Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 138: Ngươi là vô lại sao?

Chương 138: Ngươi là đồ vô lại sao?
Thành Kim Lăng vào đêm mùa hè nóng bức khó chịu.
Trương Lâm Sinh về đến nhà đã khoảng tám giờ tối.
Vừa vào cửa, đã thấy phụ thân ngồi ở phòng kh·á·c·h trước bàn ăn, vẻ mặt có chút nôn nóng.
"Lại chạy đi đâu đấy?"
"Cái thằng này, mỗi ngày không ở nhà, chỉ biết lêu lổng bên ngoài!"
"Thi đại học xong rồi, mày liền phát điên luôn."
"Ăn cơm tối chưa?"
"Còn trẻ như thế, đã thích lêu lổng khắp nơi, cái nhà này không chứa n·ổi mày hay sao?"
Trương Lâm Sinh không nói gì, đi vào bếp rót nước uống.
Hắn biết rõ, phụ thân Trương Thiết Quân không thật sự tức giận, chỉ là người cha này tính tình vốn vậy, cộc cằn thô lỗ, đối với con trai ăn nói làm việc luôn thô bạo như vậy. Kiểu người cha nghiêm khắc lạc hậu.
Thêm nữa không có chút học thức nào, nhiều khi Trương Thiết Quân cũng không biết làm sao để ở chung, giao tiếp với con trai, rõ ràng là quan tâm con, nhưng khi nói ra thì lại mang theo vị răn dạy.
Quen rồi.
Trương Thiết Quân sắc mặt có chút đỏ, hình như đã uống chút rượu, Trương Lâm Sinh đi qua bên cạnh thì ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ.
Trương Thiết Quân nhìn con trai ôm cốc nước to ừng ực ừng ực rót, đột nhiên đứng dậy đi đến tủ lạnh, mở cửa, lấy ra nửa quả dưa hấu.
Ruột dưa đỏ au, trông rất hấp dẫn.
"Ăn cái này đi, mẹ mày cố ý để lại cho mày đấy."
"... Vâng." Trương Lâm Sinh nhận lấy dưa hấu.
Trương Thiết Quân lại đi lấy cái thìa, mạnh tay cắm phập vào ruột dưa.
"… Từ từ ăn, vừa lấy trong tủ lạnh ra, lạnh quá đấy."
"... Dạ."
Hai cha con đều ngồi trước bàn ăn, nhưng lại im lặng một hồi.
Trương Thiết Quân không biết làm sao để giao tiếp với con trai... Ngày thường bận bịu công việc, tăng ca liên tục, chỉ mải miết kiếm tiền.
Buồn bực châm một điếu t·h·u·ố·c, Trương Thiết Quân mới lên tiếng: "Hôm nay ta gọi điện cho thầy Tưởng rồi, ta nghe ngóng thì điểm chuẩn của học viện cơ điện năm nay..."
Trương Lâm Sinh mặt không đổi sắc, như đang nghiêm túc nghe, nhưng thực chất lời của phụ thân chỉ đi ngang tai mà không vào đầu.
Mấy ngày sau khi thi đại học, ngày công bố điểm thi đang đến gần...
Phụ thân và mẫu thân lại càng nôn nóng và lo lắng hơn.
Trương Lâm Sinh rất hiểu điều đó.
Nhưng chính Trương Lâm Sinh lại không hề lo lắng.
Hắn biết, mình không đậu.
Vả lại...
Những ngày thi đại học vừa qua, có lẽ trong lòng hắn vẫn còn chút rối bời, không biết làm sao nói với bố mẹ.
Nếu như nói ra, chắc chắn sẽ bị Trương Thiết Quân cho một trận đòn nhừ tử.
Thật ra Trương Lâm Sinh cũng không sợ bị đánh. Chỉ là hắn rất sợ phải đối diện với ánh mắt thất vọng của cha mẹ.
Nhưng sau khi thi xong, Trương Lâm Sinh đã hết rối bời trong lòng.
Vì hắn hiểu rõ: mình thi trượt rồi.
Môn Toán làm bài nát bét.
Môn Văn thì hình như lạc đề mất rồi.
Còn mấy môn khác, sau khi ra khỏi phòng thi, Trương Lâm Sinh đã dò qua đáp án, trong lòng cũng đã liệu được.
Dù có là học viện cơ điện nát bét, có lẽ mình cũng không đậu nổi.
Như vậy, Trương Lâm Sinh ngược lại thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Không cần phải nói với cha mẹ rằng mình không muốn thi nữa.
Mà là mình thi không đậu.
Như vậy có lẽ sẽ bớt đi chút áy náy.
Hơn nữa, mình cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Nhưng mấy ngày nay, sau khi thi xong, ngày nào về nhà cũng phải nghe phụ thân và mẫu thân không ngừng lải nhải nói về chuyện sau này lên đại học sẽ như thế nào, khuyên mình không nên đi lêu lổng bên ngoài nữa… Trong lòng vẫn khó chịu.
Bố mẹ đã dốc hết sức vì mình. Để kiếm thêm tiền làm thêm giờ, Trương Thiết Quân đã rất lâu không ở nhà ăn tối.
Để chuẩn bị học phí đại học.
Nhà họ Trương không có tiền cũng chẳng có vốn liếng gì.
Những năm trước làn sóng nghỉ việc, Trương Thiết Quân là người công nhân lạc hậu, thực tế là người cuối cùng trong nhà máy bị cho thôi việc, và vô tình bỏ lỡ cơ hội tìm việc làm sau khi bị thôi việc.
Đến khi Trương Thiết Quân bị nghỉ việc, xã hội đã tràn ngập những công nhân nghỉ việc, sự cạnh tranh trở nên kịch l·i·ệ·t.
Trương Thiết Quân có chút tay nghề, nhưng lại quá nóng nảy thô lỗ.
Làm ăn cũng không được, tính cách bộc trực, không biết xoay xở. Không có sự lanh lợi của người làm ăn.
Thế là chỉ còn cách đi làm thuê.
Cũng may có chút kỹ thuật, nên được nhận làm ở mấy xưởng sửa xe tư nhân, miễn cưỡng đủ sống.
Nhưng chủ xưởng tư nhân đều bóc lột người quá đáng, trả lương không nhiều mà người tìm việc thì quá nhiều.
Trương Thiết Quân phải cắn răng kiên trì. Cuối cùng, dựa vào kỹ thuật giỏi, dần dần mới có tiếng nói hơn.
Tháng trước, Trương Thiết Quân xin được vào làm ở một cửa hàng 4S mới mở ở đường Đại Quang, mới tạm ổn định lại tình hình kinh tế của nhà họ Trương.
"Vẫn là phải có học, lão tử mày không có học nên mới thiệt thòi." Trương Thiết Quân dập tắt điếu t·h·u·ố·c: "Thi đỗ rồi thì phải học hành cho tốt! Sau này không như lão tử mày, rõ ràng có kỹ thuật mà xin việc vẫn khó."
"... Vâng." Trương Thiết Quân đang ngẩn người thì bỗng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Bố..."
"Hả?"
"Nếu, à, nếu như con không đỗ, thì sao?"
"..." Trương Thiết Quân dùng ánh mắt phức tạp nhìn con trai mình.
Thằng bé đã lớn thật rồi.
Dù khuôn mặt vẫn còn chút ngây ngô, nhưng thằng con trai gần 19 tuổi này vai đã rộng, cơ bắp cũng có, mấy hôm trước buổi sáng nào nó cũng dậy luyện võ với thầy, rất chăm chỉ.
Nhìn thì đã thoát khỏi phạm trù t·h·i·ế·u niên, hiển nhiên là một chàng trai trẻ tuổi vạm vỡ rồi.
Hơn nữa, nó cũng cao lên, lúc đứng thì đã cao gần bằng mình.
Im lặng một lúc, vượt quá sự mong đợi của Trương Lâm Sinh, phụ thân không nổi giận mà lại thở dài.
"Thật sự không đỗ... thì cũng là số trời."
"Vâng."
"Mày định thi lại hả? Nếu không đậu?" Trương Thiết Quân hỏi.
Trương Lâm Sinh im lặng một lúc, khó khăn mở miệng: "Bố à, con không thích học."
"..."
Thật ra sau khi nói xong câu này, Trương Lâm Sinh đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị mắng một trận hoặc ăn đòn.
Nhưng sau một hồi im lặng, Trương Thiết Quân lại im lặng châm một điếu t·h·u·ố·c.
Rít vài hơi...
"Không muốn thi lại thì thôi..." Sắc mặt Trương Thiết Quân có chút thất vọng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Bố đã nói với tổ trưởng trong công ty rồi... Dạo này tổ sửa xe tuyển người, bố sẽ đi nhờ người ta, hỏi có nhận mày vào làm thực tập sinh được không.
Bố thấy cửa hàng 4S giờ làm ăn rất tốt, nghe nói sau này sẽ còn tốt hơn.
Bố nghĩ cách đưa ít quà cho tổ trưởng, sẽ xin cho mày vào chỗ mình.
Mày theo bố, bố sẽ dạy mày hết lòng, dạy mày kỹ thuật sửa xe.
Mày có học, lại giỏi hơn lão tử mày, bố dạy thì mày chắc chắn cũng nhanh tiếp thu thôi.
Học được tay nghề thì sau này có cái nghề kiếm sống."
Trương Lâm Sinh không nói gì.
Thực ra hắn không muốn làm thợ sửa xe, cũng không muốn vào chỗ làm 4S của cha.
Nhưng... ít nhất phụ thân đã nhượng bộ, không còn xoắn xuýt chuyện thi trượt mà bắt mình học lại, coi như một tiến bộ.
Còn lại... thì sau hãy tính, từ từ rồi tính.
Trương Lâm Sinh không lên tiếng.
"Ăn dưa hấu đi, tối đi ngủ sớm một chút, mai đừng có chạy lung tung nữa! Những đám bạn bè vớ vẩn lêu lổng bên ngoài, sau này ít qua lại! Sống cho đàng hoàng, làm người trong sạch, đây là điều tối thiểu mà bố mong muốn ở con." Trương Thiết Quân lắc đầu thở dài.
Trương Lâm Sinh ngẩng đầu nhìn bố, do dự một chút rồi mở miệng: "Bố à, con không còn lêu lổng nữa rồi. Mấy người con quen trước kia, con lâu lắm không liên lạc nữa."
"Ừm... tốt! Vậy là tốt rồi!" Trương Thiết Quân dường như vui hơn một chút, do dự rồi chậm rãi nói: "Sau này ở nhà hút t·h·u·ố·c thì đừng trốn bố. Phòng mày nhỏ, khói không thoát ra được, nghẹt lâu không tốt cho sức khỏe.
Muốn hút thì cứ hút đi. Nhưng đừng hút nhiều... Cái đó dù sao cũng không tốt. Còn trẻ thì hạn chế chút."
"Dạ, được ạ."
Phụ thân vội về phòng thay quần áo, tối còn phải đi đón mẹ tan ca.
Trương Lâm Sinh ngồi trước bàn ăn, nhìn quả dưa hấu trước mặt, lại không muốn ăn.
Hắn suy nghĩ một chút rồi cất lại dưa hấu vào tủ lạnh.
Để đó, tối mẹ tan làm về thì ăn.
Về công việc, Trương Lâm Sinh không hề hoảng.
Ừm, trong tài khoản còn bảy, tám vạn tệ cơ mà.
Có tiền, trong lòng không hoảng hốt.
Còn chuyện tiếp theo sẽ làm gì...
Trương Lâm Sinh không tự chủ được nghĩ đến Trần Nặc luôn hay cười cợt.
Tên kia bản lĩnh ghê gớm... hơn nữa Trương Lâm Sinh mơ hồ cảm giác được Trần Nặc rất để tâm chỉ điểm mình nhiều thứ. Dù là chuyện luyện võ, hay dẫn mình gặp Lý Thanh Sơn.
Luôn cảm thấy, Trần Nặc dường như có sắp xếp gì đó cho mình.
Không được... Sau này sẽ theo hắn lăn lộn.
Nghĩ đến Trần Nặc, Trương Lâm Sinh lại có chút bất đắc dĩ.
Gã này, dạo gần đây đã mất tích mấy ngày rồi, nghe nói là đi đâu đó ra khỏi nhà, cũng không biết khi nào trở về.
Ngay khi Trương Lâm Sinh đồng học ở nhà đang rối rắm...
Trần Nặc đang ăn mì.
Mì tôm.
Satoshi Saijo nấu.
Tiểu Lam, năng lực tự lập sinh hoạt của nàng tuyệt đối khỏi bàn cãi.
Khi còn bé, cha nàng lúc sinh thời còn mở một công ty nhỏ. Cuộc sống coi như giàu có.
Về sau cha qua đời, gia cảnh sa sút, mẹ là Nishikawa Suzu đầu óc có vấn đề, đem gia sản đem đi quyên cho cái hội Chân Lý vớ vẩn nào đó, trong nhà liền càng ngày càng túng quẫn.
Satoshi Saijo kỳ thực những năm này đều trải qua thời gian khổ cực, mẹ thì thành người thần thần thánh thánh.
Nàng tuổi còn nhỏ đã học cách tự chăm sóc bản thân, và chăm lo cho cái nhà này.
Hai năm nay lại bắt đầu đi làm kiếm chút tiền phụ cấp gia dụng gì đó.
Bữa tối là Satoshi Saijo làm, nấu chút mì tôm, lại làm chút đồ nhắm đơn giản.
Trần Nặc thì cứ như một ông lớn, chỉ nằm trên ghế sofa xem ti vi, xem mệt, thì lại nằm xuống chơi điện thoại một lát.
Cô bé mặt mày cau có, nhẫn nhịn.
Đến tận đêm khuya lúc này, một bát mì tôm đã ăn hết, cô bé cuối cùng nhịn không được nữa, dù có cau có đến đâu, nàng vẫn chỉ là một cô bé chưa trưởng thành.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
"Ừm?" Trần Nặc đặt đũa xuống, ngẩng đầu.
"Ngươi!" Satoshi Saijo mặt khó coi, phảng phất kiên nhẫn đã cạn: "Ngươi rốt cuộc là ai! Vì sao lại xen vào chuyện của ta! Vì sao biết nhiều chuyện về ta như vậy! Còn nữa! Rốt cuộc ngươi muốn ăn nhờ ở đậu trong nhà ta là vì cái gì! !"
Trần Nặc không nói gì, từ từ bưng bát lên, uống một ngụm canh.
"Muốn ăn kem ly không?"
"... Hả?" Cô gái tròn mắt nhìn.
"Ta hỏi ngươi, muốn ăn kem ly không?"
"... Ngươi bị bệnh thần kinh à? Tự nhiên hỏi cái này? Ta đang tra hỏi ngươi đấy! !" Satoshi Saijo nắm chặt hai tay, hướng Trần Nặc quát lớn: "Ngươi trả lời vấn đề của ta đi!"
"Ta muốn ăn. Kem ly ta thích vị vani, còn ngươi? Vị sô cô la được không?"
Satoshi Saijo ngây ra.
Bởi vì Trần Nặc lại một lần nữa nói đúng.
Kem ly, Satoshi Saijo thích nhất chính là vị sô cô la.
Trần Nặc không để ý đến vẻ mặt phức tạp của cô bé, trực tiếp từ trên ghế sofa ngồi dậy, đi ra cửa thay giày, đi ra ngoài khu nhà nhỏ, kéo cửa ra, nhìn xung quanh.
"Ngươi! Ngươi qua đây!"
Cách đó hơn mười mét, ở giao lộ dừng một chiếc xe con, Trần Nặc trực tiếp hướng tài xế hô một tiếng, ngoắc ngón tay.
Người lái xe ngẩn người, đơ ra vài giây.
"Nói ngươi đấy! Chính là ngươi! Đến đây!" Trần Nặc sốt ruột nói.
Người lái xe do dự một chút, nhảy xuống xe, nhanh chân chạy tới.
Trần Nặc nhìn gã này: "Là người của Dōmoto Hideo đúng không?"
"... Ách..."
"Đi, giao cho ngươi việc này, đi mua cho ta ít kem ly về! Vị vani, vị sô cô la."
"... Ách... Vâng! Vâng vâng vâng!" Người lái xe vội vàng cúi đầu khom lưng.
"Ừm..." Trần Nặc nghĩ nghĩ: "Mua thêm khoai tây chiên, còn có nước ngọt... Mấy món ăn vặt lặt vặt gì đó, cũng tiện thể mua một chút. Mua thêm quả ướp lạnh, muốn dưa ngọt, còn có việt quất xanh. Việt quất xanh mua hai hộp."
"Vâng, vâng! !"
"Nhanh lên một chút."
"Vâng!"
Người lái xe vội vàng cúi đầu, quay người nhanh như chớp chạy mất, sau đó khởi động xe phóng nhanh đi.
Trần Nặc quay trở lại phòng, lại ngồi đối diện Satoshi Saijo.
Cô bé trừng lớn mắt nhìn gã này, có chút bất đắc dĩ: "Ngươi... Ngươi là đồ vô lại sao?"
Trần Nặc cười, nhìn cô bé, bỗng nói: "Tất cả vấn đề của ngươi, hiện tại ta không trả lời được... Ba ngày sau, ba ngày sau ta mới có thể trả lời ngươi. Mà lại, chỉ cần ngươi nhẫn nại ba ngày, ba ngày sau, ta cũng sẽ rời đi, sẽ không làm phiền ngươi nữa."
"..."
"Được rồi." Trần Nặc nhìn cô bé phồng má giận dỗi, cuối cùng thở dài, hơi nhượng bộ một chút: "Hiện tại ta có thể nói cho ngươi một chuyện, liên quan tới mẹ ngươi Nishikawa Suzu.
Ta... Biết bà ở đâu."
Satoshi Saijo lập tức nhảy dựng lên: "Bà ở đâu! ? ! Bà... Bà còn sống không? !"
Trần Nặc không chút hoang mang gật đầu: "Yên tâm, bà còn sống, hơn nữa cực kỳ an toàn, không sao cả."
Dừng một chút, Trần Nặc thở dài: "Thực ra... Chỉ cần ngươi không đi tìm bà, thì bà sẽ không sao."
"Cái, cái gì ý tứ? !"
Trần Nặc thở dài, hắn đứng dậy giữ lấy vai cô bé, ấn cô ngồi xuống.
"Mẹ ngươi bỏ trốn.
Ừ, trốn chạy. Cảnh sát đang tìm bà, mà người của hội Chân Lý vì bà biết một số thứ, rất sợ cảnh sát bắt được bà mà làm lộ bí mật của tổ chức, cho nên cũng đang tìm bà.
Thế là, mẹ ngươi liền bỏ trốn.
Ừ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bà ấy hiện tại không ở Tokyo, mà là... Chạy đến Osaka.
Ai da! Ngươi đừng có gấp! Bà ấy hiện tại an toàn vô cùng, không sao cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận