Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 493: 【 số không là cái lão BT 】(1)

Chương 493: 【 Số Không Là Một Lão Biến Thái 】(1) Tôn Khả Khả đang ăn mì.
Ngay tại ngã tư đường một con hẻm nhỏ ở cổng nam trường học có một tiệm mì.
Khu vực xung quanh trường học có rất nhiều quán ăn vặt, sau khi lên đại học, Tôn Khả Khả đã nếm qua gần hết các quán nhỏ quanh đây, cuối cùng lại đặc biệt thích quán mì trông có vẻ cũ kỹ này.
Chỉ vì hương vị mì sợi ở đây, rất giống quán mà trước đây Trần Nặc thích tới.
Mì sợi thô, thêm thịt bò thái lát, và vài lá rau thơm.
Bát mì nóng hổi thơm lừng được đặt trước mặt, Tôn Khả Khả lặng lẽ cầm đũa lên, khéo léo gắp từng gắp mì nhỏ, từ tốn ăn.
Trên bàn còn có một bát nhỏ đựng vài tép tỏi.
Tôn Khả Khả hơi do dự, cuối cùng vẫn từ bỏ sự thận trọng, đặt đũa xuống, bóc một tép tỏi, sau đó nhẹ cắn.
Trên khuôn mặt thanh tú, đôi mày nhẹ nhàng nhíu lại, vị cay nồng trên đầu lưỡi, cùng cái vị xộc thẳng lên não kia…
Thật ra con gái miền Nam rất ít người thích ăn tỏi. Tôn Khả Khả từ nhỏ cũng không thích ăn tỏi.
Đừng nói tỏi, ngay cả rau thơm nàng cũng không thích ăn.
Nhưng…
Sau khi nhai vài miếng tỏi, nàng gắp mấy sợi mì đưa vào miệng, mơ hồ nhấm nháp, rồi nuốt xuống…
Cũng được, thật ra cũng đã quen rồi.
Cái tên cẩu tử đáng ghét kia thường nói câu gì ấy nhỉ?
Ăn mì không ăn tỏi, vị thiếu một nửa?
Ăn được một lúc, Tôn Khả Khả hít mạnh một hơi, đưa ngón tay lên, lau đi một giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Ta… Ta mới không phải nhớ cái tên khốn kiếp kia mà muốn khóc đâu nhé!
Chỉ là tại tỏi quá cay mà thôi!
Đúng, là tại tỏi quá cay!
Con gái ăn uống ít, thêm việc thích làm đẹp mà sợ béo, cái bát mì của quán này, Tôn Khả Khả ăn gần một nửa đã no bụng rồi. Nhưng từ nhỏ đến lớn được giáo dục rằng không được lãng phí thức ăn, nàng lại gắng ăn thêm vài miếng, nhớ lại lúc ở nhà, lão Tôn từng dạy bảo.
Cho dù là ăn không hết mì, ít nhất cũng phải ăn hết thịt bò trong bát – đây là kiểu giáo dục thường thấy trong các gia đình.
Sau khi dùng đũa gắp hết mấy miếng thịt bò vào miệng, Tôn Khả Khả cảm thấy mình thật sự không ăn thêm được nữa.
Thế là nàng đứng dậy, trả tiền, rồi đi ra ngoài.
Đi về phía bên trái là đường về trường, còn bên phải… có vẻ như là phố thương mại, buổi tối còn có chợ đêm để đi dạo.
Nhưng Tôn Khả Khả không chọn hướng nào, mà rẽ vào con hẻm nhỏ.
Bên trong con hẻm nhỏ, là một khu rừng cây nhỏ, diện tích không lớn, nhưng thường ngày giờ này, hẳn là vẫn có một số lão nhân ở đó chơi cờ tướng hoặc là tập thái cực quyền gì đó.
Trong một năm học ở trường, Tôn Khả Khả thường xuyên đến đây đi dạo.
Có lẽ… Đây cũng là thói quen mà cái tên hỗn đản kia để lại trong cuộc sống của mình.
Mỗi lần đi dạo đến đây, nhìn mấy lão nhân ngồi trên ghế con đánh cờ tướng, nhìn đám các ông bà tập thái cực quyền dưới tán cây…
Tôn Khả Khả luôn có cảm giác, trong thoáng chốc như có thể thấy một tên mặt chó cười hì hì cũng đang ở đó.
Cũng như hôm nay.
Tôn Khả Khả ngồi xuống một chiếc cột xi măng, hai tay chống cằm, nhìn đám lão nhân đang múa quyền thái cực Dương thị, rồi cứ như cảm thấy, có lẽ trong chốc lát thôi, cái tên làm mình đau lòng kia sẽ bất ngờ xuất hiện, cười toe toét vẫy tay với mình.
Đồ hỗn đản!
Thật là một tên hỗn đản! !
Lại làm cho mình có chút muốn khóc rồi.
Haizz!
Nàng đưa tay lên mu bàn tay lau mạnh khóe mắt.
Nhưng ngay lúc này…
Bịch! !
Một bóng người cứ thế từ trên cây rơi xuống, kèm theo tiếng động của lá rụng và cành gãy, cứ thế mà ngồi bệt xuống đất, ngồi giữa một đám các ông bà!
Sự cố bất ngờ này khiến các lão nhân giật mình!
Tôn Khả Khả cũng ngẩn người, trừng mắt nhìn sang… Hả?
Nàng dụi mắt rồi nhìn lại!
Hả? ! !
Ngồi dưới đất, mặt đầy vẻ kỳ quái, đang lồm cồm bò dậy từ dưới đất kia…
Trần Tiểu Cẩu! ! ! !
Tôn Khả Khả ngơ ngác.
"Tiểu Ngâm chết tiệt! Lớn từng này rồi còn học trẻ con trèo cây! Ngã xuống có sợ gãy chân không hả?"
Các ông bà xung quanh tức giận, vây quanh Trần Nặc bắt đầu trách mắng bằng thổ ngữ Kim Lăng.
"Con là đầu gỗ à! Đầu óc không được tốt à? Coi như bản thân mình có sao, nhưng nếu đè trúng người thì sao hả! Chỗ này toàn là người già thôi đấy, con mà đè phải ai là bồi thường không nổi đâu!"
Trần Nặc nuốt nước bọt, đứng lên, nhanh chóng nở một nụ cười, liên tục xin lỗi các ông bà đang nổi giận xung quanh.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, con trèo lên cây hóng mát rồi ngủ quên, vừa rồi ngủ thiếp đi mới bị rơi xuống. Các ông các bà, có làm các vị giật mình không ạ?"
"Không được! Nói không rõ thì không được đi! Đây là khu dân cư, ai biết được con từ đâu tới? Lớn ngần này rồi mà ban ngày ban mặt trộm trèo lên cây, con muốn làm chuyện xấu gì hả? Là muốn trộm đồ để ý à? Hay là muốn trộm xem nhà nào có tiểu cô nương không hả?"
"Đúng đúng! Không thể để cho nó đi! Gọi công an đến!"
Nhìn Trần Nặc bị mấy bà cô túm lấy áo cùng tay, mặt mày bất đắc dĩ mà cười khổ.
Tôn Khả Khả đã quay mặt đi, mạnh tay hừ một tiếng, đứng dậy quay đầu muốn đi.
Cái tên chó con này! Chắc chắn lại đến để nhìn trộm mình!
Vẫn không chịu buông tha mình sao!
Không thèm để ý đến hắn!
Đáng đời!
Hơn nữa… Với bản lĩnh của hắn, mấy chuyện nhỏ này không là gì cả.
Tôn Khả Khả trong lòng một phen cứng rắn muốn rời đi.
Bỗng nhiên nghe thấy phía sau lưng Trần Nặc một tiếng gọi.
"Tôn Khả Khả! !"
Thân thể Tôn Khả Khả khựng lại, bước chân nhanh hơn, muốn phớt lờ hắn, nhanh chóng rời đi.
Kết quả…
"Tôn Khả Khả! !" Phía sau Trần Nặc lại lớn tiếng quát: "Sinh viên năm hai khoa ngoại ngữ trường sư phạm khóa 2001 Tôn Khả Khả! Số chứng minh thư 3201..."
Tóc gáy Tôn Khả Khả lập tức dựng ngược cả lên! !
Nàng vội vàng xoay người lại, trừng mắt Trần Nặc giận dữ: "Ngươi nói nhảm cái gì vậy! !"
Trần Nặc thở dài: "Cậu đến giúp đỡ giải thích một chút, tớ không phải là người xấu mà."
"Ngươi chính là người xấu!" Tôn Khả Khả lắc đầu, nhưng dưới chân đã không tự chủ được mà bước hai bước trở lại: "Tốt nhất để cảnh sát bắt ngươi đi thì mới phải!"
Mấy ông bà ở đây, ai chẳng từng trải đời lão luyện rồi? Nhìn ngữ khí và vẻ mặt của hai đứa nam nữ trẻ này, vốn đang túm lấy Trần Nặc không cho đi, cũng đã lộ vẻ cổ quái mà thả tay ra.
Ừ, còn có một bà bác trực tiếp ngồi xuống chiếc bàn nhỏ để xem náo nhiệt.
"Tiểu Nấm Lạnh, con biết nó à?"
Tôn Khả Khả: "… Không biết."
"Không biết mà nó lại biết cả tên con còn muốn báo số chứng minh thư của con hả?"
Trần Nặc đã chạy tới như con khỉ, đối với các ông bà hóng chuyện liền bắt đầu nhận tội: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, hai đứa cháu nó cãi nhau có chút mâu thuẫn, cháu nên mới ở đây lén lút theo sau cô ấy. Cháu thật không phải là người xấu, cháu chỉ là…"
Vừa nói, vừa ra vẻ bất lực mà vuốt mạnh mái tóc, như một chàng trai mới lớn còn ngây ngô.
Mặt Tôn Khả Khả đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Nặc.
Tên khốn kiếp này… Vẫn là cái bộ dạng đó!
Gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ! Mở miệng ra là sẽ lừa người! !
"Tiểu Nấm Lạnh, con nói rõ ràng đi, con rốt cuộc có biết hắn không, nếu mà quen nhau rồi thì hai đứa nam nữ trẻ cãi nhau chúng ta sẽ không can thiệp nữa… Còn nếu con không quen biết hắn thì con đừng sợ! Chúng ta có nhiều người thế này, gọi điện thoại cho công an đến xử lý!"
"Đừng!" Tôn Khả Khả hoảng hốt.
Gọi cảnh sát đến ư? Chẳng phải lại càng thêm phiền phức sao?
Hít một hơi thật sâu, Tôn Khả Khả bất đắc dĩ gật đầu: "Con quen hắn, hắn là bạn… Bạn học của con."
Chắc là cái từ "bạn học" này nói ra có chút nghiến răng nghiến lợi, tiểu cô nương mặt lại đỏ bừng bừng, khiến mấy bà cô lại càng nhìn ra mánh khóe.
A… "Bạn học" à…
"Tản ra đi, vợ chồng trẻ người ta cãi nhau thôi, không có gì mà hóng. . . Mà tiểu tử à, sau này đừng có trèo cây nga! Nguy hiểm lắm đấy. . . Nếu ngã vào đâu đó, hù người ta sợ thì sao. . ."
Trần Nặc không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cười toe toét nói tiếp mấy chục câu xin lỗi.
Thấy Tôn Khả Khả đã quay mặt đi, lúc này mới nhanh chóng chào tạm biệt đám lão nhân, nhanh chân đuổi theo.
"Cậu có thể…"
"..."
"Xin lỗi, tớ vừa nãy…"
"…" Tôn Khả Khả tiếp tục cắm đầu bước đi.
"Thật sự là ngoài ý muốn vừa rồi thôi."
Tôn Khả Khả đột nhiên đứng khựng lại!
Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Trần Nặc!
"Ngươi cứ không chịu buông tha cho ta đúng không? Trần Nặc!"
Trần Nặc cười khổ một tiếng, không nói gì.
"Ngươi cũng đã như vậy, ngươi đã cùng cô ta… cùng với cô ta… mà ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta sao?" Tôn Khả Khả mang theo tiếng nức nở: "Ngươi còn chạy đến trường học của ta để lén theo ta, nhìn trộm ta! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào hả? Gần đây ta đều không về nhà, cứ ở trong trường thôi, không muốn về nhà chút nào. . . Chỉ là không muốn gặp lại ngươi!
Ta đã tránh ngươi rất xa rồi! Ngươi vẫn cứ chạy tới trêu chọc ta! Rốt cuộc ngươi muốn gì! ! !
Rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào hả! !"
Trần Nặc vẫn im lặng không nói.
Tôn Khả Khả càng nói càng kích động: "Trần Nặc! Ngươi nói gì đi! Ngươi cứ dây dưa không chịu buông tha cho ta như vậy, là có mục đích gì!
Ngươi cũng đã đi cùng với cô ta rồi! Ngươi cũng cùng cô ta mà có con rồi! !
Ngươi còn đến quấn lấy ta làm gì!
Ngươi muốn ta phải làm sao! Chẳng lẽ muốn ta một hơi nuốt xuống, nhẫn nhịn?
Hay là phải ta, thật vui vẻ gia nhập cái nhà ba người của các ngươi!
Trần Nặc! Ngươi không cảm thấy ngươi cực kỳ vô sỉ sao! !"
Tôn Khả Khả nói đến đây, bỗng nhiên oà một tiếng liền khóc, sau đó ngay tại chỗ ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, vùi mặt vào đầu gối.
"Ngươi khi đó tại sao lại trêu chọc ta a... Tại sao phải cho ta nhiều hy vọng tốt đẹp như vậy!
Ta, ta đã vì ngươi nhẫn nhịn rất nhiều chuyện.
Trần Nặc...
Ta chỉ là một cô gái bình thường, ta không phải ngươi, cũng không phải Lộc Tế Tế!
Thế giới của các ngươi ta không vào được, ta cũng không muốn vào!
Ta chỉ muốn cuộc sống của một người bình thường, đi học cho giỏi, có một người đàn ông yêu ta, coi ta như bảo bối, ta liền toàn tâm toàn ý, móc tim móc phổi đối tốt với hắn!
Dù cho ngươi không có tiền, ngươi không có nhà cửa, ngươi thi không đậu đại học, ta đều không để ý, ta đều nguyện ý đi theo ngươi.
Chỉ là cuộc sống của một người bình thường, đi học, tốt nghiệp, tìm việc, hai người có một mái nhà nhỏ, ngươi làm việc ta đi làm, ngươi tan ca ta nấu cơm...
Đây chính là toàn bộ hy vọng của ta, ngươi có biết không, Trần Nặc?
Ta không muốn cái khác! Không muốn những thứ ta không chịu nổi, không tiếp thụ được! !"
Trần Nặc thở dài, không nói gì, liền ngồi xổm xuống, ngồi xổm bên cạnh Tôn Khả Khả.
Nâng tay lên, phơ phất trên đầu Tôn Khả Khả một chút, cuối cùng vẫn là không có sờ xuống.
Không còn cách nào... Giải thích sao.
Mình căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ quấy rầy và làm tổn thương cô gái này.
Hôm nay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận