Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 12: 【 đương nhiên là tha thứ hắn a 】

Chương 12: 【Đương nhiên là tha thứ hắn a】 Lưu Ngang giờ phút này gặp phải nguy cơ lớn nhất trong kiếp làm công của mình.
Như ngồi trên bàn chông, như mang gai trên lưng, như nghẹn ở cổ họng.
Trái giấu diếm phải giấu diếm, trái chống đỡ phải chống đỡ, khổ tâm dốc chí lừa gạt bốn ngày, rốt cuộc giấy vẫn không gói được lửa.
Ngay tại một giờ trước, thầy giáo chủ nhiệm rốt cuộc phát hiện tình huống khác thường.
Theo quy củ, hoạt động giao lưu hữu nghị tập thể cuối cùng với trường học bồi dưỡng nhân tài lần này nhất định phải có mặt đầy đủ, mà chỗ ngồi của Giang Ninh Bát Trung thì từ đầu đến cuối trống một chỗ.
Lúc đầu, Lưu người làm công còn ý đồ che đậy, nhưng thầy giáo chủ nhiệm hỏi tới mấy lần sau, phát hiện thần sắc Lưu người làm công càng ngày càng không đúng, truy đến cùng, rốt cuộc chuyện xảy ra!
Một học sinh không có người! !
Sau đó liền là một trận gà bay chó chạy.
Giờ phút này Lưu người làm công đối mặt chính là Ngô lão sư, chủ nhiệm đoàn học sinh giao lưu, một giáo viên thâm niên phòng giáo vụ của trường học.
Bất quá người mang đến áp lực lớn nhất cho Lưu người làm công, thì là đoàn trưởng đoàn giao lưu, trợ lý hiệu trưởng nhà trường.
Vị trợ lý hiệu trưởng này họ Phương, liền như đại bộ phận lãnh đạo thời đại này, đầu hói, mặc áo jacket, nói chuyện trung khí mười phần, có chút khí thế. Mà lại, trong hệ thống hành chính, trợ lý hiệu trưởng kỳ thật chẳng khác gì phó hiệu trưởng. Vị trợ lý hiệu trưởng họ Phương này, trong trường học bình thường mọi người gặp hắn, đều sẽ tôn xưng một tiếng Phương hiệu trưởng —— đây là quy củ.
Vị Phương hiệu trưởng trẻ tuổi này, là người bộ giáo dục phái đến trường học tạm giữ chức, ước chừng sau khi trường học quay quanh dân cải chế sẽ rời đi —— cũng coi như mạ vàng hoàn thành, kinh lịch một trận cải chế thành công, có được một thành tích không tồi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là... Đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên, có thể tưởng tượng, giờ này khắc này, vị Phương hiệu trưởng này giận dữ đến mức nào!
Hắn trừng mắt nhìn Lưu người làm công, ánh mắt kia còn thiếu chút muốn ăn thịt người.
Một đoàn học sinh giao lưu, nếu mất một học sinh, vậy người chịu trách nhiệm lớn nhất là ai? Là Lưu người làm công này? Đương nhiên không phải, hắn chỉ là một người làm công được tập đoàn giáo dục tư sản phái tới.
Vô luận thế nào, Phương hiệu trưởng là đoàn trưởng trên danh nghĩa của đoàn giao lưu, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn là người chịu trách nhiệm đầu tiên.
Thật xảy ra rủi ro, thì cái gì tạm giữ chức mạ vàng, cái gì vớt thành tích, hết thảy đều sẽ thành bọt nước, mà đi theo sau đó còn có sự trừng phạt nghiêm khắc và áp lực từ các phía...
Phương hiệu trưởng gần như mất hết lý trí mắng Lưu người làm công mười mấy phút, sau đó gào thét lớn tiếng bảo tất cả thầy giáo của đoàn giao lưu ra ngoài tìm người.
Tìm như thế nào, đi đâu tìm, tự nhiên trước mặc kệ, tóm lại trước cứ tống hết mọi người ra đường tìm trước đã! !
Lưu người làm công vẫn không dám nói thật.
Hắn nào dám nói, kỳ thật Trần Nặc đã thoát đoàn bốn ngày... Nếu hắn dám nói như thế, trách nhiệm kia liền lớn! Vạn nhất xảy ra hậu quả nghiêm trọng chẳng khác gì là thừa nhận, hắn bao che thậm chí là che giấu chuyện Trần Nặc mất tích lớn như vậy ròng rã bốn ngày!
Hắn đương nhiên không dám nói như vậy, cho nên cho đến trước một lát xảy ra chuyện, khi bị chất vấn, hắn vẫn còn đang gắng chống đỡ nói, Trần Nặc chỉ là hôm nay trốn ra ngoài chơi.
Thầy giáo chủ nhiệm ban đầu chỉ có chút tức giận, cho rằng Lưu người làm công quản lý không nghiêm, bảo hắn mau gọi người về...
Nhưng sau hai giờ, Trần Nặc vẫn không về, thầy giáo chủ nhiệm mới có chút sợ hãi, trực tiếp báo cáo Phương hiệu trưởng.
"Hắn... Hắn có lẽ là đi quán net gần đây chơi game ấy mà, các người biết đấy, đám con trai tuổi này đều ham chơi như vậy." Lưu người làm công mồ hôi rơi như mưa, ý đồ dùng lời nói yếu ớt làm nhạt chuyện này đi — có lẽ hắn nói những lời này, chỉ để tự an ủi mình.
Nhưng rất nhanh thầy giáo và học sinh phái ra tìm đều trở về.
Đường đi gần đó, khu vui chơi, quán net, đều đã tìm qua, có cả thầy cô trường bồi dưỡng nhân tài đi cùng, gần như đã tìm hết các nơi mà học sinh gần trường có thể đến vui chơi.
"Báo cảnh đi!"
Người mở miệng là Tôn giáo hoa.
Tôn giáo hoa đã cảm thấy chuyện rất không ổn. Cô hồi tưởng lại mình đã ba bốn ngày không thấy Trần Nặc, càng nghĩ càng thấy sự việc kỳ lạ, hơn nữa Lưu người làm công này phản ứng quá kỳ quái.
Cô không nhịn được lên tiếng đề nghị: "Thầy! Một bạn học cứ vậy mất tích, chúng ta đã tìm không thấy, vậy thì mau báo cảnh đi ạ!"
Trong lòng thầy giáo chủ nhiệm đồng ý với đề nghị này... Bởi vì cô cũng không muốn gánh trách nhiệm.
Nhưng lúc này, người xoắn xuýt do dự ngược lại là Phương hiệu trưởng.
Báo cảnh... Chuyện kia rất có khả năng sẽ làm lớn chuyện! Hơn nữa sau khi báo cảnh dù tìm được người, việc quản lý bất lực, học sinh gặp chuyện ngoài ý muốn mất tích, cái mũ này cũng sẽ chụp lên đầu mình thật sự.
Khi nhiệm kỳ tạm giữ chức sắp kết thúc không còn nhiều thời gian, làm ra một chuyện như vậy, đối với nhiệm kỳ tạm giữ chức của mình mà nói, sẽ bị trừ điểm nghiêm trọng.
Phương hiệu trưởng lo được lo mất, trong lòng còn ôm chút hy vọng, mong có thể che giấu chuyện này... Tốt nhất là âm thầm tìm được người, đừng có chuyện gì, mình lại trừng phạt hung hăng một trận... Sau đó thu nhỏ tầm ảnh hưởng của việc này ở nội bộ đoàn giao lưu là tốt rồi.
Tôn giáo hoa dù sao tuổi còn nhỏ, đâu có hiểu những chuyện vòng vo này, thấy mọi người nhìn Phương hiệu trưởng nhưng không ai lên tiếng, cô không nhịn được lo lắng nói: "Thầy ơi! Trần Nặc mất tích rồi, các thầy còn do dự cái gì! Tranh thủ thời gian báo cảnh đi ạ! ! Lỡ như cậu ấy có chuyện gì thì làm sao!"
Phương hiệu trưởng hô hấp dồn dập, trong mắt đầy lo lắng, hắn cắn răng nhìn một chút thầy cô của mình, bỗng trong lòng thấy bất an, có chút chột dạ khẽ nghiêng đầu đi, thấp giọng nói: "Vẫn tìm tiếp đi! Tìm tiếp đi! Ừm... Không chừng, không chừng còn chỗ nào đó chưa tìm được, tìm tiếp biết đâu tìm ra."
Nghe xong lời này, học sinh tự nhiên không hiểu, nhưng các thầy cô đều là người lớn, có người phản ứng nhanh liền đoán ra Phương hiệu trưởng lần này là rơi vào tình huống khó xử.
Nhưng điều này càng mạo hiểm hơn.
Tìm được thì tốt, lỡ lại tìm không thấy thì sao... Làm lỡ mất thời gian, cuối cùng nếu đưa đến hậu quả nghiêm trọng gì...
Không ai lên tiếng.
Lúc này mà kiên trì báo cảnh, tương đương với việc đẩy Phương hiệu trưởng vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng nếu không báo cảnh, nhỡ xảy ra điều gì ngoài ý muốn... Tuy người chịu trách nhiệm chính là Phương hiệu trưởng và Lưu người làm công, nhưng dù sao các thầy cô vẫn ít nhiều có lương tâm.
Có người tinh thần chính nghĩa cao hơn, trong lòng liền sinh ra chán ghét với hành vi che đậy sự việc của Phương hiệu trưởng.
"Có lẽ... Trần Nặc ở đây có người thân thích gì? Có phải cậu ta lén đi ra ngoài không..." Phương hiệu trưởng tự lẩm bẩm, bỗng nhiên mắt sáng lên: "Đúng rồi! Có khả năng này! Lưu Ngang, cậu luôn ở cùng cậu ta, cậu ta có từng đề cập đến, có người thân hay bạn bè gì ở đây không?"
"...Tôi không rõ lắm." Mặt Lưu người làm công xám ngoét.
"..." Phương Hướng Trương hung hăng liếc Lưu người làm công một cái: "Hành lý của cậu ta đâu?"
"Đều, đều trong phòng ạ."
"Đi tìm thử xem! Biết đâu trong vali có địa chỉ liên lạc hay sổ liên lạc loại gì!"
Tuy hy vọng rất mong manh, nhưng lời Phương hiệu trưởng nói cũng chưa chắc không phải một khả năng.
Phương hiệu trưởng dẫn mọi người lên lầu chạy một mạch tới phòng của Lưu người làm công và Trần Nặc.
Lưu người làm công lấy thẻ phòng mở cửa, cửa vừa mở ra, liền đột nhiên nghe thấy trong toilet truyền ra tiếng lạch cạch.
Cửa toilet bị đẩy ra, Trần Nặc một tay cầm khăn mặt lau tóc, mặc độc một cái quần đùi đi ra.
Tóc và người đều ướt sũng, một bộ vừa tắm rửa xong.
"Hả?" Thiếu niên nhìn cổng chen chúc nhiều thầy cô, trên mặt lộ ra biểu cảm ngạc nhiên và khẩn trương, sau đó kinh hô một tiếng, quay người muốn chạy về toilet.
Nhưng Phương hiệu trưởng đã bước nhanh một cái xông lên, chộp lấy cánh tay Trần Nặc kéo lại!
"Dừng lại! Trần Nặc? ! Cậu là học sinh Trần Nặc đúng không! !" Nói rồi, Phương hiệu trưởng quay đầu nhìn các thầy cô khác, đặc biệt nhìn chằm chằm Lưu người làm công: "Đây chính là Trần Nặc đấy chứ?"
Lưu người làm công cảm nhận được ánh mắt như sói đói của Phương hiệu trưởng, phảng phất nếu giờ phút này hắn trả lời phủ định, thì Phương hiệu trưởng có thể xé xác hắn ngay tại chỗ.
"Vâng vâng vâng, cậu ta là Trần Nặc."
Trong nháy mắt, Phương hiệu trưởng hồi thần.
Biểu cảm trên mặt hắn, từ hoảng sợ, đến khẩn trương, đến kinh hỉ, rồi lại đến một loại cảm động sống sót sau tai nạn...
Suýt chút nữa không rơi nước mắt.
Sau đó... Là cơn cuồng nộ!
"Bạn Trần Nặc! Cậu làm cái trò mèo gì thế hả! ! !"
Phương hiệu trưởng gầm lên giận dữ.
Phịch một tiếng, Lưu người làm công ngã phịch mông xuống đất, cũng hồi thần.
Nói đến tâm tình của Lưu người làm công đường đường lúc này, thật phức tạp:
Hắn vừa muốn ôm đùi Trần Nặc khóc ba tiếng, đồng thời lại muốn chém chết tên hỗn đản này!
"Trần Nặc! ! ! Ngươi chạy đi đâu! ! ! !"
Lưu người làm công hét lên một tiếng, xông lên tóm lấy vai Trần Nặc.
Hắn dùng sức quá mạnh, thậm chí đẩy cả hiệu trưởng Phương sang một bên.
"Ây..." Trần Nặc nhìn Lưu người làm thuê, lại nhìn các thầy cô giáo ở cổng, nhìn tiếp hiệu trưởng Phương, cuối cùng thấy đám học sinh phía sau lưng các thầy cô, Tôn giáo hoa đang thở phào nhẹ nhõm nhìn mình.
"Thì... ta ra quán net chơi game một lát..."
"Đồ hỗn xược!!" Hiệu trưởng Phương quát lớn: "Không có tổ chức! Không có kỷ luật! Thật là ầm ĩ! Cậu có còn chút ý thức tổ chức và kỷ luật nào không hả!!"
Sau khi nuốt một hơi dài, hiệu trưởng bắt đầu trút giận.
Trần Nặc lập tức đứng thẳng, cúi đầu ra vẻ ngoan ngoãn nghe dạy, nhưng khóe mắt liếc trộm Tôn giáo hoa.
Ừ, cô bé cũng đang nghiến răng trừng mình, còn khẽ hừ một tiếng.
Nhưng trong mắt giáo hoa, sự sợ hãi xen lẫn một chút thoải mái.
Hiệu trưởng Phương chắc hẳn là bị dọa sợ thật, nên đã mắng Trần Nặc rất lâu.
Nào là kiểm điểm, xử lý các kiểu... toàn những lời đe dọa. Trần Nặc cứ ngoan ngoãn nhận hết là xong.
Một trận phong ba cuối cùng cũng tan, mọi người tản đi, Lưu người làm thuê vẫn oán hận nhìn Trần Nặc.
"Lần này lão tử bị cậu hố chết rồi!" Lưu người làm thuê nghiến răng.
Hắn khó tránh khỏi bị vạ lây.
Để trấn an tên này, Trần Nặc lấy điện thoại ra, xóa đoạn ghi âm lúc trước ngay trước mặt hắn.
"Lão Lưu à, về sau chung sống hòa bình nhé? Người ta, cậu yên tâm, đã nói là làm!"
Buổi tối, Trần Nặc gõ cửa phòng Tôn giáo hoa. Người mở cửa là một cô bé mặt tròn như trăng rằm, cảnh giác nhìn Trần Nặc ngoài cửa.
"Hả? Trần Nặc? Cậu làm gì vậy?"
"Tôn Khả Khả đâu?"
"Nàng đang tắm... Cậu tìm nàng?" Cô bé mập đồng học lập tức bừng lên ngọn lửa bát quái hừng hực trong mắt.
Trần Nặc liếc nhìn vào trong phòng sau lưng cô bé mập, loáng thoáng nghe tiếng nước chảy ào ào.
"Cậu nói với nàng, ta đợi nàng ở sân thượng."
Nói xong, Trần Nặc quay người đi.
Khi Tôn giáo hoa lên sân thượng, trên người khoác chiếc áo lông, đầu đội mũ, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, không biết là ngượng ngùng hay do hơi nước bốc lên khi tắm.
Mở cửa sân thượng, Tôn giáo hoa thấy bóng lưng thiếu niên.
Khi nàng còn đang ngập ngừng xấu hổ, không biết mở lời thế nào...
Trần Nặc quay đầu lại, cười với nàng, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nhìn kìa, tuyết rơi."
Trong bầu trời đêm, lác đác bông tuyết rơi xuống.
Tôn Khả Khả đi đến bên cạnh Trần Nặc, bắt chước giơ tay hứng tuyết, một lúc sau, cảm thấy hành động này hơi ngốc... Kim Lăng đâu phải chưa từng thấy tuyết.
Một tiếng "cạch" nhỏ, Trần Nặc đưa qua một chai Coca đã mở nắp, còn có một thùng khoai tây chiên.
Tôn giáo hoa hơi do dự: "...Ăn sẽ béo."
Ánh mắt ghét bỏ của thiếu niên nhẹ nhàng lướt qua, lần này Tôn giáo hoa xác định, ánh mắt hắn rơi xuống phần dưới cổ của mình.
"Béo một chút tốt, béo một chút tốt."
Rất muốn đá cho một phát, nhưng cô gái không hiểu sao lại nhịn được, mặt đỏ bừng, điệu đà giơ hai ngón tay lên, gắp một miếng khoai tây chiên, cắn một cái.
Giòn thật.
Rồi lại nhấp một ngụm nhỏ Coca.
...Ngọt quá.
"Cậu biết không, hôm nay tâm trạng ta đặc biệt tốt." Trần Nặc cười híp mắt.
"Ừm, vì sao?"
"Có thể là, làm được việc mà từ trước đến giờ mình vẫn luôn muốn làm chăng." Trần Nặc ngước lên nhìn trời tuyết rơi, nhẹ nhàng thở dài.
Tim Tôn giáo hoa bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Thiếu nữ quay đầu, nhìn Trần Nặc bên cạnh, nhìn sườn mặt hắn.
"Trước đây ta hay nghe người ta nói, đời người luôn tràn đầy tiếc nuối, như vậy mới là cuộc sống, vừa đẹp đẽ lại phức tạp." Thiếu niên nhỏ giọng nói, bỗng nhiên thay đổi ngữ điệu, câu nói tiếp theo bỗng trở nên tùy ý, giơ hai tay lên trời, quát lớn: "Ta đây éo thèm tiếc nuối nhé!! Đời người ở giữa trời đất, thoáng qua như bóng câu qua cửa sổ!"
Tiếng cười của hắn càng thêm không kiêng nể: "Đời người như bạch mã... ta tự cầm roi mình!"
Thiếu nữ bên cạnh thoáng ngẩn người nhìn Trần Nặc.
Tôn giáo hoa chỉ cảm thấy, dù mình không hiểu hết ý tứ trong lời Trần Nặc, nhưng mà... khoảnh khắc này...
Hắn đẹp trai quá đi!
Tấm lòng thiếu nữ của Tôn giáo hoa dần dần tan chảy.
Nhưng ngay sau đó, thiếu niên đẹp trai này lại nghiêng đầu, nheo mắt cười nhìn Tôn giáo hoa, vẻ hơi lén lút.
"Nhưng mà, nàng có thể đáp ứng ta một việc không?"
"Ừm... Cậu nói đi." Thiếu nữ vẻ hơi ý loạn tình mê, hơi thở cũng có chút không đều.
Tim đập 180, có đấy!!
Hắn... hắn, chẳng lẽ hắn muốn nói điều gì quá đáng với mình sao?
Cùng lắm, cùng lắm chỉ cho hắn nắm tay thôi, còn hôn thì tuyệt đối không thể!
A... Nếu như nhất định phải hôn, ừm... hôn lên má thì miễn cưỡng có thể chấp nhận, nhưng hôn môi thì tuyệt đối không được...
"Thì... nàng biết viết bản kiểm điểm không? Nàng giúp ta viết một bản nhé."
Được rồi... cái tên cẩu này đột nhiên lại hết đẹp trai rồi!!
"... Ta đã phụ sự dạy bảo và tín nhiệm của trường và thầy cô! Ta sâu sắc cảm nhận được, hành vi thiếu tổ chức kỷ luật này đã gây ra ảnh hưởng xấu tới hoạt động tập thể! Tại đây, xin cho phép ta tự kiểm điểm sâu sắc! Sau này trong quá trình học tập và sinh hoạt, ta nhất định sẽ thay đổi triệt để..."
Ừm, chữ viết có hơi cẩu thả, Trần Nặc đọc rất khó khăn.
Bạn học giáo hoa dáng dấp xinh đẹp thế này, mà nét chữ lại...
Trần Nặc đứng trước phòng họp, trước mặt toàn bộ đoàn giao lưu thầy trò, đâu ra đấy đọc bản kiểm điểm.
Sau đó trưởng đoàn giao lưu là hiệu trưởng Phương lại nói vài câu hoa mỹ, coi như xong chuyện này.
Không thì còn làm sao? Cũng đâu thể đuổi học hắn, hoặc phán ở tù chung thân à?
Lúc đó người ta là xin tha thứ mà...
Cô thiếu nữ nào đó dưới khán đài cũng bất đắc dĩ liếc mắt.
Trận tuyết lớn từ phương bắc đổ xuống phương nam, một đợt không khí lạnh quét qua hơn nửa đất nước Hoa Hạ.
Khi đoàn giao lưu về đến Kim Lăng, thành phố Kim Lăng đã là một trời tuyết lớn.
Sáng hôm sau đi học, không ít học sinh đã mặc đồ mùa đông dày cộp ném tuyết trên sân tập, tiết học đầu tiên buổi sáng là của chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên chính trị.
Trần Nặc ngồi trong lớp, cảm giác có chút buồn chán không có chỗ dựa, dứt khoát gục xuống bàn ngủ gật.
Chuông vào học vang lên, giáo viên vào lớp. Trần Nặc đang ngủ thì cảm thấy xung quanh chợt im lặng hẳn. Không ít học sinh thậm chí hít vào một ngụm khí lạnh!
"Các bạn học, ta xin thông báo một chút..."
Hả? Giọng nói này quen quen nha.
Trần Nặc ngẩng đầu lên, thấy ngay khuôn mặt bánh bao bốn góc của chủ nhiệm Tôn xuất hiện ở bục giảng.
Ngọa tào!
"...Thầy Ngô chủ nhiệm lớp các em tối qua vì tuyết rơi đi ra ngoài bị trượt chân, nên thời gian tới, tiết chính trị của các em để ta dạy thay, đồng thời thay mặt làm chủ nhiệm lớp của các em." Lão Tôn trong mắt học sinh vẫn rất có uy, các học sinh trong lớp không dám thở mạnh.
"Bộp!"
Lão Tôn đặt một chồng bài thi lên bục giảng, chậm rãi nói: "Bây giờ bắt đầu làm bài kiểm tra nhỏ, ta muốn nắm bắt sơ qua tình hình học tập của các em, lớp trưởng lên phát bài thi, làm bài trong hai tiết, tất cả đều phải làm bài cẩn thận— làm không tốt, tan học ở lại sân tập quét tuyết!"
Một mảnh kêu than.
Hả? Trần Nặc nhận ra, sao mình lại cảm thấy khi lão Tôn nói câu cuối cùng, hình như có chút nhắm vào mình thì phải.
Tan học ở lại sân tập quét tuyết... Khi nói câu này, sao mắt lão Tôn cứ nhìn mình chằm chằm thế nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận