Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 176: 【 đừng quấy rối, thẩm vấn đâu! ]

Chương 176: 【Đừng có quấy rầy, đang thẩm vấn đấy!】 Lúc Liễu quản sự rút đao ra, mấy tên thủ hạ đứng bên cạnh hắn cũng xông tới vây lão tổ tông.
Đám người này đều là thuộc hạ mà cha con Liễu quản sự đã thu nạp trong nhiều năm qua, ở Quách gia đều là người họ khác – Quách gia đúng thật có rất nhiều vấn đề riêng, những việc nặng nhọc khổ cực nhất, việc hao tổn sức lực nhất, việc nguy hiểm nhất đều là do người họ khác làm.
Ngay cả những người được công nhận là con cháu ưu tú của Quách gia như Quách Vệ Đông, cũng đều không mấy ai muốn luyện võ.
Khi lão tổ tông vừa hô lên ba chữ "Liễu Trường Quý" thì Liễu quản sự đã rút đao!
Việc bại lộ hay không thật ra không còn quan trọng nữa.
Dù sao hôm nay, lão tổ tông nhất định phải ở lại chỗ này! Đây là điều Trần Nặc đã nói với Liễu quản sự, và Liễu quản sự cũng thấy không có vấn đề gì.
Nhưng ngay lúc Liễu quản sự vung đao về phía eo lão tổ tông, thì Trần Nặc đã nhanh chóng lùi về sau!
Là người hai đời, trải qua đủ loại nguy hiểm sống sót từ tay Diêm La, cùng với sức mạnh tinh thần cảm ứng siêu cường, tất cả đã giúp Trần Nặc có được khứu giác cực kỳ nhạy bén với nguy hiểm.
Trần Nặc lùi về sau là vì một lý do rất đơn giản... Sức mạnh tinh thần của hắn hiện tại siêu cường, nhưng cơ thể lại chưa hồi phục hoàn toàn sau tổn thương do lần 【truyền tống】 kia.
Thân thể suy yếu, khiến Trần Nặc hiểu rõ một sự thật: Nếu gặp đối thủ ngang cơ thì không có vấn đề, nhưng nếu gặp đối thủ mạnh hơn, việc cận chiến sẽ trở thành điểm yếu của mình!
Nếu đối thủ chỉ là tay chân của Quách gia hoặc kiểu Sơn Hổ, Liễu quản sự thì Trần Nặc dám áp sát cận chiến bóp gãy cổ bọn chúng.
Nhưng lão tổ tông này lại khiến Trần Nặc nảy sinh một tia dự cảm nguy hiểm trong lòng.
Quả nhiên!
Ngay khi Trần Nặc lùi bước đầu tiên, con đao do Liễu quản sự đâm ra đã rơi vào tay lão tổ tông.
Khi Trần Nặc lùi bước thứ hai, Liễu Trường Quý đã quỳ trên đất, lão tổ tông khẽ vung đao, lưỡi dao sắc bén cắt đứt cổ một tên thủ hạ phía sau Liễu Trường Quý, máu tươi phun ra như sương mù!
Khi Trần Nặc lùi bước thứ ba, lão tổ tông khẽ cười, dùng đao chạm nhẹ vào bụng một thủ hạ của Liễu Trường Quý, rồi nhẹ nhàng đẩy, người kia liền đổ sụp xuống đất.
Khi Trần Nặc lùi bước thứ tư, tên thủ hạ cuối cùng của Liễu Trường Quý đã hoảng sợ, quay người muốn chạy!
Lão tổ tông đưa tay phải ra chộp một cái, thân thể người kia lập tức bay lên, tựa như một con rối bị điều khiển bằng dây, thân thể vặn vẹo giữa không trung như bánh quai chèo! Răng rắc tiếng xương cốt vỡ vụn nghe đến rợn cả người!
Bốn bước lùi lại, Trần Nặc và lão tổ tông đã kéo ra một khoảng cách bảy tám mét.
Lúc này, lão tổ tông mở mắt ra nhìn về phía Trần Nặc.
"Chúng ta, chưa từng gặp nhau nhỉ."
Trần Nặc lắc đầu: "Chưa từng gặp."
Lão tổ tông hừ một tiếng, bước lên một bước, nhẹ nhàng vuốt ve cổ Liễu quản sự đang quỳ trên mặt đất.
Cổ Liễu quản sự phát ra một tiếng răng rắc, xoay 360 độ, rồi cả người mềm nhũn ngã xuống.
"Vậy thì để ta xem thử, cái kẻ dám xông đến tận nhà ta gây sự này, rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng!" Lão tổ tông cười lạnh.
Trần Nặc không chút do dự, quay đầu rút vào trong phòng!
Vì hắn đã thấy, Liễu quản sự sau khi bị lão tổ tông sờ vào người thì khi ngã trên đất, những chỗ hở ra trên người như cổ, đầu, cánh tay, bàn tay…
Tất cả đều biến thành khô héo như cành cây!
Lão tổ tông khẽ hít một hơi, một làn sương mù màu máu liền bị hắn hút vào miệng mũi, da thịt trên mặt lão già vốn âm trầm như quỷ lập tức lại càng tái nhợt đi mấy phần, mơ hồ ánh lên ánh ngọc thạch.
Khi lão tổ tông đi vào nhà chính, một cái bàn từ đối diện bay tới. Lão dùng một tay làm chưởng đặt trước mũi, cái bàn kia vừa bay đến trước người hắn liền bị xé toạc ra như bị một con dao vô hình cắt vào!
Trần Nặc không chút do dự, vọt người lên, phá cửa sổ thoát ra từ một bên cửa sổ khác của nhà chính!
Lúc rơi xuống đất, Trần Nặc lăn người tránh, chưa kịp đứng lên liền giơ hai tay lên vung ra phía sau!
Mấy xà nhà và cột trụ chính trong nhà lập tức gãy vụn!
Ầm một tiếng, căn nhà này sụp đổ hoàn toàn!
Lão tổ tông muốn rút lui khỏi căn nhà, nhưng lại bị bàn ghế trong sân do Trần Nặc đá trúng cản lại, rất nhanh sau đó, căn nhà đổ sụp đã vùi thân hình lão ta xuống phía dưới!
Bụi đất bay lên, Trần Nặc liên tục lùi về sau, nhặt lấy một thanh đao bị ai đó vừa vứt xuống dưới chân trong sân, ánh mắt sáng rực nhìn đám phế vật trước mặt.
Rầm rầm mấy tiếng, một đoạn xà ngang gãy và một đống ngói vụn bay lên, thân ảnh lão tổ tông từ trong bụi đất chậm rãi đứng lên. Quanh người lão rõ ràng có một luồng sương mù màu máu lượn lờ, nhà sập không những không làm lão bị thương, ngay cả quần áo trên người cũng không hề bị một vết nhăn!
Lão già hét lớn một tiếng, năm ngón tay như móc câu, từ trong đống đổ nát túm ra một cột gỗ to bằng bắp đùi, tay bắt chắc rồi tay đẩy, hướng về phía Trần Nặc đánh tới.
Trần Nặc nheo mắt, tinh thần niệm lực lập tức mở rộng ra để quan sát, chặn đứng cây cột, sau đó chân bước lên phía trước, một chưởng vỗ vào thân cây cột, đẩy cây cột ngược trở lại.
Hai người đứng ở hai đầu cây cột so sức, tinh thần lực của Trần Nặc trào ra, thuận theo cây cột quét qua!
Nhưng một giây sau...
"Hả?" Trần Nặc nhướng mày!
Sức mạnh tinh thần như thủy triều của hắn quét qua, mà lão tổ tông vẫn đứng yên tại chỗ! Trần Nặc dốc hết bảy tám xúc giác tinh thần lực, muốn quấn lấy lão già, nhưng trong chớp mắt, tinh thần lực như sóng lớn, vừa chạm vào người lão tổ tông đã lập tức tan ra như nước sôi dội tuyết!
Không, không đúng!
Không phải là tan ra!
Lão tổ tông dường như hít một hơi sâu, nhìn về phía Trần Nặc, trong đôi mắt già nua vẩn đục lại thoáng hiện vẻ vui mừng!
"Lâu rồi ta mới ăn no như vậy a!"
Trần Nặc: "..."
Gặp quỷ rồi!
Có thể hấp thụ cả tinh thần lực?
Ý nghĩ của Trần Nặc lóe lên như tia chớp, trong nháy mắt đưa ra quyết định! Hắn vỗ mạnh một chưởng làm văng cột gỗ, lại một lần nữa cầm đao lướt nhanh thân thể từ bên cạnh cây cột xông về phía lão tổ tông!
Nếu đối thủ có thể hấp thụ tinh thần lực của mình, vậy biện pháp đánh từ xa không có tác dụng, chỉ có thể dùng sức mạnh cận chiến!
Nhưng khi Trần Nặc vừa bước tới, lão già đã trượt chân, nhanh chóng lùi về phía sau!
Một tiến một lùi, trong chớp mắt hai người đã từ vị trí ban đầu di chuyển ra xa hơn mười mét.
Mấy đạo tinh thần lực của Trần Nặc vờn quanh cố gắng kìm hãm bước lùi của lão tổ tông, nhưng trong nháy mắt chúng đã bị lão hấp thụ hết!
Vẻ mặt quỷ khí âm trầm vốn có của lão tổ tông, sau mấy hơi liên tục hấp thụ tinh thần lực của Trần Diêm La, khí thế cả người lập tức tăng vọt!
Gương mặt khô gầy ban đầu lại trong nháy mắt trở nên hồng hào hơn mấy phần.
"Rốt cuộc ngươi là người hay quỷ?" Trần Nặc nhíu mày: "Thế gian này chẳng lẽ thật sự có quỷ sao?"
Lão tổ tông tiếp tục lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Trần Nặc: "Chờ ta hút khô ngươi, ngươi trở thành một bộ phận của ta, tự nhiên sẽ biết."
"Hừ!"
Cổ tay Trần Nặc rung lên, thanh đao trong tay bị cắt thành mấy đoạn, bắn về phía lão tổ tông!
Lão tổ tông lại lộ vẻ vui mừng, bay người không né, giang hai cánh tay cười ha hả một tiếng!
Những lưỡi đao bắn ra, thế đi hoàn toàn nhờ vào tinh thần lực điều khiển, nhưng vừa mới chạm tới lão già, tinh thần lực lập tức bị hút mất, lưỡi đao mất đi thế đi, lập tức rơi xuống đất kêu leng keng.
Lão già cho là mình đã thành công, vừa lộ ra vẻ đắc ý trên mặt, đột nhiên lại trừng mắt!
Trên vai hắn, một mảnh dao gãy cắm vào xương quai xanh nhô ra ngoài ba phần!
Lão già mắng một tiếng: "Tiểu tử giảo hoạt!" quay đầu bỏ chạy.
Trần Nặc vung tay hất đi một thanh lưỡi đao, tuy nhìn thì có vẻ như tất cả đều dùng tinh thần lực điều khiển, nhưng trong đó vẫn còn một mảnh, Trần Nặc không dùng tinh thần lực mà dùng lực cổ tay ném ra!
Lão già này có thể hấp thụ tinh thần lực, nhưng lại không thể hấp thụ lực đạo vật lý thuần túy. Trần Nặc dùng tinh thần lực làm mồi nhử, lập tức đã làm bị thương lão tiểu tử này.
Lão tổ tông lui rất nhanh, còn không quên rút lưỡi dao trên vai ra bắn về phía Trần Nặc.
Rồi phi thân nhảy lên trên đống phế tích của căn nhà đổ sập, đột nhiên cúi đầu, từ đống phế tích túm ra một người.
Người này chính là con trai Liễu quản sự là Sơn Hổ. Vì bị thương nặng ở chân nên vừa rồi không chạy ra được, cứ nằm trên giường trong nhà, giờ bị túm ra, lão tổ tông hừ một tiếng, Sơn Hổ trong tiếng kêu gào thảm thiết, thân thể nhanh chóng hóa thành một cái xác khô trong tay lão tổ tông!
Lão tổ tông hít một hơi, vết thương trên vai lập tức không còn chảy máu, hơn nữa còn nhanh chóng khép lại!
Trần Nặc nhanh chóng đuổi theo, vô số đá vụn trên đất lơ lửng trong không trung dưới sự điều khiển của tinh thần lực, như mưa lớn bắt đầu dội về phía lão tổ tông!
Lão tổ tông lại cười ha hả, vừa chạy, vừa lẩn tránh trong đống đá vụn, phàm là nơi lão ta đi qua, đá vụn đều mất hết sức mạnh rơi xuống đất, từng luồng tinh thần lực bị lão hút vào trong.
Trần Nặc hoàn toàn không để ý, chỉ là hai tay mười ngón tay linh hoạt vung vẩy, như người chơi đàn piano, đầu ngón tay của hắn vừa chạm nhẹ, càng lúc càng nhiều đá tảng, cọc gỗ, mảnh ngói bay múa, tựa như hóa thành một cơn lốc xoáy, bao trùm lấy lão già kia!
"Đến đây! Đến đây! ! Nhiều hơn nữa đi! ! Nhiều hơn nữa đi! !"
Lão tổ tông đứng giữa cơn bão cát bụi mù mịt, lại cười như điên không ngừng.
Sắc mặt Trần Nặc không hề nóng nảy, ngược lại cười lạnh, điều khiển thêm nhiều gạch đá đập tới.
Mặt đất dưới chân lão tổ tông rất nhanh đã bị phủ kín một lớp gạch đá vụn dày đặc, cuối cùng, dường như cả người ông ta bị vùi lấp trong đống đổ nát đó...
Trần Nặc nheo mắt, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười quỷ dị!
Khi lão già kia hút ngày càng nhiều tinh thần lực của mình...
Trần Nặc chợt phát hiện một hiện tượng kỳ lạ!
Trong ý thức của mình, có thể cảm nhận rõ ràng hơn một đoàn tồn tại khác!
Khi khí thế của lão già kia càng ngày càng mạnh, đoàn tồn tại kia trong cảm nhận của Trần Nặc cũng ngày càng rõ ràng...
Cứ như... cảm nhận được cánh tay, bàn tay, bước chân của mình...
Thấy lão già cười như điên, phóng người lên, nhảy lên đống gạch đá vụn, cười lớn nói: "Nhãi con! Niệm lực của ngươi cực kỳ mạnh! Ta vẫn chưa no! Lại thêm nữa đi!"
Trần Nặc lại gật đầu, buông hai tay nhìn lão già này: "Ồ? Chưa no sao? Được thôi! Vậy thì tiếp tục nuốt đi!"
Nói rồi, hắn thật sự không chút để ý, phóng ra một xúc tu tinh thần lực, tràn về phía lão tổ tông!
Lão tổ tông cười lớn đầy mừng rỡ: "Nhãi con! Ngươi đúng là muốn c·h·ế·t!"
Ông ta mở rộng vòng tay, tham lam hết sức ôm lấy xúc tu tinh thần lực đó...
Trần Nặc cảm giác xúc tu tinh thần lực tan rã rất nhanh, lại cười lạnh tiếp tục thúc đẩy, trong không gian ý thức, vô số tinh thần lực được Trần Nặc thúc ép tuôn trào ra!
Mặt lão tổ tông ngày càng hồng hào, cơ thể vốn gầy guộc, tựa như được đổ thêm máu thịt, nở nang hơn!
Chỉ trong vài nhịp thở, lão già nhìn trẻ ra hai mươi tuổi!
Từ bộ dạng già nua, dần dần biến thành một thanh niên tráng kiện!
Cuối cùng! Lão già cười ha hả ba tiếng, thân hình rung động, đã thấy ông ta vung một chưởng, vô số mảnh ngói trên mặt đất lao về phía Trần Nặc.
Trần Nặc liên tục lùi lại, dùng tinh thần lực tạo thành từng lớp chắn bảo vệ.
Còn lão tổ tông đã phóng người lên, như một con chim lớn lướt đến, đáp xuống trước mặt Trần Nặc!
Trần Nặc như thể đã đổ mồ hôi, lão tổ tông vung một quyền tới, Trần Nặc vội vàng lùi lại, lại bị quyền phong đánh trúng, cả người bay ra ngoài, ngã xuống cách đó hơn mười mét!
Lúc ngã xuống, Trần Nặc thở dốc nặng nề, mở mắt ra, trong ánh mắt dường như có một chút không cam lòng!
"Ngược lại là phải cảm ơn ngươi, nhãi con!" Lão tổ tông cười lớn, cúi đầu nhìn mình, nhìn đôi tay đầy máu thịt của mình, mừng rỡ quá độ, đột nhiên xé toạc áo của mình, lộ ra toàn bộ thân trên đỏ hỏn.
Lão già gầy gò đã biến thành một gã trung niên vạm vỡ! Hai tay, ngực, bụng, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, lưng hùm vai gấu!
"Tốt lắm, không còn cảm giác được cái mùi vị trẻ trung này nữa!" Lão tổ tông ánh mắt lóe lên vẻ mê đắm: "Chiêu thức Phá Ngọc Quyền vừa rồi, lão nhân ta đã mười năm chưa từng dùng! Quyền pháp này gây gánh nặng lớn cho cơ thể, may mà nhờ có phúc của ngươi, lão nhân ta bây giờ lại có thể dùng được chiêu này!"
Trần Nặc thở hồng hộc: "Rốt cuộc ngươi là người hay quỷ... Bản lĩnh tà môn vậy!"
"Hừ!"
Lão tổ tông cười lạnh, phóng người lần nữa xông tới!
Thân pháp của hắn cực nhanh, chân đi như quỷ mị, thoắt một cái đã đến trước mặt Trần Nặc! Một quyền đánh xuống, sức mạnh rất lớn, như đập vào kim loại đá cứng!
Trần Nặc hai tay đỡ ngang, liền cảm giác như bị một chiếc xe ô tô lao tới tông phải, cả người lại bị văng ra sau, lão tổ tông lại thò tay phải ra, túm lấy cổ áo Trần Nặc, kéo ngược hắn về phía trước, tay còn lại bóp vào cổ Trần Nặc!
Trần Nặc hai tay chống đỡ, bị lão già nắm lấy cổ tay, sau đó gầm nhẹ một tiếng, liền quỳ một chân xuống đất.
"Ha ha ha ha ha! !"
Trong tiếng cười như điên của lão tổ tông, Trần Nặc cảm giác tay bị nắm lấy lạnh lẽo, lập tức thúc giục tinh thần lực chống lại, lão già lại lộ vẻ đắc ý.
Tinh thần lực lại bị lão già hấp thụ... Còn Trần Nặc dường như bất lực, không tránh được, chỉ cần tinh thần lực hơi lơi lỏng một chút, bị lão già nắm cổ tay, như toàn thân khí huyết bị đảo lộn, sắp trào ra theo tay, chỉ có thể tiếp tục thúc giục tinh thần lực lấp lỗ hổng...
Lão già nhe răng cười: "Hút khô ngươi! Dù món đồ kia không cần, lần này cũng lời lớn! !"
Trần Nặc dường như nửa thân người đã mềm nhũn, quỳ một chân xuống đất, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn gã kia: "Ngươi... tìm món đồ kia, chính là để có thể trẻ lại?"
"Trẻ lại? Buồn cười!" Lão tổ tông cười khan vài tiếng: "Nhãi con, trước khi c·h·ế·t, cho ngươi biết... Món đồ kia, có thể giúp ta vĩnh sinh!"
"Vĩnh sinh sao." Trần Nặc thở dài: "Quả nhiên ta nghĩ sai rồi... Vật này lại quý giá đến vậy."
"Nhiều lời vô ích, tu vi niệm lực của ngươi quả thực ghê gớm, đến giờ còn có thể chống cự... Nhưng ngươi còn chống cự được bao lâu nữa? ! Đến đây! Niệm lực của ngươi càng mạnh, đối với ta càng là đại bổ!"
Mặt Trần Nặc đau khổ: "Vậy nên... Ngươi thật ra vẫn luôn chơi trò bọ ngựa bắt ve? Cái gã Liễu quản sự kia..."
"Hắn nuôi lòng lang dạ sói đã hơn hai mươi năm." Lão tổ tông cười nói: "Chẳng qua bên cạnh ta thiếu một người làm đao sử dụng, có chút tác dụng, liền giữ lại hắn. Dù sao cũng ngay dưới mắt ta, giết hắn sớm hay muộn, cũng như dẫm con kiến.
Nếu không phải vì Quách Cường trộm món đồ kia của ta, hắn đã sớm vô dụng."
"Ừm, một gã quản sự, trong mắt ngươi như chó nhà nuôi, muốn giết thì giết." Trần Nặc gật đầu, giọng giễu cợt: "Vậy còn con trai ngươi? Cha của Quách Hiểu Vĩ? Ngươi thân là tộc trưởng Quách gia, ngủ với con dâu, g·iết con trai mình, chuyện ghê tởm như vậy mà cũng làm được! ? Con của mình, lại trở thành cháu trai trên danh nghĩa?"
Trong mắt lão tổ tông thoáng qua một tia giận dữ, tròng mắt đỏ ngầu, bỗng nhiên hét lớn một tiếng!
"Nói bậy! ! Quách Hiểu Vĩ vốn là con của ta! !"
Nói rồi, một cước đá vào vai Trần Nặc, khiến hắn lăn nhào xuống đất, tay cũng buông ra!
Lão già dường như nổi giận, túm một cái giữa không trung, một cây gậy gỗ trên đất bay đến tay ông ta, vung lên quét ngang vào vai Trần Nặc.
Trần Nặc vội giơ một tay chặn lại, thừa cơ lùi về sau, lão già lắc đầu: "Niệm lực của ngươi rất mạnh, nhưng công phu thì không ra gì! Từ đầu ta đã nhìn ra!
Hành động của thân thể ngươi, còn kém người thường, toàn dựa vào tu vi niệm lực để đánh người!
Bây giờ ta đã khôi phục tuổi trẻ, dù không hút niệm lực của ngươi, ta cũng có công phu của thời đỉnh cao tráng niên, đánh ngươi cũng chỉ như đánh trẻ lên ba! Hôm nay ngươi không có đường sống!"
Trần Nặc lắc đầu: "Ngươi không muốn biết Quách Hiểu Vĩ ở đâu sao? Bốn người nhà họ Quách ta bắt, ngươi giết ta, bọn họ sẽ chôn cùng ta!"
Lão tổ tông nhíu mày, nhưng nhanh chóng nhếch miệng cười: "Vậy thì chôn cùng đi! Nhà họ Quách đông người, không thiếu vài người!"
"Con trai cũng không cần? Quách Hiểu Vĩ đâu?"
"..." Lão tổ tông dừng lại một chút, sau đó hừ một tiếng: "Lúc trước ta còn già nua, còn xem trọng Quách Hiểu Vĩ! Dù sao cũng là máu mủ của ta! Bây giờ ta đã khôi phục tuổi trẻ, một đứa con chết thì sao, ta tìm đàn bà đẻ một đứa khác là được! Đừng nói một đứa, ba năm đứa, mười tám đứa cũng chẳng sao!"
Nói rồi, lão tổ tông từng bước đi về phía Trần Nặc, như mèo vờn chuột, cười gằn: "Nhãi con, muốn dùng Quách Hiểu Vĩ để bảo m·ạ·n·g, không được đâu!
Hôm nay ngươi nhất định c·h·ết ở đây! Bí m·ậ·t lớn là ta khôi phục tuổi trẻ, sao có thể cho người khác biết!"
Ngay lúc này, đúng tại vị trí hai người đang đứng, bên trái cách đó không quá ba bước chân, chính là cái giếng cạn kia!
Trong giếng đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ!
Phịch một tiếng, thân thể Quách Cường nhảy lên rất cao, mấy tảng đá do Lỗi ca đập vỡ hôm nay cũng bị bắn tung ra!
Quách Cường loạng choạng bò ra khỏi giếng cạn, hét lớn một tiếng lao về phía lão tổ tông, vung ngay một quyền!
Lão tổ tông sững người, thấy rõ là Quách Cường, lại cười lạnh một chưởng đỡ được cú đấm của Quách Cường, thản nhiên nói: "Là ngươi."
Trong mắt Quách Cường đầy tơ máu: "Lão hỗn đản! Trả mạng Tứ đệ của ta đây! ! !"
Nói rồi, dù nắm đấm bị đối phương cản lại, lại tung người lên, một cước quét ngang. Lão tổ tông dường như thở dài mặc cho Quách Cường đá trúng vai, lại rung người lên, liền hất Quách Cường ra!
Quách Cường vẫn chưa kịp đứng dậy, đã bị Trần Nặc kéo lại.
"Quách Cường... Công phu của ngươi đều là do Quách gia dạy, hơn nữa ngươi còn bị trọng thương, chút bản lĩnh này, không thể đánh lại hắn."
Quách Cường mặt mày nhăn nhó, điên cuồng giãy giụa muốn đứng lên, lại bị Trần Nặc một tay đè trên vai, ép hắn xuống.
"Đồ ngốc, ngươi ra ngoài làm gì."
"Báo thù a! !" Quách Cường giận dữ nói: "Hắn giết Tứ đệ ta! ! Lão tử nhất định phải chơi chết hắn!"
"Ngươi không phải là đối thủ."
"Nói nhảm! Không phải là đối thủ cũng muốn làm! !"
Trần Nặc thở dài, vỗ lên người Quách Cường, đem hắn trực tiếp đập xuống đất, sau đó dễ dàng đứng lên, cúi đầu nhìn Quách Cường lắc đầu nói: "Làm hỏng đại sự của ta đồ ngốc."
"? ?" Quách Cường ngẩng đầu nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc xòe tay ra: "Ta đang thẩm vấn phạm nhân đấy, ngươi mẹ nó xông lên quấy rối cái gì, lần này tốt rồi, không thẩm được gì."
"Thẩm..." Quách Cường mắng to: "Nói nhảm! Lão tử ở dưới nghe rõ ràng, ngươi bị hắn đánh như chó chết!"
"..." Trần Nặc dùng ánh mắt thương hại liếc nhìn Quách Cường: "Với cái đầu óc này của ngươi, sau này tốt nhất đừng phiêu bạt giang hồ, ngoan ngoãn mở tiệm mì đi."
Nói xong, Trần Nặc cười cười, đối lão tổ tông thở dài, xòe hai tay: "Kia... thương lượng chút, có thể xem như thằng ngốc này chưa từng xuất hiện không, chúng ta tiếp tục nói chuyện được không?"
Lão tổ tông ngây người, nhìn Trần Nặc thần sắc hoàn hảo trước mặt mình... Sao còn vẻ hư nhược vừa nãy, đến cả tiếng thở dốc nặng nhọc cũng không có, tần suất hô hấp ổn định như thường!
"Ngươi?"
Lão tổ tông theo bản năng lùi về sau nửa bước.
Trần Nặc thở dài, lắc đầu: "Xem ra không được rồi, là không thể nói chuyện tiếp được nữa. Ai... Thôi, dù sao cũng biết không ít rồi."
Sắc mặt lão tổ tông kinh nghi bất định, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Giả thần giả quỷ, muốn dùng kế gài bẫy ta sao! Chết đi!"
Nói xong, thân hình lão già tăng vọt, một quyền đánh tới!
Một quyền này tựa như khai sơn phá thạch, quyền phong thổi lên phía dưới, tóc Trần Nặc phảng phất cũng bị thổi bay!
"Tránh mau!" Quách Cường dưới đất rống to: "Phá Ngọc Quyền!"
"Tránh em gái ngươi." Trần Nặc đứng tại chỗ bất động, cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng dựng một ngón tay đối lão tổ tông...
Lúc này mặt trời đã xuống núi, trong khu vườn nhỏ hoang tàn này, xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị!
Một gã hán tử dáng người khôi ngô duy trì tư thế xuất quyền, nắm đấm lớn như nồi đất, xương nắm đấm đã gần chạm vào ngón tay của Trần Nặc.
Mà Trần Nặc vẫn đứng im tại chỗ, chỉ đưa một ngón tay ra!
Nhưng lão tổ tông lại hoảng sợ phát hiện, nắm đấm của mình dù cố gắng thế nào cũng không thể nhích lên nửa phân!
Không chỉ vậy, toàn thân hắn đều cứng đờ!
Tay chân dường như trong nháy mắt không còn là của mình nữa!
"Quỳ xuống đi." Trần Nặc thở dài...
Phù!
Lão tổ tông kinh hoàng nhìn thân thể mình, thẳng tắp quỳ xuống đất! Hai đầu gối thậm chí ép một mảnh ngói vỡ trên mặt đất trước mặt thành mảnh vụn!
Mảnh vỡ cứa rách quần hắn, đầu gối đều rướm máu tươi, nhưng mặc lão tổ tông ra sức giãy giụa thế nào, toàn thân không có lấy một chút sức lực!
Trần Nặc cười tủm tỉm nhìn đối thủ, sau đó quay người, tùy tiện đem lưng mình quay về đối phương, thậm chí còn nắn nắn mông, quay lại kéo Quách Cường dưới đất dậy.
Quách Cường đã trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn Trần Nặc: "Ngươi... Ngươi dùng cái quỷ gì thế? Dùng độc rồi?"
"... Thiển cận." Trần Nặc lắc đầu.
"Tiểu, tiểu tử! Ngươi dùng độc gì lên người ta?" Lão tổ tông quỳ dưới đất khàn giọng quát hỏi.
"Câm miệng." Trần Nặc liếc hắn.
"Là dùng độc đúng không?" Trong mắt Quách Cường lóe lên: "Ngươi lại là người dùng độc chuyên nghiệp?"
"Đã nói ngươi thiển cận thì chính là thiển cận, đừng có nói mấy lời buồn cười. Dùng độc có thể khiến người mất sức, nhưng có thể khiến người khác nghe lệnh sao?"
Trần Nặc gãi gãi tóc, liếc lão tổ tông dưới đất, mỉm cười: "Này... Nào, bắt đầu lăn lộn mấy vòng cho mọi người xem."
Vèo!
Lão tổ tông trực tiếp bật nhảy! Sau đó lộn nhào trên không trung!
Thân hình mạnh mẽ, mỗi lần tiếp đất đều lộn nhào, trong nháy mắt đã lộn ra mười mấy vòng, cuối cùng còn lộn tới ngoài tường rào... Và vẫn đang đăng đăng đăng lộn ra xa...
"Về đi! Về đi! Đi xa rồi! Về đi!" Trần Nặc phẩy tay.
Đăng đăng đăng đăng đăng...
"Dừng lại đi." Trần Nặc cười cười.
Lão tổ tông đứng yên tại chỗ, trong mắt tràn đầy kinh hoàng cùng ánh mắt hung ác, nhưng mặc hắn cố gắng thế nào, trong cổ họng lại không thốt ra được chữ nào!
Quách Cường hoàn toàn suy sụp, liếc Trần Nặc, bỗng nhiên liều mạng rụt người về sau.
"Ngọa Tào! Ngươi mẹ nó, rốt cuộc là người hay là quỷ vậy! ! Trần Nặc! !"
Trong lúc lùi lại, dưới chân loạng choạng, lần nữa phù ngồi xuống, vẫn liều mạng đạp chân về sau.
Trần Nặc cau mày, đang định qua đỡ, Quách Cường lại như thấy quỷ hét lên: "Ngươi đừng qua đây!"
Quách Cường trợn tròn mắt: "Ngươi... Tiểu tử ngươi sẽ không làm như vậy với ta chứ? Đây mẹ nó là cái loại yêu thuật gì? ! Mày mẹ nó là yêu quái à?"
Trần Nặc nghĩ nghĩ, lại cố tình mặt mày nghiêm lại, vẻ mặt cứng đờ: "Nếu biết ta là yêu quái, vậy ngươi nghĩ xem, lần này ngươi đắc tội ta hung ác tới mức nào đi."
"..." Quách Cường mặt cầu xin: "Ta... Ta mẹ nó về trong giếng được không?"
"Ngươi nói xem?"
"..." Quách Cường bi thảm nói: "Trần Nặc, giết người cùng lắm đầu lìa khỏi cổ thôi mà! Hôm nay ta khổ sở quá nhiều rồi..."
"Chẳng qua là để ngươi ở trong giếng chờ một chút thôi mà."
"Ngươi còn bảo tên trọc đầu ném đá xuống!"
"Đá cũng không giết được ngươi."
"Không chỉ thế! !" Quách lão bản đột nhiên vẻ mặt ủy khuất và bi phẫn, thiếu chút nữa rơi nước mắt: "Tên trọc đầu đáng nguyền rủa đó! Ném đá xuống giếng chưa tính! Còn mẹ nó kéo quần đi tè bậy xuống giếng! ! !"
Trần Nặc: "... ? ?"
Ngọa Tào! Lỗi ca làm việc như thế cũng quá đáng đi?
Được, về cho hắn thêm công!
Bất quá, nhớ tới vũng nước tiểu, Trần Nặc quyết định rụt tay lại, còn lùi lại hai bước.
Quách Cường thở ra một hơi, xoắn xuýt nhìn Trần Nặc, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Trần Nặc... Lão già này, ngươi để cho ta giết, có được không? Ngươi để ta tự tay giết hắn, sau này mạng lão tử đều bán cho ngươi!"
Trần Nặc nheo mắt nhìn Quách lão bản, im lặng vài giây: "Vì sao ngươi muốn giết hắn? Bởi vì hắn chơi chết Tứ đệ của ngươi?"
"Không sai!" Quách Cường nghiến răng nói: "Từ trên xuống dưới nhà họ Quách, chỉ có Quách lão tứ là tình cảm với ta sâu nặng nhất! Từ nhỏ đến lớn, chúng ta cùng nhau lớn lên, ta là con cháu ngoại môn! Nếu không có hắn lén chỉ điểm nội môn kỹ pháp, ta tiến bộ không thể nhanh như vậy, cũng sẽ không sớm bộc lộ tài năng!
Cái lão hỗn đản này, vậy mà vì đào mồ, giết con của mình... Cái loại việc táng tận thiên lương này!
Trời không diệt hắn, ta diệt hắn!"
Trần Nặc nhìn vẻ mặt bi phẫn của Quách lão bản, lắc đầu nói: "Ngươi đã muốn báo thù như vậy, ta đương nhiên là muốn thành toàn cho ngươi..."
Nghe đến đó, Quách Cường đã gắng sức bò dậy, trên mặt đất mò lấy một mảnh ngói vỡ sắc nhọn, nắm trong tay, liền hướng về phía lão tổ tông vẫn bất động đi tới!
Hắn nghiến răng nghiến lợi đến trước mặt lão tổ tông, tay giơ mảnh ngói lên...
"Quách Cường à." Trần Nặc lại thở dài: "Ngươi thật sự muốn giết hắn sao?"
"..." Quách Cường quay đầu nhìn Trần Nặc: "Ngươi, không cho ta giết à?"
"Ta sợ ngươi hối hận." Trần Nặc lắc đầu.
"Ta làm sao có thể hối hận!"
Trần Nặc cười cười, sau đó thu lại nụ cười, chậm rãi từng chữ từng chữ mở miệng nói:
"Ngươi còn chưa hiểu chuyện này sao? Hắn căn bản không phải lão tổ tông gì của Quách gia! Người trước mặt ngươi đây, hắn chính là...
Người mà ngươi gọi là Quách lão tứ!
Cũng chính là phụ thân của Quách Hiểu Vĩ đó!"
【bang bang bang, cầu nguyệt phiếu ~】
Bạn cần đăng nhập để bình luận