Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 455: 【 ngươi có hứng thú không? 】 (3)

Chương 455: 【 ngươi có hứng thú không? 】 (3) "Hay là chúng ta có thể đi xem phim..."
"Không, chúng ta về nhà đi, ta hơi mệt." Fox lắc đầu: "Vả lại... Hôm nay ta gặp rắc rối, ta biết mình làm hơi quá đáng, ta nguyện ý nhận trừng phạt... Còn nữa, ngươi cũng nên mau về nhà rồi liên hệ luật sư chứ."
"Có lỗi với mụ mụ, hôm nay ta làm quá đáng lắm, ta cam đoan đây là lần cuối cùng... Sau này ta sẽ không trêu vào loại phiền toái này nữa!"
Trong xe yên ắng một hồi, Sophia lặng lẽ khởi động lại xe, rồi từ từ lái về hướng nhà.
Và vào cái khoảnh khắc xe vừa rẽ qua ngã tư, nhìn thấy bãi cỏ nhà mình, nhìn thấy nhà để xe, nhìn thấy ngôi nhà...
Thì đã thấy một bóng dáng thiếu niên nhỏ nhắn đang ngồi trên bậc thềm dưới mái hiên trước cửa nhà.
Mái tóc xoăn tít, một thân áo phông nhìn không mấy hợp với mùa này ở Nam Mỹ, trên áo lại in những chữ Hán khó hiểu?
Gã này thế mà vẫn còn đang ăn bánh quy?
Két!
Chiếc xe vừa dừng lại, cửa xe liền bị đẩy ra rất nhanh, Fox gần như là chạy vội ra khỏi xe, một hơi xông tới trước cửa nhà.
Cô bé mở to mắt, thở hồng hộc nhìn Tây Đức trước mặt.
Tây Đức chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô bé.
Im lặng một hồi...
"Ngươi đi đâu vậy?! Ta cứ tưởng ngươi đã đi rồi! Sẽ không quay lại nữa! Ngươi có biết ta..."
Fox như một con Tiểu Dã Thú đang phẫn nộ gầm thét, sau đó nhanh chóng đỏ hoe cả mắt, lại siết chặt nắm đấm.
Tây Đức im lặng lắng nghe tiếng gào thét của cô bé trước mặt, sau đó, lặng lẽ chờ nàng hét xong.
Tây Đức mới đứng dậy.
"Ta đi dạo Trung Quốc, gặp mấy người bạn cũ. Sau đó ta tiện đường đi thăm mấy người quen khác. Rồi... Ta đi dạo New York, Mỹ, một người bạn hứa làm cho ta ít đồ ngọt hảo hạng, ta nếm thử thấy hương vị cũng bình thường.
Cuối cùng, ta nhớ đến ngươi từng nói với ta, ngươi cực kỳ thích nam chính đóng bộ phim về vụ đắm tàu, ta liền chạy đến nhà hắn, mời hắn ký tên cho."
"Ấy ~"
Nói rồi, Tây Đức lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đưa tới.
Trong ảnh là một thanh niên tóc vàng đẹp trai quyến rũ đến tà mị, có một khuôn mặt rất biết cách dụ dỗ phụ nữ.
Fox ngây người.
Tây Đức thở dài: "Sau này ta khuyên ngươi đừng thích hắn... Lúc ta tìm đến hắn, hắn đang ngâm mình trong hồ bơi, trong hồ ít nhất có bốn người mẫu tóc vàng mắt xanh cao ráo. Trong đó có hai người còn khỏa thân. Ta không muốn ngươi thần tượng loại người như vậy."
"...Vậy là ngươi không hề rời đi?"
"Ta đã hứa với ngươi mà, nếu có một ngày ta muốn đi, ta nhất định sẽ tự miệng nói lời tạm biệt với ngươi."
Fox nheo mắt nhìn Tây Đức, sau đó, cô bé đột nhiên lớn tiếng nói: "Ta giận rồi! Lần này ngươi quá đáng lắm! Cho nên ta quyết định, ít nhất hai ngày sẽ không thèm nói chuyện với ngươi! Tính thời gian từ bây giờ!!"
Nói rồi, Fox nhanh chân lao vào cửa nhà.
Tây Đức đứng tại chỗ cười cười, rồi quay đầu nhìn Sophia.
Ánh mắt Sophia rất phức tạp.
"Trong nhà... có cơm phần của ta không?" Tây Đức sờ mũi cười khổ.
"..."
Sophia nghiến răng: "Tiên sinh Tây Đức, tôi..."
"Không cần lo lắng, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến ngươi và người nhà ngươi, trên thực tế... Ta rất thích Fox."
Dừng một chút, Tây Đức cười nói: "Ngươi chắc cũng biết ta có thể làm được rất nhiều chuyện thần kỳ... Mà có ta bảo vệ, trên đời này không ai có thể tổn thương được con cáo nhỏ này."
Sophia khẽ thở phào: "Tôi chỉ lo, tình cảm của con bé đối với anh..."
"Cha? Ba? Hay là anh trai?" Tây Đức cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết.
Sophia sững sờ: "Anh... Biết?"
"Ta nghe được mà." Tây Đức cười: "Lúc các ngươi ở ngoài khu Tam Điều, xe dừng ven đường, cuộc đối thoại trong xe ta đều nghe được.
Yên tâm đi, bà Sophia.
Ta đối với con gái ngươi không hề có bất cứ tình cảm nào trái với đạo đức của loài người các ngươi... Điểm này cô có thể yên tâm.
Còn về đứa bé này, xem ta như nhân vật người cha, ta cũng không cảm thấy phản cảm, thậm chí ta thấy rất đáng yêu.
Vả lại, ta cũng có chuyện muốn bàn với cô một chút."
Sophia lập tức nghiêm túc: "Bàn chuyện?"
"Lần này ta ra ngoài, xử lý một số chuyện. Những chuyện này có chút sai lệch so với dự liệu ban đầu của ta." Tây Đức chậm rãi nói: "Trước đây ta nghĩ, mình chỉ ở đây mượn tạm một thời gian ngắn, trải nghiệm các loại tình cảm của con người, bao gồm gia đình, bạn bè, thân nhân... Trải nghiệm xong ta sẽ rời đi, việc của ta cũng cần ta đi giải quyết.
Nhưng tình hình bây giờ có chút khác.
Để ta nói như vậy đi...
Ngươi, có phiền khi ta ở lại đây thêm một thời gian không? Thời gian này có thể là mấy tháng, cũng có thể là mấy năm, thậm chí... Lâu hơn."
"Lâu hơn là sao?"
Tây Đức ngẩng đầu suy nghĩ: "Lâu hơn có nghĩa là... biết đâu một ngày ta sẽ nắm tay Fox trong lễ cưới, trong thánh đường, trao nàng cho chồng nàng."
Mắt Sophia trợn tròn!
"Cân nhắc thời gian có lẽ rất dài... Trong xã hội loài người các ngươi, luôn cần một thân phận, nếu không rất nhiều việc không tiện, vậy nên, để che mắt thiên hạ, ta ở lại nhà ngươi dù sao cũng cần một thân phận hợp pháp.
Cho nên, bà Sophia...
Ngươi có nguyện ý nhận nuôi ta, cái cậu bé này không? Sau này ta sẽ coi như em trai của Fox, có được không?"
Sophia gắng gượng nuốt một ngụm nước miếng.
Nhận nuôi một... thần, làm con nuôi của mình?!
"Nhưng mà phải nói trước, ta sẽ không gọi cô là mẹ.
Bởi vì... có lẽ cô không hiểu.
Trong nền văn minh của giống loài ta...
Mẹ không phải là điều gì tốt đẹp.
Trên thực tế ta và các anh em của mình, luôn muốn lật đổ sự thống trị của mẹ chúng ta...
Ừm, nhiều chuyện ta không tiện giải thích, đề nghị của ta, cô có đồng ý không?"
Sophia cười khổ: "Tôi không đồng ý thì sẽ thế nào? Chẳng lẽ tôi có thể đuổi anh đi? Anh có khi động ngón tay một cái, tôi sẽ biến thành bù nhìn rối mất?"
"Không không không, bà Sophia, nể tình giao tình giữa chúng ta, ta sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương cô và gia đình cô.
Nếu cô phản đối, ta sẽ lập tức rời đi, điểm này ta có thể đảm bảo."
"Tôi đồng ý!" Sophia ra sức gật đầu: "Anh hứa với tôi, hãy bảo vệ tốt con gái tôi! Đừng để nó phải chịu bất cứ tổn thương nào trên thế giới này!"
"Được, về thủ tục nhận nuôi, cô tốt nhất nên mời một luật sư giỏi... Chi phí luật sư tôi sẽ chi." Tây Đức cười: "Còn có chuyện muốn nói với cô là... đã muốn ở lại nhà cô, ta cũng ngại ăn không ngồi rồi, chi phí sinh hoạt trong nhà tôi cũng nên giao..."
Sophia ngây người: "Kỳ thật tôi không thiếu tiền, thêm một người ăn cơm tôi vẫn lo được..."
"Không không không, ta muốn tuân thủ nhiều quy tắc của văn minh loài người." Tây Đức cười rất vui vẻ: "Một người bạn của ta ở Mỹ rất giàu, hắn đưa cho ta một công ty chuỗi cửa hàng đồ ngọt không tệ.
Trước khi ta trở về, đã đi thưởng thức thử, vị tuy rất bình thường, nhưng nghe nói làm ăn rất phát đạt, cho nên ta đã nhờ người bạn kia chuyển quyền sở hữu công ty sang tên cô.
Cô không cần phải lo bất cứ chuyện gì, hàng năm sẽ chia hoa hồng lợi nhuận cho cô.
Tiền cũng không nhiều lắm đâu... Một năm thì, trừ thuế ra, cũng có thể kiếm được vài triệu đấy."
"So tác?"
"Không, đô la Mỹ."
Sophia ngây người!
Đô la đổi so tác Argentina, đâu đó khoảng một đổi một trăm.
Vài triệu đô la, tức là... Mấy trăm triệu so tác?
Hàng năm?!
Cật lực nuốt một ngụm nước bọt...
Sophia khẽ nói: "Vậy... Anh có yêu cầu gì về đồ ăn không? Bữa tối hôm nay..."
Tây Đức cười: "Gà nướng bơ, đậu hầm, là được. Ừm... Nếu thỉnh thoảng còn được ăn bánh quy do cô tự tay nướng, thì không còn gì tốt hơn!"
Được thôi...
Một năm kiếm vài triệu đô la Mỹ, đối với mấy món ăn kia thì...
Thật sự là không có yêu cầu gì hết!
"À đúng rồi, hôm nay Fox gặp rắc rối à?" Tây Đức đột nhiên hỏi.
Lòng Sophia căng thẳng, sắc mặt có chút trắng bệch: "Anh... Sẽ không định giết người đấy chứ?! Bọn chúng tuy đáng ghét, nhưng tội không đáng chết, hơn nữa tôi không muốn con gái mình trở thành người tùy ý chà đạp sinh mạng!"
"Không không không! Cô hiểu lầm rồi!" Tây Đức lắc lắc ngón tay: "Ta rất hiểu các quy tắc xã hội loài người của các ngươi.
Rất nhiều việc không cần dùng bạo lực.
Dùng tiền là được mà.
Trường của Fox là trường tư đúng không?
Tối nay cô có thể gọi điện thoại cho hiệu trưởng, nói rằng cô sẵn lòng ủng hộ một trăm vạn đô la Mỹ cho trường mà không cần bất kỳ điều kiện nào.
Sau đó bảo hắn để cho lũ ma cô trong trường đó gặp quỷ đi.
Như vậy là đủ rồi.
Trên thực tế, nếu cô muốn đổi cho Fox một ngôi trường tốt hơn cũng không thành vấn đề..."
Sophia trừng mắt!
Tây Đức sờ cằm suy nghĩ: "Có nhiều việc ta không tiện ra mặt... Nhưng cô ra mặt thì tốt nhất rồi.
Vậy nên, kỳ thật chỉ cần cô trở thành một người rất lợi hại, thì tất cả mọi chuyện đều sẽ dễ dàng hơn mà.
A! Ta có ý này!
Bà Sophia, cô có muốn bỏ công việc hiện tại không? Tôi cảm thấy làm một viên chức tầm trung có lẽ cũng không hợp với cô.
Ví như... Cô muốn làm chính trị không?
Làm ủy viên hội đồng địa phương? Sau này tranh cử lên làm thị trưởng chẳng hạn?
"Tương lai làm trưởng châu? Nghị viên châu?
Ngươi có hứng thú với vị trí tổng thống Argentina không?
Rất dễ dàng. . ."
"... ... ... ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận