Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 475: 【 đại ca, ngươi quá phân rõ phải trái! 】(2)

Chương 475: 【Đại ca, ngươi quá phân rõ phải trái!】(2) Hai ngày nay, hắn rảnh rỗi không có việc gì, thật sự là âm thầm theo dõi Dương Hiểu Nghệ, sau đó phát hiện hai người đã tay trong tay, kề vai sát cánh.
Dựa vào lịch sử ban đầu, tính toán thời gian, hai người cứ tốt đẹp như vậy, tiếp qua một năm, Dương Hiểu Nghệ sẽ mang thai Tôn Khả Khả.
Sau đó Diêu Úy Sơn có cơ hội ra nước ngoài, dứt khoát mà bỏ rơi người phụ nữ, ra nước ngoài theo đuổi tiền đồ tươi sáng của mình.
Mà bây giờ, Dương Hiểu Nghệ còn chưa mang thai Tôn Khả Khả, còn phải một năm sau mới xảy ra.
Cho nên...
Trước khi Trần Nặc tìm đến lão Tôn, hắn còn làm một chuyện.
Hai giờ trước, Trần Nặc tìm tới tận cửa nhà Diêu Úy Sơn, không nói một lời, trực tiếp một cước đạp gãy của tên kia giống nòi.
Hung ác thì có hơi tàn nhẫn quá.
Nhưng đối với một tên làm cho bụng phụ nữ to ra, sau đó phủi mông chạy lấy thân, Trần Nặc cảm thấy mình làm không có gì sai.
Cho nên, tại thời gian này...
Tôn Khả Khả là tuyệt đối không có khả năng tái sinh ra.
"Còn có chuyện gì có thể làm đây?"
Trần Nặc ngồi ở ven đường trong một quán cơm quốc doanh, trước mặt bày biện là một tô mì thịt bò.
Hương vị...
Một lời khó nói hết.
Thời nay, quán cơm quốc doanh phần lớn đều làm ăn gian dối.
Dù sao là bát sắt, ai cũng không cần siêng năng làm việc. Ngoại trừ lúc lãnh đạo đến ăn cơm phải ra mặt hầu hạ một chút...
Còn lại thì sao...
Nói vậy, thời những năm tám mươi, ngươi vào quán cơm quốc doanh ăn cơm, trong thức ăn mà có tàn thuốc lá, thì đó căn bản không phải chuyện lạ!
Gọi là trạng thái bình thường!
Mấy chục năm sau, mọi người hay dùng một từ là —— mò cá.
Nếu nói về mò cá, thời những năm tám mươi, cái đó mới gọi là chuyên nghiệp!
Từng thấy người bán hàng trong thương trường vừa đan áo len, vừa gặm hạt dưa, tuyệt nhiên không đưa đồ cho khách sao?
Từng thấy đầu bếp sau bếp của quán cơm quốc doanh vừa ngậm tàn thuốc vừa xào rau, tiện tay là có thể ném tàn thuốc vào chảo dầu sao?
Đời sau không biết những chuyện này, đi trên đường tìm một người tóc đã bạc trắng mà hỏi thử.
Đảm bảo người ta sẽ rưng rưng nước mắt, gọi thẳng là dân trong nghề.
Trần Nặc ăn một miếng mì, trực tiếp vứt đũa.
Trong lòng vô cùng hoài niệm mì của lão bản Quách.
Nhớ tới lão bản Quách...
Thôi, hiện tại tổ tông nhà họ Quách đã đoạt xá thành công, có đi cũng không cứu được người.
Vậy thì đừng tốn công đi nữa.
"Ơ! Đại ca! Đại ca sao ngươi lại tới đây?"
Trần Kiến Thiết vừa mở cửa, suýt nữa hai chân mềm nhũn ra, nhưng ngoài miệng thì tranh thủ thời gian lấy lòng ngọt ngào.
Trần Nặc chắp tay sau lưng tản bộ vào phòng, nhìn một lượt không gian chật hẹp trong phòng —— ký túc xá công nhân viên chức nhà máy, tự nhiên điều kiện sẽ không tốt lắm.
Trần Kiến Thiết tuổi nghề chưa đủ, hơn nữa lại còn độc thân, chưa kết hôn, còn chưa có tiêu chuẩn được chia phòng ở.
Ừ, chia phòng ở, không sai.
Ở niên đại này, nhà ở đều không phải tự mình mua. Làm việc ở nhà máy quốc doanh, sinh, già, bệnh, chết đều do công lo. Cho nên nhà ở cũng là đơn vị phân cho.
Mua nhà?
Vào thập niên 90 về trước, đại đa số người Hoa, trong từ điển còn chưa có từ này.
Vay mua nhà? Ngươi tin không, những năm tám mươi đi ra đường mà nói chuyện này, người ta có thể cho là ngươi là kẻ điên hoặc là lừa đảo.
Trần Kiến Thiết thấy Trần Nặc thì hai chân run rẩy.
Trần Nặc nhìn trong phòng không có ai: "Ngươi chỉ ở một mình thôi sao?"
"Trong phòng ta còn có một đồng nghiệp, nhưng gần đây cậu ta đang hẹn hò, bình thường cũng ít khi về ngủ, chắc cũng sắp cưới rồi, cưới xong thì cũng dọn ra ngoài, xưởng sẽ chia phòng."
Trần Nặc gật nhẹ đầu, mình ngồi xuống ghế.
Trần Kiến Thiết luống cuống đứng bên cạnh, lén liếc Trần Nặc —— vị sát tinh này, không phải đã đi rồi sao? Sao lại chạy đến đây nữa?
Đây là... lại muốn mình về đóng vai con trai hiếu thảo?
"Hỏi ngươi vài chuyện."
"Ngài nói đi ngài nói đi!"
"Dạo gần đây, có mơ không?" Trần Nặc nhẹ nhàng một câu, Trần Kiến Thiết đột nhiên mặt tái mét!
"Ngươi..."
"Ta làm sao biết được?" Trần Nặc khoát tay: "Đừng để ý, dù sao ta là biết thôi. Cái chuyện tiên đoán trong giấc mơ của ngươi, nói sẽ có chuyện gì đó xảy ra trong tương lai, gần đây còn nghe thấy không?"
Trần Kiến Thiết nuốt nước bọt, do dự một lúc sau, chậm rãi lắc đầu: "...Không."
Trần Nặc nhìn chằm chằm Trần Kiến Thiết nhíu mày.
Hắn xác định Trần Kiến Thiết nói thật, nhịp tim, con ngươi phản ứng...
Quan trọng nhất là dao động tinh thần lực.
Trần Kiến Thiết không nói dối.
Cái này...
Theo như những gì lão bản Trần Kiến Thiết đã nói với mình trước khi mình xuyên không về năm 1981, thì những ngày này hắn đáng ra phải liên tục nghe được thanh âm trong mơ mới đúng chứ.
Tại sao lại không có?
Chẳng lẽ...
Là do sự xuất hiện của mình?
Hay là... trong bóng tối có một sự tồn tại tinh thần lực nào đó rất mạnh, cảm thấy mình ở bên cạnh dòm ngó, nên đã trốn đi?
Nhưng mình lại không phát giác được chút nào.
"Đại ca, cái đó... Giấc mơ đó... Sao ngài biết? Chuyện này, có liên quan gì tới ngài sao? Hay là..." Trần Kiến Thiết cẩn trọng nịnh nọt nói.
"Cái gì không phải để ngươi hỏi thì đừng có mà hỏi!" Trần Nặc vừa trừng mắt, Trần Kiến Thiết lập tức yếu đi phân nửa.
Trần Nặc trầm ngâm một chút: "Vậy để ta dặn ngươi một chuyện khác đi."
"...Ngươi, ngươi nói đi, ta nhất định làm theo."
"Trong xưởng các ngươi, bộ phận tài vụ có một cô gái, tên Âu Tú Hoa."
"Hả? Ta có nghe nói qua!" Trần Kiến Thiết lập tức mắt sáng lên: "Trước kia còn có người trêu là..."
Trần Kiến Thiết bỗng nhiên kịp phản ứng, hai mắt trừng nhìn Trần Nặc: "Ngươi!!"
"Đừng quản nhiều như vậy, ta dặn ngươi một câu!
Từ nay về sau, ngươi tránh xa cô ta ra.
Không được phép nói một câu nào với cô ta, không được nói nửa lời.
Ta nói như vậy, hễ mà ngươi dám tiếp cận cô ta trong vòng ba bước, ta sẽ đánh gãy của ngươi con cháu, biết không?"
"Không phải, đại ca. Ta căn bản có biết người này là ai đâu! Với lại... vì sao chứ? Cái cô này là gì của ngươi à, ngươi dọa tôi thế..."
Bốp!
Một cái tát mạnh như búa bổ vào mặt Trần Kiến Thiết, nửa bên mặt lập tức sưng vù lên.
Trần Nặc mỉm cười nhìn Trần Kiến Thiết: "Ta không phải đang thương lượng với ngươi, chỉ là cho ngươi biết phải làm như thế nào, ngươi làm theo là được.
Ngươi từ đâu ra tự tin, cảm thấy mình có thể hỏi ngược ta?"
Trần Kiến Thiết hít một hơi, hai chân run rẩy: "Dạ! Tôi hiểu! Hiểu rồi! Tôi nhất định làm theo! Tuyệt đối không dám trêu cô ta một chút nào! Tuyệt đối không!"
Bỗng nhiên đầu óc co rúm lại, không nhịn được lại hỏi: "Tôi tuyệt đối không đến gần cái cô Âu Tú Hoa đó, cũng tuyệt đối không nói chuyện với cô ta.
Nhưng... Nếu cô ta nói chuyện với tôi thì sao? Vậy không thể trách tôi được?"
"Nếu cô ta nói chuyện với ngươi, ta cũng sẽ làm đoạn giống nòi của ngươi.
Đúng, chính là không nói lý như vậy đó!"
"...Đại ca, ngươi thật sự là quá phân rõ phải trái!"
Hai ngày sau.
Trần Nặc đứng ở vùng ngoại ô phía bắc London.
Nơi này là một vùng trang viên lâu đài cổ, thuộc về một gia tộc quý tộc nào đó rất có lịch sử của nước Anh...
Nơi này Trần Nặc đã từng quen thuộc —— vào một tương lai không xa, nơi này lại biến thành nhà của Nữ Hoàng Tinh Không.
Nhưng mà hiện tại...
Nữ hoàng còn chưa phải là nữ hoàng.
Năm 1981, Lộc Tế Tế có lẽ còn là một bé gái chạy nhảy khắp nơi thôi.
Tính tuổi thì, Lộc Tế Tế lúc này, là năm tuổi hay bảy tuổi?
Mình... nên đi đâu tìm cô đây?
Không sai, Trần Nặc muốn làm chuyện cuối cùng, cũng là một chuyện quan trọng nhất.
Tìm tới Lộc Tế Tế!
Khi Lộc Tế Tế còn chưa trở thành năng lực giả, chưa bị hạt giống thứ tư chọn trúng, chưa trở thành người được chọn!
Ngăn cản chuyện đó xảy ra!
【về chuyện chia nhà, ta nhớ hồi học cấp hai, đâu đó tầm năm 93 hay 94 gì đó, trường mời một thầy giáo nước ngoài đến giảng (đây là một trường điểm tỉnh nên mới có điều kiện đó). Cái người nước ngoài đó, nhớ là người Mỹ, là học giả trao đổi, chuyên về giáo dục.
Trong buổi tọa đàm thầy giáo nước ngoài đó còn nói: Trung Quốc các bạn rất tốt, tuy kinh tế bây giờ còn chưa phát triển lắm, nhưng người dân các bạn đều không cần tự mình mua nhà, tất cả đều được chính phủ chia nhà cho, những người nước ngoài như chúng tôi thực sự rất ngưỡng mộ chuyện này.
Lúc đó nghe xong câu này, mấy học sinh có mặt ở đó kể cả ta, cũng thấy rất tự hào mà bật cười.
Mấy chục năm sau nhìn lại chuyện này...
Thở dài một tiếng.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận