Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 101: 【 giả diễn kịch Hạo Nam xảo trang đại ca, đưa chân kim đường chủ trùng hoạch hai chân 】

Chương 101: 【Đóng kịch giả Hạo Nam khéo cải trang đại ca, giúp chân kim đường chủ giành lại đôi chân】
Sáng sớm tinh mơ, Lỗi ca đã bị tiếng chuông điện thoại réo đánh thức.
Một tay xoa mặt, một tay nhấc điện thoại lên, liếc nhìn thông báo cuộc gọi đến, Lỗi ca lập tức tỉnh táo.
"Nặc gia, sớm thế này, có chuyện gì đấy?"
Đầu dây bên kia, giọng Trần Nặc có vẻ hơi do dự: "Thì là, sớm vậy, chắc quấy rầy giấc ngủ của Lỗi ca rồi phải không?"
"Không sao!" Lỗi ca đáp lời rất sảng khoái: "Sớm thế này tìm ta chắc chắn có chuyện gì rồi, anh cứ nói đi!"
Im lặng vài giây đồng hồ...
"Cậu giúp tôi, kiếm mấy bộ đồ phụ nữ."
"... Hả?"
"Không cần đồ mới, cần đồ cũ, kiểu dáng đừng quá lỗi thời, đẹp một chút. Ừm, cần áo ngoài, nội y không cần. Số đo thì... khoảng tầm 1m65. Ừm, còn có giày cỡ 36 hoặc 37, loại nữ, giày da, giày cao gót, giày thể thao gì đấy, mỗi loại vài đôi, đều cần cũ, không cần mới!"
Lỗi ca ngây người.
Má nó?
Đi theo Nặc gia lăn lộn, dạo này càng lúc càng thấy lạ nhỉ.
Lần trước còn bắt mình làm KPI, đánh người dựa theo tiền thuốc men mà tính.
Hôm nay lại bảo mình đi kiếm đồ phụ nữ...
Không dám hỏi nhiều, Lỗi ca đè nén nghi ngờ trong lòng: "Đồ phụ nữ, giày, nội y không cần. Kiểu dáng trẻ trung, đẹp một chút, cao khoảng 1m65, giày cỡ 36 hoặc 37... Cần đồ cũ không cần đồ mới, hiểu rồi! Tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong đưa qua cho anh."
"Ừm..."
Điện thoại tắt máy.
Lỗi ca cầm điện thoại, trong lòng ngổn ngang những dấu hỏi.
1m65?
Tôn Khả Khả hình như... không cao đến 1m65 thì phải?
Điện thoại là gọi từ tầng dưới lên.
Trần Nặc cúp máy, thở phào một hơi, rồi nhanh chân lên lầu.
Đến trước cửa phòng, hắn cẩn trọng, lại có chút chột dạ liếc nhìn cửa đối diện...
Nhanh tay lấy chìa khóa mở cửa nhà, rồi đi vào.
Trong phòng, Lộc Tế Tế đã đang đánh răng trong toilet.
Trần Nặc cất tiếng gọi: "Anh mua đồ ăn sáng về rồi này, có quẩy nóng với sữa đậu nành, còn có cháo hoa."
Lộc Tế Tế thò nửa cái đầu ra, cười ngọt ngào với Trần Nặc, trong miệng vẫn còn bọt kem đánh răng.
Một đêm này, hai người cứ vậy ôm nhau ngủ trên sofa suốt cả đêm. Đến khi trời sáng, Lộc Tế Tế nhìn người chồng này, cảm giác thân mật trong lòng đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Lộc Tế Tế rửa mặt xong, hai người ngồi vào bàn ăn, lần đầu tiên trong đời cùng ngồi ăn sáng tại một bàn.
"Ông xã à... chuyện hôm qua..."
"Ừm." Trần Nặc nghĩ nghĩ: "Em muốn nói gì?"
"Em thật xin lỗi, có phải em đã gây rắc rối cho anh rồi không?"
Trần Nặc nghĩ thầm: Chuyện phiền phức thì không, chỉ là lão đây tim có chút không chịu nổi thôi.
"Hôm qua lạ thật, dì kia đến gõ cửa, nói tìm chồng, hóa ra lại nhầm nhà. Sau đó em thấy dì ấy kỳ quái, chắc là tinh thần không được tốt lắm." Lộc Tế Tế cau mày nói: "Em không yên lòng... nên đã theo dì ấy."
"Anh hiểu, em thấy dì ấy, rồi lại nghĩ đến chính mình, cho nên mới sinh lòng trắc ẩn." Trần Nặc tỏ vẻ cực kỳ thấu hiểu.
"Đúng ạ." Lộc Tế Tế hai đầu mày có chút lo lắng, thở dài: "Trí nhớ của em cũng chẳng biết khi nào mới hồi phục lại được, cho nên em nhìn dì ấy, đã thấy dì ấy đáng thương vô cùng."
Trần Nặc không nói gì.
"Sau đó lại gặp phải mấy người xấu đó, rồi thì..."
Lộc Tế Tế nhanh chóng kể lại chuyện hôm qua một lượt, Trần Nặc vừa làm bộ vừa nghe vừa ăn sáng, thỉnh thoảng còn cố ý chen vào hỏi vài câu.
"Ông xã à, cuối cùng tại sao anh không đẩy cửa vào gặp dì ấy và đứa bé?"
"Ông xã à, chồng của dì ấy có phải là sau đó tìm đến không? Tại sao anh lại ôm em chạy trốn?"
Ừ, hỏi hay đấy!
Toàn là những câu hỏi khó nhằn!
May mà Trần Diêm La đã có cả đêm suy nghĩ, đã nghĩ sẵn câu trả lời.
Trầm ngâm một chút, Trần Nặc thở dài, nhìn Lộc Tế Tế: "Thật ra, anh cũng đang muốn nói chuyện này với em đây."
"Ừm, ông xã cứ nói đi!" Lộc Tế Tế lập tức ngồi ngay ngắn, bộ dạng chuẩn bị nghe giáo huấn.
"Em và anh đều không phải người bình thường." Trần Nặc nói với giọng đầy tâm sự: "Nhưng mà ở cái thời buổi này, càng là có bản lĩnh trong người, thì càng phải cẩn thận. Núp mình mà bảo toàn mạng sống, đừng theo ý mình mà hành động. Em hiểu không?"
"Không hiểu."
"Haiz..." Trần Nặc cố tình thở dài: "Tuy em và anh đều có võ công, nhưng mà... trước kia khi chúng ta còn ở trên giang hồ, cũng đâu phải là không có kẻ thù. Chúng ta bây giờ đang mai danh ẩn tích, sống một cuộc sống yên bình như thế này rất tốt. Cho nên cái gì cũng phải cẩn thận.
Nếu như quá cao điệu, sợ là sẽ lại rước phải những trận phong ba huyết vũ trên giang hồ. Để những kẻ hữu tâm phát hiện, nếu tin tức bị lộ ra ngoài, để những người có ân oán trước kia trên giang hồ tìm đến, thì thật phiền phức."
Lộc Tế Tế nghe, mắt đảo quanh: "Vậy là hôm qua anh đội mũ giáp, ngay cả mặt cũng không lộ ra, là vì sợ người ta tìm đến sao?"
"Đúng thế." Trần Nặc gật đầu, mặt đầy dịu dàng nhìn Lộc Tế Tế: "Ban đầu là do em nói, chán ghét những ân oán giang hồ, chán ghét những chuyện kinh tâm động phách, chán ghét những phong ba trên giang hồ... Sau đó chúng ta mới quyết định trở về cuộc sống bình thường, ở đây mai danh ẩn tích sống cuộc đời của người bình thường mà."
"Hả? Em nói sao?" Lộc Tế Tế mở to hai mắt nhìn Trần Nặc.
"Đúng vậy, em nói."
Lộc Tế Tế ngơ ngác.
Mình nói á?
Mặc dù đã mất trí nhớ, nhưng Lộc Tế Tế nghe thế nào cũng thấy hơi sai sai.
Mình ghét những chuyện giang hồ? Ghét những chuyện kinh tâm động phách?
Ghét sao?
Nhưng mà bây giờ mình nghĩ lại một chút, liền cảm thấy kích động vô cùng, rất có hứng thú thì là sao?
Nghĩ tới thôi đã thấy hưng phấn muốn gây sự thì là sao?
Thôi được rồi!
Mình mất trí nhớ rồi, anh nói sao cũng được.
Ăn sáng xong, Trần Nặc lôi Lộc Tế Tế ra khỏi nhà.
Hắn không yên tâm để Lộc Tế Tế ở nhà một mình.
Trong nhà quá nhiều đồ không hợp lẽ thường, lỡ như để Lộc Tế Tế ở nhà, cô nàng này táy máy, vậy thì sẽ toàn là dấu hiệu đáng ngờ.
Lấy lý do dẫn Lộc Tế Tế đi mua đồ, hắn kéo nàng đi dạo một hồi siêu thị, rồi mua thêm hai bộ quần áo, cuối cùng đi ngang qua một tiệm spa, Trần Nặc liền dừng chân.
"Ơ, bà xã em nhìn kìa, ở đây đang có khuyến mại đấy, oa, nạp thẻ một ngàn được tặng hai trăm kìa!"
"Hả?"
Chưa kịp phản ứng gì, Lộc Tế Tế đã bị Trần Nặc kéo vào tiệm spa.
Còn chưa hết ngây người, Trần Nặc đã ba hoa chích chòe với cô em lễ tân.
Chưa hết ngây người, Trần Nặc đã thanh toán và làm thẻ!
"?? Ông xã???"
Trần Nặc nhìn Lộc Tế Tế, dịu dàng nói: "Anh thấy dạo này em càng ngày càng tiều tụy, sắc mặt cũng không được tốt, này, phụ nữ mà, luôn luôn cần bảo dưỡng."
Cô lễ tân bên cạnh nhiệt tình giới thiệu, cái gì là cấp ẩm trắng da, cái gì se khít lỗ chân lông, cái gì dưỡng da, cái gì hương hoa thư giãn...
Lộc Tế Tế nghe như vịt nghe sấm, mơ mơ màng màng bị đưa vào trong phòng, nằm lên giường massage.
Sau đó hai cô chuyên viên thẩm mỹ đeo khẩu trang đi đến, mang theo một đống bình bình lọ lọ.
Ở cửa, Trần Nặc vẫy tay với Lộc Tế Tế: "Bà xã à, em cứ làm đẹp ở đây, anh đi chợ mua chút đồ ăn nhé."
"Hả?" Lộc Tế Tế theo bản năng có chút bất an, ngồi dậy.
Trần Nặc nhanh tay hơn, ấn Lộc Tế Tế xuống lại.
"Đừng sợ, anh đi mua đồ ăn một chút thôi, cái vụ làm đẹp này của em còn mất nhiều thời gian lắm. Anh đi mua đồ ăn, rồi quay lại đón em, chúng ta cùng nhau về nhà làm cơm trưa."
"Nhưng mà..."
"Em cứ ở đây thôi. Tuyệt đối đừng chạy lung tung đấy... À, tiền anh đã trả rồi. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh nhé. Số điện thoại em nhớ chưa?"
"Nhớ rồi..."
"Nhớ rồi thì tốt, anh đi mua đồ ăn đây, trưa nay em muốn ăn gì? Thịt kho tàu hay sườn xào chua ngọt?"
"... Sườn." Lộc Tế Tế theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
"Được, sườn xào chua ngọt, anh lại mua con cá về nấu canh, lại xào thêm đĩa súp lơ xanh, như vậy là ổn rồi."
"Ừm..."
Thấy Trần Nặc vẫy tay rồi đi, còn hai cô chuyên viên thẩm mỹ giọng nói cực kỳ cung kính và niềm nở đang tiến đến gần, mang ra những bình bình lọ lọ kia...
Lộc Tế Tế mơ hồ nằm xuống lại, không nhúc nhích...
Ủa? Sao mình cứ có cảm giác... hình như mình đang bị mắc lừa?
Rời khỏi tiệm spa, Trần Nặc lập tức bắt một chiếc taxi, phóng thẳng đến trường học!
Vì sao ư? Để đón Trần Tiểu Diệp chứ còn sao!
Tối qua, nửa đêm Trần Nặc tranh thủ nhắn tin cho lão Tưởng, nói là ở cửa hàng có việc, nửa đêm có chuyến xe mới muốn tới, không cách nào đi ra được. Hẹn với lão Tưởng là sáng hôm nay đến đón Trần Tiểu Diệp.
Đến trường, xuống xe, hắn thẳng tiến đến khu ký túc xá giáo viên.
Đi vào phòng 304, gõ cửa, đã thấy lão Tưởng mặt mày ỉu xìu đứng ngay cửa.
"Sư phụ." Trần Nặc nhanh chóng cúi đầu khom lưng chào hỏi.
"Vào đi." Lão Tưởng thở dài, nhường đường.
Trần Tiểu Diệp đã rửa mặt chải chuốt xong, Tống Xảo Vân đang chải tóc cho cô bé, sau đó khoác lên lưng cho cô bé chiếc cặp sách nhỏ.
"Anh hai!" Tiểu Diệp tử quay đầu lại gọi Trần Nặc. Tống Xảo Vân nhanh chóng giữ đầu cô bé lại: "Chờ một chút đã, tóc chưa chải kỹ đâu!"
"Dạ ~" Tiểu Diệp tử ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.
Lão Tưởng bảo Trần Nặc ngồi xuống, ngẫm nghĩ một lát rồi thở dài: "Thôi được rồi, đừng sợ sệt gì cả, ta cũng không trách cậu. Ta biết, một mình cậu chăm sóc con bé, ngày thường còn phải đi làm kiếm tiền, đâu có dễ dàng. Tối qua cậu bận, không đến đón lá cây được, ta hiểu, cậu không cần lo lắng ta giận."
Trần Nặc nhu thuận cười đáp lại.
Lão Tưởng khẽ gật đầu, thở dài: "Ngươi cũng chẳng dễ dàng gì..."
Ừ, xác thực không dễ dàng! Hai ngày này thật quá khó khăn!
Lão Tưởng liếc mắt nhìn Trần Nặc, hai người vào phòng bếp, đóng cửa lại, lão Tưởng mới hỏi: "Tiểu Diệp tử ba ba, có chuyện gì xảy ra?"
Trần Nặc lập tức biến sắc, giận dữ nói: "Sư phụ, nói đến cái này, ta thật không thể nhịn được..."
Nói rồi, Trần Nặc dăm ba câu, kể lại đại khái chuyện của Cố Khang cho lão Tưởng nghe.
Lão Tưởng nghe xong, mặt cũng khó coi: "Đồ vật không ra gì như vậy?"
"Đúng thế!" Trần Nặc tức giận nói, sau đó vỗ ngực: "Hôm qua hắn đến đón Diệp tử, là có ý đồ xấu! Muốn cướp đứa nhỏ đi... May mà ngài đã đón Diệp tử về... À mà sư phụ, hôm qua sao ngài lại về nhà trẻ đón Diệp tử?"
"...Không phải ta đón, là sư nương của ngươi." Lão Tưởng nghiến răng: "Hôm qua cũng vậy... Ai, sư nương của ngươi lại lên bệnh, không khéo ta lại không có ở nhà, tự mình lờ mờ chạy đến nhà trẻ, đi đón Diệp tử. Sau đó, liền vừa vặn gặp cái tên Cố Khang mà ngươi nói đó."
"Sau đó thì sao?" Trần Nặc giả vờ không hiểu.
Sau đó?
Lão Tưởng nhíu mày.
Sau đó... Thật ra lão Tưởng cũng không rõ lắm.
Tối hôm qua sau khi đón Tống Xảo Vân và Tiểu Diệp tử về... Tống Xảo Vân sau đó dần tỉnh táo lại, nhưng lại không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó... Cụ thể thì không nhớ nổi.
Còn Tiểu Diệp tử, một đứa trẻ năm tuổi, thì càng không thể nói rõ.
Trong nhận thức của Tiểu Diệp tử, bé không hề biết rằng hôm qua mình suýt bị cha ruột bắt cóc. Cũng hoàn toàn không biết cha ruột muốn làm gì.
Đứa trẻ rất đơn thuần chỉ nghĩ: ba và mẹ nuôi Tống Xảo Vân cùng đến đón mình tan học, sau đó dẫn mình đi ăn cơm, còn hẹn cả anh, nhưng mà anh cứ không đến. Rồi ăn được nửa chừng thì không biết vì sao cha nuôi tưởng bá bá cũng tới, sau đó cùng mẹ nuôi đưa mình về...
Đứa trẻ chỉ hiểu như vậy.
Tống Xảo Vân biết được nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ ở mức: buổi sáng nàng phát hiện chim họa mi của lão Tưởng quay về, lo lắng lão Tưởng xảy ra chuyện, rồi cho chim ăn, sau khi chim ăn no xong, liền một đường thả chim, theo nó đi tìm lão Tưởng.
Tống Xảo Vân nhớ là mình đã tìm đến một gia đình, nhưng khi mở cửa ra, lại là một cô gái trẻ xa lạ, trông rất đẹp, nhưng mình lại tìm nhầm chỗ, căn bản không có lão Tưởng...
Sau đó thì ký ức của Tống Xảo Vân bắt đầu mơ hồ...
Lão làng hồ lão Tưởng, vẫn phát hiện một điểm mấu chốt: người phụ nữ kia.
Theo lời Trần Tiểu Diệp, lúc đi ăn cơm có một chị gái trông rất xinh. Chị gái đó đi cùng mẹ nuôi.
Vậy thì rõ ràng, đó chính là người phụ nữ mà Tống Xảo Vân đã tìm nhầm.
Ký ức của Tống Xảo Vân trong khoảng thời gian phát bệnh rất lộn xộn, nhưng cũng nhớ được đại khái rằng người phụ nữ xinh đẹp kia, vì tốt bụng, thấy tình trạng mình không ổn nên đã đi theo một đoạn đường.
Nhưng về sau xảy ra chuyện gì, thì lại không nói rõ được.
Chuyện này, lộ ra quá quỷ dị...
Lão Tưởng cau mày.
Một người phụ nữ xuất hiện rất không hợp lẽ thường!
Nói là tốt bụng đi... Nhưng lại luôn cảm thấy xuất hiện quá mức trùng hợp.
Hơn nữa... Ở đường Già Phong, lão Tưởng đã thấy có ba người nằm đầy m·á·u me trong sân rồi!
Sau đó Tiểu Diệp tử lại cung cấp một đầu mối: cái chị xinh đẹp đó, về sau bị người ta bắt đi.
Bị một người đội mũ bảo hiểm đi xe máy, mặc áo da mang đi.
Nghe đến đây, trong lòng lão Tưởng lập tức có linh cảm cực kỳ nhạy bén: Người đội mũ bảo hiểm kia, chắc chắn có vấn đề!
Đội mũ bảo hiểm...
Chẳng lẽ là để che giấu, không cho ai nhận ra mình?
Sau đó Tiểu Diệp tử còn nói, bé nghe thấy chị xinh đẹp kia gọi người đội mũ bảo hiểm là ông xã.
Gọi ông xã?
Vậy là vợ chồng à?
Lão Tưởng càng thêm khó hiểu.
"Sư phụ? Sư phụ?" Trần Nặc thấy lão Tưởng ngẩn người, gọi hai tiếng.
"A!" Lão Tưởng hồi thần, nhìn Trần Nặc: "Sau đó ta cũng không rõ lắm, dù sao ta gọi điện thoại cho sư nương của ngươi, rồi ta đến đón hai mẹ con về. Cái tên ba của Tiểu Diệp tử kia thì ta không gặp."
Trần Nặc ra vẻ ngạc nhiên.
Lão Tưởng nghĩ ngợi, ba người nằm đầy m·á·u... Chuyện này, không nên nói với Trần Nặc. Nó còn đang là học sinh cấp ba thôi.
Đừng hù nó.
Lão Tưởng xua tay: "Vấn đề này hơi phức tạp, nhưng có một điều ta chắc chắn, cái tên Cố Khang đó đi đón Tiểu Diệp tử, chắc chắn có ý đồ xấu! Nếu không phải Tống a di của ngươi may mắn gặp được, có lẽ Tiểu Diệp tử đã bị người ta bắt đi rồi."
Trần Nặc cũng tỏ vẻ trầm tư: "Cố Khang đó chắc chắn không phải người tốt, Tiểu Diệp tử tuyệt đối không thể cho hắn."
"Lúc nãy ngươi nói hắn chạy đến tận nhà ép ngươi lấy mấy ngàn đồng?"
"Ừ."
Lão Tưởng nghĩ ngợi rồi quyết định.
"Thế này đi, dạo này Tiểu Diệp tử đừng về nhà ngươi, cứ ở nhà ta đã! Ngươi vẫn còn là một thằng nhóc choai choai, lại đang học cấp ba, mà cái tên Cố Khang đó nghe nói là dân xã hội đen, nhỡ hắn đến tận nhà đòi người, ta lo ngươi một mình không đấu lại hắn.
Diệp tử cứ ở nhà ta, dù sao sư nương của ngươi cũng thích Diệp tử, coi nó như con gái ruột vậy, ngươi không cần lo lắng.
Còn chuyện nhà trẻ thì trước mắt cứ để vậy, dù sao ta tan làm sớm, không có lớp, mỗi ngày ta với sư nương của ngươi đến đón Diệp tử về nhà.
Tạm thời chúng ta cứ thế đã. Cứ vài ngày nữa, nếu không có chuyện gì, ngươi lại đón Diệp tử về.
Nếu Cố Khang tìm ngươi gây sự, ngươi cứ nói với sư phụ ngươi ta!"
Trần Nặc sững sờ.
Đây chẳng phải là...
Đây chẳng phải là...
Đây chẳng phải đang buồn ngủ thì lão Tưởng chủ động đưa gối sao...
Hơn nữa...
Lão Tưởng thật tốt quá đi!
Trong lòng Trần Nặc có chút cảm động. Bất kể việc này có giúp được gì cho mình không, tấm lòng quan tâm này thật sự rất đáng quý!
Kiếp Phù Du đồng chí, sau này Phương Tâm Tung Hỏa Phạm tuyệt đối sẽ không hãm hại ngươi!
Sau khi nói chuyện xong, Trần Nặc định đưa Diệp tử đến nhà trẻ, lão Tưởng lại ngăn lại.
"Ngươi đừng đi! Cứ lo việc của ngươi đi! Cần đi học thì cứ đi học, cần làm việc thì cứ đi làm! Buổi sáng ta không có lớp, ta và sư nương ngươi sẽ đưa Diệp tử đến nhà trẻ, ngươi đừng bận tâm."
Trần Nặc nghĩ ngợi, cũng được.
Sáng nay thời gian của mình quả thật hơi gấp.
Ra khỏi nhà lão Tưởng, Trần Nặc đi thẳng đến trường.
Ngồi xổm ở cổng trường, Trần Nặc gọi điện thoại cho Trương Lâm Sinh, bảo hắn đến cổng trường tìm mình.
Một lúc sau, Trương Lâm Sinh đi đến cổng trường, thấy Trần Nặc đang ngồi xổm chỗ người gác cổng, vừa ngáp vừa chém gió với ông Tần.
"Tìm ta có việc gì thế? Sao không vào trường thảo luận?"
Trần Nặc nhìn Trương Lâm Sinh một lượt.
Haizzz!
Từ hôm nay trở đi... Hạo Nam ca, ngươi sợ là phải nổi danh rồi.
"Ngươi trốn học buổi sáng đó hả, tìm ngươi có việc."
"Hả? Có chuyện gì?" Trương Lâm Sinh đối với chuyện trốn học thì không có chút gì phản kháng, chỉ tò mò muốn biết Trần Nặc tìm mình làm gì.
"Đưa ngươi đi trước mặt người thể hiện sự tài giỏi!"
"Cái gì?"
"Đưa ngươi đi ra vẻ ngầu lòi!"
Trần Nặc ngay trước mặt Trương Lâm Sinh, lấy điện thoại của Vương Lão Hổ nhắn tin cho Lý Thanh Sơn.
Sau đó kéo Trương Lâm Sinh rời khỏi cổng trường. Hai người đi đến một quán trà ven đường.
Buổi sáng không có khách, vừa vào cửa Trần Nặc đã muốn phòng riêng, sau đó lôi Trương Lâm Sinh vào trong phòng.
Tùy ý gọi vài loại trà nước, sau đó bảo phục vụ đóng cửa lại.
"Hạo Nam ca, chúng ta tâm sự đi." Trần Nặc tự rót cho mình một chén trà, lại rót cho Trương Lâm Sinh một chén, cười rất tự nhiên: "Cũng gần rồi, hai ta nên nói chuyện thật kỹ."
Trương Lâm Sinh có chút bất an nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc tủm tỉm đẩy chén trà đến trước mặt Trương Lâm Sinh, sau đó nhẹ giọng nói một câu.
"Hạo Nam ca à, thật ra... trí nhớ của ngươi đã khôi phục rồi đúng không?"
"...!!!" Trương Lâm Sinh trợn mắt, khẩn trương nhìn Trần Nặc.
Im lặng!
Trong phòng, hai thiếu niên đều im lặng rất lâu.
Trương Lâm Sinh cảm thấy cổ họng có chút khô khốc: "Ngươi... Ngươi đã nhìn ra rồi?"
"Nhìn ra rồi mà?"
"Nhìn ra bao lâu rồi?"
"Cũng vài ngày rồi." Trần Nặc cười hề hề.
Trương Lâm Sinh nuốt nước bọt, rồi thở dài thườn thượt: "Cho nên... ngươi định đem trí nhớ của ta, lại làm cho biến mất một lần nữa, đúng không?"
Hạo Nam ca nhìn căn phòng yên tĩnh.
Vắng lặng, không một ai.
Có phải nên ra tay không?
Trần Nặc không nói gì, chỉ nheo mắt cười nhìn Trương Lâm Sinh.
Trương Lâm Sinh vẻ mặt van nài: "Vậy... Xóa ký ức, có làm cho ta thành ngốc không? Ta xem phim với tiểu thuyết rồi, trong đó nói, xóa ký ức nhiều quá sẽ bị tổn thương đầu óc."
Trần Nặc vẫn không nói gì.
Trương Lâm Sinh gấp: "Ngươi! Chẳng lẽ ngươi định gi·ế·t người diệt khẩu hả? Đại ca! Gần đây ta có làm gì đắc tội ngươi đâu! Ngươi bảo ta làm gì ta đều làm, ngươi bảo ta cùng lão Tưởng học đánh quyền, ta cũng thành thành thật thật học mà! Ta, ta, ta... ta vẫn là sư huynh ngươi đó!"
"Là nhị sư huynh." Trần Nặc tủm tỉm bổ sung.
"Nhị sư huynh cũng là sư huynh mà." Trương Lâm Sinh vẻ mặt van nài: "Ngươi không thể đồng môn tương t·à·n a!"
Trần Nặc bật cười, cầm một quả quýt bóc ra cho vào miệng, vừa nhai vừa cười.
"Ai!"
Trần Nặc vỗ vỗ vai Trương Lâm Sinh, giọng điệu đầy cảm khái:
"Lúc đầu định dùng thân phận người bình thường ở chung với ngươi, ai ngờ lại đổi lấy sự cảnh giác và đề phòng. Không ngờ ta lại là ẩn sĩ cao nhân, ta thú nhận đây ~"
Trương Lâm Sinh: ⊙﹏⊙∥ . . .
Sau hai mươi phút.
Trương Lâm Sinh trợn tròn mắt nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc cười vỗ vai hắn: " . . . Ta vừa nói nhiều như vậy, ngươi nghe rõ chưa?"
"Ờ, đại khái hiểu rồi . . ."
"Hiểu thật à?"
"Hiểu thật mà."
"Vậy ngươi nói thử xem, ta bảo ngươi làm gì?"
"Đúng đấy, những chuyện ngươi làm, chẳng phải ta đến ra oai sao?"
Trần Nặc ngẩn người.
Hả? Khả năng lĩnh hội được đấy chứ!
Tuy lời nói có hơi sai lệch, nhưng ý nghĩa thì không sai chút nào.
Trương Lâm Sinh có chút lo lắng: "Vậy, Trần Nặc à, chuyện giúp ngươi ra oai này, nó có nguy hiểm không? Hôm bữa ta thấy Lý Thanh Sơn rồi, người đó lợi hại lắm! Trong lòng ta có chút sợ."
"Yên tâm, lát nữa gặp, hắn còn sợ ngươi hơn đấy." Trần Nặc cười nói.
· Mười giờ sáng kém một khắc.
Một chiếc BMW đời 7, đỗ ở cổng quán trà. Năm nay BMW đời 7 thực tế còn chưa chính thức vào Trung Quốc, chính phủ chính thức nhập khẩu phải đến năm 2004. Bất quá hàng lậu xe đã có rồi. . . Còn vì sao Lý Thanh Sơn có xe này, không tiện nói rõ.
Lão Thất xuống xe, lấy xe lăn từ cốp sau, rồi hai tên đàn em cũng xuống xe, đỡ Lý Thanh Sơn từ xe lên xe lăn.
Lý Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn tên quán trà.
"Là chỗ này, lão Thất đi cùng ta vào, những người khác đợi ở ngoài."
Lão Thất gật đầu, đẩy Lý Thanh Sơn ngồi xe lăn, đi vào quán trà.
Vào cửa, lão Thất hỏi trước phục vụ, rồi phục vụ dẫn hai người tới phòng ở cổng.
Lão Thất định mở cửa, Lý Thanh Sơn lắc đầu.
Lý đường chủ ngồi trên xe lăn, trước chỉnh lại quần áo, rồi thở ra một hơi, khẽ nói: "Gõ cửa trước."
Lão Thất giật mình, bước lên, khách khí gõ cửa ba tiếng.
Bên trong truyền ra tiếng:
"Mời vào."
Lão Thất mở cửa phòng, Lý Thanh Sơn ngồi trên xe lăn, đã thấy bên trong phòng.
Trên ghế salon, Trương Lâm Sinh ngồi chính giữa, sắc mặt bình thản. Còn trên một ghế salon khác, có một thanh niên lạ mặt.
Lý Thanh Sơn trong lòng hơi động. . .
Thanh niên này, chắc là anh trai của con nhóc!
Mình thành công rồi! Quả nhiên, Hạo Nam ca quen biết người này!
Lý Thanh Sơn bám vào xe lăn, để lão Thất đẩy vào cửa.
Ngồi trên xe lăn, Lý Thanh Sơn thở hắt ra, nhìn Trương Lâm Sinh, giọng điệu cực kỳ khách khí, mang theo một chút sợ hãi: "Hạo Nam tiên sinh. . . Đã lâu không gặp."
Trương Lâm Sinh mặt lạnh tanh, trừng mắt – kỳ thật trong lòng có chút rối, nhưng nhớ kỹ lời Trần Nặc dặn, chỉ cần không biểu hiện gì là được.
Một tay chỉ cái bàn trước mặt: "Ngồi."
Lý Thanh Sơn gật đầu cười trừ, lão Thất phía sau, im lặng lui ra ngoài, đóng cửa phòng, đứng ở ngoài cổng.
· Lý Thanh Sơn ngồi trên xe lăn, nhìn hai thanh niên trước mặt. . . Chủ yếu là nhìn Trương Lâm Sinh.
Tuy trước đó từng gặp, nhưng lần này nhìn Trương Lâm Sinh, Lý Thanh Sơn trong lòng không kìm được cảm thán.
Thật là trẻ tuổi quá rồi . . .
Ai mà ngờ được, lão già mình lăn lộn giang hồ nửa đời người, sóng to gió lớn gì cũng gặp, lại bị thua trong tay thanh niên này. . .
Nhưng cũng không oan, người thanh niên trước mặt, thủ đoạn thật sự như quỷ thần vậy!
Đây chính là rồng non ẩn mình sao!
Trương Lâm Sinh nhìn Lý Thanh Sơn, rồi chỉ sang bên cạnh: "Đây là bạn học của ta, tên Trần Nặc . . ."
Lý Thanh Sơn định gật đầu cho qua, thì nghe Trương Lâm Sinh nói tiếp " . . . cũng là sư đệ của ta."
Lão già trong lòng giật thót một cái!
Ngọa Tào!
Vốn chỉ là muốn thử chút, tranh thủ thời gian để ra vẻ ôm quyền thôi.
Trong lòng càng may mắn! May mà lão tử đã nghĩ thông suốt mọi chuyện của Cố Khang! Và đã dặn dò xong xuôi!
Nếu không thì. . . Người ta không chỉ có quan hệ đồng học, còn là sư huynh đệ!
Thảo nào!
Thảo nào vợ hắn và mẹ nuôi của con nhóc là bạn bè!
Cũng thảo nào, vị Hạo Nam ca này sẽ nhúng tay vào chuyện của Cố Khang!
Lý Thanh Sơn đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán.
Hít sâu hai hơi, dù sao cũng là lão làng giang hồ. Lý Thanh Sơn vẫn cố bình tĩnh lại.
Chắp tay, Lý đường chủ trầm giọng nói: "Tối qua ta thức trắng đêm, chuyện ngài nhắn nhủ, ta đã làm ổn thỏa."
Trương Lâm Sinh không hề tỏ vẻ gì: "Ồ? Nói xem nào."
Lý Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng, liếc trộm Trần Nặc một cái, thấy thanh niên kia đang ngồi, vẻ mặt rất ngả ngớn, khó chịu nhìn mình.
Trong lòng đưa ra đánh giá. . . Sư đệ này, tính tình đặt hết ra mặt, dễ đối phó.
Lý Thanh Sơn gượng gạo nở nụ cười: "Trước tiên là phải xin lỗi, ta quản lý không nghiêm, tên hỗn đản Vương Lão Hổ kia, đã mạo phạm tiểu tẩu tử, tuy rằng ta không rõ tình hình, nhưng dù sao cũng là người dưới tay ta, ta ở đây vẫn phải xin lỗi ngài.
May mà, tiểu tẩu tử không để bụng. . ."
"Không để bụng? Không để bụng thì cho qua thế à?!" Trần Nặc đột ngột trợn mắt, đập bàn một cái, quát lớn.
Ôi chao, Lý Thanh Sơn giật mình kinh hãi, ngay cả Trương Lâm Sinh cũng rụt cổ, có chút run chân.
"Đương nhiên, đương nhiên không thể cho qua thế được!" Lý Thanh Sơn tranh thủ mở miệng, đồng thời trong lòng lại gán cho cái tên Trần Nặc một nhãn "nóng tính, thiếu bình tĩnh".
Ừm, người này không có gì đáng ngại, không có tâm cơ, hỉ nộ đều viết trên mặt, dễ đối phó.
Không giống như Hạo Nam ca Trương Lâm Sinh này, không hề lộ hỉ nộ, khiến người không thể biết được hắn đang nghĩ gì.
"Chuyện này không thể cho qua được! Hắn mạo phạm tiểu tẩu tử, cho dù ngài mở lượng, ta cũng không thể làm như không có chuyện gì!" Lý Thanh Sơn xua tay: "Cho nên, hôm nay ta tới, chính là để cho ngài một lời giải thích!"
Thấy Trần Nặc trợn mắt còn muốn nói, Trương Lâm Sinh xua tay, thản nhiên nói: "Sư đệ, không vội. Cứ nghe hắn nói đã."
Trần Nặc như kìm nén tức giận, hầm hừ ngồi xuống.
"Vâng vâng vâng, xin cho ta nói hết, ngài hai vị xem lời giải thích này có được không." Lý Thanh Sơn vội vàng nói.
Dừng lại một chút, hắn ngẫm nghĩ: "Ngoài chuyện của Vương Lão Hổ . . . còn có một người tên Cố Khang, cũng mạo phạm vị Trần Nặc tiểu huynh đệ này, đúng không?"
"Hừ!" Trần Nặc liếc xéo.
"Cho nên, lão già này nghĩ một chút, chuyện ngày hôm qua, nói là hai chuyện, thực tế cũng chỉ là một, căn nguyên, đều từ muội muội của Trần Nặc tiểu huynh đệ mà ra. Vì vậy. . ."
Lý Thanh Sơn nói đến đây, cẩn trọng đưa ra con át chủ bài.
"Vương Lão Hổ và Cố Khang hiện giờ đều bị thương, trên người gãy mấy chỗ xương, mạng thì còn, nhưng đau đớn thì không tránh được. Ngoài ra . . . đợi khi hai người khỏi hẳn, ta sẽ sắp xếp cho bọn họ vào tù."
"Nhốt vào? Đi tù sao?" Trần Nặc lại giả vẻ thanh niên bốc đồng: "Nhốt bao lâu?"
Lý Thanh Sơn liếc nhìn Trương Lâm Sinh, thấy Trương Lâm Sinh không có phản ứng gì, liền vội bổ sung: "Nhốt bao lâu. . . Vậy phải xem ý của hai vị, hai vị một ngày không nói, bọn hắn cứ ở trong đó mà ngồi xổm! Ngài xem, lời giải thích này, được chứ?"
Trương Lâm Sinh không nói gì, liếc nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc trừng mắt quát: "Ngươi nói nhốt là nhốt à! Ngục nhà ngươi mở chắc?"
"Đâu dám nói thế, đâu dám nói thế!" Lý Thanh Sơn tranh thủ xua tay, vừa lau mồ hôi, vừa nói: "Chuyện cũng không dễ làm, nhưng lão già này chỉ có cách đưa chúng vào trong thôi.
Ta lên tiếng, để chính chúng chủ động nhận vài tội mà ra đầu thú là được.
Nếu không chịu. . .
Cũng không khó!
Chuốc cho say, nhét vào xe, sau đó quẳng ra đường, trong xe để thêm đồ cấm . . . Khéo cũng phải hai ba năm.
Còn muốn nhốt lâu hơn nữa. . . Cũng dễ thôi, kiếm đàn em nào đó vào trong gây vài chuyện, sau đó chỉ ra bọn chúng làm, thêm tội thêm hình gì đấy, muốn nhốt thêm vài ngày, cũng được thôi."
Thấy Trần Nặc còn muốn hỏi gì đó, Lý Thanh Sơn xua xua tay: "Trần Nặc tiểu huynh đệ cứ yên tâm, Lý Thanh Sơn ta lăn lộn bao nhiêu năm nay, mấy chuyện này vẫn làm tốt được."
Trần Nặc không nói gì, nhìn Trương Lâm Sinh.
Trương Lâm Sinh nhẹ gật đầu, lấy hộp thuốc ra, châm một điếu.
Trần Nặc lập tức quay sang nhìn Lý Thanh Sơn: "Lão già! Ý của sư huynh ta, lời giải thích này miễn cưỡng có thể chấp nhận."
Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng thở phào.
Hắn cũng không dài dòng, không nói thêm gì. . . Mặc dù trong bụng có một bụng muốn cầu xin, nhưng cũng hiểu lòng dạ sâu rộng, lúc này biết tự động lên tiếng không đúng thời cơ.
Lý Thanh Sơn dứt khoát, lại nói mấy câu ngọt ngào, rồi xin cáo từ.
Khi lão Thất mở cửa phòng, Lý Thanh Sơn dường như chợt nhớ ra điều gì, vỗ đầu một cái.
"Cái đầu óc này, ai, dù sao cũng có tuổi." Hắn nháy mắt với lão Thất, lão Thất lập tức từ ngoài cửa xách cái cặp da nhỏ vào, hai tay đặt lên bàn.
"Một chút lòng thành nho nhỏ! Trước đó đã mạo phạm tiểu tẩu tử, ta cũng không có gì khác tốt để tỏ ý, coi như là cho tiểu tẩu tử mua hai bộ quần áo mới, mua hai bộ đồ trang điểm mới, để dọa mà an ủi."
Trương Lâm Sinh ngẩn người, nhưng Trần Nặc lập tức liếc mắt ra hiệu, Trương Lâm Sinh liền im lặng.
Thấy Trương Lâm Sinh không nói gì, không có phản ứng gì, Lý Thanh Sơn trong lòng có chút thất vọng, nhưng không dám biểu lộ ra mặt, liền cáo từ ra về.
Nhưng trước khi đi, Trương Lâm Sinh lại đứng dậy, tiễn hắn ra đến tận cửa phòng, còn đưa tay bắt tay Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn có chút bất ngờ, hai tay nắm chặt tay Trương Lâm Sinh, sau đó lại bắt tay Trần Nặc, rồi mới để Lão Thất đẩy mình đi.
Hai người vừa đi khuất, Trương Lâm Sinh đóng cửa phòng, lúc này mới thở phào một cái!
Mặt Hạo Nam ca lộ vẻ hoảng hốt, cảm giác hai chân hơi mềm nhũn, vội vàng ra ghế sô pha ngồi, cầm tách trà lên uống một ngụm cho lại sức.
"Khẩn trương vậy sao?" Trần Nặc cười nói.
"Ngươi xem xem?" Trương Lâm Sinh lau mồ hôi: "Đây là Lý Thanh Sơn đấy! Đại ca đứng đầu ở Kim Lăng đấy!"
Nói rồi, Trương Lâm Sinh nhìn vào chiếc cặp da trên bàn: "Cái này là gì vậy?"
Trần Nặc nhún vai: "Ngươi mở ra xem là biết chứ gì."
Trương Lâm Sinh do dự một chút, tiến lên mở cặp ra, sững sờ cả người.
Bên trong từng xấp từng xấp, toàn là tiền mặt đỏ rực.
"Ngọa tào! Nhiều tiền vậy? !"
Trần Nặc cười cười: "Ngươi giúp ta đếm thử, xem có bao nhiêu."
Tay Trương Lâm Sinh hơi run, nhưng vẫn là bắt đầu đếm từng tờ một.
Một lúc sau, đếm đi đếm lại hai lần Trương Lâm Sinh ngẩng đầu lên: "88.000 tám."
"Ừ, con số cũng khá may mắn." Trần Nặc thản nhiên, tiếp tục cầm lấy trái cây gọt vỏ ăn ngon lành.
Trương Lâm Sinh có chút nghi hoặc: "Sao ta thấy... Nghĩ kỹ thì cũng không nhiều lắm nhỉ... Một đại ca cỡ đó, làm phật ý ngươi, chỉ đưa có hơn tám vạn? Ta còn tưởng phải vài chục vạn hay hơn trăm vạn chứ."
"Ha ha ha!" Trần Nặc cười cười, nhìn Trương Lâm Sinh, nói:
"Ngươi không hiểu.
Việc làm phật ý ta, hắn đã cho Vương Lão Hổ và Cố Khang vào tù rồi, coi như là đã trả rồi. Chuyện kia coi như huề rồi.
Số tiền này, kỳ thực chỉ là một chút nhân tình qua lại, là một cách để thể hiện thiện ý, để rút ngắn quan hệ. Tiền nong chỉ là thứ yếu, không để làm việc lớn, chỉ là để bày tỏ một chút thành ý thôi.
Bằng không, ngươi nghĩ xem, bây giờ hắn mới hé tay đã đưa vài chục vạn, vài trăm vạn.
Vậy sau này, nếu hắn thật sự có việc cần ta giúp, lại phải đưa bao nhiêu? Cần phải có sự leo thang chứ, luôn phải từ từ từng bước một mà tiến.
Lý Thanh Sơn này, cáo già thật, làm việc đều có bài bản."
Thực ra hơn tám vạn, vào năm 2001 đã không phải là ít. Cho dù là ở thành phố Kim Lăng thuộc khu vực kinh tế phát triển Trường Tam Giác, một nhân viên văn phòng bình thường cũng chỉ có lương khoảng một nghìn tệ.
Hơn tám vạn, tương đương mấy năm tiền lương.
Trần Nặc vừa nói xong, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đứng dậy: "Ta phải về rồi. Còn phải tranh thủ về nhà mua đồ ăn nấu cơm."
Nói rồi, Trần Nặc liền bước ra ngoài.
"Này! Tiền của ngươi không lấy à!" Trương Lâm Sinh vội vàng ngăn lại.
Trần Nặc quay lại, vỗ vai Hạo Nam ca: "Diễn kịch cũng phải có thù lao chứ, huynh đệ, ngươi cầm đi, đừng phung phí nha."
Nói xong, Trần Nặc sải bước đi nhanh ra ngoài.
Trương Lâm Sinh sững sờ tại chỗ, nhìn vào những xấp tiền trong cặp da trên bàn...
Trong lòng đập thình thịch!
Cái này là cho mình sao?
Hơn tám vạn đấy! ! !
Đời này lớn ngần này rồi, chưa từng thấy nhiều tiền như thế!
Cũng chưa từng cầm được nhiều tiền thế này!
Quá kích động, khiến trong lòng đang nghi ngờ một vấn đề, quên luôn hỏi Trần Nặc.
Hạo Nam ca thực ra muốn hỏi Trần Nặc chính là:
Ngươi từ đâu ra một lão bà?
Thế Tôn Khả Khả thì sao?
Trần Nặc rời quán trà, bắt taxi về nhà, trên xe gọi trước một cuộc điện thoại.
Đến dưới tầng khu nhà ở, đã thấy Lỗi ca đứng đó, dưới chân để hai thùng giấy nhỏ.
"Về rồi à? Xong rồi! Đồ cậu muốn đều ở đây!"
Đầu Lỗi ca trọc lóc, mồ hôi đầy trán.
Sáng sớm hôm nay, đã khiến hắn mệt chết đi được.
Trong thùng đều là quần áo và giày dép của nữ thanh niên.
Chuyện này, chỉ có Lỗi ca nghĩ ra cách để ứng phó sáng nay.
Chợt nhớ đến bạn gái mình cao khoảng 1m65, đi giày cỡ 36,5.
Lỗi ca lập tức chạy đến nhà bạn gái, sau đó dứt khoát càn quét sạch tủ quần áo của bạn gái một lần!
Bạn gái giận dữ cãi nhau với hắn, Lỗi ca cũng cứng rắn, không kịp giải thích, trực tiếp ném một vạn tiền mặt vào đó làm quà xin lỗi, sau đó thu thập xong hai thùng các loại quần áo giày dép, cuối cùng còn vỗ đầu một cái, còn tiện tay lấy đi một bộ đồ trang điểm và một bộ dưỡng da.
Có thể nói Lỗi ca kiểu người này có số làm giàu thật.
Đồ trang điểm và dưỡng da, Trần Nặc không hề nghĩ tới, vậy mà Lỗi ca đã chuẩn bị thêm cho hắn.
Trần Nặc kiểm tra đồ đạc một lượt, thở dài, đứng lên vỗ vai Lỗi ca: "Cậu vất vả rồi. Chuyện này, cậu đã giúp ta một ân lớn!"
Lỗi ca cũng thở phào nhẹ nhõm, làm vị này hài lòng là được.
Sau đó Lỗi ca định cáo từ ra về... Bạn gái ở nhà còn đang chờ hắn về để dỗ dành nữa chứ.
Trần Nặc lại gọi hắn lại.
"Mấy ngày nữa, cậu đi tìm một người tên Lý Thanh Sơn."
"Hả?"
"Ừ, cậu cứ đến đó là được, rồi nói... là Hạo Nam ca bảo cậu đến."
"Hả? Hạo Nam ca?" Lỗi ca có chút mông lung.
"Ừ, nhớ kỹ. Đừng nhắc tên ta, về sau cứ... gọi là Hạo Nam ca."
Lỗi ca hiểu ngay... Cứ tưởng mình đã hiểu.
Vậy là từ bây giờ, tên giang hồ của vị này, chính là Hạo Nam ca!
"Vậy... tôi đi tìm Lý Thanh Sơn, để làm gì? Nói gì?"
"Cậu cứ nói... là Hạo Nam ca bảo cậu đến lấy tiền thuốc thang."
Lý Thanh Sơn ngồi trên xe, đi được hai con đường, lão ta mới không nhịn được mà thở dài.
Trong xe, lái xe và một tên thủ hạ ngồi cạnh không dám lên tiếng.
Lão Thất ngồi cạnh Lý Thanh Sơn, thấy mặt lão đại không vui, liền nhỏ giọng hỏi: "Vị kia... không chịu hả?"
Lý Thanh Sơn lắc đầu: "Không tìm được cơ hội để mở miệng, chưa đúng lúc."
Lão Thất im lặng một chút, an ủi lão đại: "Không trả tiền nhưng hắn vẫn nhận, cũng coi như mình đã đưa thành ý ra rồi, thế nào cũng nhớ đến mình một chút, sau này... nhắc lại cũng sẽ dễ dàng hơn thôi."
Lý Thanh Sơn gật đầu: "Cũng đúng, nhưng mà... trong lòng ta cứ sốt ruột."
Lão Thất nghĩ một lúc: "Tên Hạo Nam ca kia, hóa ra lại còn có một sư đệ... Có nghĩa là, bọn chúng có sư môn! Lão đại... có nên điều tra không?"
"Điên rồi hả?" Lý Thanh Sơn trừng mắt nhìn lão Thất: "Ngu ngốc!"
Dừng một lát, Lý Thanh Sơn lắc đầu nói: "Cái kiểu sư môn đó, có thể nuôi ra một con tiểu độc long như vậy... vậy trong sư môn đó, các bậc trưởng bối có bản lĩnh đến cỡ nào? Loại sư môn này, không phải thứ mà chúng ta có thể tùy tiện đưa tay vào điều tra đâu!"
Đúng lúc này, ô tô đột nhiên phanh gấp!
Lý Thanh Sơn và lão Thất ngồi ở ghế sau không kịp chuẩn bị, thân thể lao về phía trước!
Lão Thất lập tức biến sắc, quát tài xế: "Mày lái xe kiểu gì vậy! Mù rồi hả?!"
Tài xế ấm ức quay đầu lại: "Thất ca, có chiếc xe vượt đèn đỏ, tôi suýt nữa là tông trúng rồi..."
"Mày..."
Lão Thất còn chưa mắng xong, thì nghe thấy Lý Thanh Sơn bỗng hét lớn một tiếng: "Im ngay! Tất cả im miệng! Câm miệng lại!!"
Lão ta trợn mắt, hai tay nắm chặt bắp đùi của mình!
Vừa rồi phanh gấp, khi thân thể lao về phía trước.
Con người thường có phản ứng tự nhiên, trong tình trạng bị kích động, thân thể lao về phía trước, các ngón chân sẽ giữ chặt, bắp chân gồng lên...
"Ta... chân ta... chân ta... hình như có cảm giác!"
Giọng Lý Thanh Sơn kích động hơi khàn, ngẩng đầu lên quát với vẻ mặt dữ tợn: "Tấp xe vào lề! Nhanh! ! !"
Xe BMW trực tiếp chuyển làn tấp vào lề, mặc kệ cấm đỗ hay không, liền dừng ngay bên đường.
Lão Thất là người xuống xe đầu tiên, nhanh như chớp chạy tới mở cửa xe, muốn đỡ Lý Thanh Sơn.
"Đừng động vào ta! Tất cả không được động vào ta! !" Lý Thanh Sơn xua tay ngăn lại.
Lão ta kích động, nơm nớp lo sợ dùng sức một chút, chân trái nhấc lên!
Đặt chân xuống mặt đất, lại một lần dùng sức, chân phải cũng theo ra!
Lý Thanh Sơn đứng thẳng bên lề đường, bỗng nhiên cảm thấy mặt trời hôm nay đặc biệt chói lóa!
Hít một hơi thật sâu, bước đi hai bước, sau đó lại quay đầu đi vài bước, rồi lại cong đầu gối.
Hộc! Lão già gần sáu mươi tuổi, nhảy cao ba thước!
"Ha ha ha ha ha! Chân lão tử tốt rồi! Lão tử có thể đi có thể nhảy! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! !"
Lý Thanh Sơn kích động vừa cười vừa hét.
Kích động quá mức, lão ta chỉ thiếu điều nước mắt cũng tuôn ra!
Cứ như một trò đùa trẻ con, vừa nhảy nhót vừa lêu lổng bên đường hai ba phút.
Người qua đường nhìn, cứ như đang xem bệnh nhân tâm thần, Lý Thanh Sơn cũng chẳng quan tâm.
Cuối cùng, dừng lại một hồi, lão ta cũng mệt lả, thở hổn hển, kéo lão Thất lại.
"Gọi điện thoại đi! Bảo người ở nhà chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon! Lão tử về phải làm vài chén! Ha ha ha ha ha! !"
Dừng một lát, lại kéo lão Thất đang định gọi điện thoại lại.
Trong mắt Lý đường chủ lóe lên lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phái người! Đem hết mấy con đàn bà trong phòng của lão tử tới đây cho lão tử! ! Mẹ nó, nhịn ăn chay mấy tháng! Đêm nay lão tử muốn một mình quẩy tung cả thiên hạ! !"
Thấy Lý Thanh Sơn một bộ dáng phát cuồng, lão Thất cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn sang một bên lấy điện thoại ra sắp xếp.
Lý Thanh Sơn vẫn còn đứng ngây ra đó vì sung sướng, chợt trong lòng khẽ động.
Nhớ lại khi hôm nay mình sắp ra về, cái lúc tên Hạo Nam ca kia bắt tay mình...
Trong nháy mắt, mặt Lý Thanh Sơn biến sắc.
Vui là vui, hào hứng vẫn cứ là hào hứng.
Nhưng sự cao hứng và hưng phấn thì có, trong lòng lại thêm một tia e ngại và kiêng kị sâu sắc tận xương! !
Cái này. . .
Thật là thủ đoạn quỷ thần!
【Một vạn một chương lớn, không phân chương khúc, mặc kệ là hai chương hay ba chương, hôm nay liền nhiều như vậy.
Xem như sau hai ngày giảm năng suất ăn tết, tiểu bạo phát một chút.
Các vị ngày mai gặp ~ Cuối cùng, bang bang bang cầu phiếu ~
Bạn cần đăng nhập để bình luận