Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 32: 【 không nên 】

Chương 32: 【Không Nên】 Diêu Úy Sơn ánh mắt biến đổi, quay đầu liền hướng phía cổng chạy tới, Trần Nặc cũng không đuổi, lẳng lặng nhìn Diêu Úy Sơn.
Diêu Úy Sơn cơ hồ chạy tới cổng, đưa tay kéo chốt cửa thì, thế nhưng bất thình lình, toàn thân cứng đờ!
Hắn liền cảm thấy khí trong phổi mình, điên cuồng bị hút ra ngoài, cảm giác như một lực vô hình cưỡng ép hắn làm động tác hít sâu!
Đầu ngón tay gần như chỉ cách chốt cửa nửa centimet.
Nhưng nửa centimet này, lại như vực thẳm ngăn cách, không sao với tới được!
Bắp thịt toàn thân cứng ngắc, ý thức không thể nào điều khiển được bất cứ bộ phận nào của cơ thể!
Trần Nặc chậm rãi đi tới, đưa tay đỡ lấy Diêu Úy Sơn, đem hắn nặng nề kéo về phòng khách, thậm chí đặt hắn ngồi xuống ghế.
Sau đó Trần Nặc vỗ vỗ vai hắn.
Diêu Úy Sơn lập tức cảm thấy mình có thể động đậy!
Lồng ngực vốn gần như cạn khí, lại có thể hít thở.
Hắn điên cuồng thở dốc, hai tay nắm lấy cổ họng, điên cuồng cảm nhận chút ngọt ngào khi dưỡng khí một lần nữa tràn vào phổi.
Sau đó, hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn người thanh niên trước mắt.
"Ngươi ngươi, ngươi đây là cái gì... Là yêu thuật gì? Pháp thuật? Ma pháp??"
Trần Nặc không trả lời.
Hắn cũng ngồi xuống.
"Cũng không biết, là ngươi xui xẻo, hay là lão Tôn gặp may mắn. Nếu ta không đến thế giới này... E là mọi mưu toan của ngươi đã thành hiện thực." Trần Nặc cầm bình rượu trên bàn, vặn nắp, rồi cầm ly thủy tinh, rót chậm rãi một ly lớn, đẩy đến trước mặt Diêu Úy Sơn.
"Đến, uống một chén, trấn tĩnh lại."
Diêu Úy Sơn nhìn Trần Nặc, Trần Nặc lạnh lùng nhìn cái ly.
Diêu Úy Sơn cắn răng, cầm ly uống một ngụm.
Vị cay nồng của Whisky chạy thẳng vào cổ họng, một dòng lửa như xuống đến yết hầu.
"Uống hết đi." Trần Nặc lạnh lùng nói.
Diêu Úy Sơn liếc nhìn Trần Nặc, không rõ rốt cuộc chuyện gì.
Nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Trần Nặc, trong lòng hắn căng thẳng, rốt cuộc cắn răng, uống cạn ly Whisky lớn.
Chừng ba lượng.
Trần Nặc gật đầu: "Hiện tại, chúng ta nói chuyện về lão Tôn."
"Ngươi... Ngươi là người của lão Tôn?" Diêu Úy Sơn ngây dại.
Người trước mắt này thần bí khó lường, mà bản lĩnh vừa rồi cũng không biết là thế nào làm được!
Lão Tôn? Lão Tôn! !
Lão Tôn phế vật! Lão Tôn như cỏ ven đường, có thể tùy tiện giẫm đạp!
Sao lại có liên quan đến hắn?
Sao lại như vậy?
"Thật ra, cả đời ta gặp không ít người xấu." Trần Nặc nhìn Diêu Úy Sơn, giọng rất bình tĩnh: "Nhưng ngươi... Tối nay ta nghe và thấy rất nhiều. Ừ, ngươi cũng thuộc loại người xấu đấy, nhưng không phải kẻ xấu nhất mà ta từng thấy, thậm chí chưa chen chân vào top đầu. Nhưng mà... Thật buồn nôn, nói thật lòng đấy, rất buồn nôn.
Nói thật, ta thấy ngươi là kẻ thông minh và rất có năng lực.
Ra nước ngoài mấy chục năm, cũng tạo dựng được sự nghiệp.
Nghĩ mà xem, trí thông minh, EQ, đều cao, thủ đoạn cũng đủ. Người như ngươi, cho dù đặt ở đâu cũng sẽ luôn nổi bật. Có bản lĩnh, xác thực có bản lĩnh.
Nhưng mà... Ngươi thật không nên bắt nạt loại người thật thà như lão Tôn.
Thật không nên."
Trần Nặc nói từ tốn, không thấy chút phẫn nộ hay nóng nảy nào.
Giọng điệu phảng phất nhẹ nhàng bâng quơ, kể chuyện của người khác.
"Không nên à.
Thế giới này, lẽ ra không phải như vậy.
Lão Tôn là ai? Hắn chỉ là một người bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Ngươi đi một vòng ngoài đường, sẽ thấy những người như hắn, tùy tiện nắm, cả nắm lớn.
Không có tài năng đặc biệt nổi trội, không có bản lĩnh gì ghê gớm, càng không có dã tâm gì to lớn.
Hắn và những người như hắn, sống trên thế giới này, như cỏ ven đường.
Chẳng muốn chiếm bao nhiêu diện tích, chỉ muốn sống cuộc sống của mình, gia đình nhỏ của mình, thế giới nhỏ của mình, bình an, thuận lợi sống sót.
Ừm, sống sót là tốt rồi.
Người như lão Tôn, cả đời không hại ai, không tranh giành lợi ích gì, không chiếm của ai cái gì – có khi còn nhút nhát, thật sự rất sợ kiểu người đấy.
Nếu có ai bắt nạt hắn, chỉ cần đừng quá đáng, như hắn và những người giống hắn, đa phần sẽ nhịn.
Âm thầm nhẫn nhịn.
Không tức giận sao?
Không thể nào!
Tất nhiên là tức chứ, bị người ức hiếp, ai mà không tức?
Bị oan ức, ai mà trong lòng dễ chịu.
Nhưng mà, những người như vậy thường sẽ nhẫn nhịn.
Vì sao?
Muốn sống à!
Muốn sống sót!
Xe đạp bị mất cũng không dám ra chợ đen tìm, có tìm được thì sao?
Một lão bách tính bình thường, mỗi tháng kiếm vài trăm tệ lương, lấy cái gì mà đấu với người ta?
Huống chi người đã có tuổi, trên có cha mẹ, dưới có con cái.
Người già yếu, bệnh tật tốn tiền.
Vợ tính toán chi tiêu trong nhà, tốn tiền.
Con cái lớn lên muốn học hành muốn tìm tương lai, cũng tốn tiền.
Cho nên, làm sao đấu được, gặp phải chuyện bị khinh rẻ thì nhẫn thôi, nhẫn thôi.
Mọi người chẳng phải đều như thế mà sống sao?
Cứ thế cho qua, sống tiếp.
Nhưng mà..."
Trần Nặc nói tới đây, chỉ vào Diêu Úy Sơn.
"Nhưng mà, các ngươi không thể ép người vào chỗ chết.
Ta biết, ta hiểu, ngươi không cần giải thích.
Thế giới này vốn là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, cá lớn nuốt cá bé.
Nhưng cũng phải chừa cho người như lão Tôn con đường sống chứ?
Sao lại thật sự dồn người hiền lành vào chỗ chết, vào hố?
Thế đạo này thật sự không dung nổi những người như lão Tôn sống sao?
Những gì hắn muốn giữ gìn là quá đáng sao?
Không quá đáng chút nào, chỉ là một công việc ổn định, bình thường.
Chỉ là một gia đình nhỏ bé, bình dị.
Vợ con sống thật với cuộc đời của họ.
Con gái lớn lên nhẹ nhàng, vui vẻ.
Bằng bờ vai nhỏ bé, sức lực ít ỏi của mình, gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông trong gia đình.
Chỉ có chút yêu cầu nhỏ nhoi đó.
Chỉ có chút mong muốn sống đó.
Quá đáng sao?
Làm phiền đến ai?
Hôm nay các ngươi nói gì, thật ra ta đều nghe thấy hết.
Người tử tế, sống bao nhiêu gian nan à?
Ví dụ như chuyện của ngươi và Dương Hiểu Nghệ, trước đó hắn thật sự không nhận ra đứa trẻ có vấn đề à?
Người dù có ngốc, cũng không đến mức đó chứ.
Hắn là người thật thà, người thật thà, chẳng qua là giả ngốc mà thôi.
Cho qua chuyện, cứ vậy sống tiếp.
Vì một gia đình nhỏ.
Mười tám năm à? Ừm, có mười tám năm.
Lão Tôn lấy nàng làm vợ, tốt với nàng mười tám năm.
Thật sự cho rằng hắn không biết gì sao?
Chắc chắn là biết. Nhưng biết thì sao?
Số người thật thà đấy, đành nhịn thôi.
Người ta không ngốc, mà là giả ngốc.
Không giả ngốc thì làm sao được?
Vì để thời gian trôi đi, đành phải giả ngốc thôi.
Người thật thà, thế nào cũng sẽ nghĩ như vậy: chuyện đã qua, cho qua hết, đều nhịn hết, chỉ cần sau này sống tốt, sau này được bình an, thuận lợi qua ngày là được.
Thế những chuyện trước kia thì sao, cứ thế...
Nuốt!
Nuốt thôi!
Cùng với máu, với nước đắng trong lòng, cứ vậy mà nuốt.
Nuốt vào, nuốt vào bụng, cất kỹ, chôn sâu.
Rồi mỗi năm, dùng củi gạo dầu muối, bằng khói lửa sinh hoạt, gói kỹ lại, bọc lại, dần dần tiêu hóa nó.
Ngươi biết lần đầu ta đến nhà lão Tôn, thấy hắn đối với vợ như thế nào không...
Vừa vào cửa đã mang dép cho khách.
Ngồi xuống thì rót nước nóng, còn cẩn thận làm nguội bớt nước, sợ nhiệt độ không vừa miệng.
Cẩn trọng, nhường nhịn, yêu thương như vậy, để làm gì?
Chẳng phải là vì cuộc sống thật, hai vợ chồng ân ân ái ái?
Chẳng phải là vì một tương lai, sau này có thể thuận thuận lợi lợi qua ngày?
Người thật thà thật khó khăn à.
Mạng cỏ, thân kiến, ta biết, trong mắt người như ngươi, không đáng một xu, ngươi nhấc chân là giẫm chết được, có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục.
Nhưng mà...
Không nên.
Không nên nha.
Người thật thà không nên bị đối xử như vậy.
Thật sự, không nên!!
Ngươi muốn đối phó hắn, hắn phải thân bại danh liệt.
Ngươi muốn tính kế hắn, hắn phải trơ mắt nhìn vợ mình bị tù.
Ngươi muốn cướp con gái hắn, hắn phải trơ mắt nhìn tháng ngày mình giữ gìn mười tám năm tan thành mây khói?
Thật là muốn ép chết người thật thà.
Hiểu không?
Người như hắn, không đáng kể, ngươi bắt nạt hắn, chỉ cần chuyện không lớn, vì sống, hắn đều có thể nhẫn nhục mà chịu đựng.
Nhưng mà, cái công việc đó, gia đình nhỏ bé kia, là sinh mệnh của hắn!
Ngươi lấy đi, hắn không sống được.
Mà hắn lại là người tốt mà.
Thật thà lại lương thiện.
Một người như vậy, không nên bị những kẻ như ngươi ép đến đường cùng.
Thế đạo này, lẽ ra không phải như vậy.
Kẻ như ngươi, có chết vạn lần cũng không đáng.
Người tốt như lão Tôn, dù nhiều thêm một chút cũng không thừa!"
Nói tới đây, Trần Nặc phảng phất có chút tức giận, chỉ vào Diêu Úy Sơn.
"Có một câu, ta thật muốn nói với người như ngươi, đó là...
Mẹ nó chứ, người hiền lành kiếp trước đào mả nhà ngươi hả?!"
Khóe miệng Diêu Úy Sơn giật giật.
Hắn hít sâu một hơi: "Huynh đệ... Có thể bàn, có thể nói! Ngươi thả qua cho ta, ta cho ngươi tiền! Một trăm vạn, hai trăm vạn? Không đủ, ngươi nói đi! Chỉ cần ta có được!"
Thấy Trần Nặc im lặng.
Diêu Úy Sơn liền vội vàng nói tiếp: "Ta rút tay! Ta lập tức rút tay lại! Đứa bé ta không cướp! Lão Tôn ta cũng không dám tiếp tục đi chọc vào hắn! Về sau ta sẽ nhượng bộ... Không không, ta lập tức trở về nước Mỹ! Sau này cả đời ta cũng không dám chọc tới nhà lão Tôn, ngươi thấy được không?"
Trần Nặc cười.
Hắn cười khẩy, nheo mắt, cứ nhìn Diêu Úy Sơn như vậy.
"Lời này của ngươi, ta đây... không tin!"
Trần Nặc nhìn thẳng vào mắt Diêu Úy Sơn: "Ngươi là người xấu! Nếu thả ngươi, ra ngoài ngươi sẽ báo cảnh, mà lại... người xấu hay để bụng. Ngươi chịu thiệt sẽ ghim chặt trong lòng, nhớ kỹ, hễ có cơ hội, ngươi sẽ cắn trả.
Ra khỏi cửa này, ngươi sẽ tìm cách đối phó ta.
Ngươi sẽ nghĩ ra những cách ác độc hơn, dùng thủ đoạn lớn hơn, lực lượng lớn hơn, huy động nhiều tài nguyên hơn để báo thù ta, trả thù lão Tôn.
Mặc dù ta không sợ những cái đó, nhưng lão Tôn không ổn.
Hắn là phận cỏ mọn, thân kiến hèn mọn, không gánh được những điều này."
"Ta sẽ không! ! Ta thật sẽ không! ! Ta nhất định không dám trêu vào hắn nữa! !" Diêu Úy Sơn thét lên.
"Vô dụng." Trần Nặc lắc đầu, chỉ vào mình: "Ta không tin ngươi, vì ta biết ngươi là người xấu... Ta hiểu rõ người như ngươi nghĩ gì... Bởi vì, trước kia, ta cũng là một kẻ xấu."
"Ngươi... Ngươi muốn giết ta?"
Diêu Úy Sơn hốt hoảng trừng mắt nhìn Trần Nặc: "Ngươi muốn giết ta? !"
Trần Nặc bình tĩnh nhìn đối phương.
"Ta... Ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều tiền!" Diêu Úy Sơn gào lên: "Sao ngươi có thể giết ta! Ngươi biết ta là ai không! Ngươi biết cơ nghiệp, sản nghiệp, thế lực của ta lớn bao nhiêu không? ! Chỉ vì một tên Tôn Thắng Lợi?
Chỉ vì một tên Tôn Thắng Lợi mỗi tháng kiếm được mấy trăm đồng? !
Ngươi muốn giết ta? !
Ngươi không thể giết ta! Không thể giết ta!
Ta là người giàu!
Ta là nhân vật lớn!
Ta còn có hộ chiếu Mỹ!
Giết ta, sẽ có hậu quả nghiêm trọng thế nào ngươi có biết không!
Sẽ rắc rối tới mức nào ngươi biết không? !
Chỉ vì một tên Tôn Thắng Lợi? !"
Diêu Úy Sơn run rẩy: "Tha cho ta! Ta về Mỹ, cả đời sẽ không trở lại, ta thề! Ta thật thề!"
Nói rồi, mắt hắn sáng lên: "Ta, ta chứng minh cho ngươi xem! !"
Hắn cuống cuồng leo xuống đất, nhặt điện thoại.
Trần Nặc không ngăn. Hắn tin rằng kẻ thông minh như Diêu Úy Sơn sẽ không gọi điện báo cảnh hoặc cầu cứu trước mặt hắn.
Quả nhiên.
Diêu Úy Sơn bấm một dãy số.
"Triệu quản lý, là tôi! Lập tức hủy bỏ hợp đồng công ty! Đúng! Đúng... Không bàn nữa! Tôi nói! Không bàn! ! Thông báo bên thuế vụ tài chính nữa! Đây là quyết định của tôi, cứ thế thi hành! Không cần hỏi nhiều!"
Ném điện thoại, Diêu Úy Sơn mắt đỏ ngầu, thở hồng hộc, nhìn Trần Nặc chằm chằm: "Ngươi thấy, tôi làm được! Tôi bỏ qua cho nhà Tôn Thắng Lợi! Ngươi không thể giết ta, không có lý gì mà giết ta!
Tha cho ta! Tôi tuyệt không trả thù ngươi, tuyệt không trả thù Tôn Thắng Lợi!
Tôi sẽ về Mỹ, ngày mai tôi về liền!"
Trần Nặc im lặng nhìn Diêu Úy Sơn cuồng loạn.
Ánh mắt kinh hãi, biểu lộ gần như hốt hoảng — trong lý niệm của hắn, hoàn toàn không thể hiểu được một logic: Tại sao có thể có người vì một kẻ tầm thường như Tôn Thắng Lợi, vì một cái mạng con kiến, mà đi giết mình?
Có đáng không? !
Mình là nhân vật lớn mà!
Là kẻ giậm chân một cái có thể gây ra một năng lượng to lớn mà!
Hắn búng tay một cái.
Diêu Úy Sơn bỗng run lên, nằm ngang trên mặt đất.
Hắn cảm thấy sau gáy dần dần ấm lên, ấm áp, thậm chí có chút dễ chịu.
Nhưng cơ thể lại càng lúc càng cứng, càng lúc càng mất sức.
Hắn không biết rằng, theo cái búng tay của Trần Nặc, một mạch máu nào đó sau gáy hắn đã vỡ tung!
Máu nóng không kiểm soát xông ra khỏi mạch, tràn ra ngoài...
Trần Nặc lặng lẽ ngồi ở xa, nhìn Diêu Úy Sơn như một con cá, run rẩy, giãy giụa trên mặt đất.
Cuối cùng, nước bọt cũng chảy ra, miệng méo mắt xệ.
"Sao... ngươi lại... giết... ta... Ta... có... rất nhiều... tiền... Tiền... tiền..."
Nước bọt càng lúc càng nhiều từ khóe miệng chảy ra không kiểm soát, Diêu Úy Sơn rốt cuộc không nói nên lời.
Thời gian dần trôi, mắt hắn cũng nhắm lại.
Trần Nặc lại ngồi một lát, sau đó đứng dậy.
"Khi ngươi bị phát hiện, ai cũng nghĩ ngươi bị xuất huyết não. Ngươi tắm nước nóng, rồi ra uống cạn ly rượu mạnh, nguyên nhân xuất huyết não có thể dễ dàng được suy ra.
Người thành công mà, áp lực lớn, ốm yếu. Có bệnh như xuất huyết não, cũng không lạ.
Dù có kiểm tra kỹ, cũng không tìm ra vấn đề gì.
Trên người ngươi, trong ngoài, đều không có vết thương, không có giằng co, vật lộn hay xô xát. Phòng sạch sẽ.
Ngươi sẽ run rẩy, cơ bắp cứng đờ, tay chân không cân xứng, thậm chí trước khi chết sẽ tiểu tiện mất kiểm soát.
Tất cả đều phù hợp với triệu chứng xuất huyết não.
Thậm chí kiểm tra tử thi, cũng sẽ phát hiện mạch máu trong não tự vỡ.
Mọi thứ, đều rất tự nhiên, rất bình thường."
Nói xong, Trần Nặc cúi đầu, ghé tai Diêu Úy Sơn.
"Trên cầu Nại Hà, lúc uống canh Mạnh Bà, hãy nhớ một câu." Trần Nặc cười: "Kiếp sau, đừng bắt nạt người lương thiện."
"..."
Diêu Úy Sơn thở ra hơi cuối cùng.
· Trần Nặc xoay người, dùng găng tay cầm nắm tay cửa ban công.
Ra ban công, lại đóng cửa, chốt cửa tự động, sau đó tự động khóa lại.
Trần Nặc nhẹ nhàng nhảy lên, đứng trên mép ban công, rồi men theo cạnh tường, tuột xuống.
Thân thể hắn nhanh chóng rơi tự do, nhưng tốc độ từ nhanh dần chậm.
Đến khi cách mặt đất còn mười mét, thân thể như đã nhẹ bẫng.
Sau khi tiếp đất, Trần Nặc nhìn quanh, xác định không có ai nhìn thấy, hắn đội mũ áo da, hai tay đút túi quần, lách qua sân sau khách sạn, biến mất trong một con hẻm nhỏ...
· 【 Dù bị mắng, nhưng theo văn tự mà nói, tôi vẫn kiên trì rằng những chương này viết rất ưng ý. Tên đầy đủ của văn học mạng không phải là: văn sảng mạng.
Tiểu thuyết phải có điểm thoải mái, nhưng không có nghĩa là, tiểu thuyết chỉ có thoải mái, mà không có gì khác.
Tôi bị chửi rất thảm, nhưng tôi vẫn kiên trì rằng những chương này, văn tự của tôi là hay nhất, là thứ mà tôi có thể viết được, tận khả năng mà viết ra văn tự hay nhất.
Không thay đổi, không hối hận.
Tôi viết văn, không phải viết phim khiêu dâm.
Cuối cùng, xin vote, xin tất cả các loại phiếu, xin donate.
Tôi không tin rằng tất cả độc giả đều chỉ thích văn sảng vô não, đọc từ đầu đến cuối.】 · · p/s: 【 Ừm, nói đôi lời vậy.】 Xin nói thật với các bạn, mấy chương gần đây, khi tôi viết đều để tâm.
Thật sự để tâm.
Khi viết tới đoạn 【 với máu, với nỗi đắng cay trong lòng người, cứ thế mà nuốt.
Nuốt vào, nuốt vào bụng, giấu kỹ, ém nhẹm đi, chôn thật sâu.
Rồi mỗi năm, mỗi năm, dùng củi gạo dầu muối, bằng khói lửa cuộc sống, gói ghém lại, bao bọc, từng chút một, tiêu hóa.】 Tôi vừa hút thuốc vừa viết.
Tôi chưa từng bị phản bội, cũng chưa từng làm tình nhân, nhưng ai sống cả đời mà chẳng có những quá khứ bực dọc?
Đều là người thường, đều cứ như vậy đến chút qua chút sống, cầu cái sống, cầu sống qua ngày.
Dù không gặp phải chuyện như lão Tôn, nhưng tôi, chúng ta, bạn, các bạn, ai chẳng có những điều ấm ức, chuyện bực dọc trong lòng mình?
Ai cũng có.
Vì vậy, xin các bạn hãy tin rằng, những dòng chữ này, tôi đã viết bằng cả tâm tư.
Tôi kiên trì rằng, những đoạn văn này, mấy chương này, tôi đã dùng hết công lực viết văn mình có thể làm.
Đây là một nhà văn, tấm thành ý lớn nhất gửi đến độc giả.
· Nói một chút về việc bị chửi.
Tôi vẫn luôn nghĩ, danh xưng "văn học mạng", có thể gọi là văn học online, hoặc là chữ viết online.
Nhưng tên đầy đủ của "văn học mạng" tuyệt không phải "văn sảng online".
Văn sảng là một dạng của văn học mạng, nhưng không phải là toàn bộ.
Xét về phong cách sáng tác cá nhân, tôi không thể viết kiểu văn sảng thuần túy, sảng từ đầu tới cuối được.
Tôi vẫn cảm thấy, một tác phẩm phải có thăng, trầm, lên, xuống!
Có buồn, vui, ly, hợp!
Có đủ mọi hỉ, nộ, ái, ố!
Mười năm trước, tôi đã luôn nghĩ rằng văn học mạng không chỉ để thoải mái.
Văn học mạng tất nhiên có yếu tố thoải mái, nhưng không phải một trăm phần trăm đều chỉ để thoải mái mà không có thứ khác.
Tôi không biết từ khi nào mà nhân vật chính trong tiểu thuyết không được phép gặp phải khó khăn gì nữa.
Cũng được thôi, các tác giả có thể thỏa hiệp.
Nhưng tôi không hiểu tại sao ngay cả nhân vật phụ cũng không được phép gặp chuyện khó chịu.
Vậy thì hỏi, văn học mạng phải viết thế nào?
Nhân vật chính và các nhân vật phụ, sống cùng nhau hạnh phúc, hòa thuận vui vẻ, từ chương 1 đến hết.
Vậy thì là văn học thiếu nhi rồi.
Ngay cả truyện cổ tích còn có hình ảnh cô bé bán diêm chết cóng bên đường.
Dù là ở trang web bắt đầu hay là các trang web khác.
Có cái kiểu ấy, nhân vật chính từ đầu sướng đến cuối, vai phụ từ đầu sướng đến cuối, không có một tia một chuyện tình không vui phát sinh——kiểu truyện ấy nhiều lắm, không thiếu ta một cái.
Ta cũng không viết được kiểu truyện ấy.
Ta có thói quen sáng tác và phong cách viết riêng, mấy chục năm rồi, không đổi được.
Từ chương [Tơ nhện] kia bắt đầu, ta đã cảm giác được, viết xong đoạn lão Tôn gặp chuyện này, có thể sẽ bị chửi.
Mấy ngày nay ta cũng do dự, có nên sửa lại đại cương không.
Nịnh hót thị trường, dễ kiếm cơm nha, cũng không khó coi.
Nhưng trong lòng luôn có một chút cố chấp.
Ta không tin, ta không tin mọi người chỉ có thể tiếp nhận những thứ thuần sướng.
Ta không tin, những điều xuất phát từ sự chân thành, mọi người sẽ không nhìn ra, mà chỉ chăm chăm vào cái [sướng hay không?] này——ta không tin mọi người đều như vậy.
Ta càng không tin, những năm gần đây, mọi người một mặt oán trách truyện sảng thấy nhiều phát chán, mà thật sự có kiểu truyện có thể đi vào lòng người, lại hận không được đem nó mắng chết.
Không nên, không nên thế chứ.
Văn học mạng, không nên là như vậy.
Văn học mạng không nên chỉ có sướng.
Đoạn này, cái chính là ở chỗ, đoạn Trần Nặc nói trước khi giết Diêu Úy Sơn.
Thực ra là một sự lên án đối với thế đạo này.
Lên án những người thành thật, người tốt vẫn sống gian nan.
Trong thực tế có chuyện như vậy sao?
Có, nhiều lắm.
Người thành thật, người tốt, sống khổ sở, gặp phải chuyện bực mình, chuyện như vậy rất nhiều.
Cho nên mọi người nhìn mới căm phẫn.
Cho nên mọi người nhìn mới không nhịn được mà mắng ta cái người viết này.
Nhưng mà, văn học mạng mà sướng, thì cái phương thức sướng này, liền phải là lách qua những cái chỗ khó khăn này, sau đó ai nấy đều tốt đẹp vui vẻ như vậy đi vòng qua sao?
Sức hấp dẫn của câu chuyện, chẳng lẽ không nên là, trong câu chuyện, những sự bất công, những điều không nên xảy ra trong hiện thực, ở trong câu chuyện, đem nó đảo ngược, biến thành sự thật sao?
Trong hiện thực người thành thật chịu thiệt thòi.
Trong câu chuyện, người thành thật có thể được đối xử công bằng.
Đó mới là sự sướng mà ta hiểu.
Mà không phải là giả vờ như không có chuyện này xảy ra, đi vòng qua, đi vòng qua, một chữ cũng không nhắc đến. Nhân vật chính vai phụ đều ai nấy đều tốt, không một chút chuyện bực mình nào vẫn sống…Vậy quá giả.
Trong thực tế, chúng ta rất khó trừng phạt những chuyện như vậy, nên mới bực mình.
Trong câu chuyện, chúng ta có thể trừng phạt những chuyện như vậy, kiểu phát tiết này, là sự sướng mà ta hiểu.
Nói luyên thuyên những điều này, chắc là hôm nay bị chửi có hơi thảm.
·Cuối cùng nói cho đúng là, ta viết sách hai mươi năm, bây giờ bốn mươi tuổi, năm nay vừa tròn bốn mươi.
Một người đàn ông bốn mươi tuổi, không viết ra được cái kiểu [ai nấy đều tốt đẹp] [nhân vật chính vai phụ một đường sướng đến cuối] truyện. Một người đàn ông bốn mươi tuổi, không viết ra được loại đồ này.
Nếu vì vậy mà khiến ngài không vui, ta vô cùng tiếc nuối. Ta có phong cách viết sách của mình, chính là như vậy.
Nhưng ta hi vọng, những con chữ này, ngài có thể thử, trước khi vội chửi rủa, hãy thử dùng tâm cảm nhận một chút sự chân thành của người viết.
Cám ơn các ngươi.
Nói nhiều như vậy thôi.
Cũng cảm ơn những độc giả đã ủng hộ phong cách viết của ta, xin cùng cúi đầu.
·[Cuối cùng, xin phiếu, xin nguyệt phiếu, phiếu đề cử, cũng xin cả khen thưởng, không cần nhiều, dù chỉ ba hào năm hào, để ta thấy được rằng, có rất nhiều người tán đồng sự tồn tại của cái thể loại [văn học mạng] như thế này, ta sẽ không phải khó chịu nữa.
Cám ơn các ngươi.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận