, Hạo Nam ca anh có ý kiến gì với em à?"
Anh mới là người nên nói câu đó đấy?
"Như vậy không tốt đâu à, lần trước anh duỗi chân bị trẹo khớp, còn em là người cõng anh vào phòng y tế đấy."
Ta cảm ơn ngươi đấy!
Trương Lâm Sinh cắm đầu đi về phía ven đường, Trần Nặc cười hì hì theo chân.
Thật ra, Trương Lâm Sinh có chút phức tạp về Trần Nặc: trước kia thì đơn thuần là ghét bỏ.
Nhưng giờ, không biết tại sao, với cái tên đang cười híp mắt trước mặt này, trong lòng hắn lại luôn có chút kiêng dè mơ hồ, thậm chí là... sợ hãi?
Hắn cũng chẳng hiểu cái cảm giác sợ sệt này từ đâu ra.
Cứ như luôn có một giọng nói nhắc nhở hắn: Đừng chọc vào tên này, không nên chọc vào, không được chọc vào...
Hạo Nam ca không đạp xe, cứ thế đi bộ thong thả ven đường.
Ừm... Xe đạp cho bố hắn đi rồi.
Tại sao ư?
Nhà người ta vốn có ba cái xe đạp, đủ cho cả nhà ba người dùng.
Chính vì cái tên tiện nhân nào đó mà chỉ còn lại một chiếc.
Nhà họ Trương cũng tạm xoay xở, dạo này ai cần dùng xe thì người đó đi.
Bố Trương bảo, đợi thêm thời gian nữa, đại lý tháng sau sẽ có lô xe mới, mà giá cả cũng hời hơn, đến lúc đó rồi mua.
Trương Lâm Sinh đi được mấy bước, thấy Trần Nặc không đuổi theo thì trong lòng khẽ thở phào.
Nhưng đột nhiên sau lưng lại truyền đến tiếng động cơ gầm rú, kèm theo tiếng pô xe "đột đột đột"...
Vừa ngoái đầu lại, hắn đã thấy một chiếc Yamaha phân khối lớn màu đen hầm hố chạy chầm chậm theo sát bên đường.
Người lái xe mặc áo da đen, đội mũ bảo hiểm đen, phía trên còn vẽ hình ngọn lửa.
Với đám thanh niên cái tuổi này, mẹ nó quả thực như là một chữ "Ngầu" viết hoa!!
Trong mắt Trương Lâm Sinh vừa thoáng lên một tia ngưỡng mộ tột độ, đã thấy tay đua tháo mũ bảo hiểm ra, cười nhìn mình:
"Sao đấy, lên xe đi, ta chở một đoạn."
Hạo Nam ca ngồi sau yên xe máy.
Gió bên tai gào thét.
Haiz, cái thời đại này, lũ thanh niên tầm tuổi này, đặc biệt là những đứa lớn lên xem phim Hồng Kông như Trương Lâm Sinh, làm sao có thể từ chối sự cám dỗ của một chiếc xe phân khối lớn.
Rốt cuộc thì sao cái kiểu "Thiên nhược hữu tình" rồi "Liệt hỏa chiến xa" chứ...
Đám con trai cái thời này, ai chẳng từng mơ ước khoác lên mình một bộ đồ da cao bồi, cưỡi một chiếc mô tô hầm hố lướt phố phường...
Ừm, nếu như đằng sau còn có Ngô Thiến Liên mặc váy cưới thì đúng là ước mơ cả đời rồi!
Xe máy dừng trước một khoảng đất trống ngay cửa quán KTV lớn nhất ở đây, hai gã thiếu niên xuống xe.
"Tối hôm khuya khoắt, cậu đến đây làm gì?" Trần Nặc có chút tò mò.
Trương Lâm Sinh vốn chẳng muốn phản ứng tên này, nhưng đã ngồi nhờ xe của người ta, cũng không tiện giữ mặt lạnh nữa.
Ngập ngừng một chút: "Mẹ tôi làm công nhân vệ sinh ở đây, tôi đến đón mẹ tan ca."
"À..."
Haizz, thật ra Trương Lâm Sinh không nói thật, mẹ Trương hôm nay không đi làm.
"Mẹ cậu mấy giờ tan ca?"
"Ừm... còn một lúc nữa." Trương Lâm Sinh ngập ngừng.
Thực ra còn lâu lắm.
Lúc này mới chưa đến mười giờ.
Mà mấy em gái KTV tan ca, sớm thì cũng phải sau 12 giờ đêm.
Trần Nặc gật gù, lấy trong túi ra một bao thuốc: "Nào, chúng ta ra bậc thang ngồi đi, tôi chờ cùng cậu."
"... Tôi có thuốc rồi." Trương Lâm Sinh lấy ra một bao Hilton.
Trần Nặc cười híp mắt: "Hút của tôi đi..."
Hạo Nam ca liếc qua điếu thuốc người ta đang cầm, trong lòng chẳng nói câu nào.
Hai thiếu niên ngồi trên bậc thang gần cửa hộp đêm, rít thuốc.
Trần Nặc rất nhã nhặn.
Thứ nhất là, hắn với Hạo Nam ca vốn chẳng có thù oán gì, mà thậm chí... mấy lần đều là người ta bị hắn "hố" trở thành công cụ người trong Tu La tràng. Đó là ơn nghĩa đấy!
Thứ hai là, chuyện Tôn Khả Khả bị Lý Thanh Sơn bắt cóc lần trước, Hạo Nam ca dù sao cũng có chút giúp đỡ. Ân tình này, Trần Nặc nhận.
Cho nên, Trần Diêm La muốn đối tốt với chàng trai này hơn một chút, thân thiết hơn một tí.
Mặc dù trí nhớ đã bị thôi miên che lấp, nhưng mà nợ ân tình thì cũng phải trả nha.
Thế là hắn chủ động bắt chuyện với Trương Lâm Sinh, nói hết câu này đến câu khác.
Thật ra trêu chọc cái tên có vẻ sợ sệt mình này, cũng thú vị thật.
Một lát sau, Trần Nặc để ý thấy Trương Lâm Sinh luôn lén nhìn chiếc mô tô của mình, hắn bật cười.
"Thích xe à?"
"Ừm."
"Thiên nhược hữu tình? Hay Liệt hỏa chiến xa?"
"Thiên nhược hữu tình ấy! Hoa Tử đẹp trai quá đi!" Trương Lâm Sinh phấn chấn hẳn lên.
Trần Nặc ngẫm nghĩ: "Biết lái không?"
"... Cũng biết một chút, tôi từng chạy xe của chú rồi, nhưng không thạo lắm."
Trần Diêm La cười.
Trực tiếp chìa chìa khóa cùng mũ bảo hiểm ra: "Đi thử xem!"
Ngọa tào?
Trương Lâm Sinh choáng váng!
Hào phóng vậy sao?
Chiếc xe này, Yamaha phân khối lớn đấy! Ít nhiều cũng phải một hai vạn chứ?
Hắn dám cho mình lái sao? Không sợ mình làm hỏng à?
"Sợ gì! Đi! Lượn một vòng!"
Trương Lâm Sinh run rẩy đón lấy, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng không cách nào ngăn cản được sức hấp dẫn của chiếc xe.
Cắn răng, đứng dậy đón mũ bảo hiểm cùng chìa khóa, bước đi dứt khoát.
Leo lên xe, đội mũ bảo hiểm, khởi động máy...
"Đột đột đột" phóng vụt đi.
Trần Nặc cười tủm tỉm ngồi tại chỗ nhìn.
Hai phút sau, Trương Lâm Sinh quay trở lại, vừa mở mũ bảo hiểm, liền nghe thấy Trần Nặc lớn tiếng: "Mới chạy được một lúc thôi à! Chưa đã ghiền! Không sao, cậu cứ chạy tiếp đi! Xe tôi đổ đầy xăng rồi!"
Trương Lâm Sinh cảm thấy con tim mình rung động muốn nổ tung!
Đã! Mẹ nó sướng quá đi mất!
Thế là cũng buông lỏng! Trần Nặc hào phóng vậy, mình còn sợ gì nữa chứ!
Lên xe, tiếp tục hóng gió!
Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Hạo Nam ca cưỡi chiếc Yamaha phân khối lớn như một con "thú nhỏ" dũng mãnh, lượn lờ vài vòng quanh các con đường gần đó, càng chạy càng nghiền!
Cuối cùng, không biết qua bao lâu, hắn cưỡi về đến trước cửa hộp đêm, đã thấy Trần Nặc đứng ở đó vươn vai.
Hạo Nam ca là người nắm chắc tâm lý, xuống xe, đỗ xong, đi tới tháo mũ bảo hiểm ra tính cả chìa khóa phải trả cho Trần Nặc.
"Cám ơn ngươi cho ta cưỡi xe máy của ngươi." Hạo Nam ca có chút ngại ngùng: "Xe này chắc là đắt lắm nhỉ."
Ách, vấn đề này để Trần Diêm La trả lời thế nào đây?
Nói... Thật ra là của người tài trợ?
Nhìn sang Trương Lâm Sinh: "Thích không?"
"Đương nhiên thích chứ! Ngọa Tào, quá sướng, ghiền luôn!"
Trần Nặc cười, không nhận lấy mũ bảo hiểm: "Thích thì cứ lấy đi chơi hai ngày."
"…Ngươi nói gì? !"
Trương Lâm Sinh trong lòng mơ hồ!
Cái này...
Cái này hắn sao lại cho mình chơi? !
Yamaha đường đua đấy! Đồ một hai vạn tệ!
Gã này, sao lại hào phóng thế? !
Trương Lâm Sinh kích động mặt đỏ bừng, giọng có chút run: "Ngươi... Ngươi không sợ ta làm hư xe của ngươi sao?"
Trần Nặc nghĩ nghĩ: "Vừa rồi thấy ngươi cưỡi mấy vòng, cũng được đấy, rất thành thạo. Ừm... Nhưng mà chơi thì chơi, an toàn vẫn phải chú ý."
Nói, vỗ vai Trương Lâm Sinh, cười nói: "Xe, tùy tiện đụng! Người không sao là được rồi."
Nói xong, Trần Diêm La khoát tay muốn đi, mới đi được hai bước, bỗng nhiên dừng lại, vỗ đầu mình.
"Hại, suýt nữa quên! Trang bức hoặc là không trang, muốn giả bộ thì phải giả bộ nguyên bộ! Đến, đồ trang bức nguyên bộ, ta đều cho ngươi."
Nói, Trần Nặc trực tiếp cởi áo da cùng găng tay da ra, không khách khí nhét vào tay Trương Lâm Sinh.
Trương Lâm Sinh đầu óc mờ mịt: "Cái kia, Trần, Trần Nặc à, sao tự dưng ngươi đối với ta hào phóng vậy... Chuyện hiểu lầm trước đây của hai ta..."
"Ngươi cũng nói là hiểu lầm rồi còn gì." Trần Nặc cười tủm tỉm nói: "Hiểu lầm giải quyết rồi, về sau sẽ là bạn bè thôi."
"Bạn bè?"
"Đúng vậy. Từ hôm nay trở đi, hai ta sẽ là bạn bè." Trần Nặc cười, khoát tay: "Xe cho ngươi đó! Chơi nhớ chú ý an toàn!"
Nói xong, Trần Nặc nghênh ngang bỏ đi, để lại một mình Trương Lâm Sinh đứng ngơ ngác tại chỗ.
Nhìn theo bóng lưng Trần Nặc, Trương Lâm Sinh cảm thấy trong lòng có chút nóng lên.
Bạn bè...
Xong!
Lưỡng tình tương duyệt… [ ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận