Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 187: 【 nữ hài gia tiểu tâm tư ]

Chương 187: 【 Nữ hài nhỏ có tâm tư ] Lúc Lý Thanh Sơn tỉnh lại, hắn cảm thấy ánh sáng trước mắt rất chói!
Hắn đột ngột giật mình, xoay người bật dậy, phát hiện dưới thân thể cực kỳ mềm mại, không còn là mặt đất gồ ghề nơi hoang dã.
Dưới thân là chiếc giường lớn quen thuộc trong phòng mình, đệm lò xo mềm cứng vừa phải, ga giường trắng tuyết cùng chiếc gối lông. . .
Còn có đèn chùm trên trần. . . đồ đạc bày trong phòng. . .
Chắc chắn rồi, đây là phòng ngủ của mình ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng!
Lão già nhanh chóng đưa hai tay lên sờ mặt mình, rồi đến cổ, lại nhấc chăn lên nhìn một chút bản thân. . .
Chắc chắn toàn thân mình không sao, không thiếu bộ phận linh kiện nào, Lý Thanh Sơn thở phào một hơi dài.
Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra!
Lão Thất nghe thấy động tĩnh bên ngoài, kích động đi đến: "Ông chủ, ngài tỉnh rồi!"
Lý Thanh Sơn ngơ ngác nhìn lão Thất, hai mắt đảo quanh, cuối cùng mới hít thở sâu vài lần.
"Ta. . . Trở về rồi?"
"Về rồi! Ông chủ! Không sao rồi!" Lão Thất dường như muốn nói gì, Lý Thanh Sơn lại khoát tay chặn lại, ngăn hắn lại.
"Lấy cho ta cốc nước, nhanh!"
Lão Thất nhanh chóng rót một cốc nước từ bình giữ nhiệt trong phòng, đưa cho Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn hai tay đón lấy, một hơi uống cạn hơn nửa, hai tay hắn mới bắt đầu run rẩy từng hồi, run đến cuối cùng, nước đổ vương vãi cả lên quần áo.
Nhưng trên mặt Lý Thanh Sơn lại dần dần nở nụ cười, cuối cùng bật cười lớn.
"Ha! Ha! Ha ha ha ha ha ha. . . Lão tử, lão tử sống rồi! Ha ha ha ha ha ha!"
Lý Thanh Sơn tiện tay ném cốc xuống đất, dùng sức nhảy khỏi giường, chân trần không đi dép lê, đi đi lại lại trong phòng vài bước, mới quay đầu nhìn lão Thất: "Nói đi, chuyện gì xảy ra, sao ta lại về được?"
"Ngài mất tích xong, ta liền gọi người đến, tìm khắp nơi. . . Sau đó, đến tối ta nhận được một cuộc điện thoại, nói là ngài đang ở đâu, ta dẫn người đi, quả nhiên tìm thấy ngài!
Địa điểm ngay ở gần Mã An Sơn, cạnh một đường tỉnh lộ."
"Là Hạo Nam ca cứu ta?" Lý Thanh Sơn thở hắt ra.
"Phải! Lúc chúng ta đến, thấy Hạo Nam ca ở đó trông chừng ngài. . ."
Trong mắt Lý Thanh Sơn thoáng hiện một tia dữ tợn: "Tên bắt ta đâu?"
"Đưa về rồi!" Lão Thất ngập ngừng: "Nhưng người đó có hơi kỳ lạ."
Lý Thanh Sơn nghi ngờ nhìn lão Thất.
"Hắn dường như mất hết ý thức, không biết Hạo Nam ca động tay động chân kiểu gì, chúng ta làm thế nào cũng không tỉnh lại được hắn."
Trong mắt Lý Thanh Sơn đầy vẻ hung ác: "Còn sống, còn thở là được!"
· Trần Nặc đang lật xem ghi chép của Harvey.
Cái USB trang web Chương Ngư Quái của Harvey tự nhiên đã rơi vào tay Trần Nặc.
Tiền trong tài khoản ấy mà. . .
Thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng một trăm vạn.
Trần Nặc đã nắm được một vài quy luật.
Mấy người dưới đáy xã hội này, về tình hình tiền bạc, hơi mang tính chủng tộc.
Người Đông Á theo truyền thống là thích dự trữ, phòng bất trắc, ví dụ như gã sát thủ Cao Ly bắt được trước kia, đẳng cấp còn kém xa kẻ phá hoại cấp đại lão như Harvey, nhưng tiền lại có hai trăm vạn.
Còn người Âu Mỹ thì thích tiêu xài quá mức, đặc biệt là người trong thế giới ngầm, lâu ngày bôn ba trong nguy hiểm, có hôm nay không biết ngày mai, không có thói quen tiết kiệm, hễ kiếm được tiền liền điên cuồng hưởng thụ cuộc sống, vung tiền như rác, hưởng thụ cho đủ, hết tiền rồi lại đi kiếm.
Đối với Trần Nặc mà nói, có được USB của Harvey, không thèm để ý cướp được bao nhiêu tiền, mà là. . . thân phận 【 Đại Cước 】 này!
Không chậm trễ chút nào, sau khi đăng nhập trang web bạch tuộc quái, ấn vào cái nhiệm vụ chính phủ kia.
Dùng ID 【 Đại Cước 】 để xin nhận nhiệm vụ.
Sau đó, là chờ đợi.
Trần Nặc chắc chắn đến tám phần mười, chính phủ sẽ chấp nhận đơn xin của tên 【 Đại Cước 】 này.
Trong thế giới ngầm, cao thủ hệ niệm lực thật ra không phải là chủ lưu. Mà Harvey nổi danh bên ngoài, đã được công nhận là cao thủ niệm lực cấp độ phá hoại.
Trừ khi lần ủy thác này chính phủ có thể tìm được tám đại lão có thể chưởng khống cấp bậc Vu sư, nếu không điều đó là không thể.
Hơn nữa tín nhiệm ủy thác mà Harvey đã thực hiện từ trước đến nay cũng không tệ.
Cho nên, tám phần cơ hội, dùng thân phận Harvey là có thể nhận được nhiệm vụ này.
Sau đó, Trần Nặc còn làm một việc nữa.
Hắn đòi lại nửa miếng ngọc bài từ chỗ Lý Thanh Sơn, rồi, dùng tin nhắn của hệ thống chuyển phát nhanh quốc tế, từ hệ thống tin nhắn Kim Lăng, Trung Quốc, chuyển ra nước ngoài.
Đó là địa chỉ giao hàng giả mà hắn làm ra cho nhiệm vụ ngọc bài này!
Như vậy, nếu có người tra thì nhiệm vụ ở Trung Quốc lần này của Harvey trên danh nghĩa là "hoàn thành thành công".
Con rối Harvey này, hắn vẫn còn tác dụng lớn, không thể dễ dàng để lộ sơ hở quá rõ ràng được.
· Tôn Khả Khả ba ngày làm xong hai bộ đề thi mô phỏng, đều là đề thi thử đại học của tỉnh JS hai năm gần đây.
Văn toán, cộng thêm chính trị, lịch sử, địa lý.
Từ trước đến nay, môn yếu nhất của Tôn Khả Khả là toán học, từ nhỏ đến lớn đều thế.
Toán học thì không phải là không biết làm.
Nhưng gần đây, sau khi học thêm, Tôn Khả Khả như thể bỗng nhiên khai khiếu, thành tích môn toán dần dần tăng vọt lên.
Chuyện này khiến cả nhà ông Tôn vui mừng khôn xiết.
Làm giáo viên cấp ba cả đời, ông Tôn rất hiểu mẹo kéo điểm. Mà toán học lại là một môn lớn.
Trên lý thuyết mà nói, một học sinh yếu, nếu muốn kéo điểm, việc tăng một môn từ mức chưa đạt chuẩn lên mức đạt được 80%, dễ hơn nhiều so với một học sinh xuất sắc muốn tiến thêm một bước.
Còn những môn khác, chính trị là môn thế mạnh của ông Tôn, vốn ông là giáo viên dạy chính trị, còn là giáo viên xuất sắc duy nhất của Bát Trung.
Các môn địa lý lịch sử, thực ra chủ yếu là học thuộc lòng.
Giáo viên dạy kèm cho Tôn Khả Khả là ông Tôn tự mình tìm trong những người quen trong giới nhiều năm nay.
Hai vòng thi thử làm xong, các vị giáo viên cùng ông Tôn đưa ra một kết luận.
Đứa con gái nhà này có triển vọng!
Vốn dĩ, với thành tích của Tôn Khả Khả, có lẽ có thể thi đỗ vào một trường đại học.
Bậc đại học thì phải xem duyên số.
Nhưng sau khi vòng đầu thi xong, chấm xong bài, tính điểm lại.
Ông Tôn kinh hỉ vô cùng!
Nếu theo mức điểm năm ngoái thì hai bản chắc chắn vào được.
"Con bé này không biết trước kia bị bỏ lỡ, hay gần đây bỗng dưng khai khiếu. Nhưng giờ nhìn vào, vẫn còn một năm thời gian! Dành một năm siêng năng hơn nữa! Ta thấy mục tiêu của các vị có thể nhắm đến trường hạng một!"
Đây là lời nhận xét thẳng thắn của vị giáo viên dạy toán cho Tôn Khả Khả.
Ông Tôn rất tán thành.
Đến ngày thứ ba, sau khi làm xong bài thi thử vòng hai, Tôn Khả Khả cảm thấy hơi khó chịu.
Ra khỏi nhà thầy, ông Tôn đón con gái về nhà, trên đường đi đã thấy con gái hơi im lặng.
Lúc đầu ông Tôn không để ý, chỉ nghĩ con gái mấy ngày nay liên tục thi ba ngày nên mệt.
Nhưng sau đó, Tôn Khả Khả nói hơi mệt, về phòng ngủ, kết quả ngủ thẳng đến giờ cơm tối vẫn chưa ra.
Dương Hiểu Nghệ vào thăm con gái, hoảng hốt.
"Có vẻ như bị sốt rồi!"
Hai vợ chồng lập tức bỏ hết việc trong tay, hoảng loạn đưa con gái đến bệnh viện cấp cứu.
Nhiệt độ cơ thể 39 độ, coi như sốt cao.
Sau một phen kiểm tra, bác sĩ xem xong báo cáo. . .
"Không có vấn đề gì." Bác sĩ khoa cấp cứu lắc đầu: "Có lẽ là gần đây cơ thể mệt mỏi quá độ, học sinh áp lực học tập quá lớn, cơ thể xuất hiện phản ứng do căng thẳng đấy thôi."
"Vâng vâng vâng, con bé sang năm thi đại học rồi, dạo này đi học thêm nhiều. . ." Dương Hiểu Nghệ nói với bác sĩ, bác sĩ gật đầu: "Phải chú ý kết hợp giữa học và nghỉ ngơi. Tôi kê cho các vị chút thuốc hạ sốt, trước tiên hạ nhiệt xuống, rồi lại quan sát, nếu không sốt nữa thì đừng uống. Còn các loại thuốc khác thì thôi, tạm thời không cần. Các vị về theo dõi thêm nhé."
"À, bác sĩ." Tôn Khả Khả do dự một chút, giọng nói rất yếu ớt: "Gần đây con ngủ không ngon."
"Ngủ không ngon thế nào?" Bác sĩ hỏi.
"Thì cứ không ngủ được ấy, có ngủ thì cũng chập chờn, ngủ thiếp đi rồi cũng chỉ ba bốn tiếng là tỉnh, rõ ràng rất buồn ngủ, mà không tài nào ngủ tiếp được."
Bác sĩ trầm ngâm suy nghĩ: "Còn có những triệu chứng khác không?"
"Khác à?"
"Ví dụ, giảm trí nhớ chẳng hạn?"
"Không có." Tôn Khả Khả lắc đầu: "Con lại thấy trí nhớ mình tốt hơn ấy, dạo này học thuộc lòng đọc sách giáo khoa còn nhanh hơn trước kia một chút."
Bác sĩ cười: "Vậy thì chắc không có gì rồi. . . Con có lẽ là quá gắng sức quá, áp lực lớn. Áp lực tâm lý gây ra mất ngủ thôi."
"Hay là cho cháu uống thuốc an thần một chút nhé bác sĩ?" Dương Hiểu Nghệ hỏi.
"Thuốc ngủ không được uống bừa đâu!" Bác sĩ cực kỳ nghiêm túc lắc đầu: "Các vị về phải khơi thông tâm lý cho cháu, không được tạo áp lực cho cháu quá. Chỗ tôi, năm nào trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cũng gặp mấy bệnh nhân tầm tuổi này, đều là quá căng thẳng, áp lực quá lớn, dẫn đến cơ thể sinh ra bệnh vặt.
Học tập rất quan trọng, nhưng cũng không được tạo áp lực quá nhiều cho con."
"Vâng vâng vâng!" Dương Hiểu Nghệ liên tục gật đầu.
"Về uống thuốc hạ sốt trước đã, không còn sốt nữa thì cứ nghỉ ngơi hai ngày. Thư giãn tâm trạng nhé." Bác sĩ nhanh chóng viết lời dặn và đơn thuốc.
Trên đường về nhà, Dương Hiểu Nghệ và lão Tôn hai người như bao bậc phụ huynh trên đời, không kìm được mà oán trách nhau vài câu, đại ý đều là cảm thấy gây áp lực quá lớn cho con gái.
Rồi sau đó, cũng coi Tôn Khả Khả như bảo bối, lão Tôn chăm sóc con gái trở về phòng ăn thuốc hạ sốt, nằm xuống.
Dương Hiểu Nghệ thì chạy vào phòng bếp, rửa rau thái thịt, trước làm một ít cháo thịt nạc.
Mặc kệ con gái có ăn được hay không, cứ làm sẵn đã!
May mắn là, Tôn Khả Khả uống thuốc hạ sốt chưa đầy nửa tiếng, nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống.
Chỉ là người còn mềm oặt, không còn chút sức lực, nằm trên giường không muốn nhúc nhích, chỉ là vẫn chưa buồn ngủ.
Trong lúc lão Tôn và vợ đang bận rộn trong phòng bếp, Tôn Khả Khả cầm điện thoại di động lên, gửi cho Trần cún con một tin nhắn ngắn.
"Ta bị sốt rồi."
Không đến một tiếng đồng hồ, Trần Nặc đã đến Tôn gia, trong tay mang theo một túi nilon từ siêu thị.
Lão Tôn có chút bất ngờ khi thấy Trần Nặc đến muộn như vậy, nhưng biết là do con gái nhắn tin cho cậu, trong lòng vẫn thấy vui vì cậu biết thương người.
Chờ Trần Nặc lấy đồ trong túi ra, ông càng hài lòng hơn.
Một túi chà bông Đài Loan cực kỳ phổ biến vào thời này, khác với cách làm chà bông mềm của nội địa, loại này hơi xốp giòn, lại thêm một ít hạt vừng.
Bình thường Tôn Khả Khả rất thích ăn.
Còn có một túi gạo kê, và một chút sữa bò.
Thậm chí còn có một con gà tam hoàng đã được làm sạch.
"Đã trễ thế này rồi, cháu mua những thứ này ở đâu?" Lão Tôn hơi nghi hoặc.
Trần Nặc cười không nói, đưa đồ cho lão Tôn, sau đó vào nhà thăm Tôn Khả Khả.
Tôn Khả Khả nằm trên giường, tay cầm một quyển sách, nhưng nhìn ra được là cô không đọc vào, chỉ ngẩn người ra đó.
Thấy Trần Nặc vào, cô bé liền bất ngờ ném sách sang một bên, dang hai tay về phía Trần Nặc.
"Ôm một cái!"
Trần Nặc cười, quay người khép hờ cửa phòng ngủ lại, đi đến bên giường ngồi xuống, ôm Tôn Khả Khả vào lòng.
Con gái vốn thích nhõng nhẽo, nay lại đang ốm mệt, càng muốn được dỗ dành.
Trần Nặc ôm Tôn Khả Khả một lúc, sau đó kéo một cái gối kê sau lưng cô, đỡ cô dựa vào cho thoải mái hơn.
Rồi cậu cầm quyển sách trên giường ném sang một bên.
"Ốm rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe, đừng đọc sách."
"...Ta chán quá mà, nằm khó chịu quá, lại không ngủ được."
Trần Nặc hơi xót xa nhéo má Tôn Khả Khả, đúng là gầy đi một ít!
"Ngươi, đừng làm loạn." Tôn Khả Khả giọng cực kỳ yếu ớt, mặt cũng đỏ lên: "Bố mẹ ta ở ngoài đấy."
"Ừm, bố mẹ ngươi không ở đây, liền có thể làm loạn, là ý này sao?"
Tôn Khả Khả cắn môi, nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc cười tủm tỉm, đưa tay sờ trán Tôn Khả Khả.
"Ta hết sốt rồi. Ừ, đến bệnh viện khám rồi, kiểm tra cũng làm, bác sĩ cũng xem qua rồi, không sao hết." Tôn Khả Khả nhẹ nhàng nói: "Chỉ là gần đây học mệt quá."
Trần Nặc không nói gì, mà lặng lẽ dùng một chút tinh thần lực dò xét, lát sau, yên tâm, gật đầu nhẹ: "Ừ, ngươi đừng tạo áp lực cho mình quá lớn, dù không thi đỗ đại học, ta cũng nuôi nổi ngươi mà."
"...Ai cần ngươi nuôi."
"Bố ngươi bảo dạo này ngươi ngủ không ngon, thế nào?"
Tôn Khả Khả do dự một chút, cũng có chút mờ mịt: "Ta cũng không biết tại sao nữa, chỉ là luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, áp lực rất lớn...Mà lại, ta luôn có chút sợ hãi."
"Sợ hãi?"
"Ừm, sợ hãi."
Trần Nặc thở dài, nắm tay cô bé, tỉ mỉ vuốt ve: "Chắc chắn có thể, sau này chúng ta cũng sẽ ở bên nhau, ngươi không cần sợ."
"Ta biết mà... Nhưng ta vẫn sợ." Tôn Khả Khả khẽ nói.
"Sợ gì vậy?"
Tôn Khả Khả ngẩng đầu lên, khoảng cách gần như thế, khi cô nhìn Trần Nặc, cậu dường như cảm thấy có những ngôi sao nhỏ trong mắt cô.
Sau đó, chỉ nghe thấy Tôn Khả Khả nhẹ nhàng nói: "Ta sợ sau này... Sau này sẽ thế nào, ta không sao nghĩ ra được.
Bố mẹ ta nhất định muốn ta thi đại học. Nhưng ta thi đậu rồi thì sao?
Sau này chúng ta không thể thường xuyên ở bên nhau nữa.
Mà lại, hiện tại ta lại biết nhiều chuyện về ngươi như vậy, ngươi vốn dĩ đã rất rất xa ta rồi...
Trần Nặc, bây giờ chúng ta vẫn còn học chung trường chung lớp đấy, mà ta đã không thể thường xuyên gặp ngươi rồi.
Có khi, ngươi làm gì, ngươi đi đâu, ta cũng không biết.
Có khi, mấy ngày liền không liên lạc được với ngươi.
Đây là bây giờ còn vậy.
Sau này, ta lên đại học, chúng ta đều không ở cùng một chỗ nữa.
Liệu có phải, khoảng cách giữa chúng ta sẽ ngày càng xa không?
Xa, từ từ, có thể sẽ tan mất..."
Nói đến đây, Tôn Khả Khả bỗng nói: "Hay là, ta nói với bố, ta không thi đại học được không? Ta vừa tốt nghiệp, liền ở bên cạnh ngươi, ngươi làm gì, ta liền giúp ngươi làm cái đó, ngươi kinh doanh, ta cũng đi giúp ngươi được không?"
"Bố ngươi sẽ cầm dao chém ta đấy." Trần Nặc cười.
"Haiz!" Tôn Khả Khả thật ra cũng biết những lời mình nói không thực tế, vẻ mặt u sầu nói: "Vậy phải làm sao đây..."
Trần Nặc cúi đầu nhìn cô bé, nhìn chiếc cằm gầy gò của cô, đôi môi khô khốc, và cả sự dịu dàng không hề giấu giếm trong mắt cô.
Cậu hiểu rõ, cô gái Tôn Khả Khả này, một cô gái bình thường như bao cô gái khác, đã hoàn toàn đặt cả tấm lòng, không chút giữ lại vào cậu.
"Hay là... Ta cùng ngươi lên đại học nhé."
"...Hả?"
"Có nên vào xem không?" Lão Tôn đứng ở cửa bếp, nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ của con gái một lát, quay đầu nói với Dương Hiểu Nghệ.
"Nhìn gì chứ? Cứ để hai đứa nó trò chuyện sao nào, chúng ta đều ở nhà, bọn nhỏ còn làm ra được chuyện gì khác người nữa chứ?" Dương Hiểu Nghệ giờ phút này lại tỏ ra thoải mái.
"... "Lão Tôn nhìn sự thay đổi thái độ của vợ, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Dương Hiểu Nghệ có thái độ trước sau thay đổi với Trần Nặc, lão Tôn đương nhiên hiểu là vì sao.
Thái độ thay đổi đương nhiên là tốt.
Nhưng nguyên nhân thay đổi... Lão Tôn ít nhiều không tán đồng.
Nhưng ông cũng không tiện nói gì.
Dù sao cũng là tấm lòng của người cha, dù có công nhận Trần Nặc, nhưng tận mắt thấy thằng nhãi này ở lì trong phòng riêng của con gái, trong lòng vẫn luôn có chút tức tối!
"Không được, ta vào xem chút."
Lão Tôn vừa định đi, bị Dương Hiểu Nghệ kéo lại.
"Sao thế?"
"Sao thế? !" Dương Hiểu Nghệ như cười mà không phải cười: "Lúc ta bị bệnh, ông ở bên giường ân cần hỏi han, muốn nói vài lời thể mình nếu như lúc đó, bố mẹ ta đứng cạnh ông nhìn chằm chằm, ông khó chịu không?"
"... "
Dương Hiểu Nghệ cười kéo lão Tôn trở lại phòng bếp, khe khẽ thở dài.
Tính khí lão Tôn, Dương Hiểu Nghệ quá quen rồi.
Sau này a, ngày Tôn Khả Khả xuất giá, lão Tôn chắc sẽ khóc thành chó mất.
"Ngươi, cùng ta thi đại học?" Tôn Khả Khả đầu tiên là ngạc nhiên vui vẻ: "Thật sao?"
Nhưng sau đó, Tôn Khả Khả lắc đầu thở dài: "Ngươi lại trêu ta đấy thôi. Ngươi bình thường đến lớp còn không đi, sao mà thi được."
"Vậy ngươi đừng lo, đến lúc đó ta cùng ngươi thi đại học, ngươi đăng ký nguyện vọng, ngươi chọn trường nào, ta sẽ chọn trường đó! Đảm bảo cùng ngươi vào!"
Trần Nặc đã nói ra những lời này, cũng đã thả lỏng tâm tư.
Đã là nỗi lo trong lòng cô bé nhiều như vậy, thì cùng cô trải qua bốn năm đại học, đi thì đi thôi.
Dù sao...
Trốn học ở đâu mà không là trốn.
Còn về chuyện có thi đậu hay không...
Đùa gì thế!
Hack trong tay, đừng nói là thi đậu, cho ngươi thi Trạng Nguyên cũng được đấy chứ?
Nghĩ lại thì, loại chuyện này quá thất đức, dùng hack chiếm danh hiệu Trạng Nguyên của người khác, quá kiêu căng không tốt.
Mà đúng rồi, năm 2002 JS thi đại học viết văn đề tài gì nhỉ?
Dưới sự hầu hạ của Trần Nặc, Tôn Khả Khả uống một bát cháo thịt nạc do mẹ nấu, ăn một ít chà bông Trần Nặc mang đến, sau đó lại nằm nghỉ trên giường.
Trần Nặc thì ở trong phòng trò chuyện với cô bé.
Không thể đọc sách, trong phòng lại không có TV cũng không cho xem.
"Vậy ngươi dỗ ta ngủ đi."
Lúc Tôn Khả Khả ốm, dường như cô quên hết cả xấu hổ, không chút e dè mà nhõng nhẽo với Trần Nặc.
"Dỗ thế nào?"
"... Ngươi kể chuyện cho ta nghe đi."
Kể chuyện? Cái này ta am hiểu mà!
Nói đi, muốn nghe cái gì? Vô hạn lưu, làm ruộng lưu, từ hôn lưu, hệ thống lưu, điểm danh lưu? Hay là group chat?
Tiểu phẩm tay khuỷu, hay là Hoàng thúc báo, vài phút đều có đủ cả cho ngươi.
Không được, tắm bốn bước ngược dòng, hỏi ngươi có sợ không.
Chỉ sợ ngươi nghe càng không ngủ được đấy.
Được thôi, thật ra Trần Nặc không biết kể.
Cậu tên Trần Nặc, không phải Trần mặt nhỏ kiêm cứu thế chủ và tác giả truyện mạng.
Bất đắc dĩ vò đầu, dưới ánh mắt nhõng nhẽo của bạn gái, Trần Nặc kiên trì bắt đầu.
Trước đỡ bạn gái nằm xuống, kéo tấm chăn phủ kín cho cô.
Rồi cậu hắng giọng...
"Mùa đông sắp đến rồi!..."
Kể đến đoạn Lão Stark chia mấy chú sói con cho bọn trẻ, Trần Nặc thấy Tôn Khả Khả đã nhắm mắt.
Chờ kể đến chuyện hoàng hậu vụng trộm yêu đương trong lâu đài ở phương Bắc bị bọn trẻ nhà Stark phát hiện...
Trần Nặc ngừng kể chuyện, liếc mắt nhìn Tôn Khả Khả đã nhắm mắt, trông như đã ngủ rồi.
Cậu vừa định đứng dậy rời đi...
"Đồ lưu manh."
"Hả?" Trần Nặc quay đầu lại.
Trên giường Tôn Khả Khả, mở to mắt, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ: "Cái gì hoàng hậu yêu đương vụng trộm chứ... Ngươi dỗ ta ngủ, lại kể chuyện này?"
"... "Trần Nặc cười gian.
Chậm rãi tiến tới, hôn lên trán bạn gái một cái.
"Trần Nặc..."
"Ừm."
"Ngươi thật, thật sự sẽ giúp ta lên đại học sao?"
Trần Nặc nhìn Tôn Khả Khả một chút, nhẹ nhàng nói: "Thật!"
Nàng yên tâm, nhắm mắt lại.
Lần này là thật sự yên tâm ngủ thiếp đi.
【Đang trong giai đoạn gấp đôi phiếu tháng, mọi người hỗ trợ bình chọn Bang bang bang.
Bang bang bang.
Bang bang bang!】
Bạn cần đăng nhập để bình luận