Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 70: 【 duyên phận a! 】

Chương 70: 【Duyên phận a!】 Khương Anh Tử ngày thứ hai liền tỉnh lại.
Không tiếp tục tiếp xúc độc tố, sốt cao cũng lui đi, chỉ là cả người còn có chút suy yếu bất lực —— hết thảy nhìn qua liền như là một trận bị cảm vậy.
Bộ phận chiêu thương có một vị Phó chủ nhiệm thậm chí còn đến tận nơi thăm hỏi một chút, còn mang theo vị Phó chủ nhiệm bệnh viện kia đến, lần nữa kiểm tra sức khỏe cho Khương Anh Tử, sau đó cáo từ.
Vấn đề này, cứ như vậy nhìn như gió êm sóng lặng trôi qua.
Trần Nặc và Lý Dĩnh Uyển đã đạt thành một thỏa thuận: Chuyện bị hạ độc mưu hại, không được nói cho Khương Anh Tử.
Nếu không thì, với tính cách cực đoan và ý nghĩ cố chấp của người phụ nữ này, nếu như biết mình lần nữa bị người ám hại, sau khi sợ hãi, e là sẽ càng cưỡng ép trói nữ nhi đưa lên giường Trần Nặc.
Ừ, cứ để nàng ta nghĩ rằng mình bị cảm là được.
Để Lý Dĩnh Uyển ở trong khách sạn ngoan ngoãn đóng vai cô con gái hiếu thảo, Trần Nặc thì đến trường đóng vai một học sinh ngoan.
Trong lòng cô nàng chân dài thầm hận: Lại đi tìm tên béo Tôn kia!
Rốt cuộc hắn có gì tốt!
To lớn liền quan trọng như vậy sao?
·Trần Nặc đương nhiên không phải là học sinh ngoan.
Chỉ là gần đây hai ngày, cũng nên đến trường dỗ dành Tôn Khả Khả thật tốt.
Cô bé bị lão Tôn ép học thêm, học đến tâm tình bực bội.
Thêm vào đó hai ngày này lại không thấy Trần Nặc, vì thế hôm nay khi Trần Nặc vừa đến trường, Tôn giáo hoa nhìn thấy hắn thì nước mắt lưng tròng.
Trần Diêm La có chút đau lòng.
Tôn Khả Khả thế mà gầy đi một chút! ! !
Sao có thể như thế! ! !
Phải béo lên mới đúng! ! !
Cằm gầy đến nhọn cả ra! !
Trong lòng Trần Nặc thầm oán trách đồng chí lão Tôn, thật không hiểu chuyện!
Bất quá sau khi lên tiết thể dục, cô bé cởi áo khoác, chạy bộ theo đội hình...
Trần Diêm La yên tâm.
Vẫn tốt vẫn tốt, không ốm không ốm.
·Tâm tình Tôn Khả Khả hôm nay rất tốt.
Trần Nặc rốt cuộc cũng đến trường, hai người hai ngày nay không hề gặp mặt, điện thoại cũng gọi không được.
Trong lòng Tôn Khả Khả, Trần Nặc cái tên này chỗ nào cũng tốt, dáng dấp lại đẹp như vậy, biết nói chuyện, biết chọc mình vui, có lúc lại dịu dàng.
Chỉ có một điểm không tốt, suốt ngày thần thần bí bí lén la lén lút.
Ừm, còn một điểm nữa, đó là con lý châu chấu kia.
Nhưng chỉ cần con lý châu chấu kia không đến trường học, vậy thì đúng là trời xanh quang đãng!
Hôm nay Trần Nặc hiếm thấy cả ngày ở trường, Tôn Khả Khả cuối cùng có thể độc chiếm tên gia hỏa này, bên cạnh không có cái đôi chân dài chướng mắt kia.
Học thể dục được một nửa, giáo viên thể dục như thường lệ ném mấy quả bóng chuyền bóng rổ cho học sinh, rồi lại lần nữa thả rông.
Học sinh vừa giải tán, liền ồn ào nhốn nháo chơi đùa.
Trần Nặc tìm một nơi trên bãi cỏ, chỗ nào có cỏ dày và mềm nhất rồi tựa vào đó, ánh nắng mùa xuân ấm áp, khiến người ta lười biếng.
Tôn giáo hoa thì ngồi bên cạnh, người còn muốn xáp vào lồng ngực Trần Nặc… chỉ là còn kiêng dè đây là ở trường học.
Từ sau nụ hôn đầu tiên kia, Tôn Khả Khả đã xem Trần Nặc là bạn trai mình rồi.
Ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn rồi, đây không phải bạn trai, thì còn có thể là gì? Chơi trò lưu manh sao?
Trong lòng Tôn giáo hoa ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
Cô gái dựa vào người Trần Nặc, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, trong tay nhổ cỏ, từng cọng từng cọng vê tới vê lui, vê đầy tay nước cỏ, liền tiện tay xoa lên đồng phục Trần Nặc.
Hai người trẻ tuổi cứ như vậy dựa vào nhau, từ xa nhìn lại, lại là một hình ảnh tốt đẹp.
Trần Nặc trong lòng cũng thoải mái, nằm nằm, liền có chút mệt mỏi...
Ngay lúc này, Tôn Khả Khả bỗng nhích lại gần, thấp giọng cười nói: "Ba em hôm nay không có ở nhà, đi công tác rồi."
Hả?!
Trần Nặc giật mình, lập tức ngồi dậy, nhìn Tôn Khả Khả.
Chuyện gì xảy ra, em vừa nhắc đến cái tên đó là anh không buồn ngủ nữa luôn!
"Lão Tôn đi đâu?" Trần Nặc bình tĩnh hỏi.
Tôn Khả Khả kể qua loa một lượt.
Hiểu rồi.
Công ty giáo dục tổ chức đi ra ngoài, mấy người phụ trách trường học trực thuộc bị triệu tập cùng nhau họp, lão Tôn làm người phụ trách công tác dạy và nghiên cứu của trường dự định vài tháng nữa, cũng bị gọi đi tham dự, thương thảo việc cải cách giáo vụ của năm học sau.
Đi Ngô Châu, chính là xem khu phong cảnh Kim Kê Hồ cái Ngô Châu kia.
Lần đi này là ba ngày.
Tròng mắt Trần Nặc đảo quanh: "Vậy..."
"Buổi tối em muốn đến nhà thầy Tương học thêm môn ngữ văn, học về viết văn."
Trần Nặc nhẹ gật đầu. Hiện tại hắn đã hiểu rõ tình hình học thêm của Tôn giáo hoa.
Thầy Tương này, cũng là người của trường, dạy lớp 12. Trình độ dạy cũng được, không tốt không xấu, nhưng đối nhân xử thế rất tốt, nhân phẩm không kém, với lão Tôn coi như bạn bè.
Không có gì bất ngờ, tháng sau khi bọn họ lên lớp 12, vị thầy Tương này sẽ dạy môn ngữ văn cho họ.
Còn chủ nhiệm lớp của trường, chính là ba vợ Trần Diêm La.
Ừm, lão Tôn vinh quang trở về, lão Ngô vinh lui về hàng hai, tiếp tục dưỡng chân đi.
Cho nên lão Tôn từ học kỳ này bắt đầu, đã mời thầy Tương kia, cho Tôn giáo hoa học thêm ngữ văn, cũng coi như làm quen trước một chút, sang kỳ mới có thể liên kết trơn tru, tiến độ học tập cũng bắt kịp.
Đáng tiếc a!
Lão Tôn đi công tác cơ hội tốt như vậy, kết quả Tôn giáo hoa buổi tối còn phải đi học thêm.
Không có cơ hội riêng tư ở một mình rồi.
. . . Kỳ thật không học thêm cũng không tiện, Tôn giáo hoa còn không có mẹ nữa sao.
Nhưng mà, trong lòng Trần Nặc, thực sự không coi trọng loại phụ nữ như Dương Hiểu Nghệ này.
Cho tới giờ Trần Nặc vẫn coi như bà ta không tồn tại!
"Bọn mình lâu lắm rồi không cùng nhau dạo phố. Trước đó còn nói cùng nhau xem phim mà."
Tôn giáo hoa lầm bầm.
Thật đáng thương mà.
Rõ ràng là bạn học cùng trường cùng lớp, mà lại như Ngưu Lang Chức Nữ.
Trần Nặc nhìn gương mặt của Tôn giáo hoa.
Thôi, dù sao cũng đã hôn người ta rồi.
"Buổi tối anh cùng em."
"Hả? Em còn muốn học thêm mà."
"Không sao, có anh ở bên em là được."
·Sau khi tan học, Trần Nặc bảo Tôn giáo hoa về nhà ăn cơm và lấy sách vở trước. Còn mình thì đi ra ngoài một chuyến.
Nửa tiếng sau, Trần Nặc gõ cửa nhà Tôn giáo hoa.
Tôn Khả Khả đã có chút sốt ruột chờ đợi, thấy Trần Nặc tới, lập tức lôi kéo hắn đi ra ngoài ngay.
Dương Hiểu Nghệ trong nhà còn muốn dặn dò đôi câu chú ý an toàn, một câu còn chưa dứt, cửa đã đóng sầm.
Thật ra cũng không có gì dặn dò.
Thầy Tương ở rất gần.
Nhà lão Tôn ở tầng 504, nhà thầy Tương ở 302.
Một trên lầu một dưới.
·Tên thật của thầy Tương là Tưởng Cương. Khoảng hơn bốn mươi năm mươi tuổi.
Một khuôn mặt phúc hậu hiền lành.
Khi Tôn Khả Khả gõ cửa thì cũng vừa ăn cơm tối xong, khoảng 7 giờ.
Trong phòng khách nhà thầy Tương đã có hai học sinh khác ngồi đó.
Một người là bạn cùng lớp của Trần Nặc và Tôn Khả Khả, người của đội công cụ không có tên tuổi, à, là người ngồi cùng bàn với Lý Dĩnh Uyển.
Còn có một người là một nữ sinh lớp 11, tên Đỗ Hiểu Yến.
Ừ, chính là lần trước khi Trần Nặc đá bóng, có người em gái đưa nước lọc ấy, trước khi Tu La trường 1.0 xảy ra chuyện.
Cô bé này dáng dấp cũng được, không tính là xinh đẹp, nhưng rất có vài phần thanh tú đáng yêu. Tiếc là...
Trần Nặc liếc qua một cái.
Gầy quá!
Khi thầy Tưởng Cương mở cửa, trước hết thấy Tôn Khả Khả, rất thân mật gọi một câu: "Khả Khả tới rồi à."
Sau đó thấy Trần Nặc đứng sau lưng Tôn Khả Khả.
Hả? Cũng nhận ra!
Đại hồng nhân ở trường a.
Tuy rằng bản thân ở trường không có tiếng tăm gì… nhưng ngay cả giáo viên trong trường cũng biết cái tên này.
Gan thật lớn! Cua con gái người ta ngay trước mắt lão Tôn.
Ở trường thì chẳng khác nào hai người họ cùng nhau đi học về cùng nhau. Không ít giáo viên đều biết chuyện này.
Lão Tôn thì là ép trái ép phải, đều không quản được.
Hài!
Theo ý nghĩ của Tưởng Cương, lão Tôn là cái dạng thư sinh quá nặng rồi! Cái gì mà không quản được, không ép được?
Bắt về nhà, quất cho một trận thì biết ngay là thế nào!
Cách giáo dục con cái của lão Tôn, Tưởng Cương không đồng ý.
Có roi vọt mới có con hiếu!
Nhưng Tương lão sư bất ngờ chính là… Tôn Khả Khả đến học thêm, tiểu tử này theo tới làm gì?
Tôn Khả Khả vừa bước vào cửa, Trần Nặc cũng lách theo vào, vừa vào cửa đã cúi đầu khom lưng: "Thưa thầy Tưởng!"
"Cậu là Trần Nặc hả? Sao cậu lại tới đây?"
Tưởng lão sư cau mày.
"Chẳng phải nghe nói Khả Khả học thêm ở chỗ thầy, em tiện đường tới đón em ấy." Thiếu niên cười tủm tỉm: "Tiện thể chúc thầy lễ Đoan Ngọ vui vẻ."
Đoan Ngọ?
Bây giờ mới tháng tư, Đoan Ngọ còn xa.
Nói gần… Tết thanh minh thì vừa qua không lâu.
Không phải đang trắng trợn nói bừa sao!
"Trần Nặc, nói thẳng ý đồ đi." Thầy Tưởng không muốn trêu chọc cùng tiểu tử này.
Trần Nặc trước hết đẩy Tôn Khả Khả sang bên bàn.
Đội trưởng và Đỗ Hiểu Yến đều tò mò nhìn về phía này, Trần Nặc coi như không thấy, liếc mắt ra hiệu với Tôn Khả Khả, cô gái ngồi xuống trước.
"Thầy Tưởng, có thể ra phòng bếp nói chuyện một lát không?" Trần Nặc cực kỳ khách khí.
". . ." Tưởng Cương cũng có chút tò mò: "Được thôi."
Hai người tuần tự đi vào phòng bếp. Trần Nặc theo phía sau, còn tiện tay khép cửa lại.
Trong phòng bếp, Trần Nặc lấy ra một phong thư từ trong túi.
"Thưa thầy Tưởng, năm sau thầy sẽ dạy lớp của chúng em. Thầy xem, em cũng muốn học thật giỏi."
"Ta nghe nói, thầy dạy nàng học thêm, trình độ đặc biệt cao, thầy xem, có thể cho ta đi theo thầy học tập được không?"
Vừa nói, lá thư liền đặt ở bên cạnh bếp lò.
Tưởng Cương ngây người.
Học thêm?
Giáo viên cấp ba, ai không biết cái tên Trần Nặc này nổi tiếng là trốn học chứ!
Hắn mà lại muốn học cho giỏi ư?
Hắn...
Hắn mẹ nó đến trông chừng tiểu tức phụ của hắn đấy!
Thầy Tương có chút khó xử.
Thầy mở lớp luyện thi nhỏ tại nhà này, cũng là một đặc trưng của thời đại này... Rất nhiều giáo viên chủ nhiệm lớp ở trường, đều tận dụng thời gian rảnh rỗi để dạy học thêm tại nhà.
Kiếm thêm tiền ăn đấy mà.
Trường Bát Trung đãi ngộ không cao, dù sao cũng không phải là trường trọng điểm, thu nhập của giáo viên cũng rất bình thường.
Huống chi... nhà thầy Tưởng Cương còn có chút chuyện đặc biệt, luôn luôn cần tiền.
Dạy Trần Nặc không phải là không thể... nhưng vấn đề là... thằng nhóc này rõ ràng là có ý khác mà.
Mà lại, nếu lỡ ông Tôn mà biết hỏi đến, chẳng phải xấu hổ hay sao.
Đang rối rắm, Trần Nặc lại rất nhanh trí, đột nhiên quay đầu ra hướng phòng khách bên ngoài bếp gọi lớn: "Ai? Có phải không! Đúng rồi, có cái này tôi quên hỏi."
Vừa nói, Trần Nặc gật đầu với thầy Tương, trực tiếp mở cửa đi ra bếp, để lại thầy Tưởng một mình trong bếp.
Thầy Tương sững người, liếc nhìn lá thư trên bàn, liền hiểu ngay ý đồ của thằng nhóc này.
Thằng nhóc này, làm việc kín đáo thật.
Đưa tay ấn lên lá thư.
Ừ, không tệ! Sờ vào là cảm nhận được, độ dày hơn mấy nhà học sinh khác đưa.
Haiz... thế này thì làm sao đây.
Một lát sau, thầy Tưởng đi ra khỏi bếp, đi đến bàn ở phòng khách.
"Bắt đầu học đi." Thầy Tưởng chậm rãi nói: "Hôm nay bạn Trần Nặc cũng sẽ cùng các em học thêm ở đây." Vừa nói vừa nhìn Trần Nặc: "Em có mang sách Ngữ Văn và sách bài tập không?"
"Không sao, em có thể dùng chung một cuốn với Nhưng Khả." Trần Nặc cười nói.
... Được thôi! Quả nhiên là không đến học.
Thầy Tương có chút bất đắc dĩ.
Nếu mà xét về lương tâm thì sao đây...
Vốn không muốn đồng ý, nhưng hắn đưa nhiều tiền quá mà.
Một buổi học thêm trôi qua, Trần Nặc phát hiện thầy Tương này thật ra vẫn có chút thực lực.
Phong cách giảng dạy của thầy rất dày dặn, vững chắc, mà lại trong bụng cũng có kiến thức, nói năng lưu loát, trong quá trình giảng dạy cũng dẫn dắt từng bước, quả thật là một người thầy không tệ.
"Chữ 'cử' này có mấy loại nghĩa, mọi người rõ chưa? Một là cầm lên, ví dụ như 'giơ lên'. Hai là hành vi, ví dụ như 'cử chỉ'. Ba là khởi xướng, ví dụ như 'tổ chức cử hành'. Bốn là đưa ra, ví dụ như 'liệt kê và nêu ví dụ'. Năm là đề cử, ví dụ như 'tuyển cử đề cử'. Sáu là ý nghĩa toàn bộ, ví dụ như 'cả nước trên dưới, thế gian nghe tiếng'."
Thầy Tương nói xong, nhìn bốn học sinh trước mặt: "Bây giờ mỗi người nói một từ, có chữ 'cử', sau đó giải thích nghĩa của chữ 'cử' trong từ đó."
Đội trưởng công cụ: "Giơ tay nhấc chân, chữ 'cử' ở đây có nghĩa là động tác nhấc lên."
Đỗ Hiểu Yến: "Suy một ra ba, chữ 'cử' ở đây có nghĩa là đưa ra."
Tôn Khả Khả: "Cử trọng nhược khinh, ừm, cũng là có nghĩa là động tác nhấc lên."
Đến Trần Nặc, trầm ngâm một chút: "Cử án tề mi!"
Thầy Tương trợn trắng mắt.
Ngươi nói thì cứ nói, nhìn Tôn Khả Khả làm gì!
"Chữ 'tương' này có mấy nghĩa khác nhau và cách dùng... Một là... hai là... ba là... Tiếp theo mỗi người nói một nghĩa... Giải thích rõ ý nghĩa."
Đội trưởng công cụ: "Tương đồng, nghĩa là..."
Đỗ Hiểu Yến: "Tương xứng, nghĩa là..."
Tôn Khả Khả: "Nhìn bằng con mắt khác... nghĩa là..."
Trần Nặc nhìn Tôn Khả Khả: "Tương kính như tân..."
Thầy Tương: "..."
"Chữ 'bạch' này có nghĩa là màu sắc, sáng tỏ, hình dung sự thuần khiết... còn nhiều nghĩa khác nữa... Trần Nặc! Ngươi dám nói 'bạch thủ giai lão' thì ra ngoài cho ta!!!"
Một tiết học còn chưa hết, thầy Tương cuối cùng cũng hiểu, vì sao dạo gần đây ông Tôn luôn không nhịn được phải dùng tay che tim.
Lão Tưởng tự an ủi mình: Thu tiền thu tiền...
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Thầy Tương đi ra mở cửa, mấy người trẻ tuổi bên trong liền thấy một gã đàn ông cao to, thô kệch đứng ở cửa.
Mặt mũi thô kệch, mặc một chiếc áo jacket, nhưng trên quần áo dính vài vết dầu máy.
"Thầy Tương, thật ngại quá, làm phiền thầy rồi!"
Người đàn ông trung niên đưa một túi nhựa đến, bên trong là một ít hoa quả.
Sau đó quay người, dùng sức đẩy một thiếu niên đứng sau lưng vào cửa.
"Phải học hành tử tế với thầy đấy nhé!!! Nghe rõ chưa! Dám không nghe lời ta đánh chết mày!"
Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn con trai mình, rồi lại gật đầu khách khí với thầy giáo: "Vậy xin nhờ thầy, thưa thầy! Nếu nó mà thi đỗ đại học thì tôi cũng hài lòng lắm rồi!"
Người đàn ông trung niên lại trách mắng con trai mình thêm hai câu, rồi cáo từ rời đi.
Thầy Tương thở dài, nói với thiếu niên đang ngây người ở cửa: "Vào đi, haiz, đừng có ngẩn ra đó, vào ngồi."
Trương Lâm Sinh vốn đang cúi đầu đi vào cửa, vừa vào đến cửa thì ngẩng đầu lên đã thấy trước bàn phòng khách có bốn người trẻ tuổi đang ngồi quây quần.
Liếc mắt một cái đã thấy cái mặt cười tươi mà hắn ghét nhất!
Ngọa Tào!!!
Ta mẹ nó lại là bạn học cùng lớp với cái tên B này à?!
Hạo Nam ca trong nháy mắt cảm thấy không ổn!!!
[Bịch, bịch, bịch, nha. Chủ nhật 12 giờ đêm lên kệ, mọi người đến cổ vũ nhé! Đặt trước liền xin các bạn đó.
Còn nữa, là muốn xin chút vé tháng cho tháng đầu tiên sách mới lên kệ, muốn tranh bảng xếp hạng vé tháng cho sách mới.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận