Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 193: 【 thủ đoạn nhỏ, nhỏ ngoài ý muốn ]

Chương 193: [Thủ đoạn nhỏ, ngoài ý muốn] Thành phố HK này, nói thế nào nhỉ.
Đại khái do tuổi thơ có lăng kính, rất nhiều phim ảnh Hồng Kông tạo nên, khiến không ít người trẻ tuổi ở đại lục có những hình dung tốt đẹp về nơi đây.
Nhưng trên thực tế, đến đây rồi thì cũng chỉ có vậy thôi.
Đường xá vô cùng chật hẹp, phần lớn đường đi chỉ là hai làn xe hai chiều. Khoảng cách giữa các tòa nhà rất gần, chật chội như chuồng chim bồ câu.
Tuy nhiên, đường phố khá sạch sẽ, và khi đi trên đường, thỉnh thoảng lại thấy các "A Tư R(*)" mặc đồng phục tuần tra, giống như trong phim Hồng Kông.
Nhưng Trần Nặc không thực sự thích nơi này.
Nếu tính cả kiếp trước, Trần Nặc đã đến thành phố này nhiều lần.
Hắn luôn cảm thấy nhiều người ở HK có tâm tính rất kỳ lạ, nếu bạn gặp người địa phương, chỉ cần bạn nói tiếng phổ thông, không phải tiếng Quảng Đông, thì sẽ có cảm giác như đối phương luôn coi thường bạn.
Ngay cả khi ăn ở nhà hàng, thái độ của nhân viên phục vụ cũng không mấy dễ chịu.
Cái cảm giác ưu việt này là có lịch sử của nó.
Vào những năm 90, tiêu chuẩn kinh tế của HK vượt xa đại lục. Thu nhập hàng tháng của một người bình thường ở HK có thể đạt tới hơn một vạn đô la Hồng Kông.
Vào thời đó, một người lái xe tải ở HK, có thể đến những nơi như Thâm Quyến "nuôi phòng nhì" và tiêu xài phung phí.
Nên biết những năm 90 như thế nào, ở đại lục, lương tháng bình quân ở thành phố loại một, loại hai cũng chỉ vài trăm tệ.
Nhưng từ sau năm 2000, sự chênh lệch này nhanh chóng thu hẹp! Đến trước khi Trần Nặc trọng sinh, kinh tế HK đã suy yếu nghiêm trọng do trung tâm kinh tế chuyển dịch, vị thế trong khu vực kinh tế đã bị suy yếu rất nhiều.
Nhưng hôm nay là năm 2001.
Vẫn là thời điểm mà cái cảm giác ưu việt còn rất mạnh.
Buổi sáng, nhóm Trần Nặc lười ăn sáng ở khách sạn, liền ra ngoài, đi dọc theo đường Quảng Đông, tùy tiện tìm một quán trà để dùng bữa.
Nhóm người trang phục rõ ràng là khách du lịch đại lục, đặc biệt là hai gã Lỗi ca và Chu Đại Chí.
Hai người này ăn mặc đúng chuẩn của đàn ông đại lục thời đó: mặc áo thun, phải nhét vạt áo vào quần. Thắt lưng còn treo cái bao đựng điện thoại.
Nhìn thì ngay ngắn, thật ra thì cực kỳ quê mùa.
Trần Nặc không để ý chuyện này, cũng không cố gắng uốn nắn cách ăn mặc của Lỗi ca và những người khác.
Hắn nghĩ, một người có tự tin hay không, không quan trọng bạn mặc cái gì.
Kiều bang chủ mỗi lần họp báo chỉ mặc một chiếc áo thun nhàu nhĩ, vẫn tỏa sáng như thường.
Không cần phải cố gắng bắt chước người khác chỉ vì muốn chiều theo ánh mắt kỳ thị của họ.
Tại quán trà, thái độ của nhân viên phục vụ rõ ràng là khá lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn. Đặc biệt là khi Lỗi ca và Chu Đại Chí phấn khích xem thực đơn, lật đi lật lại lựa chọn, nhân viên phục vụ đã đứng đó dùng bút chì gõ liên hồi lên mặt bàn, mặt mày nhăn nhó.
Hắn còn lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Quảng Đông.
Dù không hiểu, nhưng chắc chắn không phải lời hay ho gì.
Chu Đại Chí là kẻ đần, hoàn toàn không nhận ra thái độ của người ta.
Lỗi ca thì tinh ý, nhận ra ngay, mặt có chút khó chịu. Anh không hiểu nhân viên phục vụ nói gì, nhưng anh nghe được một từ.
"Bắc lão".
Ngay khi Lỗi ca định trừng mắt tức giận, Trần Nặc vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh, ngăn lại.
Trần Nặc ngẩng đầu, nhanh chóng gọi mấy món: "Ba phần mì xương heo, hai phần lòng heo(*), hai phần sữa tươi hai lớp, năm ly trà sữa thêm đá."
Trần Nặc nói tiếng phổ thông.
Không phải hắn không biết nói tiếng Quảng Đông, mà là hắn không muốn nói.
Không quen miệng!
Nhân viên phục vụ lúc này mới bực dọc bỏ đi.
"Ngươi điên rồi, vào quán ăn cơm, đồ ăn còn chưa lên mà đã cáu gắt với phục vụ, không sợ người ta nhổ nước bọt vào đồ ăn à?"
Trần Nặc cười nhìn Lỗi ca.
Lỗi ca hơi khó chịu: "Mẹ nó, thái độ gì thế. Lão tử là khách hàng, chứ đâu phải ăn mày."
"Bình thường thôi. Người địa phương giờ cũng xem thường khách du lịch đại lục, cảm thấy chúng ta nghèo."
"Hả?"
Trần Nặc cười, dùng mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ: "Ngươi biết một nhân viên phục vụ làm một tháng ở đây kiếm được bao nhiêu không?"
Không đợi Lỗi ca đoán, Trần Nặc cười nói: "Ở khu vực này, những cửa hàng làm ăn tốt... lương một tháng, trên một vạn đô la Hồng Kông."
"Ngọa Tào!" Lỗi ca trợn tròn mắt.
Một vạn?!
Tại Kim Lăng, một công chức được mọi người ngưỡng mộ, lương tháng cũng chỉ khoảng một nghìn tệ!
Lương tháng mà Lỗi ca trả cho nhân viên bán hàng trong cửa hàng của mình là năm trăm tệ cộng thêm hoa hồng, đã được coi là rất có lương tâm.
Vậy mà ở HK, lương của một nhân viên phục vụ lại trên một vạn?!
"Không giống nhau đâu." Trần Nặc lắc đầu nói: "Số tiền này mà đem về đại lục tiêu thì đương nhiên là lớn.
Ở HK, những người này thực ra sống rất khổ.
Những nhân viên phục vụ này đều là dân nghèo, không chừng cả nhà mấy miệng ăn ở khu ổ chuột, đến cả nhà xã hội cũng phải đợi, nhà xã hội đại khái tương đương với căn hộ kinh tế chúng ta hay nói, chỉ có điều ở đây là chính phủ cho thuê với giá rất rẻ.
Mà kể cả có đến lượt thì cũng phải chờ đến mười năm.
Ở đây có một loại gọi là "thang phòng", thường thì cả nhà mấy người ở một gian, một gian diện tích chắc chỉ khoảng bảy tám mét vuông.
Nhiều người lương trên một vạn, thực ra ở đây đều là dân nghèo, chỗ ở không khác gì chuồng bồ câu."
Dừng lại một chút, Trần Nặc cười nói: "Lỗi ca, diện tích căn nhà của ngươi ở Kim Lăng bao nhiêu?"
Lỗi ca có chút ngại ngùng: "Cái đó... 100m2, ta mua hai năm trước để chuẩn bị cưới vợ."
"100m2, ở HK được gọi là biệt thự nghìn thước vuông."
"Mẹ, HK lộn xộn thế cơ à?"
"Đúng vậy, đất chật người đông, độc quyền tài nguyên nghiêm trọng, lạm phát cũng nghiêm trọng, giá cả thì đắt cắt cổ."
Nói xong, Trần Nặc chỉ vào thực đơn: "Mọi người vừa rồi chọn món thấy rồi đấy, đồ đắt cỡ nào, chỉ một quán trà ven đường bình thường như này thôi mà chúng ta ăn mấy món bình thường cũng mất mấy trăm.
Ở chỗ chúng ta, từng đấy là lương của một người cả tháng."
Lỗi ca tính nhẩm giá cả, rồi lại nghĩ đến mức lương hơn vạn, trong phút chốc cảm thấy mấy người HK này đúng là khổ sở.
Lương thì cao hơn, nhưng sức mua tại địa phương lại quá thấp.
Những chuyện này quá phức tạp, lại có phần nhạy cảm, sau khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Trần Nặc liền ngừng không nói tiếp về chủ đề này nữa.
Hắn đưa bát sữa tươi hai lớp đến trước mặt Tống Xảo Vân, cười nói: "Sư nương, cô nếm thử cái này xem sao."
Sau đó lại đưa bát khác cho Tiểu Diệp Tử.
Tiền bạc, nói một cách chính xác thì là tiền tệ, phải xem sức mua mới được.
Số lượng không có ý nghĩa gì cả.
Người HK lương hai vạn, nhưng mua chai nước khoáng cũng mất mười mấy tệ, ăn tô mì đã mất năm mươi tệ.
Một phòng bảy tám mét vuông cho thuê cũng đã mất ba bốn nghìn.
Vậy thì còn gì hạnh phúc nữa?
Về đến khách sạn, lão Tưởng vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng.
Tưởng lão sư đã quyết định không ra khỏi cửa, chỉ ở trong phòng thổ nạp nội tức, điều chỉnh trạng thái để chuẩn bị chiến đấu.
Trần Nặc mua đồ ăn mang về cho Tống Xảo Vân.
Tống Chí Tồn vẫn không lộ mặt, người của Tống gia cũng không đến. Cũng không biết là do võ đức, trước khi tỷ võ không muốn làm phiền đối thủ, hay là do có những tâm tư coi thường khác. Có lẽ là cả hai đi.
Trần Nặc hỏi Tống Xảo Vân, thời gian tỷ võ đã được ấn định là hai ngày sau, địa điểm là ở một võ quán của Tống gia tại HK, được gọi là cửa hàng kỳ hạm.
Sau khi hỏi rõ những việc này, Trần Nặc cũng tạm thời yên tâm.
Thế là hai ngày sau đó, hắn cứ thản nhiên vui chơi, mỗi ngày đưa Tiểu Diệp Tử, Hạo Nam ca, Lỗi ca, Chu Đại Chí một đám đi dạo khắp HK.
Chiếc xe của công ty Higashida trở thành xe riêng của bọn họ, dù sao dùng cũng tiện.
Lỗi ca và Chu Đại Chí thì đi khắp những địa điểm mà họ muốn đến ở Hồng Kông.
Nào là Đồng La Loan, nào là Tiêm Sa Trớ, nào là miếu nhai...
Kết quả là...
"Mẹ nó, đi đúng là không bằng không đi, đường vừa nát vừa cũ lại hẹp, haizzz!"
Vỡ mộng, tất cả đều vỡ mộng.
Trần Nặc vốn định dẫn Tiểu Diệp Tử đi Disney.
Kết quả sau khi nghe ngóng, mới biết mình xui rồi... Năm 2001 công viên Disney ở HK còn chưa khai trương.
Bù lại, hắn đưa cả nhóm đến công viên Hải Dương.
Lại dành thêm một ngày, dẫn mọi người đến một địa điểm quay phim nổi tiếng ở Hồng Kông: studio Đại Tự Sơn.
Kết quả cũng thất vọng mà về.
Đã sớm xuống cấp rồi.
Năm 2001, thời kỳ hoàng kim của Hồng Kông đã qua, chỉ còn lại dư âm.
Sân vận động Hồng Khám nổi tiếng cũng đến xem, hình dáng rất đặc biệt, nhưng thực ra cũng chỉ có vậy thôi, sân vận động Hồng Khám được xây vào những năm tám mươi thực ra đã hơi cũ kỹ rồi.
Mãi đến năm 2009 mới được sửa chữa lại.
Điều duy nhất khiến mọi người trầm trồ, vẫn là khu trung tâm thành phố nổi tiếng.
Thực ra đó là CBD của HK bây giờ, các tòa nhà văn phòng cao tầng xinh đẹp, dựa vào Thái Bình Sơn mà xây lên.
Nhưng Trần Nặc, người đã quen nhìn Lục Gia Chủy ở đời sau, lại cảm thấy nơi trung tâm thành phố này có vẻ không được rộng rãi, vẫn là vấn đề đó, diện tích đất quá ít, khoảng cách giữa các tòa nhà chật chội đến nghẹt thở.
Hồng Kông hoa lệ, chói lọi trong thời kỳ hoàng kim, cuối cùng cũng chỉ còn tồn tại trong ký ức tuổi thơ...
Vào đêm thứ ba đến HK, Tống Chí Tồn cuối cùng đã lộ diện!
Tên Tống gia đầu bạc này đã từng gặp mặt Trần Nặc một lần, mang theo người đến khách sạn, tự mình đứng ra mời vợ chồng lão Tưởng và Tống Xảo Vân ăn cơm.
Trần Nặc cũng không khách sáo đi theo ăn ké một bữa.
Tống Chí Tồn thật ra đã nghe thuộc hạ nói, vợ chồng lão Tưởng còn mang theo một đám đồ đệ.
Chuyện này cũng có chút ngoài ý muốn.
Vì khi sắp xếp lịch trình, Tống gia chỉ lo vé máy bay, ăn ngủ cho hai vợ chồng.
Nhiều người thì ngươi phải báo sớm chứ, Tống gia cũng không thiếu chút tiền đó, ngược lại là khiến người ta thấy mình keo kiệt.
Trên bàn cơm, thái độ của Tống Chí Tồn vô cùng khách sáo... Kiểu khách sáo hờ hững ấy.
Vì ngày mai là đến ngày tỷ thí, mọi người đều không uống rượu. Trên bàn ăn, ai nấy tùy ý nói chuyện phiếm vài chuyện trong giới võ thuật.
Nhưng có vẻ như lão Tưởng không mấy hòa nhập, lão ẩn cư trong trường học đã nhiều năm, không quan tâm đến chuyện trong giới võ thuật, nhiều chủ đề căn bản là nói không vào.
Ngược lại là Trần Nặc, dưới sự cố ý làm nền của hắn, từ chỗ Tống Chí Tồn nghe được không ít chuyện bát quái.
Gần cuối bữa tiệc, Tống Chí Tồn bỗng thở dài.
"Lão Tưởng, thật ra nếu theo tính tình của ta, cuộc tỷ thí này thật sự là không quá cần thiết.
Hai nhà chúng ta thật ra là người một nhà, nếu đã là người một nhà, sao còn phải ầm ĩ lên. Nhận tổ quy tông, mọi người gặp lại sau bao ngày xa cách đáng lẽ nên nói chuyện tình cảm mới đúng.
Nhưng... Vì di nguyện của tổ tiên, cuộc tỷ thí này, mới không thể không tổ chức.
Ngày mai trên lôi đài, xin ngươi thông cảm cho nhiều hơn."
Lời này rất hay.
Lão Tưởng thật ra cũng hơi xúc động.
Nhưng Trần Nặc lại không tin lắm Tống Chí Tồn này.
Nếu thật muốn nể mặt, thì khi vợ chồng lão Tưởng đến HK mấy ngày nay, sao không mời người đến nhà gặp mặt?
Tống Xảo Vân dù sao cũng là người thừa kế đích tôn duy nhất của Tống gia.
Cái gì chú bác cũng không gặp, cha của Tống Chí Tồn, cũng không hề lên tiếng.
Quả nhiên, sau đó, Tống Chí Tồn cười cười: "Nếu đã là người một nhà, thì sau cuộc tỷ thí, cuối cùng cũng phải nói chuyện tình cảm chứ.
Ngày mai luận võ theo quy củ giang hồ cũ, tất nhiên cũng phải có chút thưởng.
Chuyện đổ ước mà tổ tiên đã giao kèo, dâng hương hay tín vật tông tộc, tự nhiên đều được tính vào.
Nhưng mà... Ta nghe nói cuộc sống của các ngươi ở đại lục cũng khó khăn, nên ta mạo muội tự thêm một ít tiền cược khác vào."
Nói rồi, Tống Chí Tồn cười tủm tỉm, lấy ra một tờ chi phiếu.
"Đây là hai triệu đô la Hồng Kông, chi phiếu của ngân hàng Chartered, có thể đổi ra tiền mặt bất cứ lúc nào."
Lão Tưởng biến sắc: "Ngươi muốn mua chuộc ta?"
"Đương nhiên không phải!" Tống Chí Tồn lắc đầu nói: "Đây là tiền cược cho ngày mai."
"Tiền cược?" Lão Tưởng lắc đầu: "Số tiền này, chẳng phải chỉ khi ta thua, mới có thể nhận được sao?"
"Sao lại nói vậy!"
Tống Chí Tồn thở dài: "Lão Tưởng, ngươi đánh giá thấp ta rồi.
Số tiền cược này, ngày mai sẽ được mấy vị lão làng võ thuật mà ta mời đến làm chứng tại hiện trường tỷ thí.
Sau khi tỷ thí, bất kể thắng thua, đều là của ngươi!"
Bất kể thắng thua đều cho hai triệu?
Vậy làm gì phải chờ đến khi luận võ xong?
Đây chẳng phải là tiền ra sân sao?
Đây chẳng phải là cởi quần đánh rắm sao?
Trương Lâm Sinh có chút mơ hồ.
Nhưng Trần Nặc thì cười thầm trong lòng.
Tống Chí Tồn này, cao tay đấy.
Ngươi muốn đó... Bất kể thắng thua, ta đều cho ngươi hai triệu... Vậy khi lên đài luận võ, ngươi còn dám ra tay nặng với ta sao?
Đừng nói là không dám.
Cho dù là vào thời khắc mấu chốt, ngươi do dự một chút nửa giây, đối với một người luyện võ tầm cỡ lão Tưởng, có lẽ đã đủ để phân thắng bại!
Đây chính là mục đích của Tống Chí Tồn tối nay.
Trước tiên dùng lời ngon ngọt để nói tình cảm, sau đó lại dùng tiền để giải thích.
Để lung lay ý chí chiến đấu của lão Tưởng!
Mặc dù vốn dĩ phần thắng của Tống Chí Tồn đã cao hơn một chút. Nhưng cuộc luận võ này đối với hắn mà nói lợi ích quá lớn, dùng chút thủ đoạn này, mặc kệ thành hay không, cho dù chỉ có thể tăng thêm chút phần thắng, cũng rất đáng.
Lão Tưởng là người hiền lành, sau khi bị Tống Chí Tồn tác động như vậy, quả nhiên khí thế cũng nhu hòa đi không ít.
Tống Chí Tồn sau đó lại nói: "Sau khi luận võ ngày mai, trong nhà còn chuẩn bị tiệc tối, cha ta tuy đang bệnh nặng, cũng sẽ tự mình đến. Đến lúc đó... Cũng là người cùng nhà, để chúng ta gặp mặt, nói chuyện nhà cửa.
Haizz, ân oán trăm năm, tội gì chứ, đều là người một nhà cả."
Tống Chí Tồn lập tức cáo từ, cũng nói rõ, ngày mai sẽ phái người phái xe đến đón, sau đó dẫn mọi người đi.
Lão Tưởng thở dài: "Lão Tống này, cũng không phải người xấu gì."
Trần Nặc ở bên cạnh nhìn lão Tưởng, thấp giọng cười: "Nhưng cũng không phải người tốt lành gì đâu."
Cũng được, dùng chút thủ đoạn tâm lý nhỏ, nhưng không tính là quá phận.
Cũng không dùng tới chiêu bẩn.
Trần Nặc xem như hài lòng.
Rất tốt, ngươi chơi trò tâm lý mềm mỏng dùng tình cảm để làm mềm ý chí chiến đấu.
Vậy ta sẽ dùng chiêu khác để đối phó ngươi.
Cực kỳ công bằng nhé.
Thể năng của con người đều có giới hạn.
Người luyện võ có lẽ giới hạn trần nhà cao hơn một chút, nhưng cũng tuyệt đối không phải vô hạn.
Trần Nặc rất rõ, dù có dùng cái trò điều khiển rối cho Trương Lâm Sinh như vậy, nhưng tố chất cơ thể của bản thân Trương Lâm Sinh cũng có giới hạn, một vài động tác, cho dù có dùng tinh thần lực và ý thức của Trần Nặc để điều khiển, nhưng Hạo Nam ca cũng vẫn không làm được.
Thế nên, Trần Nặc cũng có chuẩn bị.
Buổi tối, hội trưởng Higashida ở HK sai người tài xế kia đem đến cho Trần Nặc một món đồ mà hai ngày trước hắn đã dặn người ta làm gấp.
Ngày quyết chiến!
Buổi trưa, Trần Nặc đã mang theo Trương Lâm Sinh đến trước cửa phòng lão Tưởng chờ.
Khi vợ chồng lão Tưởng mở cửa ra, cả người lão Tưởng nhìn khí độ đã thay đổi rất lớn!
Bộ dạng mặt béo tròn dạy học ngày thường, giờ phút này khí tức nội liễm trầm ổn, nhưng trong đôi mắt ẩn ẩn có ánh sáng lưu động, cho người ta cảm giác như nước sâu lặng lẽ chảy.
Một thân áo cộc bằng vải bố, giày vải đơn giản, tóc cũng được chải cực kỳ chỉnh tề.
Tống Xảo Vân đi sau lưng chồng, liếc mắt nhìn hai đồ đệ đang chờ ở cửa, khẽ gật đầu.
"Đi thôi." Lão Tưởng ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước.
Hôm nay, Trần Nặc và Trương Lâm Sinh cũng đều đổi sang một bộ đồ thể thao, như hai con mã tử đi theo sau lưng lão Tưởng.
"Hạo Nam ca."
"Sao?"
"Anh có cảm giác là, tinh thần hôm nay của sư phụ chúng ta tốt cực không!"
"Ừm, em cảm thấy khí độ hôm nay của sư phụ, rất giống cao thủ võ lâm."
Lão Tưởng đi ở phía trước, nghe thấy hai đồ đệ bàn tán khe khẽ, trong lòng cũng không khỏi có chút đắc ý.
Mình đã ngồi điều tức liên tục ba ngày, để cho nội tức của mình đã được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất mà cảnh giới hiện tại có thể đạt tới.
Hừ, hai thằng nhóc, cũng có chút mắt nhìn đấy!
Nhưng sau đó, cuộc đối thoại phía sau vẫn tiếp tục.
"Anh thấy có phải, khí thế của sư phụ hôm nay, giống Hoắc Nguyên Giáp không?"
"Hả? Anh nói vậy, cũng có chút giống thật!"
Lão Tưởng suýt chút nữa lảo đảo chân, quay đầu trừng mắt nhìn hai đồ đệ ngốc nghếch một cái.
Lão đây là đi lên lôi đài luận võ nhé! !
Giống Hoắc Nguyên Giáp?
Mấy người có biết nói chuyện không hả!
Hoắc Nguyên Giáp mẹ nó chết ở trên lôi đài đấy, được không!
Trong sảnh lớn dưới lầu khách sạn, đã có người của Tống gia chờ sẵn.
Một người cầm đầu nhìn có vẻ cũng chỉ tầm hơn ba mươi tuổi, mặc đồ Tây, còn đeo kính đen, dáng người gầy gò, dong dỏng cao.
Nhìn thấy đoàn người lão Tưởng đi ra từ thang máy, người này cười liền tiến lên đón.
"Tưởng thế huynh!"
Lão Tưởng tò mò nhìn người này.
"Bỉ nhân Tống Thừa Nghiệp, Tống Chí Tồn là anh cả của ta."
Đã rõ, là lão Tam đời này của phòng nhị Tống gia.
Nghe nói đời này của phòng nhị Tống gia có ba con trai, lão đại Tống Chí Tồn chính là người hôm nay muốn tỷ võ với lão Tưởng.
Còn lão Tam Tống Thừa Nghiệp này, lại là con út mà Tống gia đầu bạc có khi về già, chỉ là... Nghe nói không luyện võ.
Nhìn xem dáng vẻ, dáng người gầy gò, khí chất tao nhã, thật sự không giống người luyện võ.
"Đã sớm nghe danh võ nghệ cao cường của Tưởng thế huynh, ta cố ý xin lệnh của gia phụ, hôm nay đến đón ngài đến nơi tỷ võ."
Nụ cười và ngữ khí của Tống Thừa Nghiệp đều vô cùng khách sáo, chỉ ra phía ngoài: "Xe đã chuẩn bị xong."
Đối phương khách sáo, lão Tưởng tự nhiên cũng khách sáo, Tống Xảo Vân cũng tiến lên cùng đối phương gặp mặt, chào hỏi.
Thái độ của Tống Thừa Nghiệp với Tống Xảo Vân càng thêm khách sáo lại mang thêm vài phần thân thiết: "Nếu bàn về vai vế, Xảo Vân đại tỷ, ta nên gọi người một tiếng đường tỷ."
Dừng một chút, lại thấp giọng nói: "Cuộc tỷ thí này, thật sự không hợp thời nghi chút nào, vốn dĩ nên là người một nhà thân mật, người thân nhận mặt nhau, lại phải đối nhau bằng quyền cước, haizz... Lần này, thật sự đã làm khó cho mấy vị."
Ngoài khách sạn, hai chiếc xe đã chờ sẵn ở đó.
"Tống thế huynh, Xảo Vân đường tỷ, mời lên xe của ta, chúng ta trên đường còn có thể tâm sự." Tống Thừa Nghiệp cười chỉ vào chiếc xe Benz phía trước: "Hai vị quý đồ có thể ngồi chiếc xe thương vụ ở phía sau, người của ta sẽ chiếu cố họ thật tốt."
Lão Tưởng đang muốn gật đầu.
Trần Nặc lại theo bản năng cảm thấy không đúng, đột nhiên nói: "Sư phụ, chúng ta vẫn nên đi chung một xe, con còn có lời muốn nói với ngài."
Lão Tưởng hơi nghi hoặc một chút, nhưng Tống Xảo Vân lại khẽ gật đầu: "Cũng được, mọi người đã cùng đi, thì đi cùng một đường vậy."
Tống Thừa Nghiệp giật mình, sau đó cười nói: "Cũng tốt, vậy ta cũng sẽ cùng đi với mọi người trên xe thương vụ."
Thế là, một đoàn người lên xe thương vụ, ngược lại để Tống Thừa Nghiệp mang theo thủ hạ ngồi chiếc limousine của hắn.
Bên trong xe thương vụ, lão Tưởng và Tống Thừa Nghiệp ngồi ở hàng thứ hai, Tống Xảo Vân và Trương Lâm Sinh ngồi ở hàng thứ ba.
Hàng thứ ba về lý thuyết có thể ngồi ba người, nhưng sẽ hơi chật, mà không tiện chen chúc với sư nương nên Trần Nặc chủ động ngồi vào ghế phụ lái.
Ô tô chuyển bánh, xe thương vụ dẫn đầu, Mercedes ở phía sau.
Trên đường, Tống Thừa Nghiệp hàn huyên vài câu với lão Tưởng, thấy lão Tưởng không mấy hứng thú, cũng không làm phiền nữa, chỉ liên tục nói chuyện với Tống Xảo Vân, kể về những truyền thuyết về tổ tiên nhà họ Tống.
Diện tích thành phố HK rất nhỏ, đường đi cũng hẹp, đội xe di chuyển không nhanh không chậm.
Sắp đến một ngã tư đường, nơi này rẽ phải sẽ vào đường hầm...
Bỗng nhiên, Trần Nặc trong lòng khẽ động!
Một chiếc xe tải nhỏ phía trước bên cạnh, đang chạy về phía này, mơ hồ cho hắn một cảm giác dị thường.
Chiếc xe tải nhỏ đó ban đầu chạy đến với tốc độ không nhanh không chậm, nhưng càng đến gần thì đột ngột tăng tốc.
Trần Nặc lập tức nhìn qua gương chiếu hậu.
Hắn thấy Tống Thừa Nghiệp đang ngồi ở hàng ghế thứ hai, tư thế có chút kỳ lạ, hai đầu gối hơi khuỵu, đầu hơi cúi, hai tay nhẹ nhàng ôm trước ngực...
Trong lòng Trần Nặc chợt nảy lên một ý!
Cùng lúc đó, chiếc xe tải nhỏ phía trước đột ngột tăng ga động cơ...
Tinh thần lực cường đại, giúp Trần Nặc trong nháy mắt nhận ra, hơn mười mét ngoài kia, sắc mặt tài xế xe tải đầy vẻ dữ tợn! Chân đã đạp ga hết cỡ!
Xe thương vụ cách âm cực tốt, những người khác trong xe không nghe thấy tiếng động cơ bên ngoài.
Sau khi Trần Nặc nhận ra, trong mắt hắn lóe lên một tia tàn khốc!
Liền thấy trong chiếc xe tải đó, tài xế hai tay đang ôm vô lăng, đột nhiên sắc mặt biến đổi!
Vô lăng mất kiểm soát, tự động xoay sang một bên! Tài xế kinh hãi, nhưng không kịp phản ứng, chiếc xe tải nhỏ lao thẳng vào cột chắn kim loại ven đường, sau đó lật nhào, ngã xuống ven đường, dưới lực va đập, còn trượt thêm một đoạn xa...
Bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, làm kinh động đến đội xe bên này, lái xe liền đạp phanh!
Những người trong xe kinh ngạc nhìn chiếc xe tải cách đó bảy tám mét, đâm đổ cột chắn, đang nằm lật nhào trên mặt đất, lốp xe vẫn còn khẽ quay.
Họ thấy cửa xe bị mở ra, tài xế đầu bê bết máu bò ra ngoài.
Lúc này, người đi đường ven đường vây lại, nhanh chóng kéo tài xế vào ven đường ngồi, còn có người gọi điện báo cảnh sát...
Trong xe, lão Tưởng và những người khác kinh ngạc, không ngờ lại chứng kiến cảnh tai nạn xe cộ như vậy.
Trần Nặc quan sát Tống Thừa Nghiệp, quả nhiên thấy trong mắt hắn có một tia kinh nghi, nhưng sau đó liền bị che giấu.
"Thiếu gia, hình như là bên kia xảy ra tai nạn xe cộ."
Lái xe quay đầu nhìn Tống Thừa Nghiệp.
Tống Thừa Nghiệp nhíu mày, không lên tiếng.
Trần Nặc bỗng lên tiếng: "Tống tiên sinh, thời gian tỷ võ sắp đến rồi đúng không? Chúng ta ở lại đây xem náo nhiệt hay là đi luận võ?"
Nghe Trần Nặc nói vậy, Tống Thừa Nghiệp liền lắc đầu, cười nói: "Tai nạn giao thông tự nhiên có cảnh sát xử lý, chúng ta đi võ quán thôi."
Hắn tiện tay hạ kính xe xuống, dặn hai người thủ hạ đang bước xuống từ chiếc Mercedes phía sau một câu: "Đi xem sao, giúp được gì thì giúp."
Ô tô lại từ từ chuyển bánh, Trần Nặc mới cười nói: "Tống tiên sinh, thật là tốt bụng."
Tống Thừa Nghiệp gật đầu cười, không nói thêm gì nữa.
p/s: * A Tư: là một từ Trung Quốc có nghĩa thiên vị và bất
Bạn cần đăng nhập để bình luận