Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 34: 【 lúc này là thật đã hiểu 】

Chương 34: 【Lúc này là thật đã hiểu】 Lão Tôn động tâm thì có động tâm, nhưng rốt cuộc vẫn còn lo lắng.
Trước đó, vụ ầm ĩ ở trường học kia đã khiến lão Tôn dè chừng với những người cho vay tiền.
Nhưng dù dè chừng thì dè chừng, chuyện thiếu tiền là quá rõ ràng. Nếu không thể giúp Dương Hiểu Nghệ lấp chỗ hổng, thì một khi đơn vị quyết toán, mấy chục vạn tiền thâm hụt sẽ biến thành tội danh tham ô công quỹ.
Lúc này, lo lắng cũng không có tác dụng.
Lão Tôn do dự mãi, cuối cùng vẫn không quyết định, bèn gọi điện thoại cho Lỗi ca, trong lòng nặng trĩu tâm sự, rồi đạp chiếc xe đạp mua với giá năm mươi đồng đi.
Trần Nặc nhìn lão Tôn rời đi, Lỗi ca đứng bên cạnh dè dặt nói: "Đại ca, anh thấy vừa rồi em diễn thế nào, có vấn đề gì không?"
Trần Nặc cười, nhìn gã: "Lỗi ca, em nghĩ rằng loại người như anh, sau này thế nào cũng phát tài."
Nói rồi, chỉ vào cửa nhỏ phía sau cửa hàng: "Vào trong nói chuyện."
Trần Nặc thuận tay xách hai chiếc ba lô mà ban nãy lúc đến đã vác trên vai, rồi dẫn đầu nhanh chân đi vào cửa nhỏ.
Phía trong là một hành lang dẫn đến hai ba gian phòng. Một gian dùng làm văn phòng để tính sổ sách thu xe hằng ngày. Một gian là chỗ Lỗi ca nghỉ ngơi, có một chiếc giường nhỏ và một cái TV.
Trần Nặc nhìn thoáng qua, liền đi thẳng vào gian phòng làm việc, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất sau bàn, chỉ vào Ngô Đại Lỗi đang do dự ở cửa: "Vào đây nói chuyện."
Lỗi ca: Được thôi, nhà này hình như là nhà của cậu vậy.
Mặt thì không dám tỏ ra chút gì, chỉ cười xuề xòa, còn vội vàng lấy một chiếc ghế từ phòng bên cạnh kê vào trước bàn, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Đại ca, anh cứ sai bảo."
Trần Nặc đặt luôn hai chiếc ba lô lên bàn, kéo khóa ra.
Từng cọc tiền mặt lộ ra.
Trong lòng Lỗi ca hơi thấp thỏm, run run nói: "Đại ca, em chỉ là dân chạy xe lậu, nhiều tiền thế này... buôn người g·i·ế·t người, em không dám làm đâu!"
"Không bảo cậu làm chuyện đó." Trần Nặc chậm rãi nói: "Người vừa đi lúc nãy là thầy Tôn. Tìm cách cho ông ấy vay tiền! Hai mươi vạn!"
Ngô Đại Lỗi mắt láo liên, tự cho là đã hiểu, vỗ đùi: "Em hiểu rồi! Anh muốn cắm sổ nhà ông ta?"
Gã không nhịn được liếc nhìn vị "ta" trước mặt, trông cũng chỉ mười bảy mười tám, thế mà lòng dạ thật ác!
Mới bé tý tuổi đầu mà đã học thói buôn bán gian xảo, gài bẫy cho vay nặng lãi, để chiếm đoạt nhà cửa của người ta?
Quá tàn nhẫn!
Trần Nặc thấy Ngô Đại Lỗi hiểu lầm, liền đứng dậy đập một cái vào đầu trọc của hắn: "Nghĩ cái gì đấy! Không thèm cắm nhà cửa! Chỉ là tìm cách cho ông ta vay tiền thôi!"
"Hả?" Lỗi ca có chút mờ mịt.
"Hợp đồng thì vẫn phải ký, không thì ông ta sợ là không tin. Nhưng điều khoản viết lỏng tay một chút, lãi suất viết thấp xuống, cứ tính theo lãi suất thấp nhất của ngành nghề là được. Còn ngày t·r·ả góp thì cứ t·r·ả theo giai đoạn, viết mười năm tám năm gì đó, tùy cậu." Trần Nặc vừa nghĩ vừa nói: "Tóm lại, điều khoản phải hấp dẫn, để ông ta bằng lòng vay tiền của cậu."
Ngô Đại Lỗi vẫn chưa hiểu: "Đại ca... Vay như thế này, lần đầu em nghe thấy đấy! Thế này là đi vay tiền hay là đi làm từ thiện vậy?"
Trần Nặc nhìn Ngô Đại Lỗi, chậm rãi nói: "Thế này nhé, vị thầy giáo này của ta đang gặp khó khăn, thiếu một khoản tiền mới có thể qua cửa. Nhưng ta lại không t·i·ệ·n đứng ra trực tiếp đưa tiền cho ông ấy..."
"À à à! !" Ngô Đại Lỗi lúc này mới hiểu ra: "Hiểu rồi! Anh nói sớm ra có phải hơn không! Anh mà nói thế, thì em đã hiểu rồi."
"Hiểu rồi à?"
"Hiểu rồi!"
"Thật sự hiểu rồi?"
"Thật sự hiểu rồi!"
Trần Nặc hài lòng gật đầu: "Tóm lại, tiền này là muốn cho ông ấy vay, hai mươi vạn. Nếu không cho vay được, thì ta tìm cậu tính sổ."
"Anh nói gì lạ vậy! Em đã bảo là ông ấy đang gặp khó khăn, mà chỗ em lại cho vay với lãi suất ưu đãi như thế thì làm sao mà không cho vay được chứ! Chuyện này em bao thầu!"
Ngô Đại Lỗi kéo ba lô ra xem tiền một chút: "Đại ca, số tiền này, không đúng, nhiều quá. Em thấy không chỉ có hai mươi vạn đâu."
"Chỗ này có ba mươi vạn." Trần Nặc thản nhiên nói: "Thừa ra mười vạn, trong đó sáu vạn coi như trả trước mấy ngày vừa rồi lấy từ chỗ cậu, với chiếc xe máy kia nữa. Phần còn lại thì coi như tiền t·h·u·ố·c men cho đám đàn em của cậu."
Ngô Đại Lỗi dè dặt từng chút: "Thế... thế cũng nhiều quá, tiền t·h·u·ố·c men cũng không tốn nhiều như vậy đâu."
Trần Nặc nhìn Lỗi ca trước mặt, nhìn cái đầu trọc lốc của hắn, cười nói: "Phần còn lại, cậu cầm đi mà chữa tóc, còn trẻ đã hói đầu, đừng có chậm trễ, sớm đi chữa thì may ra còn mọc lại được."
"... ..."
Ngô Đại Lỗi cảm động phát khóc!
Đóng cái màn kịch này với vị "ta" kia, chẳng những vớt lại được cả vốn lẫn lãi mà còn có thêm một khoản... Dù cảm động thật, Nhưng những lời này, nghe sao mà chướng tai thế chứ!
· Sau khi cùng Ngô Đại Lỗi thương lượng một số chi tiết công việc, thời gian thoáng cái đã đến trưa.
Ngô Đại Lỗi vừa định nhắc đến chuyện ăn trưa, thì đã thấy một cô gái mặc đồng phục đạp xe cái két dừng lại trước cửa hàng, ngẩng đầu nhìn tấm biển: Đại lý xe Đại Lỗi. Đúng rồi, là ở đây.
Cô gái xuống xe, tung tăng chạy vào trong cửa hàng.
Ngô Đại Lỗi không khỏi quan sát tỉ mỉ hai mắt.
Cô nàng này có khuôn mặt thanh tú, nhất là đôi mắt đào hoa, đích thị là một mỹ nhân.
Còn dáng người... Chậc chậc chậc...
Đang nhìn ngắm thì đã thấy cô nàng liếc mắt về phía vị "ta" kia, trong mắt liền hiện lên nụ cười ngọt ngào, rồi tung tăng chạy lại.
"Trần Nặc!"
"Sao cậu lại chạy đến đây?"
"Bố tớ bảo cậu làm ở đây, tớ còn không tin đấy. Cậu lại t·r·ố·n học!" Tôn Khả Khả nắm lấy tay Trần Nặc không buông.
Trần Nặc có chút bất đắc dĩ, nhìn Ngô Đại Lỗi: "Ừm... Đây là con gái của thầy Tôn."
Ngô Đại Lỗi tranh thủ thu hồi ánh mắt dòm ngó con gái nhà người ta không chút kiêng nể vừa nãy.
Nhưng trong lòng lại như có điều suy nghĩ...
À! Lần này, thì thật đã hiểu rồi!
Không phải cắm nhà cửa.
Mà là muốn cắm luôn cả con gái nhà người ta!
· Bữa trưa do Lỗi ca mời.
Bánh bao hấp thịt bò "Bảy nhà vịnh", Trần Nặc nhất định phải đến quán cũ kia, muốn nếm đúng hương vị đặc trưng.
Lỗi ca sai tiểu hỏa kế trong tiệm đi mua về, rồi lại mua mấy bát mì hoành thánh ở tiệm La thị Sinh Sắc đối diện mang đến.
Bánh bao hấp thịt bò vừa mới ra lò, vỏ vàng óng, nhân thịt bò tươi mềm, cắn vào còn có nước canh.
Ăn kèm với một bát mì hoành thánh, Tôn giáo hoa ăn ngon lành.
Sau bữa ăn, Trần Nặc lại kéo Lỗi ca ra một bên dặn dò đôi câu, rồi mang Tôn giáo hoa đi.
Nhìn Trần Nặc đạp xe, chở Tôn giáo hoa ngồi sau rời đi.
Lỗi ca bưng bát mì hoành thánh đứng ở cửa tiễn, trong lòng cảm khái.
Một tiểu mỹ nhân thế này, khó trách vị "ta" kia chịu chi những hai mươi vạn.
Với nhan sắc này, dáng vẻ này, đổi lại là ta có hai mươi vạn, ta cũng đưa luôn.
Tiểu hỏa kế bên cạnh không nhịn được nói: "Ông chủ, người vừa rồi rốt cuộc là ai vậy? Ông cung phụng hắn như hầu tổ tông ấy."
"Mày biết gì." Lỗi ca trừng mắt nhìn qua, sau đó nhắm mắt nghĩ ngợi: "Đây là gặp được mối lớn, phải ôm chặt lấy! Mày không hiểu đâu, năm xưa lúc lão t·ử ở trong trại, chính là nhờ vào cái mắt nhìn người này mà phất lên đấy, nhìn đúng người, đi theo đúng người, mới có được cái cửa hàng này và cái cơ nghiệp này! Cái mắt của tao, nhìn người cực chuẩn! Mày cứ chờ mà xem, cứ hầu hạ tốt vị tiểu tổ tông này, rồi lão t·ử sẽ phất lên như diều gặp gió!"
Nghĩ ngợi một chút, gã lấy điện thoại di động ra, tìm số bấm.
"Lục Tử à, tao, Lỗi đây! Lỗi trọc!
Này! Không phải, có chút chuyện muốn hỏi mày thôi.
Mày không phải làm bên công ty tài chính chuyên cho vay à, tao chỉ muốn hỏi thủ tục cụ thể như thế nào thôi.
À không không, tao không thiếu tiền, tao không vay tiền.
Tao chỉ muốn hỏi bình thường thì làm như thế nào...
Đúng đúng...
Ừm, mày nói đi, tao nghe."
Gã đè micro lại, quay sang tiểu hỏa kế: "Đồ ngốc à? Lấy giấy bút đến đây!! Không có nhanh nhảu gì hết!"
· Tại một văn phòng chiêu thương phụ trách nào đó trong vùng.
Một người trung niên dáng vẻ lãnh đạo đang ngồi đó xem văn kiện.
Thư ký đi đến.
"Chủ nhiệm, hồ sơ mời đầu tư của công ty Hàn Quốc kia đưa tới rồi. Ngài xem qua một chút."
Nói rồi, đặt một chồng tài liệu lên bàn làm việc, tranh thủ lúc lãnh đạo lật xem tài liệu, thư ký lại rót nước vào chén trà cho lãnh đạo.
"Điều kiện không tệ đấy." Chủ nhiệm nhìn một lát rồi gật đầu: "Đây có thể coi là dự án trọng điểm của năm nay, mức đầu tư và điều kiện đều tương đối tốt. Nhiệm vụ chiêu thương quý này, chỉ cần hoàn thành cái dự án này, coi như đã được gần một nửa rồi. Ừm, có mấy điều nhất định phải chú ý kỹ."
Thư ký tranh thủ thời gian cầm sổ nhỏ ra ghi chép: "Chủ nhiệm, ngài cứ nói."
"Thứ nhất, tư cách cụ thể của doanh nghiệp nước ngoài nhất định phải mời bên ngân hàng đến thẩm định, tiền đầu tư nhất định phải là thực đến, chứ đừng để bị lừa kiểu vẽ bánh nữa.
Thứ hai, công tác đối ngoại phải thật tốt, các cô khi tiếp xúc với doanh nghiệp nước ngoài phải làm sao cho không kiêu ngạo cũng không tự ti, phải có lý có tình.
Thứ ba, chúng ta cũng phải tôn trọng một số điều kiện của đối phương, ngoài hạng mục đầu tư ra, nếu người ta có yêu cầu gì về sinh hoạt, thì bên chiêu thương các cô cũng phải cố gắng làm tốt công tác phục vụ."
Thư ký ghi chép xong đặt bút xuống, ngập ngừng nói: "Chủ nhiệm, ngược lại đúng là có một điều kiện, là do phía doanh nghiệp nước ngoài đưa ra, liên quan đến sinh hoạt."
Ngẩng lên một chút, thư ký tiếp tục nói: "Bên ngoại thương đưa ra một yêu cầu, nói là con trai của một vị ông chủ trong ban giám đốc của bọn họ, muốn đến chỗ chúng ta đọc sách, cho nên yêu cầu chúng ta giải quyết vấn đề nhập học. Ân, tuổi chắc là học cấp hai."
Chủ nhiệm lơ đãng, thản nhiên nói: "Đây không phải việc gì khó a. Chẳng phải có rất nhiều tiền lệ sao. Người ta đầu tư nhiều tiền như vậy để mở nhà máy, còn có thể giải quyết rất nhiều vấn đề việc làm, chuyện đi học thì cho giải quyết một cái, chuyện đương nhiên. Ngươi cùng bộ giáo dục liên lạc một chút, trong khu vực trường học nào tốt nhất, đem tư liệu cung cấp cho bên ngoại thương, để chính bọn họ chọn một chút, ngươi cứ ngồi xuống kết nối công việc."
Thư ký sắc mặt cổ quái: "Người ta đã chọn xong một trường rồi, chỉ định là muốn vào trường này."
"Ồ? Trường nào vậy? Là phân hiệu trường trung học trực thuộc Kim Lăng, hay là trường trong hồ Vạn gia?" Chủ nhiệm nói hai trường này, đều là hai trường trung học tốt nhất trong khu vực. Toàn thành phố đều xếp hàng đầu.
"Người ta nói, muốn đến Bát Trung."
"... Bát Trung?" Chủ nhiệm sửng sốt một chút, hiển nhiên đối với cái tên Bát Trung này có chút lạ lẫm: "Bát Trung... Năm ngoái tỷ lệ lên lớp toàn thành phố xếp thứ mấy?"
"... Đếm ngược thứ ba."
"... ..."
【Bang bang bang!】
Bạn cần đăng nhập để bình luận