Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 287: 【 một đoạn ký ức 】

Chương 287: 【Một đoạn ký ức】 Núi Ngưu Thủ.
Bỏ đường hầm đi thì khoảng cách đến hồ Ngâm Long không quá xa, chỉ cách một ngọn núi và sườn dốc, nếu nhìn từ trên cao xuống, trông như một điều kỳ diệu khó tả, đường hầm và hồ Ngâm Long ở vị trí xa xa đối diện, tạo thành một hình tựa “Thái Cực”.
Trần Nặc đương nhiên rất quen thuộc nơi này.
Tinh Không Nữ Hoàng lần đầu giao chiến với vợ chồng tay lão Quách xe tăng. Lại đến Trần Diêm La cùng vợ chồng Lộc Tế Tế đại chiến với Vu sư.
Rồi sau đó, khi Lộc Tế Tế khôi phục ký ức, nơi đây đã từng bị nàng tàn phá bởi những trận chiến với Trần Nặc.
Nơi này cách khu dân cư rất xa, ngược lại là nơi mà Trần Nặc có thể coi là “nơi an toàn”.
Hơn mười năm sau, nơi này sẽ được quy hoạch thành khu du lịch, xây dựng hoành tráng, còn trùng tu lại chùa miếu, làng du lịch các kiểu.
Nhưng vào năm 2001, nơi này vẫn còn là một nơi vắng vẻ ít người lui tới.
Khi Trần Nặc lên núi, sau khi đi vòng quanh con đường trên núi, nhận thấy xung quanh không còn bóng người, liền ẩn mình vào trong rừng, nhanh chóng tiến lên.
Sau khi lên núi, Trần Nặc hơi suy nghĩ một chút, rồi chọn địa điểm là hồ Ngâm Long.
Đường hầm ở phía bên kia sườn núi cũng hoang vắng, nhưng dạo gần đây hình như có tin chính phủ đang muốn ra tay cải tạo khu mỏ khoáng.
Bây giờ là buổi sáng, nếu như gặp phải người đi tuần hoặc công nhân thi công ở khu mỏ khoáng, sẽ không tiện chút nào.
Hồ Ngâm Long ở phía bên kia sườn núi, ngược lại thích hợp hơn.
Hồ Ngâm Long hiện giờ vẫn là một cái hồ hoang dã chính hiệu, nằm tách biệt khỏi chốn phồn hoa, tọa lạc trong núi, chưa bị khai phá, ít ai lai vãng.
Khi Trần Nặc từ rừng cây đi đến bên hồ, việc đầu tiên là dùng tinh thần lực thăm dò tứ phía một lượt, xác nhận xung quanh không có ai.
Nghĩ một lát, Trần Nặc nhảy lên mặt hồ, sau đó không tiếng động, lao mình xuống hồ nước.
Dưới mặt nước, một cái kén niệm lực tạo thành không gian không có nước, Trần Nặc từ từ lặn xuống đáy hồ.
Đáy hồ bùn cát mềm mại, Trần Nặc chọn một tảng đá có vẻ bằng phẳng, tiến đến ngồi xuống.
Sau khi kén niệm lực đã hoàn chỉnh, Trần Nặc ngồi xếp bằng trên tảng đá, nhẹ nhàng xoa tay, lấy hộp gỗ trong ngực ra, đặt lên đùi rồi từ từ mở nó.
Giờ phút này đang ở đáy hồ, nếu như giống lúc ở nhà, lỡ có làm ra mấy thứ như kiếm khí bộc phát tứ tung, có nước hồ làm giảm xóc cũng không dễ lộ ra bên ngoài.
Lấy thanh kiếm sắt gỉ sét ra, một tay Trần Nặc nắm chuôi kiếm, tay kia duỗi ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưỡi kiếm đầy vết gỉ.
Thử nghiệm một tia một tia tinh thần lực rót vào...
“Vút” một tiếng, Trần Nặc lập tức cảm thấy sâu trong đầu óc không gian ý thức rung động, ngay tức khắc, một đoàn ý thức và hình ảnh mơ hồ, tràn ngập trước mắt...
· Trời đất đổi màu, bầu trời nhuốm máu!
Không biết là ánh chiều tà hay do một lực lượng nào đó, mà giữa trời đất dường như nhuốm một màu đỏ nhàn nhạt.
Ngước mắt nhìn trời, không thấy mặt trời. Cúi đầu xuống nhìn, một màu đỏ sẫm!
Giữa không trung dường như có mấy bóng người đang di chuyển qua lại rất nhanh, một loại sức mạnh nào đó đang lan tràn giữa trời đất!
Một đoàn ánh sáng bạc chói mắt, vang lên một tiếng rơi ầm xuống giữa bầu trời màu đỏ, rồi rơi vào lòng đất...
Trần Nặc mở to hai mắt, liền nhìn thấy giữa không trung bên cạnh, một nam tử mặc áo da, thân hình thon dài, vẻ mặt lo lắng hét lớn với mình:
“Vân Hà! Lui! !” Mặt người này toàn là vết máu, áo da rách tươm, nửa người đã đầy vết thương.
Trần Nặc giật mình, sau đó lại “thấy” cơ thể mình không lùi mà tiến tới!
Nhìn xuống, đã thấy trong tay mình đang nắm một thanh đoản kiếm dài một thước, rồi giơ cao lên, một luồng khí sắc bén ngưng tụ nhanh chóng trong mũi kiếm!
“Không thể lùi! Nếu như bây giờ mà lùi! Chúng ta sẽ chết ở đây mất! !” “Oanh!” Trần Nặc thấy “mình” tiến vào trong đám mây đỏ, mũi kiếm chém rách mọi chướng ngại, phá tan từng mảng từng mảng hỗn độn đỏ, nhưng xung quanh mây huyết ngày càng dày đặc ngưng tụ lại.
Sức mạnh tỏa ra từ mũi kiếm dần càng lúc càng trở nên vướng víu.
Bỗng, “mình” giơ tay trái vỗ mạnh vào ngực!
Trần Nặc liền cảm giác thân thể rung lên, hé miệng, một ngụm máu liền phun lên thanh đoản kiếm.
“Vút” một tiếng, mũi kiếm đột nhiên rung lên.
“Đi!” Đoản kiếm rời tay, lao vun vút xuyên qua Hồng Vân, kiếm khí bộc phát, diệt sạch đám mây đỏ xung quanh!
Từ xa vọng lại một tiếng gầm nhẹ: “Vân Hà đang liều mạng! Cùng nhau lên, hôm nay dù có chết ở đây, cũng không được để nó tỉnh lại! !” Người mặc áo da thân đầy thương tích hét lớn một tiếng: “Cho ta chút thời gian! Vân Hà! !” Trần Nặc, hay chính xác hơn là “Vân Hà” trong đoạn ký ức này, bỗng thét lớn: “Baroque! Chúng ta cần ngươi! !” “Oanh!” Dưới mặt đất, trong cái khe sâu bị va nát đáng sợ, một ánh sáng bạc yếu ớt bỗng vụt sáng.
Một bóng người lại bay lên trời.
Người này vóc dáng vạm vỡ, khoác bộ giáp kỵ sĩ kiểu cổ, mũ giáp trên đầu đã bị hư hại, một mái tóc nâu ngắn lún phún râu. Nhưng trên mặt lại có một vết sẹo rất sâu, kéo dài từ giữa lông mày trái đến khóe miệng phải, tựa như một nhát cắt nghiêng chia đôi khuôn mặt.
“Baroque!” Vân Hà hét lớn.
Người mặc áo giáp bay lên không trung, vừa ho ra máu vừa nói nhanh: “Các ngươi còn tuyệt chiêu nào thì nhanh dùng đi! Để ta câu giờ!” Nói rồi, hét lớn một tiếng: “Thánh quang! ! ! !” Toàn thân bừng lên ánh bạc, lao vào Hồng Vân...
Hồng Vân bị ánh bạc đánh vào, tựa như hỗn độn bị xẻ làm đôi, thân hình vạm vỡ của Baroque bị nuốt chửng vào trong, mơ hồ nghe được những tiếng quát tháo, lại thấy những vệt ánh bạc lóe lên trong đám mây...
Vân Hà hít một hơi thật sâu, trực tiếp dùng ngón tay miết mạnh trên mũi kiếm, ngón tay lập tức bị cắt ra, máu tươi chảy xuống, nhỏ từng giọt trên mũi kiếm...
Khí thế trên người Vân Hà nhanh chóng yếu đi, nhưng thanh kiếm trong tay lại như tích tụ một sức mạnh to lớn nhanh chóng!
Từ xa, nam tử mặc áo da, thở hổn hển liên tục, ánh mắt thoáng qua một tia hung tợn và kiên quyết, bất ngờ duỗi hai ngón tay, ấn mạnh vào hai mắt!
Một tiếng kêu thảm thiết, hai mắt rỉ máu, rồi người đó nhanh chóng ngã xuống đất.
Nền cát sỏi bỗng chốc như biến thành một biển máu.
Sau khi người này ngã xuống đất, hai mắt bê bết máu, nhanh chóng quỳ một chân xuống, hai tay chắp phía sau lưng, rồi lăng không bắt lấy một cây cung dài ngũ sắc!
Giữa không trung, dường như đám mây cảm nhận được một loại sức mạnh nào đó, bất chợt một mảng Hồng Vân rít gào lao xuống, hướng về phía Vân Hà và người mặc áo da...
Trong mây, Baroque thân mình rực ánh bạc hét lớn một tiếng, đột nhiên bay vụt ra, chắn trên không trung, thân thể bộc phát ánh bạc, ngăn mảng Hồng Vân lao đến!
Hồng Vân điên cuồng thôn phệ ánh bạc, Baroque đau đớn hét thảm, lại đồng thời hét lớn: “Nhanh! Ta không trụ nổi nữa rồi! !” “Vân Hà, ta đánh lạc hướng nó! Ngươi chém nó đi!” Nam tử mặc áo da dang cung ra, giữ tư thế quỳ một chân trên đất, ngẩng mặt, nhắm mắt, khuôn mặt đẫm máu đối diện bầu trời: “Nhớ kỹ, ta chỉ bắn được một mũi tên này thôi, chúng ta… Chỉ có một cơ hội này!” Vân Hà giọng trầm thấp: “Tương tự… một kiếm của ta, cũng chỉ có một lần!” Nam tử mang cung trên mặt lộ vẻ một nụ cười tuyệt vọng, đột nhiên nhẹ giọng nói một câu: “Vân Hà tiên sinh, được cùng ngươi kề vai chiến đấu, cảm thấy vinh hạnh!” Vân Hà cười phá lên, chỉ là miệng không ngừng trào máu tươi ra, quát lớn: “Kiro tiên sinh! Hẹn gặp lại kiếp sau!” Ba vệt sáng, đồng thời chiếu rọi trời đất, như ba lưỡi dao găm vào trong đám mây hỗn độn kia...
· “Hô! ! !” Trần Nặc đột nhiên mở mắt!
Vẻ mặt biến đổi từ kinh ngạc, phẫn nộ, bi thương, cuối cùng dần dần bình tĩnh lại...
Ký ức vừa rồi rõ ràng, theo thị giác nhìn thấy, hiển nhiên là ký ức của vị “Vân Hà” kia.
Mà vị “Vân Hà” này hẳn là “Tổ sư” của Thanh Vân Môn.
Vậy… đây là năm 1655, khi tổ chức Noah phương chu tập hợp ba cường giả chủ chốt, cùng nhau tiêu diệt một mẫu thể, đây là ký ức quá trình chiến đấu lúc đó.
Mà… Nhìn vào kết quả, sau khi trận chiến đó… Trong trí nhớ vừa thấy, ba người kia.
Vị cường giả ánh bạc mặc giáp "Baroque" cùng nam tử mang cung "Kiro".
Và vị tổ sư Thanh Vân Môn “Vân Hà” này.
Ba vị cường giả này, cuối cùng đều bỏ mạng.
Chỉ có điều, Baroque và Kiro đã chết trên chiến trường, còn Vân Hà bị trọng thương trở về Hoa Hạ, rồi không lâu sau cũng qua đời vì vết thương quá nặng.
Trần Nặc cảm khái trong lòng, chợt trong đầu khẽ động, nhẹ nhàng buông ngón tay, thanh kiếm gỉ sét trong tay liền lơ lửng trước mặt Trần Nặc.
Trong không gian ý thức, cái "cây sát niệm" dường như cũng bị dẫn động, một tia cộng hưởng mãnh liệt khiến Trần Nặc đột nhiên sinh ra một cảm ứng kỳ lạ.
Ngón tay nhẹ nhàng vung lên...
Từ bên trong cây sát niệm, một luồng sức mạnh liền theo ngón tay du đãng mà ra, rót vào chuôi đoản kiếm loang lổ vết rỉ kia.
Vết rỉ đột nhiên vỡ vụn gần hết, hình dạng lưỡi kiếm vốn có dần dần hiện ra!
Trần Nặc đột nhiên trợn mắt!
Trong lòng sát ý mãnh liệt tung hoành, tựa như trong khoảnh khắc cả người rơi vào dục vọng giết chóc điên cuồng!
Vèo một tiếng, đoản kiếm bay ra ngoài...
Mặt nước hồ Ngâm Long vốn tĩnh lặng, bất thình lình sóng nước rẽ ra chỉnh tề!
Một đạo hàn quang từ dưới mặt nước xông lên!
Sau đó một bóng người từ mặt nước xông lên, đứng giữa không trung.
Mặt nước đã bị chia thành hai, đáy hồ bên dưới, một đường vết rách thẳng tắp, rõ ràng rơi vào trong mắt Trần Nặc!
Một kiếm này sát khí ngoại phóng, gần như xẻ đáy hồ Ngâm Long thành một đường rách dài vài trăm mét!
Trần Nặc rơi xuống mặt đất, đoản kiếm đã được hắn thu vào trong tay áo, sau đó trong không gian ý thức, "cây sát niệm" ngọ nguậy muốn động nhanh chóng bị lực lượng "cây vận rủi" bên cạnh cưỡng ép đàn áp trở về, khôi phục lại bình tĩnh.
Trần Nặc ổn định lại hô hấp, cảm giác sát niệm tràn ngập trong lòng dần dần rút đi.
"Ngược lại là một năng lực mới...
Bất quá, tác dụng phụ quá lớn."
Bến cảng.
Một người phụ nữ mang dáng vẻ Latin rõ rệt, đang đứng cạnh một chiếc xe việt dã, tay cầm bản đồ xem xét tỉ mỉ.
Một nam hài trẻ tuổi chậm rãi đi tới trước mặt, trước tiên là vòng quanh xe đi một vòng.
Tình trạng xe này không tệ, tuy nhìn có chút cũ, nhưng còn dùng được, nhiều chỗ đã được cải tiến, đặc biệt giá hành lý trên nóc xe tuy có chút mài mòn, nhưng nhiều chỗ đã được gia cố thêm.
Rõ ràng chủ xe là một người yêu thích du lịch thường xuyên bôn ba bên ngoài.
"Chào ngươi."
Nam hài đứng trước mặt người phụ nữ này, khẽ mỉm cười mở miệng.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn nam hài, đánh giá một lượt, thấy quần áo đối phương rách rưới, tóc tai bẩn thỉu, quan trọng nhất là đôi giày dưới chân cũng đã rách tả tơi, mắt cá chân lấm lem vết bẩn, hơn nữa còn không đi tất.
"Thật xin lỗi cậu bé, trên người ta không có tiền mặt." Người phụ nữ hiển nhiên xem nam hài là ăn mày.
"Ta không thiếu tiền, ta muốn hỏi một chút, xin hỏi ngươi muốn đi vào đất liền sao?" Nam hài mỉm cười.
Người phụ nữ bất ngờ nhìn nam hài một lần nữa.
Đứa bé này nhìn bẩn thỉu, nhưng nụ cười lại vô cùng ung dung.
Đặc biệt là đôi mắt, dường như rất có thần thái "... Sao?" Người phụ nữ không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại: "Ngươi là... Muốn đi nhờ xe?"
"Đúng vậy, ta muốn đi Buenos Aires." Nam hài cười cười.
"Một mình ngươi sao? Ý ta là, bên cạnh ngươi không có người lớn đi cùng?"
"Ta là một kẻ lang thang." Nam hài thản nhiên trả lời: "Một mình."
Người phụ nữ có chút do dự.
Lâu ngày đi du lịch bên ngoài, nàng cũng không phải không có lòng cảnh giác, sẽ không mạo muội để người lạ đi nhờ xe.
Cho dù đối phương là một đứa trẻ nhìn có vẻ không nguy hiểm.
Ai biết có phải là băng nhóm nào đó, dùng trẻ con để lừa người, giảm lòng cảnh giác, sau đó có đồng bọn theo sau?
Nhưng trong lòng người phụ nữ lại bản năng cảm thấy, tiểu nam hài bẩn thỉu trước mặt này, trên người có một khí chất kỳ lạ, dường như không giống loại trộm cắp móc túi nàng thường thấy khi đi du lịch, hay là công cụ mà các băng nhóm nuôi lớn...
Ánh mắt của hắn quá mức thản nhiên và bình tĩnh.
Do dự một lát, người phụ nữ thở dài, thu lại bản đồ: "Được thôi, ta có thể chở ngươi một đoạn, tuy ta không có ý định đi Buenos Aires, nhưng... Có thể đưa ngươi một đoạn."
"Vậy, ta cần phải trả thù lao không?"
Nam hài cười, sờ trong túi, lấy ra mấy tờ tiền giấy nhàu nát mệnh giá nhỏ.
Người phụ nữ liếc qua, lắc đầu nói: "Không cần, dù sao chỗ ngồi cũng trống, lên xe đi. Ngươi có thể ngồi ở ghế phụ."
Nam hài mỉm cười cúi chào, vòng sang phía bên kia xe, kéo cửa ra nhảy lên ghế phụ của chiếc xe việt dã.
Người phụ nữ cũng mở cửa lên xe.
Thật ra ngay bên trong cửa xe phía nàng, đặt một khẩu súng lục. Loại đạn đã lên nòng.
"Nói trước, ta hảo tâm cho ngươi đi nhờ, ngươi đừng có gây phiền phức cho ta."
Người phụ nữ cố ý sờ súng, rồi kéo áo khoác ngoài ra, cắm vào bao súng đeo bên hông, chậm rãi nói: "Ta từng ở trong quân đội mấy năm."
"Đương nhiên, ta chỉ muốn đi nhờ xe thôi, thưa cô." Nam hài ngồi vững trên ghế phụ, còn chủ động đưa túi giấy đang ôm trong tay về phía trước: "Ăn một miếng không? Bánh quy yến mạch, lúc nãy ta mua ở một cửa hàng ngoài cảng, vị rất ngon."
"Cái tên Rod mở cửa hàng sao? Bánh ngọt nhà hắn đúng là rất ngon, tên đó cưới được một cô vợ không tệ, tay nghề rất cao."
Tuy miệng khen ngợi, nhưng người phụ nữ cũng không đưa tay lấy bánh quy, mà trực tiếp nổ máy xe, chậm rãi rời khỏi cảng.
Ô tô rẽ lên đường cái, một đường chạy về hướng đất liền.
Khoảng hơn mười phút sau, người phụ nữ xác định không có xe khả nghi nào theo dõi, trong lòng dần yên tâm.
Có thể xác định không phải băng nhóm lừa đảo.
Khi đã giảm cảnh giác, nàng ngược lại rất hòa nhã nói chuyện phiếm với nam hài.
"Ngươi còn nhỏ như vậy, sao một mình lang thang bên ngoài?"
"Thế giới này rất thú vị, đi khắp nơi ngắm nhìn cũng rất tuyệt, ngươi không thấy vậy sao?"
"Nhưng tuổi của ngươi còn quá nhỏ." Người phụ nữ cười ha ha một tiếng: "Ngươi nhìn qua chỉ nhỏ hơn con gái của ta vài tuổi thôi."
Nam hài mỉm cười.
"Ngươi đến cảng làm gì? Ngắm biển à?"
"Không, lúc đầu ta muốn qua bờ bên kia nhìn xem."
Người phụ nữ sững sờ, không nhịn được quay đầu nhìn nam hài: "Ngươi là... Muốn đi Nam Cực? !"
"Đúng vậy."
"Trời ạ!" Người phụ nữ thở dài: "Ngươi đúng là gan lớn! Với kiểu này căn bản ngươi không đi được! Ngươi không có đồ dùng chống lạnh, không có lương thực... Thôi được rồi, ngươi cái gì cũng không có!
Ngươi định đi Nam Cực kiểu gì? Chỉ mang theo túi bánh quy nhỏ này thôi sao?
Nghe ta này, con à, thế giới rất kỳ diệu, nhưng trước khi đi khắp nơi phải chuẩn bị sẵn sàng, phải học nhiều kiến thức! Nếu không có thể mất mạng như chơi."
"Bây giờ ta đã bỏ ý định rồi." Nam hài ôn hòa nói.
"Ngươi đến Buenos Aires làm gì? Có người thân ở đó sao?"
"Ừm... Ta muốn đi xem, tìm cách rời khỏi Nam Mỹ, có lẽ đi lang thang các châu lục khác."
"Đúng là những ý tưởng viển vông." Người phụ nữ cười khổ lắc đầu: "Ngươi có chứng minh thân phận không? Hộ chiếu đâu? Tiền đâu? Lộ phí đâu?"
"... Luôn có cách thôi." Nụ cười nam hài vẫn ôn hòa, chợt nhìn thấy một mặt dây chuyền nhỏ treo trên gương.
Phía trên lại còn được khảm một tấm hình.
Trong ảnh, một bé gái trẻ măng đang tươi cười.
"Đây là... con gái của ngươi?" Nam hài đưa tay đỡ mặt dây chuyền.
"Đúng vậy, con gái của ta, chắc là lớn hơn ngươi một chút." Người phụ nữ lái xe, thuận miệng nói: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Có đến mười hai tuổi chưa?"
Nam hài cười cười, tùy tiện nói: "Chắc cũng gần vậy."
"Tên của ngươi là gì?"
"... Ừm... Tây Đức." Nam hài trả lời.
Người phụ nữ khẽ gật đầu, tiện tay chỉ mũi mình: "Sophia."
Đây là một cái tên rất thường gặp của người Latin.
Nam hài khẽ gật đầu: "Được rồi, Sophia, rất hân hạnh được biết cô, cũng rất cảm ơn cô đã cho tôi đi nhờ xe."
"Không có gì, nhóc Tây Đức. Mà nói, tên Tây Đức của nhóc... Là SEED, có nghĩa là hạt giống sao?"
"Đúng vậy." Hạt giống nhìn lướt qua tấm ảnh trên mặt dây chuyền: "Con gái cô thật đáng yêu, bé tên gì?"
"Bé tên Fox." Sophia nhắc đến con gái, ánh mắt cũng dịu đi một chút, lộ ra vẻ ngọt ngào: "Nó là một con cáo nhỏ thông minh đấy."
Fox?
Cáo nhỏ?
Hạt giống thờ ơ nhếch mép.
Sau đó, bỗng nhiên nụ cười trên mặt hắn tắt, nhíu mày nhìn con đường phía trước.
Đột nhiên, ngay sau khúc cua con đường phía trước, có một chiếc xe dừng giữa đường, động cơ đã tắt, bên đường còn có một người phụ nữ đang ra sức vẫy tay về phía bên này, ra hiệu dừng xe.
"Sophia... Đừng dừng xe."
"Hả?" Sophia theo bản năng hỏi một câu, nhưng đã theo bản năng, đạp chân phanh...
Người phụ nữ bên đường cuống cuồng chạy tới, đứng trước xe lớn tiếng nói: "Làm ơn giúp cho, xe của chúng tôi không khởi động được, chắc là bình điện có vấn đề..."
Sophia nhìn người phụ nữ trước xe, từ trong cửa sổ xe thò đầu ra, vừa định nói gì đó...
Cạch!
Một tiếng động nhẹ, Sophia lập tức ý thức được không ổn!
Một họng súng đen ngòm đã kê trên đầu nàng.
Ngay sau đầu nàng, một người đàn ông tay cầm súng, cười lạnh nói: "Được rồi, bây giờ đừng lộn xộn! Mở cửa xe nhẹ nhàng ra, bước xuống!
Động tác từ tốn chút! Con điếm!"
Mặt Sophia cứng đờ.
Trên ghế phụ, hạt giống khẽ thở dài: "Ai..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận