Ổn Trụ Biệt Lãng
Chương 270: 【 toàn trường tiêu phí từ La công tử tính tiền! 】(năm hợp nhất chương! )
Chương 270: 【Toàn trường tiêu phí để La công tử tính tiền!】(Gộp năm chương!) Năm 2001 là năm thứ hai Trung Quốc thực hiện chính sách nghỉ lễ dài ngày 1 tháng 5 và 1 tháng 10.
Trùng hợp là năm ngoái Trần Nặc vừa trọng sinh trở về vào cuối năm, không trải qua kỳ nghỉ ngắn năm ngoái.
Mà năm nay, năm 2001, trước kỳ nghỉ dài, bầu không khí lễ hội trong trường đã bắt đầu tràn ngập.
Rõ ràng sự hào hứng của các học sinh đã bắt đầu chuyển sang kỳ nghỉ sắp tới. Vào giờ nghỉ giữa buổi, những câu chuyện của học sinh đã bắt đầu sôi nổi thảo luận về những địa điểm vui chơi trong kỳ nghỉ dài sắp tới.
Ngay cả với đám học sinh lớp 12 khổ sở.
Trường Bát Trung rốt cuộc không phải là một nơi có nội tình học tập quá tốt, mặc dù sau khi khai giảng học kỳ này, trường cấp ba dưới sự chỉnh đốn mạnh tay của lão Tôn, đã điên cuồng siết chặt phong cách học tập, với lớp chọn 12 ban 6 làm đại diện đã có không khí toàn lực chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng một kỳ nghỉ ngắn, các học sinh đã căng thẳng hơn một tháng thần kinh, không thể tránh được có chút thả lỏng.
Lớp 12 ban 6 tự nhiên không thể thật sự để học sinh thả rông trong một kỳ nghỉ ngắn 1 tháng 10 như vậy.
Lão Tôn đã sớm chuẩn bị một loạt kế hoạch.
Ba ngày.
Lão Tôn cho học sinh lớp 12 ban 6 nghỉ ngơi thực sự chỉ có ba ngày. Những ngày nghỉ còn lại của hắn, đều được chất đầy chương trình học thêm dưới danh nghĩa "tự học lớp" "lớp nâng cao".
Hành động này tự nhiên khiến học sinh lớp 12 ban 6 kêu khổ thấu trời, nhưng trứng chọi đá —— huống chi phụ huynh cũng cơ bản ủng hộ quyết định của trường.
Thế là, mọi việc cứ như thế được quyết định.
Ngày 1 tháng 10 đến ngày 3, cho các học sinh về nhà nghỉ ngơi, ngày 4 quay lại trường.
Trường quốc tế nơi Trần Nặc học tự nhiên hoàn toàn khác biệt, không có nhiệm vụ thi đại học, không có áp lực học tập, trước kỳ nghỉ dài 1 tháng 10, đám con nhà giàu ở lớp dự bị này đã bắt đầu hẹn nhau kế hoạch đi chơi trong kỳ nghỉ.
Thời đại này, lựa chọn giải trí không đa dạng phong phú như thế hệ sau, đặc biệt là với những người trẻ tuổi này.
Nghỉ lễ à, đơn giản là hẹn nhau đi chơi điện tử, đi hát Karaoke.
Khá khẩm hơn một chút, cũng chỉ là buổi tối hẹn nhau đi nhảy nhót ở vũ trường thôi.
Sau đó... hết.
Đi du lịch không phải là không được.
Nhưng ngành du lịch vẫn còn đang ở giai đoạn sơ khai của sự phát triển phồn vinh.
Thói quen tự do vẫn chưa được thức tỉnh. Phần lớn người đi du lịch đều đi theo đoàn du lịch của các cơ quan.
Thật sự không có gì thú vị —— đặc biệt là đối với những người trẻ tuổi t·h·í·c·h tự do, thực sự không có nhiều hấp dẫn.
Trần Nặc từ chối ba lần mời đi chơi của những người khác.
Một lần là Chu Khải tổ chức hát Karaoke và đi sàn nhảy.
Một lần là một nửa số học sinh lớp dự bị tổ chức đi quán bar đêm.
Còn một lần, là Chu Khải nhăn nhó đích thân mời Trần Nặc đến nhà ăn cơm chơi điện t·ử —— còn ám chỉ, là bố hắn muốn mời Trần Nặc đi ăn một bữa cơm chay.
Trần Nặc cười tủm tỉm bày tỏ cảm tạ, sau đó dứt khoát cự tuyệt.
Đùa gì vậy.
Mặc dù bình thường làm lão đại trong trường cũng cảm thấy không tệ lắm——nhưng cả ngày đi chơi cùng lũ nhóc này, đã quá đủ rồi. Nghỉ mà còn phải đi trông đám nhóc này nữa à, phải trông coi chúng nó à?
Huống chi, Trần Nặc có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Sáng sớm ngày 2 tháng 10.
Trạm xe buýt khu danh thắng Vũ Hoa Đài phía nam thành phố Kim Lăng.
Tôn Khả Khả và Đỗ Hiểu Yến cùng nhau bước xuống một chiếc taxi màu vàng nhạt.
Mối quan hệ giữa hai người trong lớp ngày càng tốt, mơ hồ có chút hương vị khuê m·ậ·t.
Sáng sớm Đỗ Hiểu Yến đã ra ngoài, cố ý vòng qua nhà Tôn Khả Khả rủ nàng cùng đi.
Hôm nay, là hoạt động tập thể không chính thức của lớp 12 ban 6 —— học sinh tự phát.
Người đề xuất hoạt động là đội trưởng tiểu đội hiện vẫn vô danh, cùng vài uỷ viên ban cán sự lớp và một vài thành phần tích cực tham gia hoạt động.
Trong hoạt động đề xuất: Tổ chức toàn bộ học sinh đi du lịch một ngày ở Tô Châu.
Khẩu hiệu triệu tập hoạt động là: Đây có thể là hoạt động tập thể cuối cùng trong ba năm cấp ba của mọi người.
Học kỳ lớp 12, lão Tôn có lẽ vẫn còn có thể mở ân cho nghỉ ba ngày.
Đến học kỳ sau, dù có kỳ nghỉ ngắn 1 tháng 5, nhưng lúc đó kỳ thi đại học đã ở ngay trước mắt, trường nhất định sẽ không thể để học sinh này nghỉ nữa.
Nói cách khác, trước khi tốt nghiệp, có lẽ đây là lần cuối cùng mọi người có thể cùng nhau đi chơi đùa, và duy trì tình bạn bè giữa các học sinh.
Cơ hội cuối cùng… luận điệu này rất nhanh đã nhận được sự hưởng ứng của phần lớn học sinh trong lớp.
Người trẻ tuổi mà, phần lớn vẫn là t·h·í·c·h tham gia náo nhiệt đi ra ngoài chơi.
Mặc dù Tôn Khả Khả chưa chắc đã muốn đi… nhưng không chịu n·ổi sự quấy rầy đòi hỏi của Đỗ Hiểu Yến.
Tiện thể nói một chút, Đỗ Hiểu Yến gần đây có chút biểu hiện không bình thường với La Thanh—— lớp 12, những người trẻ tuổi này dần dần lớn lên, cũng dần dần trở nên không còn ngây thơ nữa.
La Thanh, cậu ấm nhà giàu ẩn hình, dần dần bị người ta chú ý đến theo thời gian.
Đỗ Hiểu Yến chính là một trong số đó —— trước đây cô cũng tham gia ủy ban của trường, tổ chức phục vụ cho các giáo viên nước ngoài và hiệu trưởng nhà trường.
Tương đương có cơ hội được tiếp xúc xã hội một cách biến tướng, đồng thời cũng mở mang tầm mắt.
Không còn là cô bé Đỗ Hiểu Yến ngây thơ vô tri nữa, chợt p·h·át hiện, thì ra bên cạnh mình có một kho báu như vậy!
Gia thế tốt, bối cảnh mạnh, người lại khiêm tốn, tính cách dễ hòa đồng, đều là người có sở thích tốt.
Quan trọng nhất là, La Thanh cao lớn vạm vỡ, không xấu xí, tuy nhìn hơi thô một chút —— nhưng cũng tính là theo hình tượng rắn rỏi nha.
Một tháng qua, Đỗ Hiểu Yến đã nhiều lần tiếp cận La Thanh, nhưng La Thanh dường như không hề p·h·át hiện ra làn thu thuỷ mà Đỗ Hiểu Yến đưa đến.
Đỗ Hiểu Yến tự nhiên là nhờ cậy đến bạn thân Tôn Khả Khả——nàng hiểu rất rõ, do mối quan hệ của Trần Nặc lúc trước, Tôn Khả Khả và La Thanh là bạn bè tốt.
Nếu có thể có được sự giúp sức của Tôn Khả Khả, nắm được La Thanh người chưa bị nhiều kẻ yêu diễm dòm ngó đến, cơ hội sẽ lớn hơn rất nhiều.
Thế là, hoạt động du lịch tự phát này của học sinh, Đỗ Hiểu Yến đương nhiên phải đến.
Tôn Khả Khả rất hiểu ý đồ của Đỗ Hiểu Yến, nhưng…
Nói thế nào nhỉ, Tôn Khả Khả cũng không cảm thấy La Thanh sẽ coi trọng Đỗ Hiểu Yến.
Lần hành động đối phó "Trà xanh nữ" kia, Tôn Khả Khả đã thấy hết. La Thanh t·h·í·c·h những cô gái dịu dàng, ngọt ngào, có chút mùi vị đáng yêu.
Đỗ Hiểu Yến tính cách tùy tiện, lại thêm tướng mạo thiên về sự mạnh mẽ, có lẽ La Thanh sẽ không thích.
Nhưng…giúp thì vẫn phải giúp thôi.
Dù sao, từ lớp 12 đến giờ, người bạn tốt nhất của cô trong lớp chỉ có Đỗ Hiểu Yến.
Lúc 8:30 sáng, học sinh lớp 12 ban 6 lần lượt tập trung tại cổng nam khu danh lam thắng cảnh Vũ Hoa Đài.
Địa điểm đi du lịch Tô Châu lần này là quyết định chung của mọi người: Công viên giải trí Tô Châu.
Năm 2001, Disney vẫn chưa xâm nhập vào nội địa Trung Quốc.
Mà lúc này, có một câu quảng cáo rất thịnh hành: Disney quá xa, hãy đến công viên giải trí Tô Châu.
Có thể thấy được sức hút của công viên Tô Châu năm đó.
Nói thế nào nhỉ...so với Disney thật sự, đương nhiên còn kém rất nhiều.
Nhưng về phần c·ứ·n·g và các hạng mục giải trí, công viên giải trí Tô Châu năm đó lại là một trong những khu vui chơi lớn hàng đầu của cả nước.
Thành phố Kim Lăng lại không xa Tô Châu, tự nhiên trở thành địa điểm đi chơi của mọi người.
Hoạt động là do học sinh tự p·h·át, không có giáo viên tham gia.
Tiền xe được lấy từ quỹ lớp —— lúc đầu mọi người định đi tàu hỏa hoặc xe khách đường dài đến Tô Châu.
Nhưng vì có một phụ huynh học sinh tình cờ làm ở một công ty du lịch trong thành phố, nhận thầu xe buýt du lịch.
Nghe nói đến chuyện này đã hết lòng ủng hộ, cung cấp một chiếc xe du lịch với giá gốc, phụ trách đưa đón các học sinh đi lại.
Việc này đã tiết kiệm được một khoản chi phí đáng kể.
Còn đến công viên Tô Châu, vé vào cổng và các hạng mục vui chơi giải trí thu phí trong công viên… đều do học sinh tự lo liệu.
Đương nhiên, không chỉ riêng học sinh.
Hoạt động tự phát, nói xong cũng có thể tự dẫn theo vài người bạn hoặc người thân.
Ví dụ như một số phụ huynh lo lắng con cái chạy đi chỗ khác, cũng tự mình đi th·e·o, dù sao phí tổn là tự lo.
Lớp 12 ban 6 tổng cộng có 46 học sinh tham gia hoạt động lần này.
Nhưng số người tập trung lại là 58.
Thêm ra 12 người, là phụ huynh và người thân của học sinh.
Sáu học sinh dẫn theo bố hoặc mẹ.
Bốn học sinh dẫn theo anh chị em.
Còn hai nữ sinh mạnh dạn hơn! Thế mà còn lén lút mang cả bạn trai đến!
Rõ ràng, dù trường Bát Trung siết chặt phong cách học tập như thế nào, thì cũng không thể ch·ố·n·g đỡ được sức sống thanh xuân mãnh liệt nha.
Uông Húc năm nay 21 tuổi, sinh viên năm ba.
Người Kim Lăng.
Đang học tại Đại học Đông Nam.
Đại học Đông Nam là một trường đại học trọng điểm nổi tiếng của thành phố Kim Lăng, đồng thời cũng là trường đại học trọng điểm nổi tiếng trong nước, thuộc danh sách 211 và 985.
Ở thành phố Kim Lăng, nhà nào có con thi đậu vào Đông đại thì cũng là một chuyện đáng để cả nhà ăn mừng.
So với ở Đại học Nam Kinh thì không bằng, nhưng đặt trong phạm vi cả nước thì cũng là một trường danh tiếng có tiếng.
Việc Uông Húc có thể học ở Đại học Đông thì, trong các tiết học thành tích cũng coi như không tệ.
Hơn nữa, việc học ở Đại học Đông đối với Uông Húc mà nói còn có một cái lợi thế: gần nhà.
Là người địa phương ở Nam Kinh, mà học đại học ở các trường đại học tại bản địa thì cuộc sống tiện lợi không phải một chút hai chút mà có thể nói hết.
Sáng sớm hôm nay, Uông Húc đang được nghỉ dài ngày ở nhà thì bị cô em gái kéo mạnh từ trên giường dậy.
Hôm nay, cô em Vương Cầm muốn cùng bạn học trong lớp đi du lịch Tô Châu, mà còn có thể mang theo người nhà đi cùng.
Thương con gái, cha mẹ Vương gia liền quyết định để người con trai cả đã học đại học, trưởng thành đi theo con gái.
Dù sao cũng là con gái, dù là hoạt động tập thể, nhưng nghe nói là do học sinh tự tổ chức, không có người nhà đi cùng, lúc nào cũng thấy bất an.
Uông Húc thực sự không muốn đi một chút nào!
Vốn định ở nhà nằm ườn hai ngày, rồi những ngày còn lại thì đi cùng bạn học vào quán net cày game sập mặt trời.
Hôm nay chỉ muốn ngủ nướng thật ngon, nào muốn đi nơi khác trông em?
Nhưng mà... Tối qua cha mẹ đã dặn dò rồi.
Lúc bị kéo ra khỏi cửa, Uông Húc vẫn còn bộ dạng không tình nguyện, cơn buồn ngủ còn chưa tan.
Đi theo em gái bắt taxi đến địa điểm tập trung, nhìn một đám học sinh cấp ba đang cười nói huyên náo, Uông Húc ngáp dài một cái.
Trong lòng tính toán đường từ Nam Kinh đến Tô Châu còn hai tiếng xe, vẫn có thể ngủ một giấc.
Vương Cầm đang vui vẻ nói chuyện líu ríu cùng các bạn nữ trong lớp.
Thực ra cô em này thuộc một nhóm với Tôn Khả Khả và Đỗ Hiểu Yến.
Tôn Khả Khả là hoa khôi của trường kiêm con gái phó hiệu trưởng, Đỗ Hiểu Yến cũng là một người tính tình hướng ngoại mạnh mẽ, cho nên nhóm này lấy hai người cầm đầu, tập hợp thêm ba bốn cô gái nữa.
Vương Cầm là một trong số đó.
Vốn dĩ Vương Cầm còn muốn lịch sự giới thiệu người anh trai đi cùng, nhưng thấy anh trai mặt không thèm để ý trốn một bên, dựa vào tường cầm điện thoại không biết đang cày cái gì.
Thế là thôi luôn.
Xe buýt của công ty du lịch nhanh chóng đến.
Mọi người gọi nhau lên xe, tự tìm chỗ ngồi.
Uông Húc chậm chạp đi phía sau cùng, đồng thời còn đang nhắn tin với bạn học thời đại học, hẹn ngày mai đi quán net chơi game...
Đột nhiên, Uông Húc đi đến cửa xe buýt thì khựng lại, khóe mắt liếc thấy một bóng hình ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ hàng đầu.
Cái bóng hình kia, vèo một cái, nhảy vào mắt Uông Húc, lập tức không rút ra được!
Tin nhắn của bạn học trong điện thoại di động cũng không kịp trả lời, Uông Húc theo bản năng nhìn chằm chằm cô gái một tay chống má, nhìn ra ngoài cửa sổ...
Mái tóc của cô gái, dưới ánh mặt trời buổi sớm, phảng phất tỏa ra ánh vàng kim lộng lẫy.
Làn da vốn đã trắng nõn, lại càng như ngà voi, khiến người mê đắm.
Tuy chỉ thấy một bên mặt, nhưng đường cong gương mặt ôn nhu, sống mũi thẳng tắp, cùng với đôi mắt đào hoa phác họa ra dáng vẻ mặt mày, lập tức khiến người ta có cảm giác rung động vì vẻ đẹp!
Mặc dù chỉ là một chiếc áo phông trắng tay ngắn, quần short jean bình thường, nhưng đôi chân của cô gái vừa dài vừa trắng, dưới chân là đôi giày thể thao tràn đầy sức sống.
Uông Húc ngây người ra!
Trong nháy mắt cảm thấy, những nữ sinh được mấy tên cẩu độc thân trong ký túc xá tâng bốc là hoa khôi của viện trong trường, so với cô gái này quả thực chỉ là thứ phấn son tầm thường!
Tôn Khả Khả đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì đột nhiên cảm thấy tim rung động, theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi trắng trẻo đang đứng trước mặt.
Áo phông xanh nhạt có hoa văn, trông rất tinh thần, nếu đi ngoài đường thì cũng thuộc hàng s·o·á·i ca không hơn không kém. Tóc ngắn cũng gọn gàng, chỉ là đôi mắt nhìn mình chằm chằm khiến Tôn Khả Khả theo bản năng cau mày.
"Chào bạn, chỗ này có ai ngồi không?" Uông Húc cố gắng tươi cười chào hỏi Tôn Khả Khả.
Chưa đợi Tôn Khả Khả trả lời, Uông Húc đã nhanh nhảu cười nói: "Tôi là anh trai Vương Cầm, đi cùng giúp đỡ, phục vụ các bạn học, bảo vệ mọi người."
Anh trai Vương Cầm?
Tôn Khả Khả khẽ nhíu mày.
Vương Cầm là bạn gái trong nhóm của mình, quan hệ cũng không tệ.
"Tôi ngồi đây được chứ?" Uông Húc nói xong, không chờ Tôn Khả Khả trả lời, đã ngồi phịch xuống.
Tôn Khả Khả có chút ngẩn người.
Chỗ này... Mình để cho Đỗ Hiểu Yến mà.
Nhưng mà Đỗ Hiểu Yến lúc này vẫn chưa lên xe, đang nói chuyện với La Thanh ở dưới xe về việc chuyển hành lý và thùng nước, chỗ ngồi vừa vặn bị bỏ trống.
Nhưng mà...
Anh trai của bạn học Vương Cầm, như vậy thì Tôn Khả Khả dường như cũng không tiện nói thẳng là đuổi người đi.
Nghĩ ngợi, Tôn Khả Khả khẽ "Ừ" một tiếng.
"Cậu tên gì vậy?"
"...Tôn Khả Khả."
"A a, hình như tôi nghe em gái tôi nhắc đến rồi." Uông Húc tiếp tục tự giới thiệu, mang theo một chút thận trọng và khoe khoang: "Tôi cũng là người Nam Kinh, học ở Đại học Đông."
Cái mác Đại học Đông vẫn có chút giá trị, Tôn Khả Khả theo bản năng nhìn Uông Húc kỹ hơn một chút.
"Tôi năm thứ ba đại học, sang năm là tốt nghiệp." Uông Húc cố ý giữ khoảng cách an toàn trong lời nói, thở dài: "Hôm nay bị Vương Cầm gọi đi giúp đỡ, tôi còn thấy rất hào hứng. Chớp mắt một cái mình cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi. Nhưng hôm nay nhìn các bạn học, lại không nhịn được nhớ lại những năm tháng cấp ba của mình, ai... Thanh xuân, thật là trôi nhanh quá..."
Tôn Khả Khả là người tính tình hiền hòa, ôn nhu, không thích tranh giành.
Nghe Uông Húc, khẽ gật đầu: "Ừm, thực ra lớp chúng mình tổ chức chuyến đi này, cũng là để mọi người có một kỷ niệm cho những năm tháng cấp ba."
"Cấp ba tốt, thật sự tốt. Vừa lên đại học, đã cảm thấy mình già đi rất nhiều, chớp mắt mấy năm đại học đã trôi qua, từ thiếu niên thành người lớn, có khi soi gương nhìn mình, còn thấy mình già đi nhiều đấy." Uông Húc là một người rất biết cách nói chuyện phiếm, vừa nói vừa cười: "Đôi khi nghĩ lại, sang năm mình sẽ tốt nghiệp đi làm, mà như thể những năm trung học vẫn còn hôm qua ấy..."
Hắn cực kỳ giỏi nắm bắt tâm lý người khác!
Ở tuổi cấp ba, là giai đoạn mà một đứa trẻ choai choai chuyển biến từ tuổi thiếu niên sang tuổi thanh niên, lúc này sắp phải tạm biệt những năm tháng cấp ba, chính là một thời điểm nhạy cảm cảm nhận sự thay đổi của bản thân.
Nói đến đề tài này có thể gây được sự đồng cảm lớn nhất từ học sinh sắp tốt nghiệp cấp ba.
Quả nhiên, Tôn Khả Khả thực sự lắng nghe, nghiêm túc gật đầu: "Cậu nói đúng."
"À đúng rồi, tôi tên Uông Húc, ba chấm thủy, chữ Húc trong Húc Nhật Đông Thăng." Uông Húc cố ý cẩn thận nói tên mình, sau đó trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng — đây cũng là một câu chuyện nhỏ trong tên của hắn, thường dựa vào câu chuyện nhỏ này để bắt chuyện với người khác.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, Tôn Khả Khả nhanh chóng phản ứng: "Cậu họ Uông? Nhưng mà Vương Cầm..."
"Tôi, cha tôi họ Uông, mẹ tôi họ Vương." Uông Húc cười nói: "Anh em tôi, một người theo họ bố, một người theo họ mẹ.
Này! Nói đến đây, còn có cả một câu chuyện nữa đấy..."
Nói đến đây, cố ý bỏ lửng một câu.
Một cách tự nhiên, không quan tâm là tò mò thật hay là lịch sự, lúc này đối phương đều sẽ hỏi một câu: Chuyện gì vậy?
Quả nhiên, Tôn Khả Khả ngây thơ một lần nữa không đề phòng, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Đúng vậy đó... Chuyện của cha mẹ tôi ngày xưa..."
Uông Húc bắt đầu kể chuyện cha mẹ mình năm xưa, kể một người nhà nghèo yêu một tiểu thư nhà giàu, hai người vượt qua sự ngăn cản của gia đình, cuối cùng hạnh phúc đến với nhau.
Nhưng vì giữ sự cân bằng của cả hai nhà, hai vợ chồng quyết định sinh hai con, một đứa theo họ cha, một đứa theo họ mẹ.
Xem như một câu chuyện tình yêu không quá đột ngột và tốt đẹp.
Tôn Khả Khả lịch sự nghiêm túc lắng nghe - đó là điều gia giáo cho phép.
Ông Tôn dạy rằng con cái phải có lễ phép ở ngoài, nhất là khi nói chuyện với người khác, phải có một bộ nghi thức trò chuyện tự nhiên.
Lúc này, La Thanh và Đỗ Hiểu Yến lên xe.
Chuyển xong nước khoáng, hai người tuần tự lên xe.
La Thanh lên đến cửa xe, bỗng nhìn thấy Tôn Khả Khả đang ngồi ở vị trí hàng đầu, cùng một người trẻ tuổi xa lạ đang ngồi cạnh, còn đang trò chuyện.
La Thanh lập tức nhíu mày.
Đi tới, La Thanh nhẹ nhàng vỗ vào lưng ghế.
"Khả Khả."
"Ai? La Thanh, sao vậy?" Tôn Khả Khả ngẩng đầu, mỉm cười nhìn La Thanh.
La Thanh nheo mắt lạnh lùng nhìn Uông Húc một chút, sau đó khi nhìn sang Tôn Khả Khả, trên mặt lại tươi cười: "Phía trước ồn quá, cậu có muốn xuống phía sau ngồi không? Cậu không phải rất dễ bị say xe sao?"
Tôn Khả Khả sửng sốt một chút.
Mình lúc nào dễ bị say xe rồi?
Nhưng ngay lập tức đã hiểu ý của La Thanh.
Ừm... Rất vi diệu, nhưng Tôn Khả Khả đã hiểu.
Tôn Khả Khả do dự một chút, dường như việc tùy tiện chạy ra phía sau như vậy, có chút cố ý tỏ vẻ ghét bỏ người khác một cách quá rõ ràng.
Dù sao cũng là anh trai của bạn học, hơn nữa, người ta cũng không nói lời nào quá đáng, cũng không làm hành động quá phận nào...
Nếu cứ tùy tiện bỏ đi như thế, để lại dấu vết quá rõ ràng, có chút bất lịch sự nhỉ?
Thế là cô mỉm cười nói: "Không sao, em ngồi chỗ này cũng được, dù sao cũng chỉ hơn một tiếng nữa thôi."
Dừng một chút, cô nói thêm: "Đây là anh Vương Cầm, em vừa hay muốn hỏi anh ấy một vài chuyện về đại học."
Tôn Khả Khả dùng từ rất chừng mực.
Ví dụ như khi nhắc đến Uông Húc.
Tôn Khả Khả nói là "hỏi anh ấy" chứ không phải "cùng anh ấy hỏi".
Nếu dùng chữ "cùng", sẽ để lộ mối quan hệ giữa hai người ngang hàng với nhau.
La Thanh có chút không vui liếc nhìn Uông Húc.
Uông Húc lúc này lại nhìn thẳng, không nói lời nào, dường như không hề phản ứng gì trước lời nói và ánh mắt của La Thanh, dù sao thì cũng đã học đại học ba năm rồi, mặt dày cũng không thể so với học sinh cấp ba được.
Tán gái mà!
Mặt không dày một chút thì sao được?
Huống chi đây còn là một cô em cực phẩm! Cũng đáng để mình mặt dày một phen.
La Thanh cũng không tiện nói gì.
Giúp huynh đệ để ý bạn gái, cũng không thể quá rõ ràng được.
Do dự một chút, La Thanh cau mày nói: "Ừm, nếu có gì thì em gọi anh nhé."
Nói xong, La Thanh đi về phía sau xe buýt.
Đỗ Hiểu Yến vốn có thể gọi Uông Húc ra ngoài, nhưng Tôn Khả Khả đã nói như vậy rồi, Đỗ Hiểu Yến cũng không tiện mở miệng, cô nhíu mày nhìn Uông Húc một chút, rồi cũng đi về phía sau xe.
Đỗ Hiểu Yến cũng không đi xa, vừa tới phía sau, liền ngồi ngay cạnh Vương Cầm.
Vương Cầm là một cô gái có chút ngốc nghếch, lúc này còn không hay biết anh trai mình đã chạy đến làm quen với Tôn giáo hoa, còn đang mải mê nói chuyện ríu rít với một nữ sinh ngồi hàng sau về mấy chuyện bát quái của ngôi sao.
"Vương Cầm, anh trai cậu bị sao vậy?"
Đỗ Hiểu Yến vừa đặt mông xuống ghế, vừa kéo Vương Cầm một cái.
Vương Cầm ngớ người.
Đỗ Hiểu Yến chỉ về phía trước: "Này, cậu nhìn xem!"
Vương Cầm nhìn theo, lập tức cũng ngớ ra.
Anh trai mình đang ngồi cạnh Tôn Khả Khả, trông phấn chấn, nói năng nhỏ nhẹ...
"Anh trai cậu không định giở trò gì đấy chứ?"
"Tớ, tớ, tớ không biết đâu..." Vương Cầm sắp khóc rồi.
Cô rất rõ, câu chuyện tình cảm nổi tiếng của Tôn giáo hoa với nam sinh tên Trần Nặc trong trường, cả trường từ học sinh đến giáo viên cơ bản đều biết chứ!
Hơn nữa, cái anh chàng Trần Nặc đó, nghe nói rất có uy, La Thanh bọn họ đều cực kỳ nể Trần Nặc.
Năm ngoái, đám học sinh cá biệt của lớp 12 đã mấy lần tìm Trần Nặc gây sự, đều bị hắn dễ dàng hóa giải, sau này nghe nói anh Hạo Nam đã tốt nghiệp cấp 3, đều rất cung kính với Trần Nặc.
Những cô gái trong hội bạn của mình đều biết Tôn Khả Khả đã có bạn trai.
Mà bạn trai Trần Nặc vốn là người của lớp 6 khóa 12!
Đẹp trai không nói, còn hào phóng, rất tốt với đám bạn nữ của Tôn Khả Khả, ai ai cũng khen ngợi hết lời.
Nếu như anh trai mình lại đi cua Tôn Khả Khả, chọc giận Tôn Khả Khả thì...
Vậy chẳng phải sẽ khiến mình khó xử trước hội bạn này sao!
"Anh, anh trai tớ, chắc anh ấy tùy tiện ngồi thôi, tùy tiện, tùy tiện nói chuyện thôi..."
Vương Cầm lắp ba lắp bắp.
Nhưng nghĩ đến những hành động thường ngày của anh trai, đến cả cô cũng không tin nổi những lời mình nói.
Đỗ Hiểu Yến cau mày: "Mong là vậy!"
Nhưng sau đó, điều khiến hai người im lặng là, Tôn Khả Khả và Uông Húc dường như nói chuyện rất hòa hợp.
Ban đầu chỉ là Uông Húc một mình thao thao bất tuyệt, sau đó Tôn Khả Khả cũng bắt đầu nói chuyện, thậm chí còn có vẻ rất hứng thú khi hỏi Uông Húc một vài vấn đề.
Xem ra, hai người trò chuyện khá tốt.
"Thực ra, cuộc sống đại học hoàn toàn khác với những gì em tưởng tượng đấy. À, ví dụ như Đông Đại nhé... Thật ra, Đông Đại rất khó thi, nhất là các khoa viện của bọn anh..."
Uông Húc thấy Tôn Khả Khả có vẻ rất hứng thú với đại học của mình, liền bắt đầu giảng giải.
Tôn Khả Khả lại rất hứng thú với Đông Đại.
Thực tế, khi thi đại học, lựa chọn hàng đầu của cô là hi vọng thi đỗ vào một trường đại học ở Kim Lăng.
Dù sao thì, gia đình cũng không muốn con gái đi xa nhà bốn năm đại học.
Không nỡ mà.
Đương nhiên, nếu là Thanh Hoa hay Bắc Đại, thì cứ đi thôi!
Nhưng, Tôn Khả Khả lại không thi đỗ nổi!
Đại học địa phương, số một đương nhiên là Nam Đại.
Năm 2001, Nam Đại vẫn là trường nằm trong top 5, thậm chí top 3 các trường đại học trên toàn quốc.
Chỉ sau Thanh Hoa Bắc Đại là hai trường top đầu.
Đối với người địa phương mà nói, thi đỗ vào Nam Đại, quả thật nói ra sẽ khiến bạn bè, hàng xóm phải ghen tị.
Nhưng vấn đề là, với thành tích hiện tại của Tôn giáo hoa.
Nam Đại ư...Chỉ có thể nghĩ thôi.
Đông Đại là một mục tiêu tương đối không quá xa vời.
985 và 211 song trọng điểm.
Trường danh giá ở địa phương.
Lịch sử lâu đời.
Hơn nữa, thành tích của Tôn giáo hoa hiện giờ tuy chưa đủ, nhưng chẳng phải còn một năm nữa sao.
Gần đây, thành tích của cô đột nhiên tăng vọt, giáo viên đều nói cô như bỗng nhiên thông suốt.
Trong một năm tới, nếu cô chịu khó học tập thì dường như việc vào Đông Đại cũng không phải một mục tiêu quá xa vời.
Cho nên, Tôn giáo hoa rất muốn hỏi Uông Húc về tình hình trường Đông Đại và những thông tin tuyển sinh vào trường.
Sau một hồi hàn huyên, Uông Húc như cố ý tỏ vẻ lơ đãng, cười nói: "Lúc nãy cái người gọi em ra phía sau...là bạn trai em à? Anh ta sẽ không tức giận chứ?"
Tôn Khả Khả nghe vậy, lông mày khẽ nhíu lại, cô nhìn chàng trai tên Uông Húc này.
Tôn Khả Khả dù tính tình nhu hòa, nhưng cũng không ngốc.
Dù sao cũng đã sống chung với cái tên khốn kiếp đến chết cũng không hết tình kia hơn nửa năm rồi!
Sự phòng bị này vẫn là phải có.
Nghe ra người trẻ tuổi này đang dò hỏi và thử lời nói của mình, Tôn Khả Khả cũng không định giải thích với anh ta.
Giải thích ư? Anh ta không phải bạn trai em, chỉ là bạn học thôi?
Như vậy, sẽ có vẻ như mình đang cố tình rũ sạch gì đó.
Hơn nữa... nói với một người xa lạ như vậy, có cần thiết không?
"Anh ấy sẽ không tức giận." Tôn Khả Khả trả lời qua loa, rồi tiếp tục hỏi: "Năm đó...điểm chuẩn tuyển sinh của Đông Đại trong tỉnh..."
Hai tiếng xe.
Đến công viên Tô Châu đã là 10 rưỡi sáng.
Khi xuống xe buýt, Đỗ Hiểu Yến đã nhanh chóng đứng cạnh Tôn Khả Khả, làm ra vẻ hộ hoa sứ giả, cố ý đứng giữa Tôn Khả Khả và Uông Húc.
Uông Húc rất ma mãnh, không tiếp tục cứng rắn lại gần, mà lại tỏ vẻ rất nhiệt tình khi đi đến chỗ Vương Cầm, sau đó còn chủ động giúp các bạn nữ cầm đồ đạc, phát nước khoáng nữa.
"Cậu nói chuyện gì với anh ta vậy?" Đỗ Hiểu Yến hỏi.
"Không có gì, chỉ hỏi một chút về đại học thôi, anh Vương Cầm là người Đông Đại, tớ hỏi anh ấy một vài tình huống khi thi vào Đông Đại." Tôn Khả Khả nhẹ nhàng giải thích.
"Tớ thấy anh ta có vẻ..." Đỗ Hiểu Yến định nói gì đó.
Tôn Khả Khả khẽ cười: "Ý nghĩ của người ta, ở trong lòng người ta, người khác nghĩ gì không liên quan đến mình."
"Khả Khả!"
La Thanh đi tới, xem xét Tôn Khả Khả một lượt rồi nhỏ giọng hỏi: "Cái tên kia, có làm phiền em không?"
"Không có đâu." Tôn Khả Khả cười nói: "Anh ấy là anh trai của Vương Cầm, chỉ là trên đường thuận miệng nói chuyện phiếm một chút về chuyện đại học, không nói gì khác."
"Ừm...vậy em tự cẩn thận nhé..." La Thanh ra vẻ thâm sâu.
Tôn Khả Khả thở dài, nhìn hai người bạn học kiêm bạn bè thân thiết này, cô nhỏ giọng nói: "Hai người đừng nghĩ linh tinh. Bây giờ tớ chỉ muốn học thật giỏi, những chuyện khác hoàn toàn không muốn nghĩ đến."
Logo của công viên Tô Châu và linh vật chủ đề là một con sư tử.
Cổng chính của công viên cũng là một bức tượng sư tử.
Khi các bạn học bước vào công viên, họ tự nhiên theo nhóm bạn bè thân quen thường ngày, tự ý tổ hợp với nhau.
Vương Cầm thuộc nhóm của Tôn Khả Khả và La Thanh, nên tự nhiên cũng ở đây.
Và lẽ đương nhiên, Uông Húc cũng tham gia vào.
Còn La Thanh, là trong vòng bạn nam, ngược lại không tiện đến gần.
Thấy cái tên Uông Húc kia đang quấn lấy Tôn Khả Khả và mấy bạn nữ khác, La Thanh cau mày, vừa đi theo sau, vừa nhìn ngó.
Nhìn thấy trên đường, tên Uông Húc còn chủ động vặn nắp chai nước đưa cho Tôn Khả Khả.
Chỉ là Tôn Khả Khả đã khéo léo từ chối.
La Thanh bỗng nhiên cũng cảm thấy bực bội trong lòng.
Anh cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm số của Trần Nặc.
Vừa mới kết nối cuộc gọi, La Thanh đã không đợi được mà tức giận nói: "Trần Nặc! Mẹ kiếp...!"
Đầu dây bên kia dường như hơi ồn ào.
La Thanh nói rất nhanh: "Mẹ kiếp, cuối cùng mày đã nói chuyện với Tôn Khả Khả thế nào rồi? Tao nói cho mày biết nhé! Cả lớp bọn tao đang đi chơi bên ngoài! Nhà mày bị người ta nhòm ngó rồi đấy! Có kẻ đang vây quanh lấy nàng kìa! Nếu mày còn..."
Bốp!
Một bàn tay từ phía sau vỗ lên vai La Thanh.
La Thanh nhíu mày, tức giận quay đầu lại, nhưng lại ngây người ra.
Đằng sau, chàng thiếu niên mặc áo phông trắng đang ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn anh.
Một gương mặt tuấn tú, lại vẫn cứ mang theo cái vẻ giống như trộm cắp, đểu cáng, trên tay giơ điện thoại.
"Ừm, ta muốn nói là không. . . Cái gì cơ?"
La Thanh ngớ người một giây, rồi ngay lập tức đấm cho Trần Nặc một phát: "Ngọa Tào! Sao ngươi cũng đến đây! Không đúng! Sao ngươi biết hôm nay bọn ta tới chỗ này?"
Trần Nặc thở dài, vỗ vai La Thanh: "Sau này đối xử tốt với lớp trưởng một chút đi. Tiểu đội trưởng là người một nhà."
"Hả?"
La Thanh ngẩn ra, trong nháy mắt hiểu ra: "Lớp trưởng nói cho ngươi?"
"Cũng không phải, hôm qua lúc các ngươi còn đang giao nộp tiền xe, ta đã biết rồi." Trần Nặc thở dài.
Sắc mặt La Thanh lập tức dịu lại, nhưng sau đó lại nhíu mày, chỉ vào phía trước nhóm người Tôn Khả Khả: "Này! Mau nhìn!"
Trần Nặc nhìn theo, thấy một nam tử trẻ tuổi, đang không ngừng nói gì đó với Tôn Khả Khả, Tôn Khả Khả nghe rất chăm chú, nhưng nam tử kia lại cố ý đi chậm lại.
Cứ như vậy, Tôn Khả Khả vô tình đi chậm theo.
Cứ đi như thế, người xung quanh không phát hiện, ngược lại hai người rớt lại phía sau, tựa như đang sánh vai nhau.
Trần Nặc cười.
Quay đầu nhìn thoáng qua La Thanh.
La Thanh lộ vẻ s·át khí: "Tụi mình, đánh hắn đi!"
"Đừng nói nhảm, tụi mình là học sinh trung học thời đại mới, phải văn minh, là làn gió mới!"
Trần Nặc xụ mặt nói một câu, sau đó bật cười: "Đi thôi, hôm nay lại giúp ta đẩy xe lăn đi."
"Được . . . Hả? Ngươi còn muốn ngồi xe lăn à? Ngươi có phải là không đi được đâu." La Thanh lẩm bẩm, nhưng vẫn đi tới, đẩy Trần Nặc đuổi theo.
Uông Húc đang thao thao bất tuyệt kể lại chuyện năm đó hắn thi vào Đông đại.
Ngược lại là đem cái sự cố gắng khổ luyện năm xưa, thổi phồng lên gấp trăm lần.
Càng ra sức kiên nhẫn kể lại chi tiết, chuyện vốn chỉ cần mười mấy phút có thể nói xong mà với cái kiểu kể này, e là phải vài ba trăm chương cũng không hết.
Tôn Khả Khả cũng không phải người nóng tính, ngươi kể tỉ mỉ, ta cũng lặng lẽ nghe.
Đối với việc Uông Húc trong lời nói vô tình hay cố ý khoe khoang thành tích năm xưa, cùng với thân phận hội sinh viên trong trường bây giờ, và cả mấy cái chuyện được học bổng, cô cũng chỉ cười khách khí.
Sau khi vào cổng công viên Tô Châu không xa, có một cái quảng trường gọi là "Quảng trường Bồ Câu".
Đúng như tên gọi, nơi này nuôi một đám bồ câu nhà được thả tự do.
Du khách có thể mua thức ăn cho chim tại cửa hàng gần đó.
Cũng coi như tạo chút niềm vui nho nhỏ.
Mấy cô gái tỏ vẻ hứng thú, Tôn Khả Khả còn chưa biểu hiện gì, thì Uông Húc đã chạy tới cửa hàng mua ba túi thức ăn cho chim.
Trước tiên cho em gái một túi, rồi mình giữ một túi, lại thản nhiên như không có chuyện gì đưa cho Tôn Khả Khả một túi: "À, túi này cho cậu nhé. Tiện thể mua hai tặng một."
Tôn Khả Khả không đưa tay nhận, mà tựa hồ muốn nói gì đó. . .
"Cậu không thích cho chim bồ câu ăn sao?" Uông Húc cười hỏi.
"Tớ. . ."
"Bạn học này, cô ấy không thích cho bồ câu ăn, anh thừa một túi, có thể chia cho tôi không?"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, thân thể Tôn Khả Khả rõ ràng run lên! Nghiêng đầu nhìn Trần Nặc đang được La Thanh đẩy xe lăn đến.
Trần Nặc lại như không nhìn thấy Tôn Khả Khả, chỉ cười híp mắt nhìn Uông Húc: "Có được không?"
Miệng thì hỏi, nhưng tay của tên c·h·ó con Trần Nặc đã vươn ra rồi.
Lão tử là người t·àn t·ậ·t ngồi xe lăn, đã giơ tay muốn rồi.
Mặt mũi đâu mà không cho?
Mặt dày đúng không? So với cái này, mày có qua mặt được ta sao?
Uông Húc hơi sững người, nhìn người đang ngồi xe lăn trước mặt, do dự một chút, cuối cùng vẫn là nể mặt mũi, lại không muốn để lại ấn tượng không có tình người với cô gái xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh, hít một hơi sâu, gượng cười đưa thức ăn cho chim trong tay tới.
"Cảm ơn cậu, cậu thật là một người tốt."
"Không, không cần khách khí." Uông Húc trả lời, rồi lại thấy Tôn Khả Khả bên cạnh đã cất bước rời đi, tranh thủ nghiêng đầu nhìn sang.
Đột nhiên vạt áo bị kéo lại.
"Cậu?"
"Bạn học này, cậu đang muốn lấy lòng Tôn Khả Khả sao?" Trần Nặc cười híp mắt hỏi.
"Hả? Tớ. . ." Uông Húc còn đang định pha trò.
Trần Nặc nói nhanh: "Cô ấy không thích uống nước suối, cô ấy thích uống cocacola đá, loại nhiều đá ấy."
"Hả?" Uông Húc ngơ ngác.
Trần Nặc cố tình thở dài, cười nói: "Tớ cũng từng theo đuổi cô ấy, nhưng mà. . . cậu cũng thấy đấy, bây giờ tớ thành ra thế này rồi. . ."
"Vậy cậu còn giúp tôi?"
"Giúp người hoàn thành ước mơ thôi mà." Trần Nặc lắc đầu nói: "Cậu đi mua một cốc cocacola đá đến đi, cô ấy chắc chắn thích uống."
Một cốc cocacola đá, cũng chỉ tầm mười mấy đồng tiền.
Uông Húc nghĩ ngợi, coi như bị lừa, cũng chẳng thiệt hại gì to tát, thử xem sao.
Đi tới quầy bán đồ ăn vặt, mua một cốc, quay người lại, đã thấy người bạn học ngồi xe lăn kia bị đẩy đến chỗ Tôn Khả Khả và mấy nữ sinh khác rồi.
Đỗ Hiểu Yến và em gái mình là Vương Cầm dường như cũng rất nhiệt tình với nam sinh ngồi xe lăn này.
Ngược lại là Tôn Khả Khả, đứng lặng lẽ một bên.
Thấy Uông Húc bưng cốc cocacola tới, Trần Nặc liền cười tủm tỉm nói lớn: "A! Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn cậu nhiều nhé, đại ca Uông."
Uông Húc: "Hả?"
Ngây ra một lúc, Trần Nặc đã nhanh tay nhận lấy cocacola từ trong tay hắn, cắm ống hút hút một hơi thật đã, thoải mái thở ra.
Uông Húc trợn mắt: "Cậu?"
"Khách sáo quá rồi!" Trần Nặc lộ vẻ thành thật: "Đại ca Uông biết tớ đi đứng không tiện, còn chạy đi mua đồ uống cho tớ. Vương Cầm à, anh trai cậu tốt quá."
Vừa nói, vừa giơ ngón tay cái với Vương Cầm, Vương Cầm dở khóc dở cười.
Ánh mắt Uông Húc trầm xuống, nhưng trên mặt lại gắng gượng nở nụ cười: "Không, không sao, chuyện nhỏ thôi mà."
Chờ mấy cô gái đi xa, Uông Húc hạ giọng: "Nhãi con! Cậu dám chơi tôi?"
Trần Nặc nháy mắt, đột nhiên lớn giọng nói: "A, đại ca Uông? Người tôi không có mang tiền mà. . . Tớ tưởng cậu mời tớ uống chứ! Để về tớ trả lại cho cậu được không?"
Ngọa Tào!
Mấy cô gái ở phía trước đều quay đầu lại nhìn, lộ vẻ nghi hoặc kỳ quái.
Mặt Uông Húc lập tức đỏ lên: "Tôi, tôi, tôi có bao giờ đòi tiền cậu?! "
May là mấy cô gái chỉ nhìn qua rồi lại thôi, Vương Cầm thì bị Đỗ Hiểu Yến kéo đi luôn.
Về phần Tôn Khả Khả, lạnh lùng liếc một cái rồi quay đi, đi thẳng về phía trước.
Uông Húc cắn răng nhỏ giọng nói: "Coi như cậu giỏi! Lão tử hôm nay sẽ không để cậu lừa nữa!"
Trần Nặc thở dài: "Người trẻ tuổi, đừng nói lời tuyệt tình quá nhé."
Uông Húc lại trà trộn vào nhóm nữ sinh, Trần Nặc thì không chút sốt ruột, thong thả ngồi trên xe lăn để La Thanh đẩy, tay ôm cốc cocacola, nhẹ nhàng mút ống hút.
Mấy cô gái không hứng thú với các trò chơi mạo hiểm kích thích.
Khi đi đến trước một chiếc đu quay ngựa, thì tất cả đều dừng lại, tỏ vẻ hào hứng.
Thế là, xếp hàng.
Kỳ nghỉ lễ dài ngày, khách du lịch rất đông, hàng người này có hơi dài.
Uông Húc vừa nói vừa cười, không dấu vết tiếp cận Tôn Khả Khả một lần nữa.
Lần này lại có chút đắc ý nhìn về phía tên khốn ngồi xe lăn ở sau lưng!
Hừ, lần này mày còn cách gì?
Đi đu quay ngựa.
Mày là người tàn tật ngồi xe lăn, thì đi được cái rắm gì chứ!
Thì cứ trơ mắt ra mà nhìn đi!
Uông Húc trong lòng tính toán rất tốt, lát nữa vào trong, mình sẽ cố ý đi cùng Tôn Khả Khả.
Đu quay ngựa nhìn thì rất bình thường.
Nhưng mà các cô gái ấy, thì khi bước chân lên, lên ngựa, xuống ngựa, độ cao đều có chút khó khăn.
Lúc đó mình đi theo bên cạnh, đưa tay đỡ một chút.
Như vậy chẳng phải sẽ có sự tiếp xúc da thịt sao?
Không lộ liễu mà trong vô hình lại kéo gần khoảng cách giữa hai người. . .
Xếp hàng một hồi, nhóm du khách trước đó chơi xong, đi ra ở lối thoát.
Nhân viên bắt đầu mở cửa cho người vào.
Thấy nhóm nữ sinh của Tôn Khả Khả xếp hàng sắp vào, Uông Húc cố tình bước lên trước hai bước, không vội vàng đi sau lưng Tôn Khả Khả.
Ngay lúc này. . .
"Trần Nặc? Sao cậu vậy?"
La Thanh kinh hô một tiếng từ phía sau.
Tôn Khả Khả đột nhiên biến sắc, quay đầu lại, thấy Trần Nặc đang nằm trên xe lăn, một tay ôm chặt cổ họng, vẻ mặt vô cùng giãy giụa.
Trong lòng Tôn Khả Khả nảy lên, không chút do dự, vừa mới bước chân vào cửa, liền từ cửa bên cạnh chạy ra ngoài.
Uông Húc sững sờ, nhưng những du khách phía sau lại không nhịn được mà nói: "Này! Ông có đi không đấy! Đừng chần chừ nữa!"
Cứ như bị người đẩy, Uông Húc bị đẩy vào cửa.
"Cậu làm sao vậy. . ." Tôn Khả Khả lo lắng chạy tới trước mặt Trần Nặc.
Lại phát hiện Trần c·h·ó con bỗng nhiên thở một hơi thật dài: "Phù. . ."
Ngẩng đầu nhìn Tôn Khả Khả, Trần Nặc vẻ mặt mờ mịt: "Sao cậu lại đến đây?"
Tôn Khả Khả cắn môi: "Vừa nãy cậu sao vậy?"
"Tớ. . . uống nhiều cocacola quá, hơi trào lên, bị ợ một cái." Trần Nặc nháy mắt.
Tôn Khả Khả trừng mắt nhìn Trần Nặc một cái: ". . ."
"Sao? Cậu sợ tớ bị nghẹn c·h·ết à?"
"Tớ. . ." Tôn Khả Khả nghẹn lời, rồi xụ mặt quay đầu bỏ đi, trước khi đi còn trừng La Thanh một cái.
La Thanh cười hì hì, hai tay giơ lên.
Tôn Khả Khả đã không cưỡi đu quay ngựa.
Ngược lại là Uông Húc đi theo dòng người ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy vị trí Tôn Khả Khả và mọi người đang chờ, liền là người đầu tiên đi đến.
Mới đi vài bước, chỉ nghe thấy Trần Nặc hô một tiếng: "Uông đại ca!"
Ca ngươi cái đầu quỷ!
Uông Húc trong lòng mắng một câu, định không để ý tới, Trần Nặc lại tự mình chuyển xe lăn tiến lên đón.
Uông Húc cố ý lờ đi, từ bên cạnh Trần Nặc đi vòng qua.
"Ai nha!"
Trần Nặc miệng kêu lên, tay đang cầm nửa cốc cocacola trực tiếp ném vào ngực Uông Húc!
"Ngọa Tào!"
Uông Húc kinh hô một tiếng, cả người giật nảy mình!
Nửa cốc cocacola, một giọt không sót, toàn bộ văng lên quần hắn!
Uông Húc giận tím mặt, quay đầu định gầm lên, chợt thấy Trần Nặc không biết từ lúc nào đã ngồi bệt dưới đất, xe lăn cũng lật sang một bên.
Hả?
Ngay lúc Uông Húc ngẩn người.
"Này! Anh làm cái trò gì vậy hả! Người tàn tật ngồi xe lăn mà cũng đụng vào?!" La Thanh núp phía sau bỗng dưng cất giọng.
Lập tức, một đám du khách xung quanh đều nhìn lại, chỉ trỏ.
"Không, không phải tại hạ!" Uông Húc tức giận nói.
"Đúng, không phải hắn." Trần Nặc cười khổ gượng dậy từ dưới đất: "Uông đại ca của ta chỉ là tức giận vì vừa nãy ta cản đường của hắn thôi, hắn không cố ý."
Ta... Mẹ kiếp giờ phút này thật muốn cố ý đâm chết ngươi!
Uông Húc lửa giận bùng lên.
"Ngọa Tào! Đến cả người tàn tật cũng bắt nạt sao? To xác cao lớn làm cái gì!"
Trong đám du khách, mấy gã thanh niên khó chịu trừng mắt.
"Không phải tôi đụng!"
"Đúng đúng đúng, không phải hắn, thật sự không phải hắn."
"Mẹ nó ngươi, còn không mau đỡ người ta dậy!" Một gã đàn ông giọng Bắc cả giận: "Tìm đánh đúng không?"
Uông Húc nghiến răng, cố nén cơn giận, tiến tới đỡ xe lăn ngay ngắn lại, sau đó lạnh lùng nhìn Trần Nặc chống đỡ rồi ngồi trở lại xe lăn.
"Cậu nhóc! Sao cũng không thể bắt nạt người tàn tật được!"
Một đám du khách chỉ trỏ, mấy thanh niên đầy bất bình cũng bị bạn kéo lại.
Uông Húc không dám lên tiếng, lại hung hăng trừng Trần Nặc một cái, sau đó quay đầu rời đi.
"Ca..." Vương Cầm muốn chạy đến nói gì đó, đã bị Uông Húc kéo lại: "Ta không sao, đừng nói chuyện với ta."
Nói rồi, hắn nhanh chân chạy về phía nhà vệ sinh công cộng.
Quần áo toàn cocacola hết cả rồi!
Ngay lúc này, phía trước, lớp trưởng bỗng nhiên thở hồng hộc chạy tới.
"Này! Các cậu đều ở đây này! Sao đi chậm thế? Mọi người chơi đến phía trước hết cả rồi."
Một đám nữ sinh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nghĩ bụng: Chẳng phải đều len lén một đường xem kịch vui sao?
Lớp trưởng không phát hiện điều khác thường, lớn tiếng nói: "Phía trước có chuồng ngựa, tôi cùng chủ chuồng ngựa đã thỏa thuận xong, học sinh chúng ta đi mua vé tập thể cưỡi ngựa, họ bớt cho 20%! Nhưng nhất định phải đủ ba mươi người mới được, ba mươi người đó, càng đông càng tốt! Các cậu có đi không?"
Vừa nghe thấy cưỡi ngựa, mấy bạn trẻ đều hứng thú.
Đặc biệt là Đỗ Hiểu Yến mắt lập tức sáng lên, qua kéo tay Tôn Khả Khả: "Đi thôi, đi cưỡi ngựa đi."
Tôn Khả Khả không mấy hào hứng: "Tôi không thích, cậu muốn đi thì cứ đi thôi."
"Góp thêm người cho đủ đó." Đỗ Hiểu Yến cười nói: "Đi đi, coi như đi theo giúp tôi vậy."
Tôn Khả Khả vừa vặn không muốn ở lại xem Trần Nặc diễn trò, thở dài một tiếng, liền bị Đỗ Hiểu Yến lôi đi.
Uông Húc từ trong nhà vệ sinh ra, phát hiện các nữ sinh đã đi hết.
Ngoài cổng vậy mà chỉ còn lại Trần Nặc và La Thanh chờ ở đó.
Nhìn quanh không thấy ai khác, Uông Húc mặt lạnh đi tới.
"Nhóc con, mày được đấy! Chờ đấy, về rồi chúng ta sẽ từ từ tính sổ!"
La Thanh cười khẩy: "Ha! Được thôi, về rồi cậu đừng hối hận."
Uông Húc liếc La Thanh, đối phương tuy to con nhưng hắn cao lớn cũng chẳng sợ, huống chi mình còn hơn đám học sinh cấp ba này mấy tuổi.
Trần Nặc cười nói: "Kỳ thực không cần phải chờ về đâu, anh muốn tính sổ bất cứ lúc nào cũng được."
"Ha! Mày còn muốn lừa bố mày! Ở đây bắt nạt một người tàn tật, để mấy em gái thấy, để bố mày trở thành kẻ xấu?"
Uông Húc chỉ vào Trần Nặc: "Bố mày sẽ không bị lừa nữa đâu! Tiếp theo ta tránh xa mày ra!"
Nhìn theo bóng lưng Uông Húc rời đi, Trần Nặc thở dài.
"Sao thế?"
"Không sao, nói đến cưỡi ngựa, bỗng nhiên nhớ tới chút chuyện thôi."
Chuồng ngựa làm ăn không hẳn quá tốt, dù sao năm nay người biết cưỡi ngựa cũng ít.
Hơn nữa giá cả cũng không rẻ.
Nhưng người xem náo nhiệt thì rất nhiều.
Lớp trưởng cùng hai vị phụ huynh học sinh ở đó cùng chủ chuồng ngựa bàn giá, sau đó tập hợp các học sinh bắt đầu chia nhóm.
Mỗi lần sáu bảy người vào trong chuồng.
Học sinh rất hiếu kỳ với việc cưỡi ngựa, mà cũng rất bạo gan.
Dù có người vừa lên ngựa đã bắt đầu hô to gọi nhỏ, có nữ sinh vừa mới lên đã hét lên muốn xuống, cũng không hề ảnh hưởng tới sự tò mò muốn thử của các bạn học khác.
Quần của Uông Húc vẫn chưa khô, chỉ đành cố chịu khó chịu vào đám đông, sau đó lại tiến tới gần Tôn Khả Khả.
"Tôn Khả Khả, thằng nhóc ngồi xe lăn đó, thật sự tôi không bắt nạt nó mà. Điểm này cậu nhất định phải hiểu rõ!" Uông Húc cau mày nói.
"Ừ, tôi biết, anh không thể bắt nạt được nó." Tôn Khả Khả khẽ gật đầu.
Không ai có thể bắt nạt được hắn a...
"Thật sao? Quá tốt rồi! Cậu tin tôi là được." Uông Húc thở phào nhẹ nhõm, lập tức phấn chấn hẳn, mắt láo liên, hằn học nói: "Có phải nó đang theo đuổi cậu, cho nên thấy hôm nay tôi nói chuyện với cậu hơi nhiều, nên mới ghi hận trong lòng, cố tình gây khó dễ với tôi? Đám học sinh cấp ba chơi trò trẻ con thế này, quá ngây thơ rồi."
Lời này là một chiêu lời nói kỹ thuật.
Những bạn trẻ cùng độ tuổi thường ghét nhất là bị xem như trẻ con, bị người khác nói ngây thơ.
Nghe loại lời này, theo bản năng sẽ muốn chứng tỏ mình không phải trẻ con, mình không liên quan tới lũ trẻ ngây thơ.
Như vậy, rất dễ cắt đứt quan hệ.
Tôn Khả Khả thần sắc vẫn bình thản, thản nhiên nói: "Thực ra nó chưa từng theo đuổi tôi."
"Hả?"
Tôn Khả Khả lại không muốn nói thêm gì, mà tiếp tục xếp hàng bước lên trước mấy bước.
Ừ, quả thực không theo đuổi mình mà...
Thực ra điểm này, là sau khi Trần cẩu con đoạt xá trở về, Tôn Khả Khả mới nghĩ thông.
Trước kia người viết thư tình theo đuổi mình, là Trần Nặc nguyên chủ mới đúng!
Mà Trần cẩu con thật sự không phải người viết thư tình kia.
Nếu từ thời điểm này đốt đến hồi tưởng...
Về sau quan hệ của hai người phát triển, trái ngược hẳn là do mình theo đuổi Trần cẩu con, rồi Trần cẩu con mới ở bên mình sao?
Haiz, nghĩ tới đây, liền thấy không cam lòng...
Đến lượt nhóm Tôn Khả Khả, Uông Húc vừa khéo cũng vào đợt này.
"Năm ngoái hè tôi đi theo một bạn học người Nội Mông về quê bạn ấy chơi, cũng đã cưỡi ngựa mấy lần. Cũng coi như có chút kỹ năng..."
Uông Húc đang thao thao bất tuyệt.
Tôn Khả Khả đã cúi đầu đi vào chuồng ngựa.
Tuy chỗ cưỡi ngựa này không phải nơi cao cấp gì, ngựa nuôi cũng chẳng phải giống ngựa quý hiếm.
Nhưng người bình thường lần đầu tiếp xúc gần với ngựa, vẫn sẽ có chút cảm động.
Bởi vì, thật sự rất cao!
Tôn Khả Khả đứng cạnh một con ngựa màu đỏ sẫm, bên cạnh một huấn luyện viên chuồng ngựa đang nhanh chóng hướng dẫn các động tác lên ngựa.
Uông Húc đã đi theo tới, không khách sáo cắt ngang lời huấn luyện viên, cười với Tôn Khả Khả: "Hay là để tôi dìu cậu lên nhé, cậu đừng vội, tôi sẽ dắt ngựa, trước tiên đi chậm chậm một vòng nhé? Rồi..."
Nói rồi, Uông Húc cố ý tiến sát gần Tôn Khả Khả, cười nói: "Thực ra không cần căng thẳng, cậu cứ xem như đang đi xe đạp thôi, trước một chân đạp lên, sau đó tôi ở dưới đỡ một cái là được..."
Vừa nói, mắt không nhịn được nhìn lướt qua đôi chân dài của Tôn Khả Khả...
Sau đó, bỗng nhiên lảo đảo, Uông Húc bị một lực nhẹ nhàng đẩy ra!
Một bóng người không biết từ lúc nào đứng sau lưng.
Uông Húc nhìn lại, như nhìn thấy quỷ!
"Ngọa Tào! Mày, không phải mày bị liệt sao?!"
Trần Nặc cau mày nói: "Tôi bao giờ nói tôi là người bị liệt hả?"
"Không phải! Mày không bị liệt, vậy mày ngồi xe lăn làm gì hả!"
"Tôi không bị liệt, có ngồi xe lăn hay không, liên quan gì tới anh?" Trần Nặc bất đắc dĩ thở dài.
Ách... Giống như, nói cũng có chút đạo lý nhỉ?
Uông Húc vậy mà bị hỏi đến ngẩn người.
Trong mắt Tôn Khả Khả đã lộ ra vẻ không nhịn nổi, nàng hít sâu một hơi: "Trần... A!"
Trần Nặc còn chưa kịp gọi ra khỏi miệng, đã biến thành kinh hô!
Trần Nặc tiến lên, một tay bế kiểu công chúa, tay kia ôm lấy sau lưng Tôn Khả Khả, tay không ngại ngần từ dưới nách Tôn Khả Khả luồn qua, ngón tay thậm chí gần như bao trùm cả nửa bầu ngực căng tròn.
Một tay khác, từ dưới gối cong nâng lên.
Ưỡn người lên, đã bế được Tôn Khả Khả lên cao!
Tôn Khả Khả vừa kinh hô một tiếng, liền phát hiện mình đã ngồi trên lưng ngựa!
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, bản năng hai tay túm loạn lấy dây cương.
Trần Nặc tung mình lên ngựa, ngồi ngay phía sau Tôn Khả Khả, thân thể dính sát vào lưng Tôn Khả Khả, hai tay vòng qua, không chút khách sáo ôm lấy vòng eo thon của cô nương.
Nhẹ nhàng dùng lực, Tôn Khả Khả cả người liền dán chặt vào lồng ngực Trần Nặc.
"Trần Nặc..."
Tôn Khả Khả mang theo giọng nói run rẩy, khẽ hô một tiếng: "Anh, anh mau thả tôi xuống! Anh muốn làm gì hả..."
Quen thuộc mùi hương, quen thuộc cảm giác thân thể, bị thiếu niên này ôm, Tôn Khả Khả ở sâu trong nội tâm, linh hồn mà đều phảng phất run rẩy, đang run rẩy!
Hơn một tháng qua, mỗi đêm mơ màng, trăm nghìn lần suy tư, trong mộng cái ôm ấm áp, đôi bàn tay dịu dàng, cánh tay rắn chắc...
Chẳng phải chính là cảm giác này sao?
Tôn Khả Khả trong nháy mắt, mắt đã đỏ hoe.
"Ngươi..."
"Đừng nhúc nhích, thả lỏng." Trần Nặc ôm Tôn Khả Khả vào lòng, miệng thì từ phía sau ghé vào tai Tôn Khả Khả, thấp giọng nói: " 'Nhét lên dê bò không hứa ước'... còn nhớ không?
Ta đã hứa rồi, nhất định sẽ cùng ngươi cưỡi ngựa một lần."
"Nhét lên dê bò không hứa ước."
Đó là mấy hôm trước, trong buổi chiều tình yêu nồng nhiệt của hai người ở Tôn gia, đôi tình nhân trẻ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi, đúng lúc xem một tập của « Thiên Long Bát Bộ ».
Người Khiết Đan Tiêu Phong và A Châu hẹn nhau, cùng đi ngoài biên tái cưỡi ngựa chăn thả...
Kết quả bi kịch xảy ra, A Châu chết dưới tay Tiêu Phong...
Lúc xem tập phim này, cô nàng ngây thơ Tôn Khả Khả khóc như mưa, sau đó ôm Trần Nặc đòi hỏi, nói sau này nhất định phải cùng Trần Nặc cưỡi ngựa.
Trần Nặc đương nhiên một tiếng đồng ý.
Nghe được Trần Nặc câu này "Nhét lên dê bò không hứa ước", Tôn Khả Khả cảm thấy trong lòng như có cái gì đó vỡ vụn, đau lòng khôn xiết.
Nhớ lại tình yêu cuồng nhiệt quấn quýt si mê của hai người, lại nghĩ đến bây giờ cả hai đã cắt đứt quan hệ, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Không giãy giụa nữa.
Dù là đã chia tay... Ít nhất, cái hẹn cưỡi ngựa này, cũng coi như là phải hoàn thành một lần.
Nếu không, chẳng phải như trong câu chuyện kia, giống người Khiết Đan Tiêu Phong đáng thương đã giết A Châu sao?
Cảm giác được cô gái trong lòng không còn giãy giụa nữa, ngược lại thả lỏng người, cứ như vậy nằm gọn trong lòng mình. Trần Nặc trong lòng nóng lên, hai tay ôm Tôn Khả Khả, lại đưa một tay ra cầm dây cương.
Nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng.
Con Tảo Hồng mã dưới hông lập tức tung vó, phóng đi!
Trần Diêm La biết cưỡi ngựa sao?
Đương nhiên biết!
Coi như hắn không biết cưỡi, cũng có thể dùng tinh thần lực, để con ngựa dưới hông ngoan ngoãn nghe lời!
Đừng nói là ngựa, ngươi có cho hắn một con hổ, hắn cũng có thể cưỡi như giẫm trên đất bằng!
Một đôi thiếu nam thiếu nữ cùng cưỡi một con ngựa, ngựa nhanh chóng mà ổn định chạy một vòng quanh chuồng, tốc độ không giảm, sau đó như một cơn gió lại lướt qua lần nữa.
Vòng thứ hai, Tôn Khả Khả đã tựa vào trong lòng Trần Nặc, tâm thần say sưa, cơ thể chăm chú nép vào ngực Trần Nặc, phảng phất như tham luyến, cố sức hít hà mùi hương trên người Trần Nặc.
Thậm chí Trần Nặc một tay cầm cương, một tay cố ý ôm eo nhỏ của mình, Tôn Khả Khả đều không hề để ý, chỉ nhắm mắt, nửa nằm trong lòng thiếu niên.
"Hắn, hắn, hắn... Hắn thật sự đã theo đuổi Tôn Khả Khả? Không phải vừa nói không có sao?"
Uông Húc đứng bên chuồng ngựa, trợn mắt há mồm nhìn Trần Nặc túng ngựa phi nước đại.
"Anh! Người ta là đã từng theo đuổi! Chỉ có điều đã cưa đổ rồi!!" Vương Cầm cuối cùng hung hăng kéo Uông Húc sang một bên: "Anh đừng tiếp tục làm em mất mặt được không!!"
"Theo đuổi, cưa đổ rồi?"
"Đúng vậy! Cả lớp! Không, là toàn trường! Toàn trường đều biết người ta là một đôi!!"
Khi ngựa chạy đến cuối vòng thứ ba, huấn luyện viên của chuồng ngựa định chạy tới ngăn lại.
Chơi một lần tiền, cũng chỉ đủ chạy ba vòng!
Chưa đợi huấn luyện viên đi đến, ông chủ chuồng ngựa đã hét lớn: "Cứ để cho nó cưỡi!"
Bên cạnh, La Thanh La thiếu gia, trong tay cầm một xấp tiền đỏ rực, mỉm cười nhìn ông chủ.
Cho đến khi chạy xong vòng thứ năm, Trần Nặc cảm thấy cô gái trong lòng đã có chút thở dốc, dù sao cũng đã xóc nảy một hồi, hơi thở Tôn Khả Khả có chút bất ổn.
Nhẹ nhàng ghìm cương, con Tảo Hồng mã này ngoan ngoãn dừng lại, đứng bên chuồng ngựa.
Giờ phút này Tôn Khả Khả trong lòng, ánh mắt đã mơ màng, theo bản năng nghiêng đầu, nhìn vào mắt Trần Nặc.
Trong đôi mắt thiếu nữ mang theo vẻ quyến luyến si mê, lại thật lâu không thốt nên lời. Cơ thể đã mềm nhũn dựa hẳn vào lòng Trần Nặc.
Trong lòng phòng tuyến thép được dựng lên trong một tháng qua, ngay tại im ắng, từng chút từng chút sụp đổ...
"Ta biết ngươi oán hận ta."
Trần Nặc ở bên tai cô gái nhỏ giọng nói.
"Ngươi hận ta cũng được, tức ta cũng được, ghét ta cũng được.
Sao cũng được!
Ngươi nói ta vô sỉ cũng được, nói ta mặt dày cũng được, nói ta bá đạo cũng được, nói ta không có lý cũng được.
Sao cũng được!
Dù sao Tôn Khả Khả, hôm nay ta có thể nói rõ cho ngươi biết một điều.
Đời này của ngươi, chính là của ta, thuộc về lão tử ta một mình!
Dù là cưỡng đoạt, dù là vô lý, dù là không biết xấu hổ, dù là dùng thủ đoạn vô sỉ... Ta cũng sẽ không để ngươi rời khỏi ta.
Ngươi chính là của ta!! Điểm này, Thiên Vương lão tử đến, cũng không thay đổi được!
Ngươi nhớ kỹ lời hôm nay của ta, Tôn Khả Khả!!"
Lời tuyên bố không biết xấu hổ gần như vô sỉ này, rơi vào tai Tôn Khả Khả...
Kỳ lạ và thần kỳ thay, trong lòng Tôn Khả Khả không có bao nhiêu phản cảm.
Ngược lại... ngoài ý muốn, một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có trong hơn một tháng qua!
Phảng phất... cuối cùng cũng tìm được một cái chống đỡ cho cái ý niệm ẩn sâu nhất trong nội tâm, không muốn ai biết!
(Không phải ta tha thứ cho hắn, cũng không phải ta tự làm oan chính mình, càng không phải chính ta tình nguyện đi cùng hắn...
Là, là, là... là... hắn ép ta.
Ta bị ép, ta không tự nguyện a.
Cho nên... thật không trách ta nha...) Cảm nhận được cô gái trong lòng, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, nhưng vẫn không giãy giụa.
Ngược lại, đôi tay thiếu nữ, còn gắt gao kéo lấy tay áo mình.
Trong lòng Trần Nặc bỗng cảm thấy vô cùng thoải mái!
Liếc nhìn các bạn học khác đang ở chuồng ngựa, cười ha hả ba tiếng.
"La Thanh, mang đủ tiền không?"
"Đủ rồi!"
Trần Nặc gật đầu, lớn tiếng quát: "Các bạn học... Mọi người cứ tự nhiên cưỡi ngựa đi!
Hôm nay toàn bộ chi phí do La công tử thanh toán!"
[Một vạn năm ngàn chữ! So với chương 056 của những truyện khác đấy!
Không cho nguyệt phiếu, không được đâu nha ~~~~~~~~~ Hôm nay ta đã cạn máu, xuống đi ngủ.
Hẹn mọi người ngày mai ~]
Trùng hợp là năm ngoái Trần Nặc vừa trọng sinh trở về vào cuối năm, không trải qua kỳ nghỉ ngắn năm ngoái.
Mà năm nay, năm 2001, trước kỳ nghỉ dài, bầu không khí lễ hội trong trường đã bắt đầu tràn ngập.
Rõ ràng sự hào hứng của các học sinh đã bắt đầu chuyển sang kỳ nghỉ sắp tới. Vào giờ nghỉ giữa buổi, những câu chuyện của học sinh đã bắt đầu sôi nổi thảo luận về những địa điểm vui chơi trong kỳ nghỉ dài sắp tới.
Ngay cả với đám học sinh lớp 12 khổ sở.
Trường Bát Trung rốt cuộc không phải là một nơi có nội tình học tập quá tốt, mặc dù sau khi khai giảng học kỳ này, trường cấp ba dưới sự chỉnh đốn mạnh tay của lão Tôn, đã điên cuồng siết chặt phong cách học tập, với lớp chọn 12 ban 6 làm đại diện đã có không khí toàn lực chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng một kỳ nghỉ ngắn, các học sinh đã căng thẳng hơn một tháng thần kinh, không thể tránh được có chút thả lỏng.
Lớp 12 ban 6 tự nhiên không thể thật sự để học sinh thả rông trong một kỳ nghỉ ngắn 1 tháng 10 như vậy.
Lão Tôn đã sớm chuẩn bị một loạt kế hoạch.
Ba ngày.
Lão Tôn cho học sinh lớp 12 ban 6 nghỉ ngơi thực sự chỉ có ba ngày. Những ngày nghỉ còn lại của hắn, đều được chất đầy chương trình học thêm dưới danh nghĩa "tự học lớp" "lớp nâng cao".
Hành động này tự nhiên khiến học sinh lớp 12 ban 6 kêu khổ thấu trời, nhưng trứng chọi đá —— huống chi phụ huynh cũng cơ bản ủng hộ quyết định của trường.
Thế là, mọi việc cứ như thế được quyết định.
Ngày 1 tháng 10 đến ngày 3, cho các học sinh về nhà nghỉ ngơi, ngày 4 quay lại trường.
Trường quốc tế nơi Trần Nặc học tự nhiên hoàn toàn khác biệt, không có nhiệm vụ thi đại học, không có áp lực học tập, trước kỳ nghỉ dài 1 tháng 10, đám con nhà giàu ở lớp dự bị này đã bắt đầu hẹn nhau kế hoạch đi chơi trong kỳ nghỉ.
Thời đại này, lựa chọn giải trí không đa dạng phong phú như thế hệ sau, đặc biệt là với những người trẻ tuổi này.
Nghỉ lễ à, đơn giản là hẹn nhau đi chơi điện tử, đi hát Karaoke.
Khá khẩm hơn một chút, cũng chỉ là buổi tối hẹn nhau đi nhảy nhót ở vũ trường thôi.
Sau đó... hết.
Đi du lịch không phải là không được.
Nhưng ngành du lịch vẫn còn đang ở giai đoạn sơ khai của sự phát triển phồn vinh.
Thói quen tự do vẫn chưa được thức tỉnh. Phần lớn người đi du lịch đều đi theo đoàn du lịch của các cơ quan.
Thật sự không có gì thú vị —— đặc biệt là đối với những người trẻ tuổi t·h·í·c·h tự do, thực sự không có nhiều hấp dẫn.
Trần Nặc từ chối ba lần mời đi chơi của những người khác.
Một lần là Chu Khải tổ chức hát Karaoke và đi sàn nhảy.
Một lần là một nửa số học sinh lớp dự bị tổ chức đi quán bar đêm.
Còn một lần, là Chu Khải nhăn nhó đích thân mời Trần Nặc đến nhà ăn cơm chơi điện t·ử —— còn ám chỉ, là bố hắn muốn mời Trần Nặc đi ăn một bữa cơm chay.
Trần Nặc cười tủm tỉm bày tỏ cảm tạ, sau đó dứt khoát cự tuyệt.
Đùa gì vậy.
Mặc dù bình thường làm lão đại trong trường cũng cảm thấy không tệ lắm——nhưng cả ngày đi chơi cùng lũ nhóc này, đã quá đủ rồi. Nghỉ mà còn phải đi trông đám nhóc này nữa à, phải trông coi chúng nó à?
Huống chi, Trần Nặc có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Sáng sớm ngày 2 tháng 10.
Trạm xe buýt khu danh thắng Vũ Hoa Đài phía nam thành phố Kim Lăng.
Tôn Khả Khả và Đỗ Hiểu Yến cùng nhau bước xuống một chiếc taxi màu vàng nhạt.
Mối quan hệ giữa hai người trong lớp ngày càng tốt, mơ hồ có chút hương vị khuê m·ậ·t.
Sáng sớm Đỗ Hiểu Yến đã ra ngoài, cố ý vòng qua nhà Tôn Khả Khả rủ nàng cùng đi.
Hôm nay, là hoạt động tập thể không chính thức của lớp 12 ban 6 —— học sinh tự phát.
Người đề xuất hoạt động là đội trưởng tiểu đội hiện vẫn vô danh, cùng vài uỷ viên ban cán sự lớp và một vài thành phần tích cực tham gia hoạt động.
Trong hoạt động đề xuất: Tổ chức toàn bộ học sinh đi du lịch một ngày ở Tô Châu.
Khẩu hiệu triệu tập hoạt động là: Đây có thể là hoạt động tập thể cuối cùng trong ba năm cấp ba của mọi người.
Học kỳ lớp 12, lão Tôn có lẽ vẫn còn có thể mở ân cho nghỉ ba ngày.
Đến học kỳ sau, dù có kỳ nghỉ ngắn 1 tháng 5, nhưng lúc đó kỳ thi đại học đã ở ngay trước mắt, trường nhất định sẽ không thể để học sinh này nghỉ nữa.
Nói cách khác, trước khi tốt nghiệp, có lẽ đây là lần cuối cùng mọi người có thể cùng nhau đi chơi đùa, và duy trì tình bạn bè giữa các học sinh.
Cơ hội cuối cùng… luận điệu này rất nhanh đã nhận được sự hưởng ứng của phần lớn học sinh trong lớp.
Người trẻ tuổi mà, phần lớn vẫn là t·h·í·c·h tham gia náo nhiệt đi ra ngoài chơi.
Mặc dù Tôn Khả Khả chưa chắc đã muốn đi… nhưng không chịu n·ổi sự quấy rầy đòi hỏi của Đỗ Hiểu Yến.
Tiện thể nói một chút, Đỗ Hiểu Yến gần đây có chút biểu hiện không bình thường với La Thanh—— lớp 12, những người trẻ tuổi này dần dần lớn lên, cũng dần dần trở nên không còn ngây thơ nữa.
La Thanh, cậu ấm nhà giàu ẩn hình, dần dần bị người ta chú ý đến theo thời gian.
Đỗ Hiểu Yến chính là một trong số đó —— trước đây cô cũng tham gia ủy ban của trường, tổ chức phục vụ cho các giáo viên nước ngoài và hiệu trưởng nhà trường.
Tương đương có cơ hội được tiếp xúc xã hội một cách biến tướng, đồng thời cũng mở mang tầm mắt.
Không còn là cô bé Đỗ Hiểu Yến ngây thơ vô tri nữa, chợt p·h·át hiện, thì ra bên cạnh mình có một kho báu như vậy!
Gia thế tốt, bối cảnh mạnh, người lại khiêm tốn, tính cách dễ hòa đồng, đều là người có sở thích tốt.
Quan trọng nhất là, La Thanh cao lớn vạm vỡ, không xấu xí, tuy nhìn hơi thô một chút —— nhưng cũng tính là theo hình tượng rắn rỏi nha.
Một tháng qua, Đỗ Hiểu Yến đã nhiều lần tiếp cận La Thanh, nhưng La Thanh dường như không hề p·h·át hiện ra làn thu thuỷ mà Đỗ Hiểu Yến đưa đến.
Đỗ Hiểu Yến tự nhiên là nhờ cậy đến bạn thân Tôn Khả Khả——nàng hiểu rất rõ, do mối quan hệ của Trần Nặc lúc trước, Tôn Khả Khả và La Thanh là bạn bè tốt.
Nếu có thể có được sự giúp sức của Tôn Khả Khả, nắm được La Thanh người chưa bị nhiều kẻ yêu diễm dòm ngó đến, cơ hội sẽ lớn hơn rất nhiều.
Thế là, hoạt động du lịch tự phát này của học sinh, Đỗ Hiểu Yến đương nhiên phải đến.
Tôn Khả Khả rất hiểu ý đồ của Đỗ Hiểu Yến, nhưng…
Nói thế nào nhỉ, Tôn Khả Khả cũng không cảm thấy La Thanh sẽ coi trọng Đỗ Hiểu Yến.
Lần hành động đối phó "Trà xanh nữ" kia, Tôn Khả Khả đã thấy hết. La Thanh t·h·í·c·h những cô gái dịu dàng, ngọt ngào, có chút mùi vị đáng yêu.
Đỗ Hiểu Yến tính cách tùy tiện, lại thêm tướng mạo thiên về sự mạnh mẽ, có lẽ La Thanh sẽ không thích.
Nhưng…giúp thì vẫn phải giúp thôi.
Dù sao, từ lớp 12 đến giờ, người bạn tốt nhất của cô trong lớp chỉ có Đỗ Hiểu Yến.
Lúc 8:30 sáng, học sinh lớp 12 ban 6 lần lượt tập trung tại cổng nam khu danh lam thắng cảnh Vũ Hoa Đài.
Địa điểm đi du lịch Tô Châu lần này là quyết định chung của mọi người: Công viên giải trí Tô Châu.
Năm 2001, Disney vẫn chưa xâm nhập vào nội địa Trung Quốc.
Mà lúc này, có một câu quảng cáo rất thịnh hành: Disney quá xa, hãy đến công viên giải trí Tô Châu.
Có thể thấy được sức hút của công viên Tô Châu năm đó.
Nói thế nào nhỉ...so với Disney thật sự, đương nhiên còn kém rất nhiều.
Nhưng về phần c·ứ·n·g và các hạng mục giải trí, công viên giải trí Tô Châu năm đó lại là một trong những khu vui chơi lớn hàng đầu của cả nước.
Thành phố Kim Lăng lại không xa Tô Châu, tự nhiên trở thành địa điểm đi chơi của mọi người.
Hoạt động là do học sinh tự p·h·át, không có giáo viên tham gia.
Tiền xe được lấy từ quỹ lớp —— lúc đầu mọi người định đi tàu hỏa hoặc xe khách đường dài đến Tô Châu.
Nhưng vì có một phụ huynh học sinh tình cờ làm ở một công ty du lịch trong thành phố, nhận thầu xe buýt du lịch.
Nghe nói đến chuyện này đã hết lòng ủng hộ, cung cấp một chiếc xe du lịch với giá gốc, phụ trách đưa đón các học sinh đi lại.
Việc này đã tiết kiệm được một khoản chi phí đáng kể.
Còn đến công viên Tô Châu, vé vào cổng và các hạng mục vui chơi giải trí thu phí trong công viên… đều do học sinh tự lo liệu.
Đương nhiên, không chỉ riêng học sinh.
Hoạt động tự phát, nói xong cũng có thể tự dẫn theo vài người bạn hoặc người thân.
Ví dụ như một số phụ huynh lo lắng con cái chạy đi chỗ khác, cũng tự mình đi th·e·o, dù sao phí tổn là tự lo.
Lớp 12 ban 6 tổng cộng có 46 học sinh tham gia hoạt động lần này.
Nhưng số người tập trung lại là 58.
Thêm ra 12 người, là phụ huynh và người thân của học sinh.
Sáu học sinh dẫn theo bố hoặc mẹ.
Bốn học sinh dẫn theo anh chị em.
Còn hai nữ sinh mạnh dạn hơn! Thế mà còn lén lút mang cả bạn trai đến!
Rõ ràng, dù trường Bát Trung siết chặt phong cách học tập như thế nào, thì cũng không thể ch·ố·n·g đỡ được sức sống thanh xuân mãnh liệt nha.
Uông Húc năm nay 21 tuổi, sinh viên năm ba.
Người Kim Lăng.
Đang học tại Đại học Đông Nam.
Đại học Đông Nam là một trường đại học trọng điểm nổi tiếng của thành phố Kim Lăng, đồng thời cũng là trường đại học trọng điểm nổi tiếng trong nước, thuộc danh sách 211 và 985.
Ở thành phố Kim Lăng, nhà nào có con thi đậu vào Đông đại thì cũng là một chuyện đáng để cả nhà ăn mừng.
So với ở Đại học Nam Kinh thì không bằng, nhưng đặt trong phạm vi cả nước thì cũng là một trường danh tiếng có tiếng.
Việc Uông Húc có thể học ở Đại học Đông thì, trong các tiết học thành tích cũng coi như không tệ.
Hơn nữa, việc học ở Đại học Đông đối với Uông Húc mà nói còn có một cái lợi thế: gần nhà.
Là người địa phương ở Nam Kinh, mà học đại học ở các trường đại học tại bản địa thì cuộc sống tiện lợi không phải một chút hai chút mà có thể nói hết.
Sáng sớm hôm nay, Uông Húc đang được nghỉ dài ngày ở nhà thì bị cô em gái kéo mạnh từ trên giường dậy.
Hôm nay, cô em Vương Cầm muốn cùng bạn học trong lớp đi du lịch Tô Châu, mà còn có thể mang theo người nhà đi cùng.
Thương con gái, cha mẹ Vương gia liền quyết định để người con trai cả đã học đại học, trưởng thành đi theo con gái.
Dù sao cũng là con gái, dù là hoạt động tập thể, nhưng nghe nói là do học sinh tự tổ chức, không có người nhà đi cùng, lúc nào cũng thấy bất an.
Uông Húc thực sự không muốn đi một chút nào!
Vốn định ở nhà nằm ườn hai ngày, rồi những ngày còn lại thì đi cùng bạn học vào quán net cày game sập mặt trời.
Hôm nay chỉ muốn ngủ nướng thật ngon, nào muốn đi nơi khác trông em?
Nhưng mà... Tối qua cha mẹ đã dặn dò rồi.
Lúc bị kéo ra khỏi cửa, Uông Húc vẫn còn bộ dạng không tình nguyện, cơn buồn ngủ còn chưa tan.
Đi theo em gái bắt taxi đến địa điểm tập trung, nhìn một đám học sinh cấp ba đang cười nói huyên náo, Uông Húc ngáp dài một cái.
Trong lòng tính toán đường từ Nam Kinh đến Tô Châu còn hai tiếng xe, vẫn có thể ngủ một giấc.
Vương Cầm đang vui vẻ nói chuyện líu ríu cùng các bạn nữ trong lớp.
Thực ra cô em này thuộc một nhóm với Tôn Khả Khả và Đỗ Hiểu Yến.
Tôn Khả Khả là hoa khôi của trường kiêm con gái phó hiệu trưởng, Đỗ Hiểu Yến cũng là một người tính tình hướng ngoại mạnh mẽ, cho nên nhóm này lấy hai người cầm đầu, tập hợp thêm ba bốn cô gái nữa.
Vương Cầm là một trong số đó.
Vốn dĩ Vương Cầm còn muốn lịch sự giới thiệu người anh trai đi cùng, nhưng thấy anh trai mặt không thèm để ý trốn một bên, dựa vào tường cầm điện thoại không biết đang cày cái gì.
Thế là thôi luôn.
Xe buýt của công ty du lịch nhanh chóng đến.
Mọi người gọi nhau lên xe, tự tìm chỗ ngồi.
Uông Húc chậm chạp đi phía sau cùng, đồng thời còn đang nhắn tin với bạn học thời đại học, hẹn ngày mai đi quán net chơi game...
Đột nhiên, Uông Húc đi đến cửa xe buýt thì khựng lại, khóe mắt liếc thấy một bóng hình ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ hàng đầu.
Cái bóng hình kia, vèo một cái, nhảy vào mắt Uông Húc, lập tức không rút ra được!
Tin nhắn của bạn học trong điện thoại di động cũng không kịp trả lời, Uông Húc theo bản năng nhìn chằm chằm cô gái một tay chống má, nhìn ra ngoài cửa sổ...
Mái tóc của cô gái, dưới ánh mặt trời buổi sớm, phảng phất tỏa ra ánh vàng kim lộng lẫy.
Làn da vốn đã trắng nõn, lại càng như ngà voi, khiến người mê đắm.
Tuy chỉ thấy một bên mặt, nhưng đường cong gương mặt ôn nhu, sống mũi thẳng tắp, cùng với đôi mắt đào hoa phác họa ra dáng vẻ mặt mày, lập tức khiến người ta có cảm giác rung động vì vẻ đẹp!
Mặc dù chỉ là một chiếc áo phông trắng tay ngắn, quần short jean bình thường, nhưng đôi chân của cô gái vừa dài vừa trắng, dưới chân là đôi giày thể thao tràn đầy sức sống.
Uông Húc ngây người ra!
Trong nháy mắt cảm thấy, những nữ sinh được mấy tên cẩu độc thân trong ký túc xá tâng bốc là hoa khôi của viện trong trường, so với cô gái này quả thực chỉ là thứ phấn son tầm thường!
Tôn Khả Khả đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì đột nhiên cảm thấy tim rung động, theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi trắng trẻo đang đứng trước mặt.
Áo phông xanh nhạt có hoa văn, trông rất tinh thần, nếu đi ngoài đường thì cũng thuộc hàng s·o·á·i ca không hơn không kém. Tóc ngắn cũng gọn gàng, chỉ là đôi mắt nhìn mình chằm chằm khiến Tôn Khả Khả theo bản năng cau mày.
"Chào bạn, chỗ này có ai ngồi không?" Uông Húc cố gắng tươi cười chào hỏi Tôn Khả Khả.
Chưa đợi Tôn Khả Khả trả lời, Uông Húc đã nhanh nhảu cười nói: "Tôi là anh trai Vương Cầm, đi cùng giúp đỡ, phục vụ các bạn học, bảo vệ mọi người."
Anh trai Vương Cầm?
Tôn Khả Khả khẽ nhíu mày.
Vương Cầm là bạn gái trong nhóm của mình, quan hệ cũng không tệ.
"Tôi ngồi đây được chứ?" Uông Húc nói xong, không chờ Tôn Khả Khả trả lời, đã ngồi phịch xuống.
Tôn Khả Khả có chút ngẩn người.
Chỗ này... Mình để cho Đỗ Hiểu Yến mà.
Nhưng mà Đỗ Hiểu Yến lúc này vẫn chưa lên xe, đang nói chuyện với La Thanh ở dưới xe về việc chuyển hành lý và thùng nước, chỗ ngồi vừa vặn bị bỏ trống.
Nhưng mà...
Anh trai của bạn học Vương Cầm, như vậy thì Tôn Khả Khả dường như cũng không tiện nói thẳng là đuổi người đi.
Nghĩ ngợi, Tôn Khả Khả khẽ "Ừ" một tiếng.
"Cậu tên gì vậy?"
"...Tôn Khả Khả."
"A a, hình như tôi nghe em gái tôi nhắc đến rồi." Uông Húc tiếp tục tự giới thiệu, mang theo một chút thận trọng và khoe khoang: "Tôi cũng là người Nam Kinh, học ở Đại học Đông."
Cái mác Đại học Đông vẫn có chút giá trị, Tôn Khả Khả theo bản năng nhìn Uông Húc kỹ hơn một chút.
"Tôi năm thứ ba đại học, sang năm là tốt nghiệp." Uông Húc cố ý giữ khoảng cách an toàn trong lời nói, thở dài: "Hôm nay bị Vương Cầm gọi đi giúp đỡ, tôi còn thấy rất hào hứng. Chớp mắt một cái mình cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi. Nhưng hôm nay nhìn các bạn học, lại không nhịn được nhớ lại những năm tháng cấp ba của mình, ai... Thanh xuân, thật là trôi nhanh quá..."
Tôn Khả Khả là người tính tình hiền hòa, ôn nhu, không thích tranh giành.
Nghe Uông Húc, khẽ gật đầu: "Ừm, thực ra lớp chúng mình tổ chức chuyến đi này, cũng là để mọi người có một kỷ niệm cho những năm tháng cấp ba."
"Cấp ba tốt, thật sự tốt. Vừa lên đại học, đã cảm thấy mình già đi rất nhiều, chớp mắt mấy năm đại học đã trôi qua, từ thiếu niên thành người lớn, có khi soi gương nhìn mình, còn thấy mình già đi nhiều đấy." Uông Húc là một người rất biết cách nói chuyện phiếm, vừa nói vừa cười: "Đôi khi nghĩ lại, sang năm mình sẽ tốt nghiệp đi làm, mà như thể những năm trung học vẫn còn hôm qua ấy..."
Hắn cực kỳ giỏi nắm bắt tâm lý người khác!
Ở tuổi cấp ba, là giai đoạn mà một đứa trẻ choai choai chuyển biến từ tuổi thiếu niên sang tuổi thanh niên, lúc này sắp phải tạm biệt những năm tháng cấp ba, chính là một thời điểm nhạy cảm cảm nhận sự thay đổi của bản thân.
Nói đến đề tài này có thể gây được sự đồng cảm lớn nhất từ học sinh sắp tốt nghiệp cấp ba.
Quả nhiên, Tôn Khả Khả thực sự lắng nghe, nghiêm túc gật đầu: "Cậu nói đúng."
"À đúng rồi, tôi tên Uông Húc, ba chấm thủy, chữ Húc trong Húc Nhật Đông Thăng." Uông Húc cố ý cẩn thận nói tên mình, sau đó trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng — đây cũng là một câu chuyện nhỏ trong tên của hắn, thường dựa vào câu chuyện nhỏ này để bắt chuyện với người khác.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, Tôn Khả Khả nhanh chóng phản ứng: "Cậu họ Uông? Nhưng mà Vương Cầm..."
"Tôi, cha tôi họ Uông, mẹ tôi họ Vương." Uông Húc cười nói: "Anh em tôi, một người theo họ bố, một người theo họ mẹ.
Này! Nói đến đây, còn có cả một câu chuyện nữa đấy..."
Nói đến đây, cố ý bỏ lửng một câu.
Một cách tự nhiên, không quan tâm là tò mò thật hay là lịch sự, lúc này đối phương đều sẽ hỏi một câu: Chuyện gì vậy?
Quả nhiên, Tôn Khả Khả ngây thơ một lần nữa không đề phòng, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Đúng vậy đó... Chuyện của cha mẹ tôi ngày xưa..."
Uông Húc bắt đầu kể chuyện cha mẹ mình năm xưa, kể một người nhà nghèo yêu một tiểu thư nhà giàu, hai người vượt qua sự ngăn cản của gia đình, cuối cùng hạnh phúc đến với nhau.
Nhưng vì giữ sự cân bằng của cả hai nhà, hai vợ chồng quyết định sinh hai con, một đứa theo họ cha, một đứa theo họ mẹ.
Xem như một câu chuyện tình yêu không quá đột ngột và tốt đẹp.
Tôn Khả Khả lịch sự nghiêm túc lắng nghe - đó là điều gia giáo cho phép.
Ông Tôn dạy rằng con cái phải có lễ phép ở ngoài, nhất là khi nói chuyện với người khác, phải có một bộ nghi thức trò chuyện tự nhiên.
Lúc này, La Thanh và Đỗ Hiểu Yến lên xe.
Chuyển xong nước khoáng, hai người tuần tự lên xe.
La Thanh lên đến cửa xe, bỗng nhìn thấy Tôn Khả Khả đang ngồi ở vị trí hàng đầu, cùng một người trẻ tuổi xa lạ đang ngồi cạnh, còn đang trò chuyện.
La Thanh lập tức nhíu mày.
Đi tới, La Thanh nhẹ nhàng vỗ vào lưng ghế.
"Khả Khả."
"Ai? La Thanh, sao vậy?" Tôn Khả Khả ngẩng đầu, mỉm cười nhìn La Thanh.
La Thanh nheo mắt lạnh lùng nhìn Uông Húc một chút, sau đó khi nhìn sang Tôn Khả Khả, trên mặt lại tươi cười: "Phía trước ồn quá, cậu có muốn xuống phía sau ngồi không? Cậu không phải rất dễ bị say xe sao?"
Tôn Khả Khả sửng sốt một chút.
Mình lúc nào dễ bị say xe rồi?
Nhưng ngay lập tức đã hiểu ý của La Thanh.
Ừm... Rất vi diệu, nhưng Tôn Khả Khả đã hiểu.
Tôn Khả Khả do dự một chút, dường như việc tùy tiện chạy ra phía sau như vậy, có chút cố ý tỏ vẻ ghét bỏ người khác một cách quá rõ ràng.
Dù sao cũng là anh trai của bạn học, hơn nữa, người ta cũng không nói lời nào quá đáng, cũng không làm hành động quá phận nào...
Nếu cứ tùy tiện bỏ đi như thế, để lại dấu vết quá rõ ràng, có chút bất lịch sự nhỉ?
Thế là cô mỉm cười nói: "Không sao, em ngồi chỗ này cũng được, dù sao cũng chỉ hơn một tiếng nữa thôi."
Dừng một chút, cô nói thêm: "Đây là anh Vương Cầm, em vừa hay muốn hỏi anh ấy một vài chuyện về đại học."
Tôn Khả Khả dùng từ rất chừng mực.
Ví dụ như khi nhắc đến Uông Húc.
Tôn Khả Khả nói là "hỏi anh ấy" chứ không phải "cùng anh ấy hỏi".
Nếu dùng chữ "cùng", sẽ để lộ mối quan hệ giữa hai người ngang hàng với nhau.
La Thanh có chút không vui liếc nhìn Uông Húc.
Uông Húc lúc này lại nhìn thẳng, không nói lời nào, dường như không hề phản ứng gì trước lời nói và ánh mắt của La Thanh, dù sao thì cũng đã học đại học ba năm rồi, mặt dày cũng không thể so với học sinh cấp ba được.
Tán gái mà!
Mặt không dày một chút thì sao được?
Huống chi đây còn là một cô em cực phẩm! Cũng đáng để mình mặt dày một phen.
La Thanh cũng không tiện nói gì.
Giúp huynh đệ để ý bạn gái, cũng không thể quá rõ ràng được.
Do dự một chút, La Thanh cau mày nói: "Ừm, nếu có gì thì em gọi anh nhé."
Nói xong, La Thanh đi về phía sau xe buýt.
Đỗ Hiểu Yến vốn có thể gọi Uông Húc ra ngoài, nhưng Tôn Khả Khả đã nói như vậy rồi, Đỗ Hiểu Yến cũng không tiện mở miệng, cô nhíu mày nhìn Uông Húc một chút, rồi cũng đi về phía sau xe.
Đỗ Hiểu Yến cũng không đi xa, vừa tới phía sau, liền ngồi ngay cạnh Vương Cầm.
Vương Cầm là một cô gái có chút ngốc nghếch, lúc này còn không hay biết anh trai mình đã chạy đến làm quen với Tôn giáo hoa, còn đang mải mê nói chuyện ríu rít với một nữ sinh ngồi hàng sau về mấy chuyện bát quái của ngôi sao.
"Vương Cầm, anh trai cậu bị sao vậy?"
Đỗ Hiểu Yến vừa đặt mông xuống ghế, vừa kéo Vương Cầm một cái.
Vương Cầm ngớ người.
Đỗ Hiểu Yến chỉ về phía trước: "Này, cậu nhìn xem!"
Vương Cầm nhìn theo, lập tức cũng ngớ ra.
Anh trai mình đang ngồi cạnh Tôn Khả Khả, trông phấn chấn, nói năng nhỏ nhẹ...
"Anh trai cậu không định giở trò gì đấy chứ?"
"Tớ, tớ, tớ không biết đâu..." Vương Cầm sắp khóc rồi.
Cô rất rõ, câu chuyện tình cảm nổi tiếng của Tôn giáo hoa với nam sinh tên Trần Nặc trong trường, cả trường từ học sinh đến giáo viên cơ bản đều biết chứ!
Hơn nữa, cái anh chàng Trần Nặc đó, nghe nói rất có uy, La Thanh bọn họ đều cực kỳ nể Trần Nặc.
Năm ngoái, đám học sinh cá biệt của lớp 12 đã mấy lần tìm Trần Nặc gây sự, đều bị hắn dễ dàng hóa giải, sau này nghe nói anh Hạo Nam đã tốt nghiệp cấp 3, đều rất cung kính với Trần Nặc.
Những cô gái trong hội bạn của mình đều biết Tôn Khả Khả đã có bạn trai.
Mà bạn trai Trần Nặc vốn là người của lớp 6 khóa 12!
Đẹp trai không nói, còn hào phóng, rất tốt với đám bạn nữ của Tôn Khả Khả, ai ai cũng khen ngợi hết lời.
Nếu như anh trai mình lại đi cua Tôn Khả Khả, chọc giận Tôn Khả Khả thì...
Vậy chẳng phải sẽ khiến mình khó xử trước hội bạn này sao!
"Anh, anh trai tớ, chắc anh ấy tùy tiện ngồi thôi, tùy tiện, tùy tiện nói chuyện thôi..."
Vương Cầm lắp ba lắp bắp.
Nhưng nghĩ đến những hành động thường ngày của anh trai, đến cả cô cũng không tin nổi những lời mình nói.
Đỗ Hiểu Yến cau mày: "Mong là vậy!"
Nhưng sau đó, điều khiến hai người im lặng là, Tôn Khả Khả và Uông Húc dường như nói chuyện rất hòa hợp.
Ban đầu chỉ là Uông Húc một mình thao thao bất tuyệt, sau đó Tôn Khả Khả cũng bắt đầu nói chuyện, thậm chí còn có vẻ rất hứng thú khi hỏi Uông Húc một vài vấn đề.
Xem ra, hai người trò chuyện khá tốt.
"Thực ra, cuộc sống đại học hoàn toàn khác với những gì em tưởng tượng đấy. À, ví dụ như Đông Đại nhé... Thật ra, Đông Đại rất khó thi, nhất là các khoa viện của bọn anh..."
Uông Húc thấy Tôn Khả Khả có vẻ rất hứng thú với đại học của mình, liền bắt đầu giảng giải.
Tôn Khả Khả lại rất hứng thú với Đông Đại.
Thực tế, khi thi đại học, lựa chọn hàng đầu của cô là hi vọng thi đỗ vào một trường đại học ở Kim Lăng.
Dù sao thì, gia đình cũng không muốn con gái đi xa nhà bốn năm đại học.
Không nỡ mà.
Đương nhiên, nếu là Thanh Hoa hay Bắc Đại, thì cứ đi thôi!
Nhưng, Tôn Khả Khả lại không thi đỗ nổi!
Đại học địa phương, số một đương nhiên là Nam Đại.
Năm 2001, Nam Đại vẫn là trường nằm trong top 5, thậm chí top 3 các trường đại học trên toàn quốc.
Chỉ sau Thanh Hoa Bắc Đại là hai trường top đầu.
Đối với người địa phương mà nói, thi đỗ vào Nam Đại, quả thật nói ra sẽ khiến bạn bè, hàng xóm phải ghen tị.
Nhưng vấn đề là, với thành tích hiện tại của Tôn giáo hoa.
Nam Đại ư...Chỉ có thể nghĩ thôi.
Đông Đại là một mục tiêu tương đối không quá xa vời.
985 và 211 song trọng điểm.
Trường danh giá ở địa phương.
Lịch sử lâu đời.
Hơn nữa, thành tích của Tôn giáo hoa hiện giờ tuy chưa đủ, nhưng chẳng phải còn một năm nữa sao.
Gần đây, thành tích của cô đột nhiên tăng vọt, giáo viên đều nói cô như bỗng nhiên thông suốt.
Trong một năm tới, nếu cô chịu khó học tập thì dường như việc vào Đông Đại cũng không phải một mục tiêu quá xa vời.
Cho nên, Tôn giáo hoa rất muốn hỏi Uông Húc về tình hình trường Đông Đại và những thông tin tuyển sinh vào trường.
Sau một hồi hàn huyên, Uông Húc như cố ý tỏ vẻ lơ đãng, cười nói: "Lúc nãy cái người gọi em ra phía sau...là bạn trai em à? Anh ta sẽ không tức giận chứ?"
Tôn Khả Khả nghe vậy, lông mày khẽ nhíu lại, cô nhìn chàng trai tên Uông Húc này.
Tôn Khả Khả dù tính tình nhu hòa, nhưng cũng không ngốc.
Dù sao cũng đã sống chung với cái tên khốn kiếp đến chết cũng không hết tình kia hơn nửa năm rồi!
Sự phòng bị này vẫn là phải có.
Nghe ra người trẻ tuổi này đang dò hỏi và thử lời nói của mình, Tôn Khả Khả cũng không định giải thích với anh ta.
Giải thích ư? Anh ta không phải bạn trai em, chỉ là bạn học thôi?
Như vậy, sẽ có vẻ như mình đang cố tình rũ sạch gì đó.
Hơn nữa... nói với một người xa lạ như vậy, có cần thiết không?
"Anh ấy sẽ không tức giận." Tôn Khả Khả trả lời qua loa, rồi tiếp tục hỏi: "Năm đó...điểm chuẩn tuyển sinh của Đông Đại trong tỉnh..."
Hai tiếng xe.
Đến công viên Tô Châu đã là 10 rưỡi sáng.
Khi xuống xe buýt, Đỗ Hiểu Yến đã nhanh chóng đứng cạnh Tôn Khả Khả, làm ra vẻ hộ hoa sứ giả, cố ý đứng giữa Tôn Khả Khả và Uông Húc.
Uông Húc rất ma mãnh, không tiếp tục cứng rắn lại gần, mà lại tỏ vẻ rất nhiệt tình khi đi đến chỗ Vương Cầm, sau đó còn chủ động giúp các bạn nữ cầm đồ đạc, phát nước khoáng nữa.
"Cậu nói chuyện gì với anh ta vậy?" Đỗ Hiểu Yến hỏi.
"Không có gì, chỉ hỏi một chút về đại học thôi, anh Vương Cầm là người Đông Đại, tớ hỏi anh ấy một vài tình huống khi thi vào Đông Đại." Tôn Khả Khả nhẹ nhàng giải thích.
"Tớ thấy anh ta có vẻ..." Đỗ Hiểu Yến định nói gì đó.
Tôn Khả Khả khẽ cười: "Ý nghĩ của người ta, ở trong lòng người ta, người khác nghĩ gì không liên quan đến mình."
"Khả Khả!"
La Thanh đi tới, xem xét Tôn Khả Khả một lượt rồi nhỏ giọng hỏi: "Cái tên kia, có làm phiền em không?"
"Không có đâu." Tôn Khả Khả cười nói: "Anh ấy là anh trai của Vương Cầm, chỉ là trên đường thuận miệng nói chuyện phiếm một chút về chuyện đại học, không nói gì khác."
"Ừm...vậy em tự cẩn thận nhé..." La Thanh ra vẻ thâm sâu.
Tôn Khả Khả thở dài, nhìn hai người bạn học kiêm bạn bè thân thiết này, cô nhỏ giọng nói: "Hai người đừng nghĩ linh tinh. Bây giờ tớ chỉ muốn học thật giỏi, những chuyện khác hoàn toàn không muốn nghĩ đến."
Logo của công viên Tô Châu và linh vật chủ đề là một con sư tử.
Cổng chính của công viên cũng là một bức tượng sư tử.
Khi các bạn học bước vào công viên, họ tự nhiên theo nhóm bạn bè thân quen thường ngày, tự ý tổ hợp với nhau.
Vương Cầm thuộc nhóm của Tôn Khả Khả và La Thanh, nên tự nhiên cũng ở đây.
Và lẽ đương nhiên, Uông Húc cũng tham gia vào.
Còn La Thanh, là trong vòng bạn nam, ngược lại không tiện đến gần.
Thấy cái tên Uông Húc kia đang quấn lấy Tôn Khả Khả và mấy bạn nữ khác, La Thanh cau mày, vừa đi theo sau, vừa nhìn ngó.
Nhìn thấy trên đường, tên Uông Húc còn chủ động vặn nắp chai nước đưa cho Tôn Khả Khả.
Chỉ là Tôn Khả Khả đã khéo léo từ chối.
La Thanh bỗng nhiên cũng cảm thấy bực bội trong lòng.
Anh cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm số của Trần Nặc.
Vừa mới kết nối cuộc gọi, La Thanh đã không đợi được mà tức giận nói: "Trần Nặc! Mẹ kiếp...!"
Đầu dây bên kia dường như hơi ồn ào.
La Thanh nói rất nhanh: "Mẹ kiếp, cuối cùng mày đã nói chuyện với Tôn Khả Khả thế nào rồi? Tao nói cho mày biết nhé! Cả lớp bọn tao đang đi chơi bên ngoài! Nhà mày bị người ta nhòm ngó rồi đấy! Có kẻ đang vây quanh lấy nàng kìa! Nếu mày còn..."
Bốp!
Một bàn tay từ phía sau vỗ lên vai La Thanh.
La Thanh nhíu mày, tức giận quay đầu lại, nhưng lại ngây người ra.
Đằng sau, chàng thiếu niên mặc áo phông trắng đang ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn anh.
Một gương mặt tuấn tú, lại vẫn cứ mang theo cái vẻ giống như trộm cắp, đểu cáng, trên tay giơ điện thoại.
"Ừm, ta muốn nói là không. . . Cái gì cơ?"
La Thanh ngớ người một giây, rồi ngay lập tức đấm cho Trần Nặc một phát: "Ngọa Tào! Sao ngươi cũng đến đây! Không đúng! Sao ngươi biết hôm nay bọn ta tới chỗ này?"
Trần Nặc thở dài, vỗ vai La Thanh: "Sau này đối xử tốt với lớp trưởng một chút đi. Tiểu đội trưởng là người một nhà."
"Hả?"
La Thanh ngẩn ra, trong nháy mắt hiểu ra: "Lớp trưởng nói cho ngươi?"
"Cũng không phải, hôm qua lúc các ngươi còn đang giao nộp tiền xe, ta đã biết rồi." Trần Nặc thở dài.
Sắc mặt La Thanh lập tức dịu lại, nhưng sau đó lại nhíu mày, chỉ vào phía trước nhóm người Tôn Khả Khả: "Này! Mau nhìn!"
Trần Nặc nhìn theo, thấy một nam tử trẻ tuổi, đang không ngừng nói gì đó với Tôn Khả Khả, Tôn Khả Khả nghe rất chăm chú, nhưng nam tử kia lại cố ý đi chậm lại.
Cứ như vậy, Tôn Khả Khả vô tình đi chậm theo.
Cứ đi như thế, người xung quanh không phát hiện, ngược lại hai người rớt lại phía sau, tựa như đang sánh vai nhau.
Trần Nặc cười.
Quay đầu nhìn thoáng qua La Thanh.
La Thanh lộ vẻ s·át khí: "Tụi mình, đánh hắn đi!"
"Đừng nói nhảm, tụi mình là học sinh trung học thời đại mới, phải văn minh, là làn gió mới!"
Trần Nặc xụ mặt nói một câu, sau đó bật cười: "Đi thôi, hôm nay lại giúp ta đẩy xe lăn đi."
"Được . . . Hả? Ngươi còn muốn ngồi xe lăn à? Ngươi có phải là không đi được đâu." La Thanh lẩm bẩm, nhưng vẫn đi tới, đẩy Trần Nặc đuổi theo.
Uông Húc đang thao thao bất tuyệt kể lại chuyện năm đó hắn thi vào Đông đại.
Ngược lại là đem cái sự cố gắng khổ luyện năm xưa, thổi phồng lên gấp trăm lần.
Càng ra sức kiên nhẫn kể lại chi tiết, chuyện vốn chỉ cần mười mấy phút có thể nói xong mà với cái kiểu kể này, e là phải vài ba trăm chương cũng không hết.
Tôn Khả Khả cũng không phải người nóng tính, ngươi kể tỉ mỉ, ta cũng lặng lẽ nghe.
Đối với việc Uông Húc trong lời nói vô tình hay cố ý khoe khoang thành tích năm xưa, cùng với thân phận hội sinh viên trong trường bây giờ, và cả mấy cái chuyện được học bổng, cô cũng chỉ cười khách khí.
Sau khi vào cổng công viên Tô Châu không xa, có một cái quảng trường gọi là "Quảng trường Bồ Câu".
Đúng như tên gọi, nơi này nuôi một đám bồ câu nhà được thả tự do.
Du khách có thể mua thức ăn cho chim tại cửa hàng gần đó.
Cũng coi như tạo chút niềm vui nho nhỏ.
Mấy cô gái tỏ vẻ hứng thú, Tôn Khả Khả còn chưa biểu hiện gì, thì Uông Húc đã chạy tới cửa hàng mua ba túi thức ăn cho chim.
Trước tiên cho em gái một túi, rồi mình giữ một túi, lại thản nhiên như không có chuyện gì đưa cho Tôn Khả Khả một túi: "À, túi này cho cậu nhé. Tiện thể mua hai tặng một."
Tôn Khả Khả không đưa tay nhận, mà tựa hồ muốn nói gì đó. . .
"Cậu không thích cho chim bồ câu ăn sao?" Uông Húc cười hỏi.
"Tớ. . ."
"Bạn học này, cô ấy không thích cho bồ câu ăn, anh thừa một túi, có thể chia cho tôi không?"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, thân thể Tôn Khả Khả rõ ràng run lên! Nghiêng đầu nhìn Trần Nặc đang được La Thanh đẩy xe lăn đến.
Trần Nặc lại như không nhìn thấy Tôn Khả Khả, chỉ cười híp mắt nhìn Uông Húc: "Có được không?"
Miệng thì hỏi, nhưng tay của tên c·h·ó con Trần Nặc đã vươn ra rồi.
Lão tử là người t·àn t·ậ·t ngồi xe lăn, đã giơ tay muốn rồi.
Mặt mũi đâu mà không cho?
Mặt dày đúng không? So với cái này, mày có qua mặt được ta sao?
Uông Húc hơi sững người, nhìn người đang ngồi xe lăn trước mặt, do dự một chút, cuối cùng vẫn là nể mặt mũi, lại không muốn để lại ấn tượng không có tình người với cô gái xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh, hít một hơi sâu, gượng cười đưa thức ăn cho chim trong tay tới.
"Cảm ơn cậu, cậu thật là một người tốt."
"Không, không cần khách khí." Uông Húc trả lời, rồi lại thấy Tôn Khả Khả bên cạnh đã cất bước rời đi, tranh thủ nghiêng đầu nhìn sang.
Đột nhiên vạt áo bị kéo lại.
"Cậu?"
"Bạn học này, cậu đang muốn lấy lòng Tôn Khả Khả sao?" Trần Nặc cười híp mắt hỏi.
"Hả? Tớ. . ." Uông Húc còn đang định pha trò.
Trần Nặc nói nhanh: "Cô ấy không thích uống nước suối, cô ấy thích uống cocacola đá, loại nhiều đá ấy."
"Hả?" Uông Húc ngơ ngác.
Trần Nặc cố tình thở dài, cười nói: "Tớ cũng từng theo đuổi cô ấy, nhưng mà. . . cậu cũng thấy đấy, bây giờ tớ thành ra thế này rồi. . ."
"Vậy cậu còn giúp tôi?"
"Giúp người hoàn thành ước mơ thôi mà." Trần Nặc lắc đầu nói: "Cậu đi mua một cốc cocacola đá đến đi, cô ấy chắc chắn thích uống."
Một cốc cocacola đá, cũng chỉ tầm mười mấy đồng tiền.
Uông Húc nghĩ ngợi, coi như bị lừa, cũng chẳng thiệt hại gì to tát, thử xem sao.
Đi tới quầy bán đồ ăn vặt, mua một cốc, quay người lại, đã thấy người bạn học ngồi xe lăn kia bị đẩy đến chỗ Tôn Khả Khả và mấy nữ sinh khác rồi.
Đỗ Hiểu Yến và em gái mình là Vương Cầm dường như cũng rất nhiệt tình với nam sinh ngồi xe lăn này.
Ngược lại là Tôn Khả Khả, đứng lặng lẽ một bên.
Thấy Uông Húc bưng cốc cocacola tới, Trần Nặc liền cười tủm tỉm nói lớn: "A! Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn cậu nhiều nhé, đại ca Uông."
Uông Húc: "Hả?"
Ngây ra một lúc, Trần Nặc đã nhanh tay nhận lấy cocacola từ trong tay hắn, cắm ống hút hút một hơi thật đã, thoải mái thở ra.
Uông Húc trợn mắt: "Cậu?"
"Khách sáo quá rồi!" Trần Nặc lộ vẻ thành thật: "Đại ca Uông biết tớ đi đứng không tiện, còn chạy đi mua đồ uống cho tớ. Vương Cầm à, anh trai cậu tốt quá."
Vừa nói, vừa giơ ngón tay cái với Vương Cầm, Vương Cầm dở khóc dở cười.
Ánh mắt Uông Húc trầm xuống, nhưng trên mặt lại gắng gượng nở nụ cười: "Không, không sao, chuyện nhỏ thôi mà."
Chờ mấy cô gái đi xa, Uông Húc hạ giọng: "Nhãi con! Cậu dám chơi tôi?"
Trần Nặc nháy mắt, đột nhiên lớn giọng nói: "A, đại ca Uông? Người tôi không có mang tiền mà. . . Tớ tưởng cậu mời tớ uống chứ! Để về tớ trả lại cho cậu được không?"
Ngọa Tào!
Mấy cô gái ở phía trước đều quay đầu lại nhìn, lộ vẻ nghi hoặc kỳ quái.
Mặt Uông Húc lập tức đỏ lên: "Tôi, tôi, tôi có bao giờ đòi tiền cậu?! "
May là mấy cô gái chỉ nhìn qua rồi lại thôi, Vương Cầm thì bị Đỗ Hiểu Yến kéo đi luôn.
Về phần Tôn Khả Khả, lạnh lùng liếc một cái rồi quay đi, đi thẳng về phía trước.
Uông Húc cắn răng nhỏ giọng nói: "Coi như cậu giỏi! Lão tử hôm nay sẽ không để cậu lừa nữa!"
Trần Nặc thở dài: "Người trẻ tuổi, đừng nói lời tuyệt tình quá nhé."
Uông Húc lại trà trộn vào nhóm nữ sinh, Trần Nặc thì không chút sốt ruột, thong thả ngồi trên xe lăn để La Thanh đẩy, tay ôm cốc cocacola, nhẹ nhàng mút ống hút.
Mấy cô gái không hứng thú với các trò chơi mạo hiểm kích thích.
Khi đi đến trước một chiếc đu quay ngựa, thì tất cả đều dừng lại, tỏ vẻ hào hứng.
Thế là, xếp hàng.
Kỳ nghỉ lễ dài ngày, khách du lịch rất đông, hàng người này có hơi dài.
Uông Húc vừa nói vừa cười, không dấu vết tiếp cận Tôn Khả Khả một lần nữa.
Lần này lại có chút đắc ý nhìn về phía tên khốn ngồi xe lăn ở sau lưng!
Hừ, lần này mày còn cách gì?
Đi đu quay ngựa.
Mày là người tàn tật ngồi xe lăn, thì đi được cái rắm gì chứ!
Thì cứ trơ mắt ra mà nhìn đi!
Uông Húc trong lòng tính toán rất tốt, lát nữa vào trong, mình sẽ cố ý đi cùng Tôn Khả Khả.
Đu quay ngựa nhìn thì rất bình thường.
Nhưng mà các cô gái ấy, thì khi bước chân lên, lên ngựa, xuống ngựa, độ cao đều có chút khó khăn.
Lúc đó mình đi theo bên cạnh, đưa tay đỡ một chút.
Như vậy chẳng phải sẽ có sự tiếp xúc da thịt sao?
Không lộ liễu mà trong vô hình lại kéo gần khoảng cách giữa hai người. . .
Xếp hàng một hồi, nhóm du khách trước đó chơi xong, đi ra ở lối thoát.
Nhân viên bắt đầu mở cửa cho người vào.
Thấy nhóm nữ sinh của Tôn Khả Khả xếp hàng sắp vào, Uông Húc cố tình bước lên trước hai bước, không vội vàng đi sau lưng Tôn Khả Khả.
Ngay lúc này. . .
"Trần Nặc? Sao cậu vậy?"
La Thanh kinh hô một tiếng từ phía sau.
Tôn Khả Khả đột nhiên biến sắc, quay đầu lại, thấy Trần Nặc đang nằm trên xe lăn, một tay ôm chặt cổ họng, vẻ mặt vô cùng giãy giụa.
Trong lòng Tôn Khả Khả nảy lên, không chút do dự, vừa mới bước chân vào cửa, liền từ cửa bên cạnh chạy ra ngoài.
Uông Húc sững sờ, nhưng những du khách phía sau lại không nhịn được mà nói: "Này! Ông có đi không đấy! Đừng chần chừ nữa!"
Cứ như bị người đẩy, Uông Húc bị đẩy vào cửa.
"Cậu làm sao vậy. . ." Tôn Khả Khả lo lắng chạy tới trước mặt Trần Nặc.
Lại phát hiện Trần c·h·ó con bỗng nhiên thở một hơi thật dài: "Phù. . ."
Ngẩng đầu nhìn Tôn Khả Khả, Trần Nặc vẻ mặt mờ mịt: "Sao cậu lại đến đây?"
Tôn Khả Khả cắn môi: "Vừa nãy cậu sao vậy?"
"Tớ. . . uống nhiều cocacola quá, hơi trào lên, bị ợ một cái." Trần Nặc nháy mắt.
Tôn Khả Khả trừng mắt nhìn Trần Nặc một cái: ". . ."
"Sao? Cậu sợ tớ bị nghẹn c·h·ết à?"
"Tớ. . ." Tôn Khả Khả nghẹn lời, rồi xụ mặt quay đầu bỏ đi, trước khi đi còn trừng La Thanh một cái.
La Thanh cười hì hì, hai tay giơ lên.
Tôn Khả Khả đã không cưỡi đu quay ngựa.
Ngược lại là Uông Húc đi theo dòng người ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy vị trí Tôn Khả Khả và mọi người đang chờ, liền là người đầu tiên đi đến.
Mới đi vài bước, chỉ nghe thấy Trần Nặc hô một tiếng: "Uông đại ca!"
Ca ngươi cái đầu quỷ!
Uông Húc trong lòng mắng một câu, định không để ý tới, Trần Nặc lại tự mình chuyển xe lăn tiến lên đón.
Uông Húc cố ý lờ đi, từ bên cạnh Trần Nặc đi vòng qua.
"Ai nha!"
Trần Nặc miệng kêu lên, tay đang cầm nửa cốc cocacola trực tiếp ném vào ngực Uông Húc!
"Ngọa Tào!"
Uông Húc kinh hô một tiếng, cả người giật nảy mình!
Nửa cốc cocacola, một giọt không sót, toàn bộ văng lên quần hắn!
Uông Húc giận tím mặt, quay đầu định gầm lên, chợt thấy Trần Nặc không biết từ lúc nào đã ngồi bệt dưới đất, xe lăn cũng lật sang một bên.
Hả?
Ngay lúc Uông Húc ngẩn người.
"Này! Anh làm cái trò gì vậy hả! Người tàn tật ngồi xe lăn mà cũng đụng vào?!" La Thanh núp phía sau bỗng dưng cất giọng.
Lập tức, một đám du khách xung quanh đều nhìn lại, chỉ trỏ.
"Không, không phải tại hạ!" Uông Húc tức giận nói.
"Đúng, không phải hắn." Trần Nặc cười khổ gượng dậy từ dưới đất: "Uông đại ca của ta chỉ là tức giận vì vừa nãy ta cản đường của hắn thôi, hắn không cố ý."
Ta... Mẹ kiếp giờ phút này thật muốn cố ý đâm chết ngươi!
Uông Húc lửa giận bùng lên.
"Ngọa Tào! Đến cả người tàn tật cũng bắt nạt sao? To xác cao lớn làm cái gì!"
Trong đám du khách, mấy gã thanh niên khó chịu trừng mắt.
"Không phải tôi đụng!"
"Đúng đúng đúng, không phải hắn, thật sự không phải hắn."
"Mẹ nó ngươi, còn không mau đỡ người ta dậy!" Một gã đàn ông giọng Bắc cả giận: "Tìm đánh đúng không?"
Uông Húc nghiến răng, cố nén cơn giận, tiến tới đỡ xe lăn ngay ngắn lại, sau đó lạnh lùng nhìn Trần Nặc chống đỡ rồi ngồi trở lại xe lăn.
"Cậu nhóc! Sao cũng không thể bắt nạt người tàn tật được!"
Một đám du khách chỉ trỏ, mấy thanh niên đầy bất bình cũng bị bạn kéo lại.
Uông Húc không dám lên tiếng, lại hung hăng trừng Trần Nặc một cái, sau đó quay đầu rời đi.
"Ca..." Vương Cầm muốn chạy đến nói gì đó, đã bị Uông Húc kéo lại: "Ta không sao, đừng nói chuyện với ta."
Nói rồi, hắn nhanh chân chạy về phía nhà vệ sinh công cộng.
Quần áo toàn cocacola hết cả rồi!
Ngay lúc này, phía trước, lớp trưởng bỗng nhiên thở hồng hộc chạy tới.
"Này! Các cậu đều ở đây này! Sao đi chậm thế? Mọi người chơi đến phía trước hết cả rồi."
Một đám nữ sinh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nghĩ bụng: Chẳng phải đều len lén một đường xem kịch vui sao?
Lớp trưởng không phát hiện điều khác thường, lớn tiếng nói: "Phía trước có chuồng ngựa, tôi cùng chủ chuồng ngựa đã thỏa thuận xong, học sinh chúng ta đi mua vé tập thể cưỡi ngựa, họ bớt cho 20%! Nhưng nhất định phải đủ ba mươi người mới được, ba mươi người đó, càng đông càng tốt! Các cậu có đi không?"
Vừa nghe thấy cưỡi ngựa, mấy bạn trẻ đều hứng thú.
Đặc biệt là Đỗ Hiểu Yến mắt lập tức sáng lên, qua kéo tay Tôn Khả Khả: "Đi thôi, đi cưỡi ngựa đi."
Tôn Khả Khả không mấy hào hứng: "Tôi không thích, cậu muốn đi thì cứ đi thôi."
"Góp thêm người cho đủ đó." Đỗ Hiểu Yến cười nói: "Đi đi, coi như đi theo giúp tôi vậy."
Tôn Khả Khả vừa vặn không muốn ở lại xem Trần Nặc diễn trò, thở dài một tiếng, liền bị Đỗ Hiểu Yến lôi đi.
Uông Húc từ trong nhà vệ sinh ra, phát hiện các nữ sinh đã đi hết.
Ngoài cổng vậy mà chỉ còn lại Trần Nặc và La Thanh chờ ở đó.
Nhìn quanh không thấy ai khác, Uông Húc mặt lạnh đi tới.
"Nhóc con, mày được đấy! Chờ đấy, về rồi chúng ta sẽ từ từ tính sổ!"
La Thanh cười khẩy: "Ha! Được thôi, về rồi cậu đừng hối hận."
Uông Húc liếc La Thanh, đối phương tuy to con nhưng hắn cao lớn cũng chẳng sợ, huống chi mình còn hơn đám học sinh cấp ba này mấy tuổi.
Trần Nặc cười nói: "Kỳ thực không cần phải chờ về đâu, anh muốn tính sổ bất cứ lúc nào cũng được."
"Ha! Mày còn muốn lừa bố mày! Ở đây bắt nạt một người tàn tật, để mấy em gái thấy, để bố mày trở thành kẻ xấu?"
Uông Húc chỉ vào Trần Nặc: "Bố mày sẽ không bị lừa nữa đâu! Tiếp theo ta tránh xa mày ra!"
Nhìn theo bóng lưng Uông Húc rời đi, Trần Nặc thở dài.
"Sao thế?"
"Không sao, nói đến cưỡi ngựa, bỗng nhiên nhớ tới chút chuyện thôi."
Chuồng ngựa làm ăn không hẳn quá tốt, dù sao năm nay người biết cưỡi ngựa cũng ít.
Hơn nữa giá cả cũng không rẻ.
Nhưng người xem náo nhiệt thì rất nhiều.
Lớp trưởng cùng hai vị phụ huynh học sinh ở đó cùng chủ chuồng ngựa bàn giá, sau đó tập hợp các học sinh bắt đầu chia nhóm.
Mỗi lần sáu bảy người vào trong chuồng.
Học sinh rất hiếu kỳ với việc cưỡi ngựa, mà cũng rất bạo gan.
Dù có người vừa lên ngựa đã bắt đầu hô to gọi nhỏ, có nữ sinh vừa mới lên đã hét lên muốn xuống, cũng không hề ảnh hưởng tới sự tò mò muốn thử của các bạn học khác.
Quần của Uông Húc vẫn chưa khô, chỉ đành cố chịu khó chịu vào đám đông, sau đó lại tiến tới gần Tôn Khả Khả.
"Tôn Khả Khả, thằng nhóc ngồi xe lăn đó, thật sự tôi không bắt nạt nó mà. Điểm này cậu nhất định phải hiểu rõ!" Uông Húc cau mày nói.
"Ừ, tôi biết, anh không thể bắt nạt được nó." Tôn Khả Khả khẽ gật đầu.
Không ai có thể bắt nạt được hắn a...
"Thật sao? Quá tốt rồi! Cậu tin tôi là được." Uông Húc thở phào nhẹ nhõm, lập tức phấn chấn hẳn, mắt láo liên, hằn học nói: "Có phải nó đang theo đuổi cậu, cho nên thấy hôm nay tôi nói chuyện với cậu hơi nhiều, nên mới ghi hận trong lòng, cố tình gây khó dễ với tôi? Đám học sinh cấp ba chơi trò trẻ con thế này, quá ngây thơ rồi."
Lời này là một chiêu lời nói kỹ thuật.
Những bạn trẻ cùng độ tuổi thường ghét nhất là bị xem như trẻ con, bị người khác nói ngây thơ.
Nghe loại lời này, theo bản năng sẽ muốn chứng tỏ mình không phải trẻ con, mình không liên quan tới lũ trẻ ngây thơ.
Như vậy, rất dễ cắt đứt quan hệ.
Tôn Khả Khả thần sắc vẫn bình thản, thản nhiên nói: "Thực ra nó chưa từng theo đuổi tôi."
"Hả?"
Tôn Khả Khả lại không muốn nói thêm gì, mà tiếp tục xếp hàng bước lên trước mấy bước.
Ừ, quả thực không theo đuổi mình mà...
Thực ra điểm này, là sau khi Trần cẩu con đoạt xá trở về, Tôn Khả Khả mới nghĩ thông.
Trước kia người viết thư tình theo đuổi mình, là Trần Nặc nguyên chủ mới đúng!
Mà Trần cẩu con thật sự không phải người viết thư tình kia.
Nếu từ thời điểm này đốt đến hồi tưởng...
Về sau quan hệ của hai người phát triển, trái ngược hẳn là do mình theo đuổi Trần cẩu con, rồi Trần cẩu con mới ở bên mình sao?
Haiz, nghĩ tới đây, liền thấy không cam lòng...
Đến lượt nhóm Tôn Khả Khả, Uông Húc vừa khéo cũng vào đợt này.
"Năm ngoái hè tôi đi theo một bạn học người Nội Mông về quê bạn ấy chơi, cũng đã cưỡi ngựa mấy lần. Cũng coi như có chút kỹ năng..."
Uông Húc đang thao thao bất tuyệt.
Tôn Khả Khả đã cúi đầu đi vào chuồng ngựa.
Tuy chỗ cưỡi ngựa này không phải nơi cao cấp gì, ngựa nuôi cũng chẳng phải giống ngựa quý hiếm.
Nhưng người bình thường lần đầu tiếp xúc gần với ngựa, vẫn sẽ có chút cảm động.
Bởi vì, thật sự rất cao!
Tôn Khả Khả đứng cạnh một con ngựa màu đỏ sẫm, bên cạnh một huấn luyện viên chuồng ngựa đang nhanh chóng hướng dẫn các động tác lên ngựa.
Uông Húc đã đi theo tới, không khách sáo cắt ngang lời huấn luyện viên, cười với Tôn Khả Khả: "Hay là để tôi dìu cậu lên nhé, cậu đừng vội, tôi sẽ dắt ngựa, trước tiên đi chậm chậm một vòng nhé? Rồi..."
Nói rồi, Uông Húc cố ý tiến sát gần Tôn Khả Khả, cười nói: "Thực ra không cần căng thẳng, cậu cứ xem như đang đi xe đạp thôi, trước một chân đạp lên, sau đó tôi ở dưới đỡ một cái là được..."
Vừa nói, mắt không nhịn được nhìn lướt qua đôi chân dài của Tôn Khả Khả...
Sau đó, bỗng nhiên lảo đảo, Uông Húc bị một lực nhẹ nhàng đẩy ra!
Một bóng người không biết từ lúc nào đứng sau lưng.
Uông Húc nhìn lại, như nhìn thấy quỷ!
"Ngọa Tào! Mày, không phải mày bị liệt sao?!"
Trần Nặc cau mày nói: "Tôi bao giờ nói tôi là người bị liệt hả?"
"Không phải! Mày không bị liệt, vậy mày ngồi xe lăn làm gì hả!"
"Tôi không bị liệt, có ngồi xe lăn hay không, liên quan gì tới anh?" Trần Nặc bất đắc dĩ thở dài.
Ách... Giống như, nói cũng có chút đạo lý nhỉ?
Uông Húc vậy mà bị hỏi đến ngẩn người.
Trong mắt Tôn Khả Khả đã lộ ra vẻ không nhịn nổi, nàng hít sâu một hơi: "Trần... A!"
Trần Nặc còn chưa kịp gọi ra khỏi miệng, đã biến thành kinh hô!
Trần Nặc tiến lên, một tay bế kiểu công chúa, tay kia ôm lấy sau lưng Tôn Khả Khả, tay không ngại ngần từ dưới nách Tôn Khả Khả luồn qua, ngón tay thậm chí gần như bao trùm cả nửa bầu ngực căng tròn.
Một tay khác, từ dưới gối cong nâng lên.
Ưỡn người lên, đã bế được Tôn Khả Khả lên cao!
Tôn Khả Khả vừa kinh hô một tiếng, liền phát hiện mình đã ngồi trên lưng ngựa!
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, bản năng hai tay túm loạn lấy dây cương.
Trần Nặc tung mình lên ngựa, ngồi ngay phía sau Tôn Khả Khả, thân thể dính sát vào lưng Tôn Khả Khả, hai tay vòng qua, không chút khách sáo ôm lấy vòng eo thon của cô nương.
Nhẹ nhàng dùng lực, Tôn Khả Khả cả người liền dán chặt vào lồng ngực Trần Nặc.
"Trần Nặc..."
Tôn Khả Khả mang theo giọng nói run rẩy, khẽ hô một tiếng: "Anh, anh mau thả tôi xuống! Anh muốn làm gì hả..."
Quen thuộc mùi hương, quen thuộc cảm giác thân thể, bị thiếu niên này ôm, Tôn Khả Khả ở sâu trong nội tâm, linh hồn mà đều phảng phất run rẩy, đang run rẩy!
Hơn một tháng qua, mỗi đêm mơ màng, trăm nghìn lần suy tư, trong mộng cái ôm ấm áp, đôi bàn tay dịu dàng, cánh tay rắn chắc...
Chẳng phải chính là cảm giác này sao?
Tôn Khả Khả trong nháy mắt, mắt đã đỏ hoe.
"Ngươi..."
"Đừng nhúc nhích, thả lỏng." Trần Nặc ôm Tôn Khả Khả vào lòng, miệng thì từ phía sau ghé vào tai Tôn Khả Khả, thấp giọng nói: " 'Nhét lên dê bò không hứa ước'... còn nhớ không?
Ta đã hứa rồi, nhất định sẽ cùng ngươi cưỡi ngựa một lần."
"Nhét lên dê bò không hứa ước."
Đó là mấy hôm trước, trong buổi chiều tình yêu nồng nhiệt của hai người ở Tôn gia, đôi tình nhân trẻ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi, đúng lúc xem một tập của « Thiên Long Bát Bộ ».
Người Khiết Đan Tiêu Phong và A Châu hẹn nhau, cùng đi ngoài biên tái cưỡi ngựa chăn thả...
Kết quả bi kịch xảy ra, A Châu chết dưới tay Tiêu Phong...
Lúc xem tập phim này, cô nàng ngây thơ Tôn Khả Khả khóc như mưa, sau đó ôm Trần Nặc đòi hỏi, nói sau này nhất định phải cùng Trần Nặc cưỡi ngựa.
Trần Nặc đương nhiên một tiếng đồng ý.
Nghe được Trần Nặc câu này "Nhét lên dê bò không hứa ước", Tôn Khả Khả cảm thấy trong lòng như có cái gì đó vỡ vụn, đau lòng khôn xiết.
Nhớ lại tình yêu cuồng nhiệt quấn quýt si mê của hai người, lại nghĩ đến bây giờ cả hai đã cắt đứt quan hệ, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Không giãy giụa nữa.
Dù là đã chia tay... Ít nhất, cái hẹn cưỡi ngựa này, cũng coi như là phải hoàn thành một lần.
Nếu không, chẳng phải như trong câu chuyện kia, giống người Khiết Đan Tiêu Phong đáng thương đã giết A Châu sao?
Cảm giác được cô gái trong lòng không còn giãy giụa nữa, ngược lại thả lỏng người, cứ như vậy nằm gọn trong lòng mình. Trần Nặc trong lòng nóng lên, hai tay ôm Tôn Khả Khả, lại đưa một tay ra cầm dây cương.
Nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng.
Con Tảo Hồng mã dưới hông lập tức tung vó, phóng đi!
Trần Diêm La biết cưỡi ngựa sao?
Đương nhiên biết!
Coi như hắn không biết cưỡi, cũng có thể dùng tinh thần lực, để con ngựa dưới hông ngoan ngoãn nghe lời!
Đừng nói là ngựa, ngươi có cho hắn một con hổ, hắn cũng có thể cưỡi như giẫm trên đất bằng!
Một đôi thiếu nam thiếu nữ cùng cưỡi một con ngựa, ngựa nhanh chóng mà ổn định chạy một vòng quanh chuồng, tốc độ không giảm, sau đó như một cơn gió lại lướt qua lần nữa.
Vòng thứ hai, Tôn Khả Khả đã tựa vào trong lòng Trần Nặc, tâm thần say sưa, cơ thể chăm chú nép vào ngực Trần Nặc, phảng phất như tham luyến, cố sức hít hà mùi hương trên người Trần Nặc.
Thậm chí Trần Nặc một tay cầm cương, một tay cố ý ôm eo nhỏ của mình, Tôn Khả Khả đều không hề để ý, chỉ nhắm mắt, nửa nằm trong lòng thiếu niên.
"Hắn, hắn, hắn... Hắn thật sự đã theo đuổi Tôn Khả Khả? Không phải vừa nói không có sao?"
Uông Húc đứng bên chuồng ngựa, trợn mắt há mồm nhìn Trần Nặc túng ngựa phi nước đại.
"Anh! Người ta là đã từng theo đuổi! Chỉ có điều đã cưa đổ rồi!!" Vương Cầm cuối cùng hung hăng kéo Uông Húc sang một bên: "Anh đừng tiếp tục làm em mất mặt được không!!"
"Theo đuổi, cưa đổ rồi?"
"Đúng vậy! Cả lớp! Không, là toàn trường! Toàn trường đều biết người ta là một đôi!!"
Khi ngựa chạy đến cuối vòng thứ ba, huấn luyện viên của chuồng ngựa định chạy tới ngăn lại.
Chơi một lần tiền, cũng chỉ đủ chạy ba vòng!
Chưa đợi huấn luyện viên đi đến, ông chủ chuồng ngựa đã hét lớn: "Cứ để cho nó cưỡi!"
Bên cạnh, La Thanh La thiếu gia, trong tay cầm một xấp tiền đỏ rực, mỉm cười nhìn ông chủ.
Cho đến khi chạy xong vòng thứ năm, Trần Nặc cảm thấy cô gái trong lòng đã có chút thở dốc, dù sao cũng đã xóc nảy một hồi, hơi thở Tôn Khả Khả có chút bất ổn.
Nhẹ nhàng ghìm cương, con Tảo Hồng mã này ngoan ngoãn dừng lại, đứng bên chuồng ngựa.
Giờ phút này Tôn Khả Khả trong lòng, ánh mắt đã mơ màng, theo bản năng nghiêng đầu, nhìn vào mắt Trần Nặc.
Trong đôi mắt thiếu nữ mang theo vẻ quyến luyến si mê, lại thật lâu không thốt nên lời. Cơ thể đã mềm nhũn dựa hẳn vào lòng Trần Nặc.
Trong lòng phòng tuyến thép được dựng lên trong một tháng qua, ngay tại im ắng, từng chút từng chút sụp đổ...
"Ta biết ngươi oán hận ta."
Trần Nặc ở bên tai cô gái nhỏ giọng nói.
"Ngươi hận ta cũng được, tức ta cũng được, ghét ta cũng được.
Sao cũng được!
Ngươi nói ta vô sỉ cũng được, nói ta mặt dày cũng được, nói ta bá đạo cũng được, nói ta không có lý cũng được.
Sao cũng được!
Dù sao Tôn Khả Khả, hôm nay ta có thể nói rõ cho ngươi biết một điều.
Đời này của ngươi, chính là của ta, thuộc về lão tử ta một mình!
Dù là cưỡng đoạt, dù là vô lý, dù là không biết xấu hổ, dù là dùng thủ đoạn vô sỉ... Ta cũng sẽ không để ngươi rời khỏi ta.
Ngươi chính là của ta!! Điểm này, Thiên Vương lão tử đến, cũng không thay đổi được!
Ngươi nhớ kỹ lời hôm nay của ta, Tôn Khả Khả!!"
Lời tuyên bố không biết xấu hổ gần như vô sỉ này, rơi vào tai Tôn Khả Khả...
Kỳ lạ và thần kỳ thay, trong lòng Tôn Khả Khả không có bao nhiêu phản cảm.
Ngược lại... ngoài ý muốn, một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có trong hơn một tháng qua!
Phảng phất... cuối cùng cũng tìm được một cái chống đỡ cho cái ý niệm ẩn sâu nhất trong nội tâm, không muốn ai biết!
(Không phải ta tha thứ cho hắn, cũng không phải ta tự làm oan chính mình, càng không phải chính ta tình nguyện đi cùng hắn...
Là, là, là... là... hắn ép ta.
Ta bị ép, ta không tự nguyện a.
Cho nên... thật không trách ta nha...) Cảm nhận được cô gái trong lòng, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, nhưng vẫn không giãy giụa.
Ngược lại, đôi tay thiếu nữ, còn gắt gao kéo lấy tay áo mình.
Trong lòng Trần Nặc bỗng cảm thấy vô cùng thoải mái!
Liếc nhìn các bạn học khác đang ở chuồng ngựa, cười ha hả ba tiếng.
"La Thanh, mang đủ tiền không?"
"Đủ rồi!"
Trần Nặc gật đầu, lớn tiếng quát: "Các bạn học... Mọi người cứ tự nhiên cưỡi ngựa đi!
Hôm nay toàn bộ chi phí do La công tử thanh toán!"
[Một vạn năm ngàn chữ! So với chương 056 của những truyện khác đấy!
Không cho nguyệt phiếu, không được đâu nha ~~~~~~~~~ Hôm nay ta đã cạn máu, xuống đi ngủ.
Hẹn mọi người ngày mai ~]
Bạn cần đăng nhập để bình luận