Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 181: 【 đủ thành ý a? ]

Chương 181: 【Đủ thành ý chứ?】 Một bàn khoai tây xào thịt, một bàn mướp xào tương, một bàn thịt bò kho tương kiểu Mã Ký cắt thành từng miếng ngay ngắn, còn có một nồi canh sườn củ sen.
Trần Nặc liếc nhìn đồ ăn, ba món một canh, thấy hơi ít nên tranh thủ cắt thêm hai quả dưa chuột, làm món dưa chuột trộn dấm đường.
Bốn món một canh, đầy đủ!
Tôn Khả Khả cả người ngơ ngác, đần mặt ngồi bên cạnh bàn ăn, chỉ mở to mắt ngây ngốc nhìn con chó Trần đang bận rộn trong bếp, ánh mắt lúc thì ai oán, lúc thì lại đong đầy tình ý...
Cảnh này lọt vào mắt lão Tôn, trong lòng vừa chua vừa giận, nhưng cuối cùng vẫn thở dài không nói gì.
Sắc mặt Dương Hiểu Nghệ đương nhiên là khó coi, nhưng người ta đang bận tối mắt tối mũi trong bếp, bà cũng không tiện xông vào mà mắng cho một trận – muốn nói thì cũng không phải lúc này.
Ai lại đi mắng người đang xắn tay áo, cặm cụi nấu cơm cho mình, giữa mùa hè nóng bức lại còn toát mồ hôi đầy trán chứ?
Không ai làm như thế cả.
Cố gắng nhẫn nhịn, Trần Nặc bưng hết đồ ăn lên.
Lão Tôn đứng dậy giúp đỡ, Dương Hiểu Nghệ cũng ngại ngồi không, phụ lấy bát đũa.
Bốn món một canh bày xong trên chiếc bàn ăn không lớn, bốn người hai lớn hai nhỏ ngồi vào – nhìn cứ như một gia đình đầy đủ vậy.
"Dì Dương, cháu múc cho dì chén canh trước nhé?" Trần Nặc cười hì hì mở miệng.
Hai chữ "không cần" trong miệng Dương Hiểu Nghệ còn chưa kịp thốt ra, Trần Nặc đã nhanh tay lấy bát, cầm thìa múc ngay hai miếng sườn, rồi lại chọn múc hai miếng củ sen trong nồi, thêm mấy muỗng canh.
". . .Được rồi được rồi." Dương Hiểu Nghệ vội khuyên nhủ, nhìn chén canh lớn tướng bày trước mặt, đành lắc đầu nói: "Tôi ăn ít lắm, mà lại...tôi thường không thích ăn thịt heo, tanh lắm."
Trần Nặc cười đáp: "Dì nếm thử đi, sườn cháu nấu không tanh đâu."
Rốt cuộc đã ngồi vào bàn ăn, Dương Hiểu Nghệ cuối cùng cũng không tiện nói gì, cầm đũa gắp một miếng sườn, cắn thử.
Quả thật là không tệ.
Thằng nhóc này xem ra là biết nấu ăn thật, tay nghề cũng được, ít ra nhìn vào thì biết, là có khả năng thật sự.
Việc đánh kết đặt ở trong canh hầm – phân lượng tập trung như vậy, sẽ dễ dàng chìm xuống đáy nồi trong quá trình nấu canh.
Chỉ những người biết nấu ăn thật mới có kinh nghiệm này.
"Ngon thật, đúng là không tanh." Dương Hiểu Nghệ nói một câu khen ngợi.
"Cháu đã bảo mà." Trần Nặc có vẻ không chút khách khí mà bắt đầu khoe: "Sườn cháu chặt xong, trước tiên phải trụng qua nước sôi một lần, lúc trụng thì cho vài lát gừng vào nước đun lên. Trụng xong vớt ra thì bọt máu trong sườn sẽ không còn.
Mà lại á, lúc này vẫn chưa thể cho ngay vào nồi nấu canh, phải dùng nước ấm rửa sơ một chút, xả hết bọt máu bên trên đi rồi mới cho vào nồi.
Như thế hầm canh lên, sẽ không còn mùi tanh của thịt nữa."
Nói rồi, Trần Nặc có vẻ vô cùng tự nhiên dùng đũa gắp một miếng thịt trong đĩa khoai tây xào thịt, đưa vào bát Tôn Khả Khả: "Em nếm thử miếng thịt này xem sao."
Tôn Khả Khả dùng ánh mắt phức tạp khó hiểu liếc nhìn Trần Nặc, nhưng dù sao trong lòng cũng mềm nhũn, không nói gì, gắp lên bỏ vào miệng.
Thịt nạc thái miếng mỏng, vào miệng lại không hề dai hay khô xác mà lại mềm mịn rất thích.
"Không tệ phải không?" Trần Nặc cười nói: "Thịt cháu ngâm trong nước nửa tiếng trước khi đem xào, trong nước cho thêm hai muỗng bột năng đánh tan. Như vậy bên ngoài miếng thịt sẽ có một lớp bột, xào rau xong sẽ rất mềm."
Nói rồi, Trần Nặc cố ý nháy mắt ra hiệu với Tôn Khả Khả, bộ dạng như muốn nói: Nhanh khen anh đi nào!
Tôn Khả Khả dù có trăm mối tơ vò nhưng vẫn rất thích cái gã này, ngày thường lại quen bị hắn diễn trò như thế, mà cũng khoái cái kiểu này, vẫn bị bộ dạng của Trần Nặc làm cho bật cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Ừm... ngon." Cô gái khẽ gật đầu.
Nhà họ Tôn có quy tắc, không được nhăn nhó khi ăn cơm.
Bởi vậy bữa cơm diễn ra rất thuận lợi, Dương Hiểu Nghệ cũng cố gắng nín chuyện cũ lại.
Bốn món một canh, Trần Nặc làm thật sự không tệ, lão Tôn ăn cũng thấy hài lòng, bất giác đã ăn hết một bữa, Tôn Khả Khả mấy ngày nay tâm tình không tốt, thường ăn rất ít, tối nay đột nhiên lại ăn hơn nửa bát cơm – với một cô gái thì thế là không ít.
Một nồi canh sườn to chỉ hết được một phần ba, nhìn nồi còn lại lớn, Trần Nặc cười nói: "Cháu mua mì hoành thánh tươi, để trong ngăn mát tủ lạnh. Canh này để lại, một lúc nữa cho vào tủ lạnh.
Sáng mai hâm lại, thả mì hoành thánh vào ăn là nhất. Không biết các bác có thích ăn mì hoành thánh không."
Tôn Khả Khả ngập ngừng một lát, nhìn Trần Nặc: "Mì hoành thánh ở đâu ra vậy?"
"Cháu đi mua ở tiệm mì hoành thánh nhà Uông ấy, chẳng phải em thích ăn ở đấy sao." Trần Nặc có vẻ không để ý nói.
Tôn Khả Khả nghe xong, không khỏi cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Đây chính là Trần Nặc, luôn biết cách thương người. Những thứ mình thích ăn, thích uống thường ngày, hắn đều để ý, có vẻ như không quan tâm gì, nhưng thỉnh thoảng lại mua về tạo bất ngờ cho mình.
Cẩn thận quá đi!
Điều kiện nhà cô nàng có kém đâu, lẽ nào lại thiếu một ngụm mì hoành thánh à? Chẳng phải là vì, người mình thích nghe mình nói thích thứ gì, sẽ để tâm nhớ kỹ, xem mình là quan trọng sao.
Và cũng chính điểm này là lý do quan trọng khiến lão Tôn không phản đối chuyện qua lại của Tôn Khả Khả và Trần Nặc!
Thằng nhóc này thật lòng thương con gái mình, lão Tôn thấy rất rõ.
Đừng nói đến chuyện phát đạt hay không phát đạt, tiền đồ hay không tiền đồ.
Lão Tôn cảm thấy, cho dù sau này thằng nhóc này có bình thường cả đời, con gái mình đi theo nó, cũng sẽ không chịu khổ, người đàn ông này chắc chắn sẽ chăm sóc yêu thương con bé rất chu đáo.
Điểm này, lão Tôn đã nhìn ra từ sớm.
Lần trước sinh nhật lão Tưởng, trước khi ăn cơm Trần Nặc dẫn Tôn Khả Khả ra ngoài đi dạo phố, lúc về Tôn Khả Khả đã tay lớn tay nhỏ cầm đủ thứ quà, nào là hạt dẻ rang đường gì đó, toàn là đồ Tôn Khả Khả thích.
Ăn cơm xong, mọi người thu dọn bàn, Tôn Khả Khả bị Dương Hiểu Nghệ gọi vào bếp rửa bát.
Trần Nặc thấy vậy hiểu ý, không nói gì.
Đợi cô gái bị điều vào bếp rửa bát, lão Tôn lại pha ấm trà nóng, Dương Hiểu Nghệ cũng đi đến ghế sofa, gọi Trần Nặc lại.
"Tiểu Trần à, cháu ngồi xuống, chúng ta nói chuyện."
"Dạ." Trần Nặc vui vẻ đồng ý.
Lão Tôn do dự một chút, rồi nhỏ giọng nói với Dương Hiểu Nghệ trước: "Chiều nay khi Trần Nặc tới, nó đã xin lỗi ta, nhận lỗi rồi. . ."
Trần Nặc trong lòng vui vẻ.
Lão Tôn không tệ à! Uổng công ta mua nhiều đồ để hiếu kính bác vậy.
Dương Hiểu Nghệ nhìn chồng, ánh mắt có chút không hài lòng.
Trần Nặc nhanh chóng chớp thời cơ mở miệng: "Dì Dương, cháu cũng muốn xin lỗi dì, chuyện mấy hôm trước, lỗi đều do cháu, làm các bác phải lo lắng."
"Khoan hãy nói chuyện này." Dương Hiểu Nghệ rốt cuộc cũng làm công chức nhiều năm, tuy ở cấp cơ sở, nhưng nhìn thấy trận này của Trần Nặc thì biết không ổn rồi... Nếu cứ để Trần Nặc xin lỗi xong, bà coi như không còn chỗ mà đứng!
Ngắt lời Trần Nặc xong, mặt Dương Hiểu Nghệ lại tỏ vẻ hòa ái, từ tốn nói: "Tiểu Trần à, chuyện mấy hôm trước coi như bỏ qua đi, các cháu người trẻ thích quậy phá, nhưng mọi chuyện cuối cùng cũng không gây ra hậu quả gì xấu. Nhưng mà có thể là con gái của cô, nên phê bình và dạy dỗ thì cô sẽ làm.
Còn cháu... lời xin lỗi của cháu cô nhận, vấn đề này coi như bỏ qua."
Trần Nặc cười trừ, không nói gì – đây là giữ cửa đóng kín rồi. Không cho mình cơ hội giải thích, để phát huy.
"Bây giờ nói đến dự định của cháu đi, tiểu Trần." Dương Hiểu Nghệ vẫn giữ bộ dạng ôn hòa: "Cô nghe lão Tôn nói, cháu định sau khi tốt nghiệp trung học sẽ không thi đại học phải không?"
"Đúng vậy, cháu không thi." Trần Nặc kiên định gật đầu: "Cháu không có khiếu học tập, mà có gắng thi thì may ra đỗ một trường ba, bốn sao gì thôi. Mà trường đó thì cũng chẳng học được gì. Chi bằng tốn công lăn lộn bốn năm ở chỗ đó, không bằng sớm tìm việc gì đó mà làm."
Ngay lúc này, lão Tôn không nhịn được mà xen vào: "Trần Nặc đã bắt đầu làm thêm rồi, công việc nó đang làm cũng khá ổn đấy chứ."
Thấy chồng lại hùa theo thằng nhóc này, Dương Hiểu Nghệ trừng mắt nhìn chồng.
"Nhà ta Khả Khả là nhất định phải thi đại học." Dương Hiểu Nghệ từ tốn nói: "Như Khả Khả học Bát Trung cũng thế, thành tích không được khá lắm, nhưng vẫn phải lên đại học! Điểm này là bất di bất dịch.
Nếu có lỡ thi không được thì thi lại, nhất định phải đậu đại học!"
"Mà lại, tốt nhất là có thể thi đậu một trường không tệ."
Dứt lời, Dương Hiểu Nghệ chậm rãi nói: "Xã hội này biến đổi càng ngày càng lớn, bây giờ nhìn bằng tốt nghiệp cấp ba thì có vẻ ổn, nhưng thực tế, không có bằng đại học thì rất khó sống yên ổn trong xã hội này, Trần Nặc!"
Nói thế nào nhỉ, thực ra câu nói này của Dương Hiểu Nghệ không hề sai chút nào!
Vào cuối những năm 90 và đầu những năm 2000, so với những năm trước đó, số lượng sinh viên còn ít.
Người bình thường có tấm bằng tốt nghiệp cấp ba hoặc bằng trung cấp, đã xem như là một trình độ khá rồi.
Nhưng mà... chẳng phải vì giáo dục thương mại hóa hay sao, mà các trường đại học cũng từng bước nới lỏng việc tuyển sinh?
Chậm nhất là sau ba năm nữa thôi, sinh viên đại học sẽ nhan nhản khắp nơi.
Trần Nặc biết rõ, mười mấy năm sau, ở những thành phố như Kim Lăng, những công ty kha khá chút, cho dù chỉ tuyển lễ tân cũng yêu cầu phải có một chút bằng cấp đại học.
Cho nên, những lời của Dương Hiểu Nghệ, dù ẩn ý có hơi nhắm vào Trần Nặc, nhưng thực ra rất đúng lý!
"Các con bây giờ còn nhỏ. Mười tám mười chín tuổi, bảo là trẻ con thì không nhỏ, bảo là người lớn thì chưa đến.
Nếu đặt ở mười mấy, hai mươi năm trước, tuổi này ở một số vùng quê, trong nhà đã lo dựng vợ gả chồng.
Nhưng bây giờ xã hội khác rồi!
Các con đều vẫn còn là học sinh, việc nảy sinh thiện cảm giữa nam và nữ là điều rất bình thường, nhưng loại tình cảm này chưa chín chắn, cũng sẽ dần thay đổi theo sự trưởng thành.
Trần Nặc, con đừng trách dì nói thẳng nhé.
Dì cũng biết bây giờ con đang làm ở một đại lý xe, dì nghe ông Tôn kể rồi.
Nhưng làm ở đại lý xe thì có tương lai gì lớn đâu? Một tháng được vài trăm tệ là hết cỡ, muốn thăng tiến sau này thì cái trần nhà đó coi như đã bị ép ở đó rồi!
Còn Khả Khả thì phải lên đại học, sau này theo tuổi lớn lên, ở trong trường đại học sẽ học được nhiều điều mới mẻ hơn, sẽ được tiếp xúc với một thế giới mới hơn, cũng sẽ quen biết nhiều người mới hơn.
Đến lúc đó, học thức, kiến thức của hai con sẽ khác nhau.
Dần dần, sẽ không còn là người cùng một thế giới nữa.
Dì nói một câu rất thực tế, có thể sau khi tốt nghiệp đại học, con có thể tìm được một công việc không tệ, cho dù khi mới bắt đầu có vẻ tầm thường, nhưng nếu có tấm bằng đại học trong tay, sau này cố gắng sẽ có cơ hội phát triển.
Còn con thì sao? Định làm ở đại lý xe cả đời à?
Dần dần, hai con có thể sẽ không còn là người cùng một thế giới nữa."
Dương Hiểu Nghệ thực sự không khách khí, toàn bộ những lời này đều nói thẳng ra hết.
Nói rất rõ ràng, không hề giấu diếm.
Lão Tôn sợ Trần Nặc không giữ được mặt mũi, bèn lên tiếng: "Trần Nặc thật ra cũng không tệ, cậu ấy..."
"Không sao đâu thầy Tôn." Trần Nặc cười khoát tay: "Con thấy dì Dương nói rất có lý."
Trần Nặc lại không hề giận chút nào.
Bởi vì, lời Dương Hiểu Nghệ nói dù có thực tế... nhưng thực chất cũng là xuất phát từ lập trường của một người mẹ mà thôi.
Cô ấy không hề có tư tâm, cũng không phải vì lợi ích của bản thân mình.
Mà là hết lòng vì con gái mà suy tính thôi.
Làm mẹ thương con, suy nghĩ cho con, xét về đại cục thì không có gì là sai cả.
"Dì Dương, dì thương Khả Khả, muốn tốt cho Khả Khả, bảo vệ Khả Khả... điểm này, con chỉ thấy dì tốt, cảm kích dì thương Khả Khả, con không hề cảm thấy giận chút nào." Trần Nặc cười rất thản nhiên.
"Vậy con hẳn là hiểu ý của dì khi nói những lời này hôm nay." Dương Hiểu Nghệ thở phào nhẹ nhõm.
"Con hiểu."
"Ừm, con là học sinh của lão Tôn, cũng là bạn học của Khả Khả, tương lai các con còn phải làm bạn học với nhau thêm một năm nữa. Bình thường, ở trường hay là thỉnh thoảng con đến nhà chơi hay ăn cơm, dì đều hoan nghênh.
Nhưng mà..."
Trần Nặc biết sau chữ "Nhưng mà" này, có lẽ sẽ không phải là lời dễ nghe gì nữa - sao có thể để cô ta nói ra câu "nhưng mà" tiếp theo chứ?
Nếu để Dương Hiểu Nghệ nói ra thì sẽ lại là cô ấy khó xử thôi.
Không cần thiết.
Trần Nặc kịp thời cắt ngang lời Dương Hiểu Nghệ, cười nói: "Dì ơi, con có thể nói chút suy nghĩ của mình không ạ?"
Dương Hiểu Nghệ cau mày, thầm nghĩ: Sao, vẫn chưa hết hy vọng, vẫn còn muốn giãy dụa chút sao?
Trần Nặc cười nói: "Thật ra dì nói đều rất hợp lý. Sau này có thể thi đại học, có tiền đồ của riêng mình. Có bằng đại học, thực tế mà nói thì sau này phát triển cũng thuận lợi hơn so với người không có bằng đại học rất nhiều.
Dù mới bắt đầu có thể hơi tầm thường, nhưng Khả Khả vừa xinh đẹp vừa thông minh, quan hệ bạn bè lại tốt, chắc chắn sẽ phát triển được. Sau này tìm việc làm, rồi cố gắng, chắc chắn cũng có cơ hội thăng tiến.
Cho dù không đi làm thuê, như dì, thi vào công chức, cũng là một con đường tốt.
Nhìn như thế, đúng là có tiền đồ hơn so với một người chui dưới gầm xe sửa xe.
Những lo lắng của dì vừa rồi, con đều hoàn toàn hiểu."
"Đã thế rồi..." Dương Hiểu Nghệ thở dài, thầm nghĩ: Đã thế rồi, thì con còn gì để nói nữa chứ.
"Nhưng nếu con có thể xứng với Khả Khả thì sao? Nếu con có thể chăm sóc tốt cho cô ấy thì sao?"
"Chăm sóc đâu phải chỉ nói suông là được." Dương Hiểu Nghệ có chút mất kiên nhẫn.
"Không dùng miệng, mà dùng hành động." Trần Nặc cười nói: "Dì ơi, con cũng không có ý định làm thuê cho người khác ở đại lý xe cả đời."
"Không làm thuê thì con định làm gì? Đi tìm việc khác à? Trần Nặc, không phải dì nói con, xã hội này sau này, toàn người có bằng đại học, tìm việc làm cũng chẳng tìm được chỗ nào tốt, mà có tìm được, cơ hội phát triển cũng thấp."
"Con định tự mình làm ăn." Trần Nặc không chút bối rối.
"Làm ăn?" Dương Hiểu Nghệ không nhịn được cười: "Tiểu Trần à, làm ăn không dễ dàng như vậy đâu. Dì nghe nói gia cảnh con không khá lắm, làm ăn thì cần vốn ban đầu, mà lại... xã hội bây giờ không phải là mười mấy năm trước nữa rồi, không phải ai ai cũng đổ xô đi buôn bán, cứ bày sạp bên đường hay mở quán cơm nhỏ là có thể phất lên được đâu."
Trần Nặc cười cười, xòe hai tay: "Khó lắm sao? Nhưng con đang làm rồi mà."
* * * Vài phút sau.
"Đại Minh Đường? Con có cửa hàng rộng bốn trăm mét vuông?" Dương Hiểu Nghệ mở to mắt.
"Vâng, con với anh Lỗi hợp tác, anh ấy có nguồn hàng, con thì lo chuyện 'sân bãi'. Cũng là buôn bán xe điện, công ty đang làm thủ tục đăng ký."
Dương Hiểu Nghệ vội tính toán trong lòng: "Cửa hàng bốn trăm mét vuông ở Đại Minh Đường... tiền thuê..."
"Không thuê, con mua."
"... "
Lão Tôn phản ứng nhanh, lập tức nhảy dựng lên: "Mua? Trần Nặc, con lấy đâu ra tiền? !"
"Chiều nay chẳng phải thầy hỏi con rồi sao?"
"Ta hỏi cái gì?"
"Thầy hỏi con, mua nhiều đồ thế thì phát tài rồi à, con bảo đúng vậy, là có được chút của phi nghĩa thôi mà."
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trần Nặc, lão Tôn chỉ muốn phun cho cái tên này một ngụm nước miếng chết luôn!
Cái này mà coi là hỏi với cả trả lời à?!
Như thế này cũng là tính á? !
Bất quá cuối cùng cũng không muốn chọc giận lão Tôn quá mức, Trần Nặc cười tươi như hoa, từ trong túi móc ra một xấp biên lai gấp cẩn thận, sau đó đặt lên bàn trà.
Dương Hiểu Nghệ ngại cầm, trong đầu vẫn còn đang tiêu hóa những tin tức kinh người mà Trần Nặc vừa nói.
Thậm chí còn đang tính toán, mua một cửa hàng bốn trăm mét vuông ở Đại Minh Đường, thì sẽ tốn bao nhiêu tiền...
Lão Tôn thì không khách khí với Trần Nặc, cầm luôn xấp biên lai mở ra xem từng tờ.
Tờ đầu tiên là một tờ phiếu ngân hàng, ở trên đầu ghi một dòng chữ lớn:
Trung Tâm Xổ Số Từ Thiện Tỉnh JS.
Lão Tôn ngẩn người, nhìn Trần Nặc: "Con... trúng độc đắc?"
"Vâng ạ."
"Trúng... bao nhiêu?"
"Năm triệu tệ ạ."
"..."
* * * Tin tức này không chỉ khiến lão Tôn kinh ngạc, mà cũng trực tiếp đánh tan cái vẻ bề trên mà Dương Hiểu Nghệ đã dày công tạo dựng suốt cả buổi tối!
Năm triệu tệ!
Vào năm 2001, đối với người dân bình thường mà nói, đây là một con số quá xa vời!
Nếu là vào năm 2021, năm triệu tệ, ở thành phố Kim Lăng cũng chỉ vừa đủ mua một căn nhà kha khá - cũng là chỉ hơi kha khá thôi, chứ không đủ mua biệt thự.
Nhưng vào năm 2001 giá cả là như thế nào?
Năm 2001, ở trung tâm thành phố khu phồn hoa, một căn hộ có giá vào khoảng... hai ngàn tệ một mét vuông.
Nói cách khác, giả sử một căn nhà là 100 mét vuông thì chỉ vào khoảng 20 vạn tệ thôi.
Năm triệu tệ đủ mua hơn hai mươi căn nhà như thế!
Cho dù là ở năm 2001 hay ở bất kỳ thành phố nào năm 2021, nếu nhà nào có hơn hai mươi căn nhà như thế trong tay...
Thì đây tuyệt đối là đại gia, thuộc hàng phú hào.
Dương Hiểu Nghệ, một công chức quèn, lương tháng vào năm 2001 được hơn một ngàn tệ, một năm tính cả phúc lợi và tiền thưởng, thì tổng cộng không ăn không uống cũng chỉ được ba vạn tệ đổ lại.
Năm triệu tệ... đủ để Dương Hiểu Nghệ làm việc tới 170 năm!
Ba đời còn chưa kiếm nổi!
Mà cái gã thanh niên trước mắt này, hiện tại trong tay đang nắm giữ số tiền mà cả ba đời cô cũng không kiếm được!
Thì còn để Dương Hiểu Nghệ bày cái tư thái gì, lên mặt cái gì nữa? !
Làm cái khỉ gió gì nữa! ! !
Trong Cà Chua nhà giàu nhất nói như nào nhỉ?
Còn đá bóng, đá cầu cái gì? Một hồi mi phải đến cúng bái ta mới đúng....
* * * Lão Tôn dù sao cũng có thể giữ được bình tĩnh, đè nén ý nghĩ trong lòng, cẩn thận lật từng tờ biên lai xem...
Sau đó, Dương Hiểu Nghệ lúc này cũng không còn để ý đến sự căng thẳng, trực tiếp cầm lấy từ tay chồng mình xem xét kỹ càng.
Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm làm công chức, Dương Hiểu Nghệ có thể chắc chắn hơn chín phần mười những tờ biên lai này là thật!
Giấy chứng nhận trúng thưởng của trung tâm xổ số phúc lợi... Chứng từ nộp thuế của cục thuế... Tên người trúng thưởng... Số chứng minh thư... Tên người nộp thuế... Số chứng minh thư... Hóa đơn nộp thuế có mệnh giá...
"Xổ số trúng mấy ngày trước." Trần Nặc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai vợ chồng, chậm rãi nói: "Tiền tôi đã cầm về, nộp thuế một trăm vạn, còn lại bốn trăm vạn.
Tôi nghĩ, tiền trên trời rơi xuống dễ đến, nhưng đi cũng dễ, không thể tiêu xài bừa bãi.
Nghĩ tới nghĩ lui, không thể hoang phí, cũng không nên ngồi ăn núi lở, nên làm chút sự nghiệp.
Tôi và anh Lỗi quen biết nhau nhất, nghĩ rằng, làm ăn thì không bằng làm quen. Ngành xe điện hiện tại rất nhộn nhịp, tương lai cũng có tiềm năng, với lại làm ở chỗ anh Lỗi mấy tháng, quen cả nhà cung cấp, chuỗi cung ứng nhãn hiệu, các hình thức tiêu thụ, kỹ thuật cũng không có vấn đề gì.
Vừa hay anh Lỗi cũng muốn mở rộng, anh ấy có nguồn cung, tôi có mặt bằng, mọi người cùng nhau mở một cửa hàng mua bán xe điện.
Thế là tôi mua một cửa hàng mặt đường ở Đại Minh, vị trí tốt, diện tích đủ rộng, thích hợp, thương lượng xong giá thì mua luôn."
Lão Tôn nhìn Trần Nặc với ánh mắt có chút phức tạp: "Cửa hàng bốn trăm mét vuông, cậu mua?"
"Vâng, mua rồi. Mua hết hơn một trăm vạn, nhưng còn phải sửa sang lại, chắc cũng phải mất mấy chục vạn. Tổng cộng hết khoảng hai trăm vạn. Sau này nhập hàng của xưởng, cần khoảng trên dưới một trăm vạn nữa để có vốn cho việc kinh doanh."
Nụ cười của chàng trai có chút xấu hổ... đúng là đang giả vờ!
Ngoài miệng thì chậm rãi nói: "Số tiền còn lại, tôi không tiêu lung tung, cất đi, cũng nên có chỗ dựa, để sau này có đường lui, trong lòng an tâm."
Nghe những lời này, không chỉ lão Tôn, mà ngay cả Dương Hiểu Nghệ, người vẫn luôn cau mày soi mói Trần Nặc, cũng không khỏi thay đổi cách nhìn về chàng trai trẻ này.
Hai vợ chồng đều là người trưởng thành, cũng đã từng đọc sách, đều hiểu một đạo lý.
Trong cái tính người này, có một cửa ải khó qua, một trong số đó, chính là đang nghèo mà bỗng dưng phát tài!
Đang nghèo khó, bỗng nhiên có được tiền của trên trời rơi xuống, đại đa số mọi người, đều không giữ được, đều không kìm được mà tiêu xài hoang phí, khoe khoang, rồi rất nhanh sẽ làm hao tổn hết tài sản!
Mà có người còn không biết bản thân sẽ trôi dạt thành dạng gì!
Bỗng dưng có tiền từ trên trời rơi xuống, không dùng tiền bừa bãi tiêu xài, không vàng ngọc dát mình, không ăn chơi đàng điếm.
Mà là đầu óc không mù quáng, biết đầu tư vào sự nghiệp, mua nhà mua đất!
Đó chính là điều cực kỳ khó!
Nghĩ đến đây, Dương Hiểu Nghệ không khỏi ngước mắt lên đánh giá kỹ lại trang phục của Trần Nặc.
Quần jean bình thường, áo sơ mi trắng bình thường, nhìn không có vẻ gì đắt tiền, chỉ sạch sẽ và gọn gàng.
Thật không dễ dàng!
Một chàng trai mười tám mười chín tuổi, bỗng nhiên có được số tiền mà mấy đời người khác còn không kiếm được, vậy mà không dùng số tiền đó để mua đồ hiệu và trang sức, nào là dây chuyền vàng, đồng hồ vàng to,...
Điều này cực kỳ không dễ dàng!
Đây là người có thể giữ được sự bình thản, có sự điềm tĩnh mới làm được.
Sau đó, Trần Nặc tung ra một quả bom hạng nặng cho vợ chồng lão Tôn...
Không, chính xác hơn mà nói, là cho Dương Hiểu Nghệ một đòn trí mạng!
"Cửa hàng tôi đã đặt cọc rồi, còn chưa làm thủ tục, tôi nghĩ... Giấy chứng nhận quyền sở hữu cửa hàng, có thể viết tên người khác."
"! ! !"
Lần này thì Dương Hiểu Nghệ trợn tròn mắt nhìn Trần Nặc, không thốt nên lời.
Không phải Trần Nặc tục, mà đối với người như Dương Hiểu Nghệ, cách làm này là trực tiếp nhất và cũng hiệu quả nhất.
Không phải Dương Hiểu Nghệ ham tiền, mà nàng chỉ một lòng một dạ lo cho con gái mình.
Có phải bà sợ tôi sau này không xứng với con gái bà không? Có phải bà sợ sau này tôi không có khả năng cho con gái bà một cuộc sống tốt không?
Tốt thôi, tôi sẽ trực tiếp đưa cho con gái bà một cửa hàng giá trị hai trăm vạn (bao gồm cả trang trí)!
Hai trăm vạn, đủ cho cả đời bà không kiếm ra!
Còn chưa kết hôn, hai người không danh không phận, mà đã cho con gái của bà!
Thành ý vậy đủ chưa?
Đêm đó, hai vợ chồng đã hoàn toàn rối trí, nhất là Dương Hiểu Nghệ, sau khi nhìn hóa đơn trúng thưởng của Trần Nặc và nghe nói sẽ cho cửa hàng cho Tôn Khả Khả...
Những gì Trần Nặc nói sau đó, Dương Hiểu Nghệ đều không thể tập trung nổi, đầu óc cứ ong ong.
Cũng không biết khi nào Tôn Khả Khả ra từ phòng bếp, sau đó Trần Nặc đứng dậy cáo từ - cũng không hỏi lại Dương Hiểu Nghệ liệu còn phản đối việc mình và Tôn Khả Khả qua lại hay không.
Cũng không cần thiết phải hỏi nữa phải không?
Bà còn chưa vừa mắt? Bà nghĩ con gái bà tìm được loại con rể nào? Mã Vân chắc?
Không ngoa chút nào, năm 2001 Mã Vân, tổng tài sản còn không nhiều bằng Trần Nặc! Coi như thêm một Mã con khác vào cũng không sánh được!
Trần Nặc xuống lầu, Tôn Khả Khả tiễn đến dưới lầu.
Lão Tôn không ngăn cản, Dương Hiểu Nghệ thì không để ý, đầu óc còn đang ong ong.
Tôn Khả Khả mím môi, lau khô tay, tiễn Trần Nặc xuống lầu một, mới thở dài.
"Trần Nặc, anh nói thật đi, tiền của anh... có thật là trúng số mà có không?"
"Hóa đơn đều là thật, trung tâm xổ số đâu phải nhà tôi mở." Trần Nặc cười nói.
Tôn Khả Khả bây giờ không dễ bị lừa như vậy, cô bé nhìn Trần Nặc, trong lòng trăm mối rối bời, lại tràn đầy u oán.
Tuy không biết Trần Nặc rốt cuộc trúng thưởng kiểu gì... nhưng chỉ bằng việc gặp gỡ ở Tây An lần này, Tôn Khả Khả biết chắc chắn bên trong còn có bí mật.
"Trần Nặc... Rốt cuộc anh là ai... Sao anh có thể biến thành thế này..." Hốc mắt Tôn Khả Khả đỏ hoe, ủy khuất nhìn chàng trai trẻ mình thích vô cùng: "Em cảm thấy, giữa em và anh có một khoảng cách rất xa..."
"Xa sao?" Trần Nặc cười, sau đó một tay kéo Tôn Khả Khả vào lòng, ôm chặt, bên tai cô thì thầm: "Như vậy, gần hơn chưa?"
"...Vẫn còn xa lắm."
Trần Nặc thở dài: "Vậy thì làm khó anh rồi, khoảng cách này còn xa? Gần hơn... gần hơn nữa là bị 404 đó."
Tôn Khả Khả đỏ mặt, giận dữ mắng: "Đồ lưu manh!"
Sau đó định tránh thoát, lại bị Trần Nặc ôm chặt không buông tay.
"Trần Nặc, có phải anh có rất nhiều bí mật không?"
Trần Nặc trầm ngâm một giây: "Cô bé, có phải em có rất nhiều dấu hỏi không?"
Trong phòng, Dương Hiểu Nghệ ngồi trên ghế sofa rất lâu không nói được lời nào, lão Tôn cũng đã hồi phục tinh thần tỉnh táo.
Đi qua đi lại hai vòng trong phòng, lão Tôn dừng bước, bỗng nhiên mở miệng nói một câu.
"Không thể nhận!"
Dương Hiểu Nghệ ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn chồng mình: "Cái gì không thể nhận?"
"Căn nhà kia, cửa hàng!" Sắc mặt lão Tôn vô cùng kiên quyết, lắc đầu nói: "Trần Nặc nói muốn cho Khả Khả, đứng tên cô bé... không thể nhận!!! "
Dương Hiểu Nghệ giọng điệu có chút phức tạp: "Tại sao?"
Lão Tôn hít một hơi thật sâu, giọng không lớn, nhưng ngữ khí lại cực kỳ kiên quyết!
"Coi như hai đứa bé, sau này thật sự ở với nhau...
Thì Tôn Thắng Lợi cũng là gả con gái, chứ không phải bán con gái! !
Còn chưa kết hôn, vừa yêu đương đã muốn nhận của người ta một căn nhà đắt như vậy? !
Sau này lão Tôn tôi cả đời không ngóc đầu lên được!
Con gái của tôi coi như gả cho Trần Nặc, bước chân vào nhà Trần gia, cũng cả đời không dám ưỡn ngực nói chuyện!"
Nói đến đây, lão Tôn khoát tay mạnh mẽ:
"Không thể nhận! Vấn đề này quyết định vậy đi!"
【bang bang bang~】
Bạn cần đăng nhập để bình luận