Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 407: 【 thử một chút sao? 】(1)

Chương 407: 【thử một chút sao?】(1) Một ngày sau, phòng chờ VIP sân bay Narita Tokyo, trong một gian phòng.
Nivel đặt một chiếc laptop trước mặt, trên màn hình đang phát hình ảnh.
Còn Trần Nặc thì đứng sau lưng nàng, nheo mắt nhìn hình ảnh trên màn hình đang phát nhanh.
"Dừng! Quay ngược lại một chút, khoảng mười giây thôi."
"Dừng, cắt đi chuyển sang camera khác, đoạn thời gian này khu vực này chắc chắn có góc quay camera khác?"
Trần Nặc đứng trước màn hình, bình tĩnh chỉ huy.
Trong màn hình máy tính là hình ảnh giám sát an ninh sân bay Narita Tokyo.
Trong tay Trần Nặc, một tập tài liệu là điều tra cá nhân của nhân viên cửa hàng ở sảnh chờ máy bay sân bay Narita trong vòng tám tiếng qua.
Người làm chứng rất dễ tìm.
Nhưng tiếc là, đối phương hiển nhiên rất lợi hại, khoảng thời gian đó camera giám sát ở sảnh chờ máy bay của sân bay đã bị can thiệp, nên không ai nhìn thấy rốt cuộc ai đã bắt cóc Satoshi Saijo.
Nhưng theo lời kể của nhân chứng, nhóm người đó không ít, có nam có nữ, đều mặc đồ âu phục.
Cô bé chạy rất nhanh, rồi sau đó, ở chỗ một cái thang cuốn, tự giác dừng lại chịu trói.
Cửa thang cuốn…
Sau đó, Trần Nặc căn cứ manh mối, sau khi đến hiện trường ở chỗ thang cuốn xem xét, phát hiện một vật khá thú vị.
Cách chỗ thang cuốn khoảng hai mươi mét, ở một vị trí tương đối trống trải, một gian hàng đã dỡ bỏ.
Nơi đó còn để lại quầy hàng và quảng cáo LO GG lúc trước.
Có thể bày ra làm hoạt động ở sảnh chờ máy bay của sân bay, đương nhiên không phải thương gia bình thường, căn cứ vào logo, rất nhanh đã tra ra, đây là một tổ chức từ thiện công ích.
Trần Nặc vận dụng người đào vàng "Tổ chức Thâm Uyên" ở Tokyo, là hội trưởng Higashida Ichiro, ủng hộ tổ chức từ thiện công ích kia một trăm vạn đô la Mỹ, rất dễ dàng đã có được thứ hắn muốn.
Khi đó, quầy hàng đang tổ chức hoạt động, có nhân viên tổ chức từ thiện quay phim toàn bộ quá trình, tài liệu quay được vốn dĩ dùng để biên tập thành video.
Đây chính là ứng phó khẩn cấp của Satoshi Saijo trong lúc nguy cấp!
Tiểu Lam Môi à…
Quả nhiên không hổ là tiểu Lam Môi!
Là người mà kiếp trước một mình đấu đá với chính phủ và thế giới ngầm, làm mưa làm gió ở Nhật Bản nhiều năm, Lam Môi được công nhận là người có tác phong làm việc giống Diêm La nhất trong đám thuộc hạ của Diêm La!
“Dừng, ngay chỗ này.”
Trần Nặc bỗng nhiên mắt sáng lên.
Nivel ấn nút tạm dừng, trong hình ảnh, ống kính đối diện quầy hàng, nhưng ở vị trí chân phải phía bên trái, một góc ở xa, ống kính vừa vặn lia đến hướng thang cuốn.
Khi hình ảnh dừng lại, Satoshi Saijo đứng im tại chỗ, giơ hai tay lên cao.
Phía sau cô là mấy người mặc tây trang lực lưỡng, nhưng điều đó không quan trọng.
Điều quan trọng là ở cửa thang cuốn, một người phụ nữ đứng ở đó chặn đường đi của Satoshi Saijo.
Ánh mắt Trần Nặc liền dán chặt vào người phụ nữ này, rồi từ từ nheo lại.
“Ta biết ai đã bắt nàng.” Trần Nặc gật đầu nhẹ: “Tốt, chỗ này không cần ngươi nữa, ngươi lên chuyến bay nhanh nhất, mang người của ngươi rời khỏi Tokyo đi.”
Nivel không chịu!
Nàng quay đầu trừng mắt Trần Nặc: “Cái gì?”
“Ta nói rất rõ ràng, ngươi, rời đi.”
“Vắt chanh bỏ vỏ!” Nivel nói một thành ngữ Trung Quốc, không cam lòng nói: “Vé máy bay, hộ chiếu, thân phận của ngươi đến Tokyo đều là ta làm! Ngươi đi cũng là máy bay riêng của ta! Ta cũng bỏ không ít công sức điều tra chỗ này…”
Trần Nặc nhíu mày, nhìn chằm chằm Nivel, chậm rãi nói: “Ta không đùa, cũng không phải là đang thương lượng với ngươi.”
Ma nữ nhỏ ngồi xổm im lặng một hồi, mím môi thật chặt: “…Được thôi.”
Kỳ thực nàng rất hiểu tính cách của Trần Nặc.
Ngày thường cười toe toét, thế nào cũng được, dù ngươi có bắt nạt hay đưa ra một số yêu cầu quá đáng, tên này cũng không để ý.
Chỉ cần lúc nào hắn nghiêm túc thật sự, thì cách tốt nhất chính là, hắn nói sao nghe vậy, đừng nên phản đối.
Vì phản đối cũng vô dụng.
“Hôm nay ta sẽ về.”
“Ừ.”
Trần Nặc nói xong, khoác áo lên, lại liếc nhìn người phụ nữ trên màn hình chặn đường đi của Satoshi Saijo lần cuối.
Ừ, nàng tên là…
Rebekka.
Một thành viên của năng lực giả trong chuyến đi Nam Cực.
Cũng là một trong số ít người sống sót!
Nếu Trần Nặc đoán không sai, thì người phụ nữ này chắc là người cuối cùng được truyền tống ra ngoài cùng Nolan.
Như vậy sự việc không khó hiểu.
Satoshi Saijo trở lại Tokyo, là dựa vào việc cô quen thuộc địa phương, bắt các năng lực giả bản địa, trộm ID của người dùng Bạch Tuộc Quái, sau đó qua tổ chức tình báo, truy ra nội tình đằng sau lần hành động ở Nam Cực của Bạch Tuộc Quái.
Rồi sau đó bị bắt.
Mà trong số những người bắt cô có người sống sót trong chuyến đi Nam Cực, Rebekka.
Theo suy đoán của Trần Nặc, chuyến đi Nam Cực tuy thất bại.
Nhưng trụ sở ở Nam Cực, ẩn chứa quá nhiều bí mật của Bạch Tuộc Quái. Người như Rebekka dù còn sống, kết quả chỉ có hai.
Một là bị Bạch Tuộc Quái diệt khẩu.
Hai là bị Bạch Tuộc Quái hợp nhất thành người của mình.
Trừ phi nàng là đại lão đứng sau thao túng, nếu không, chỉ có hai khả năng này.
Nàng đã còn sống, thì khỏi cần nói, Rebekka giờ chắc chắn đã trở thành người của Bạch Tuộc Quái.
Cho nên… Tổ chức Bạch Tuộc Quái, đã bắt được Satoshi Saijo.
OK, các manh mối đã ghép xong.
Vậy thì tiếp theo, chính là việc từ tay của tổ chức ngầm của chính phủ, một sân chơi năng lực giả lớn nhất thế giới…cứu người!
Buổi tối, Trần Nặc ở một mình trong một khách sạn ở Tokyo.
Trần Nặc từ chối nhã ý đến thăm của Higashida Ichiro, cũng không nhờ Higashida Ichiro giúp tiếp tục truy tra.
Rốt cuộc…Tuy người đào vàng của tổ chức Thâm Uyên ở Tokyo có không ít tài phú và thế lực nhưng so với một con quái vật khổng lồ xúc tu bao phủ toàn thế giới như Bạch Tuộc Quái, thì vẫn còn kém.
Không tra ra được gì mà lại khiến hắn thêm phiền.
Đối diện chiếc laptop, suy nghĩ hồi lâu, Trần Nặc không có ý định chọn cái biện pháp dễ dàng nhất để dò hỏi tin tức: Thử liên lạc với Varnell, liên lạc với người thân yêu Davarich.
Từ sau khi sự kiện Nam Cực kết thúc, Trần Nặc tỉnh lại sau khi bị đóng băng một năm.
Hắn chưa hề liên lạc với Varnell.
Đầu tiên là bởi vì, tuy Varnell còn sống, nhưng có thể phải đối mặt với thẩm tra nội bộ của Bạch Tuộc Quái, nếu có sơ suất, thân phận sẽ bị bại lộ. Trần Nặc cũng không dám chắc giờ Varnell ở trong nội bộ của Bạch Tuộc Quái có còn an toàn hay không.
Thứ hai là bởi vì, Trần Nặc càng không muốn để lộ thân phận của mình. Nhỡ đâu bên Varnell đã không an toàn, vậy nếu mình liên lạc với Varnell, chẳng phải tương đương với việc mình lộ mình trong tầm mắt của Bạch Tuộc Quái.
Như vậy, những công sức mặc clone đi làm nhiệm vụ ở Nam Cực của mình, há không phải uổng phí sao.
Bây giờ Trần Nặc khác với Trần Diêm La ở kiếp trước.
Trần Diêm La ở kiếp trước, bên cạnh là một đám trẻ con bị bệnh thần kinh không sợ trời không sợ đất, theo hắn khắp thế giới chém giết đã là chuyện cơm bữa.
Nhưng đời này thì khác.
Mình có người nhà, có mẹ, có em gái, còn có bạn bè…mà phần lớn những người này đều là người bình thường.
Việc bảo hộ thân phận, vẫn luôn là điểm Trần Nặc cẩn trọng.
Nhưng…
Việc Satoshi Saijo bị bắt khiến tất cả biện pháp bảo hộ sụp đổ ngay tức khắc!
Trên người Satoshi Saijo có rất nhiều dây dưa, có thể trực tiếp liên hệ đến mình!
Trung Quốc, Kim Lăng, bộ quốc tế của Bát Trung…
Nếu cố ý truy xét, chỉ cần bỏ chút thời gian, có thể tra được địa điểm nhỏ như Bát Trung.
Sau đó, điều tra các mối quan hệ xã hội thường ngày của cô.
Sẽ tìm ra mình… Một thiếu niên biến mất một năm, rồi trở về.
Người cố tình đối chiếu thời gian một chút…vừa khéo lại là thời điểm và một năm sau khi sự kiện Nam Cực phát sinh!
Vậy thì…
Hít một hơi thật sâu, cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm, rồi lại đặt xuống.
Trong lòng Trần Nặc thực sự có một ngọn lửa!
Kia là Lam Môi, không phải ai khác.
Là một trong đám trẻ con bệnh thần kinh sinh tử cùng hắn ở kiếp trước!
Vì những tên này, Trần Nặc nguyện ý liều mạng.
Và Trần Nặc cũng khẳng định, đổi lại là họ, ai nấy cũng sẽ nguyện ý vì mình mà làm chuyện tương tự.
“Cho nên…việc Satoshi Saijo bị truy xét mang lại cảm giác quá khác thường, chẳng lẽ Bạch Tuộc Quái muốn bắt cô để tìm ra phía sau cô có đồng bọn, hay là một tổ chức bí mật nào đó nhắm vào Bạch Tuộc Quái?”
Nghĩ đến đây, Trần Nặc bỗng nhiên cười.
Satoshi Saijo không có đồng bọn, lại càng không có tổ chức.
Nhưng…
Nếu Bạch Tuộc Quái cần…
Ta có thể tạo cho các ngươi một cái mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận