Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 118: 【 Đại sư huynh ]

Chương 118: 【Đại sư huynh】 Bên cạnh Tôn Khả Khả có chút mông lung, kéo kéo ống tay áo Trần Nặc, nhỏ giọng nói: "Trần Nặc, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chúng ta sẽ kể cho ngươi nghe." Trần Nặc vỗ nhẹ nữ hài, sau đó che chắn bạn gái và muội tử ra sau lưng, từ trên cao nhìn xuống gã hòa thượng giả trên đất: "Các ngươi có mấy người dàn trò vậy? Đồng bọn còn ai nữa không? Đang ở đâu?"
Gã hòa thượng giả trên mặt đất thở hổn hển mấy hơi, ngẩng đầu lên: "Vị huynh đệ này, ngươi thật oan uổng cho ta! ... Ta hiểu rồi, vừa rồi, xem ra là ta toàn bộ đều nói trúng phải không?"
"Ừm, nói trúng." Trần Nặc cười lạnh: "Cái này chẳng phải thừa lời sao! Đều là các ngươi bày trò hả? Trước thì gài bẫy người ta, sau đó đến tận cửa giả làm cao nhân?"
"Không có mà!"
Gã hòa thượng giả lắc đầu.
"Không có?"
"Thật sự không có!"
Gã hòa thượng giả đột nhiên kêu lên: "Ta có chứng cứ, có chứng cứ!"
Nói rồi, gã lục lọi trong túi, lấy ra một mảnh giấy nhỏ: "Vị huynh đệ này, ta hiểu ngươi nghi ngờ ta cái gì... Nhưng ta thật sự oan uổng! Vị tiểu muội tử này xảy ra chuyện chắc là đã mấy ngày rồi phải không?
Nhưng ta là chiều nay mới đến Kim Lăng! Không tin ngươi xem này, đây là vé tàu của ta hôm nay!"
Trần Nặc nhíu mày nhận lấy.
Đúng là một tấm vé tàu, chiều nay mới từ tỉnh láng giềng Tô tỉnh đến thành phố Kim Lăng.
Vé tàu nhìn cũng không giống giả.
Trần Nặc cẩn thận, nghĩ ngợi một lát, không để ý gã hòa thượng giả giãy giụa, đưa tay sờ soạng lên y phục gã.
Mấy cái túi, cùng vải vóc quần áo đều sờ hết, cũng không có túi bí mật nào.
Trên người gã chỉ có một tấm vé tàu này, cũng không có vé nào khác.
Nếu là dân lừa đảo chuyên nghiệp, nếu vé giả, thì trên người không thiếu phải có mấy tấm dự bị.
"Ta thật không phải là lừa đảo. Ngươi thật oan uổng cho người ta quá, lão đệ à." Gã hòa thượng giả thở dài.
Trần Nặc kéo gã từ dưới đất đứng dậy, chỉ là vẫn nhíu mày.
Không phải lừa đảo... Vậy gã này nói chuẩn quá vậy.
Tôn Khả Khả dạo gần đây đúng là liên tục gặp chuyện xui xẻo.
Lẽ nào là trùng hợp nói trúng?
"Vậy ngươi nói xem ngươi muốn gì đi." Trần Nặc nhìn gã này.
Gã hòa thượng giả ánh mắt liếc đi chỗ khác một chút, cười hì hì nói: "Ta vốn dĩ là học cái này, trên đường tình cờ gặp các ngươi, thấy vị nữ thí chủ này..."
"Được rồi, đừng thí chủ."
"Được được được, vị tiểu muội tử này." Gã hòa thượng giả lập tức đổi giọng: "Ta thấy nàng đúng là có chút vấn đề, ta thì là học cái này, gặp được, thì đó là duyên phận, kết một mối thiện duyên..."
"Đừng vòng vo, nói thẳng." Trần Nặc cắt ngang.
"Được được được." Gã hòa thượng giả vội vàng nói: "Ta có bùa hộ mệnh này! Có thể cho các ngươi, cầm về cho cô em này, giải trừ tai ương."
"..." Trần Nặc nheo mắt nhìn gã.
Gã này cười khổ: "Thật sự chỉ có chuyện này... Ta thật không có lừa ngươi, ta thật không phải là đồng bọn lừa tiền! Ta thật sự chỉ là trưa nay mới đến Kim Lăng."
"Ừm, bùa hộ mệnh chắc chắn không cho không đi."
"À, cái này..."
"Nói đi, bao nhiêu tiền."
"...Tám...Sáu...Năm...Năm trăm!"
Vốn muốn hô tám trăm, nhưng thấy ánh mắt của tiểu tử này, gã hòa thượng giả lập tức đổi giọng, từ tám nói thành năm, ánh mắt của người này thật là quá sắc bén.
"Năm trăm! Đúng năm trăm thôi! Bùa hộ mệnh này của ta, nhưng là ta tự tay làm, còn được khai quang trước Bồ Tát và Tam Thanh đạo tôn nữa đó! Năm trăm cho ngươi, ngươi tuyệt đối không lỗ!"
"Bồ Tát nhà ngươi cùng Tam Thanh đạo tôn cùng nhau hợp tác khai quang cho người khác à?" Trần Nặc nhíu mày nhìn gã này.
"Ờ..." Gã này dứt khoát ngậm miệng lại.
Vấn đề này rõ là kỳ quái như vậy.
Gã này xem ra đúng là không giống như là dàn trò... Nhưng bảo là dân giang hồ lừa đảo, trúng phóc, xảo thế, nói trúng những gì Tôn Khả Khả gặp gần đây, điều này đúng là có hơi kỳ lạ.
Trần Nặc nghĩ một lát, liền trực tiếp từ trong ví móc ra năm trăm tệ đưa cho gã hòa thượng giả.
"A, Trần Nặc!" Sau lưng Tôn Khả Khả giật mình: "Anh làm gì vậy hả? Năm trăm tệ đấy!"
Trần Nặc lắc đầu, quay đầu nhìn Tôn Khả Khả: "Luôn cảm thấy gần đây em có hơi khác lạ, mua cái cho an tâm đi."
Nói rồi, vẫn đưa tiền ra.
Gã hòa thượng giả nơm nớp lo sợ nhận tiền, tự mình đếm một lần, rồi lại lề mà lề mề từ trong tay áo sờ soạng lấy ra một món đồ nhỏ.
Trần Nặc nhận lấy nhìn lướt qua, hơi khựng lại.
Đây chẳng phải là một con tỳ hưu nhỏ được chạm khắc bằng đá sao.
Đá chỉ là đá bình thường.
Đường nét chạm khắc thì quá tệ.
Đồ này, ném ra miếu Phu Tử, năm trăm tệ có thể mua hai tá còn thừa.
"Chỉ có cái này?"
"Chỉ có cái này thôi mà." Gã hòa thượng giả mặt mày cầu xin: "Đây quả thực là do chính tay ta làm ra đó."
Nói rồi, gã đưa tay trái ra, trên ngón cái đúng là còn dán miếng băng cá nhân: "Lúc ta chạm khắc, ngón tay còn bị thương nữa đó nha."
Trần Nặc nhìn kỹ, ngón tay của người này quả nhiên có các khớp xương lớn, lại có vài chỗ rõ ràng đều là các vết sẹo cũ do bị cắt hay va quệt trầy da, đúng là một người thợ điêu khắc lâu năm.
"Làm điêu khắc được bao nhiêu năm rồi?"
"Ba, năm năm."
"Ba năm năm mà còn chạm khắc tệ như vậy."
"..."
Ngọa tào, mày mua rồi thì thôi, sao còn phải chửi người ta như vậy hả!
Gã hòa thượng giả nuốt nước miếng, không dám mở miệng nói gì.
Trần Nặc nhìn con tỳ hưu nhỏ này một lát, trong tay ước lượng: "Được, đồ ta nhận."
Nói rồi, còn đưa tay vỗ nhẹ lên vai gã này.
Cái vỗ này, một luồng niệm lực mơ hồ, liền vô thanh vô tức rót vào cơ thể gã này.
Mặc dù vẫn chưa đạt đến trình độ có thể dùng như bản đồ chỉ dẫn của Lộc Tế Tế.
Nhưng sau khi hấp thụ sức mạnh phù văn của Vu sư viên, trình độ nắm bắt niệm lực của Trần Nặc đã tăng lên một đoạn.
Gã này chỉ cần không rời khỏi thành Kim Lăng, vậy thì Trần Nặc chỉ cần cẩn thận tìm kiếm niệm lực, sẽ tìm ra được gã.
Gã hòa thượng giả nhận tiền, không dám nhiều lời, nhanh như chớp đã quay đầu chạy mất dạng.
Trần Nặc ước lượng con tỳ hưu bằng đá trong tay, rồi nhét vào tay Tôn Khả Khả: "Cầm lấy cẩn thận nha, năm trăm tệ mua đó."
Vẻ mặt Tôn Khả Khả hơi xót xa: "Trần Nặc à ~ năm trăm tệ đó! Tiền lương một tháng của anh cũng không có nhiều tiền, sao lại tiêu kiểu vậy chứ."
Trần Nặc biết Tôn Khả Khả không phải người hẹp hòi, nói như vậy hoàn toàn là đau lòng cho mình.
Hít sâu một hơi, Trần Nặc kéo tay Tôn Khả Khả, dịu dàng nói: "Mua cho an tâm đi. Gần đây em quả thật hơi xui xẻo, mặc dù không có gì lớn... Nhưng mua cho an tâm mà.
Năm trăm tệ không đắt! Em bị mất một sợi tóc thôi là anh cũng đau lòng rồi."
Tôn Khả Khả dù vẫn xót tiền, nhưng nghe những lời này thì lại không nén được lòng mềm nhũn, không tiện nói gì nữa.
Nàng cẩn thận cất vật này vào trong túi - mặc dù Tôn Khả Khả chê cái thứ này, nhưng cô gái thầm nghĩ, dù gì thì cũng là bạn trai bỏ ra gần một tháng tiền lương để mua, vẫn nên cẩn thận mà cất giữ.
Cô gái dù tuổi chưa lớn, nhưng cũng rất hiểu chuyện.
Biết chuyện này làm thì hoang đường, nhưng đó là do bạn trai cô lo lắng cho mình.
Nếu không, năm trăm tệ để mua một cục đá vụn?
Nếu không phải vì nàng, với cái tính cách không thích chịu thiệt của Trần Nặc, làm sao có chuyện đó được!
Ba người đi bộ từ đầu đường về một mạch, đi một hồi thì về đến khách sạn do lão Tưởng quản lý.
Ở sảnh chính, vừa hay gặp Hạo Nam ca vừa mới dựng xe đạp ở ven đường.
Trương Lâm Sinh nhìn thấy Trần Nặc và Tôn Khả Khả, từ xa đã lên tiếng chào, khóa xe rồi đi đến.
Trần Nặc đánh giá Trương Lâm Sinh, cười cười: "Mấy hôm nay không đi luyện công, trong trường cũng không thấy anh, chạy đi đâu vậy?"
Vốn chỉ là hỏi một câu xã giao, không ngờ mặt Trương Lâm Sinh đỏ bừng lên, ấp úng mấy lần: "À... Không có đi đâu, chỉ là, ở nhà thôi."
Trần Nặc nheo mắt nhìn vị sư huynh tiện nghi này của mình, vốn định hỏi thêm vài câu, nhưng lại thấy Tôn Khả Khả đang ở bên cạnh, không tiện hỏi nhiều...
Ừm, nhỡ đâu đồng chí Trương Lâm Sinh khó xử, lỡ miệng nói ra cái bà vợ nào thì ai gánh?
Nén sự tò mò trong lòng xuống... Kỳ thực Trần Nặc cũng chỉ là muốn hóng chuyện một chút, xem chuyện tình cảm của Lâm Sinh học trò rốt cuộc thế nào rồi.
Hôm đó Lỗi ca đưa Trương Lâm Sinh đi uống rượu say, Lỗi ca sau đó đã gọi điện thoại cho Trần Nặc để kể lại những gì xảy ra.
Trần Nặc thì lại cảm thấy tên kia hẳn là đã tìm ra câu trả lời rồi.
Nhưng về sau diễn biến ra sao, kỳ thật Trần Nặc cũng có chút muốn nghe hóng chuyện.
Trương Lâm Sinh lấy ra một giỏ trái cây từ giỏ xe, và từ trong chiếc balo đeo lệch một bên, lấy ra hai bao thuốc lá Kim Lăng được bọc trong giấy báo.
Cầm rồi, cùng ba người Trần Nặc lên lầu vào quán rượu.
Về đến phòng, các vị phụ huynh đã đánh bài xong, ngồi đó uống trà nói chuyện phiếm.
Hôm nay dì Tống uống thuốc xong, tinh thần rất tốt, khi nói chuyện vui vẻ còn bất chợt thốt ra vài câu nói hài hước, đúng là một căn phòng vui vẻ đầy ắp tiếng cười.
Trương Lâm Sinh đến, khiến lão Tưởng cảm xúc lại càng cao hơn mấy phần, chỉ là việc Lâm Sinh mang giỏ trái cây và thuốc lá, khiến lão Tưởng cũng có chút cảm khái, trong phòng nhiều người, lão Tưởng không tiện từ chối tâm ý của đồ đệ mình.
Nhưng trong lòng quyết định, lát nữa ăn cơm xong, lúc trở về, nhất định phải bắt thằng bé mang thuốc lá về.
Nói về hai tên đồ đệ, xét về tính tình đơn thuần, vị trí của Trương Lâm Sinh trong lòng lão Tưởng cao hơn Trần Nặc nhiều.
Cái thằng nhóc đó ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, lại toàn ra vẻ cười cợt vô tâm.
Mỗi lần nhìn tên nhóc đó là lão không nhịn được mà nổi giận.
Trước đó mượn cớ học thêm, chạy đến nhà mình, biến cái lò luyện thi của lão thành nơi hò hẹn yêu đương.
Tốt thôi, kỳ thực những điều này đều không phải là quan trọng nhất.
Quan trọng nhất chính là...
Không biết vì sao, cũng chẳng rõ nguyên nhân gì.
Mỗi lần lão Tưởng nhìn thấy Trần Nặc, trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu!
Cứ thấy tiểu tử này mà cười với mình một tiếng, mình liền có cảm giác da đầu tê dại.
Luôn có cảm giác tiểu tử này sẽ làm chuyện gì xấu, sẽ hố mình.
Ừm, chắc là ảo giác thôi.
Người đã đông đủ, thời gian cũng không còn nhiều, liền gọi phục vụ mang đồ ăn lên.
Tám món nguội, tám món nóng lần lượt được dọn lên, Trần Nặc chủ động mở bình rượu Mao Đài mang đến, sau đó rót đầy cho lão Tưởng, lão Tôn cùng thầy giáo dạy Toán. Rồi cười hề hề rót cho mình và Trương Lâm Sinh mỗi người một chén.
Lão Tôn và lão Tưởng liếc nhìn nhau, không nói gì.
Trần Nặc lại cầm nước hoa quả trên bàn rót cho Tống Xảo Vân, Dương Hiểu Nghệ và Tôn Khả Khả mỗi người một chén, riêng cô em Trần Tiểu Diệp thì chỉ rót nửa chén.
Lão Tưởng nhìn mọi người, thở dài, đứng dậy nâng chén.
"Vốn không muốn tổ chức bữa này, nhưng năm mươi sao... Năm mươi là tuổi biết mệnh trời, thôi thì cũng nên làm chút. Ta tuổi này, cả đời cũng sắp đến ga cuối rồi.
Đến Kim Lăng này, không có gì hơn, lão Tôn, lão Hà (thầy dạy Toán) ta ở trường bao nhiêu năm nay cũng không kết giao được bạn bè nào, những năm gần đây, nhờ các người chiếu cố, nhà ta còn có một bà lão đau ốm. Ở trường nhiều khi đều nhờ các ngươi giúp ta xử lý rất nhiều chuyện... Bao năm nay, không dễ dàng gì, ta cảm ơn!"
Nói đến đây, lão Tưởng có chút xúc động, hít một hơi thật sâu: "Ta uống!"
Nâng cổ lên, một hơi cạn chén.
Lão Tôn cùng thầy giáo Hà liếc nhau một cái, cười rồi cũng đều uống cạn.
Trần Nặc và Trương Lâm Sinh chạm cốc, uống một hơi cũng vào bụng.
Hạo Nam ban đầu hơi ngại, thấy Trần Nặc làm thế, lúc này mới uống một ngụm.
Trần Nặc chủ động cầm bình rượu, rót tiếp cho mọi người.
"Chén thứ hai này." Lão Tưởng lại nâng chén lên...
Lần này còn chưa để lão Tưởng nói hết, cửa phòng bỗng bị đẩy ra.
Cửa vừa mở, một người từ bên ngoài bước vào.
"Sư phụ! Con đến đây! Con đến chúc thọ cho thầy!"
Một thân vest thẳng thớm - nhưng nhìn hơi rộng, không vừa người lắm.
Gọn gàng sạch sẽ, giày da cũng được lau bóng loáng.
Mặt mày cũng sạch sẽ, chỉ là vốn khuôn mặt nhìn có vẻ đoan chính hiền lành, phía đuôi lông mày trái lại có một nốt ruồi đen, trên nốt ruồi lại mọc ra một nhúm lông đen, trông có chút gian xảo.
Người này vừa vào cửa, vừa nói một câu, ánh mắt đảo quanh phòng một lượt, vừa trông thấy Trần Nặc thì ngẩn người ra.
Trần Nặc cũng ngớ người một chút, nụ cười trên mặt trở nên cổ quái: "Nha?"
Lão Tưởng cũng ngẩn ra, trên mặt có chút kinh ngạc vui mừng: "Ngô Đạo! Sao con lại đến đây?"
Dừng lại một chút, lão Tưởng giới thiệu với mọi người: "À, mọi người, đây là học sinh năm đó của ta ở quê Huy tỉnh... ừm, một học sinh."
"Học sinh?" Trần Nặc cười: "Học sinh của thầy?"
Lão Tưởng có chút do dự, thở dài: "Trần Nặc, Lâm Sinh... các cậu, phải gọi là đại sư huynh."
Đại sư huynh?
Nụ cười trên mặt Trần Nặc càng đậm.
Còn vị đại sư huynh ở cửa kia, thì ngơ ngác nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận